Teruo lập tức nhớ lại sáng nay, hắn đã đánh xe qua chỗ các vận động viên chạy đua. Hóa ra Massao đã trốn trong đám ấy. Suýt tí nữa thì Teruo đã tóm được thằng cháu. Hắn không ngờ nó lại trốn được lâu đến thế. Thằng cháu hắn không một xu dính túi, chẳng có áo quần, cũng chẳng có bè bạn, không thể trông cậy vào ai. Việc bắt nó chỉ còn là vấn đề thời gian. Nhưng Teruo không thể để mất thì giờ, cần phải thanh toán ngay Massao, đã đến lúc phải thuê người giúp rồi. Teruo Sato biết một tay thám tử tư. Một tên Sam Collins láu cá, rất thạo nghề đao búa, sẵn sàng làm mọi việc miễn là được trả công. Gã rất tàn bạo và luôn luôn quyết giành được mục đích. Gã đúng là một mẫu người Teruo ưa thích. Teruo nhấc máy quay số điện thoại riêng của Sam Collins.
Massao đã tưởng rằng mình sẽ chìm mất dạng ở Manhattan, nhưng may sao anh lại thấy mình quen thuộc thành phố này. Các toà nhà lớn, tiếng ồn ào, dòng người chen chân trên đường trong tiếng tài xe lao rầm rập làm anh tưởng nhớ Tokyo. Nhờ xem nhiều phim Mỹ trên đài truyền hình nên Massao nhận ra ngay được Radio City Music Hall, toà nhà Ampire State và trung tâm Rockefeller. Lần đầu tiên kể từ khi trốn khỏi tay ông chú anh mới thấy yên tâm một chút. Ở cái thành phố khổng lồ này anh có thể tìm được chỗ ẩn náu chắc chắc. Anh biến mất tăm trong dòng người hỗn độn, đang hối hả trên đường tới nơi làm việc, đi thăm bạn bè hay xuống tàu điện ngầm.
Massao lang thang trên đường, ngạc nhiên ngắm nhìn những hàng chữ lập lòe ánh điện trên mặt tiền các tòa nhà, các quầy kính đầy ắp hàng hóa. Anh phát hiện ra trong các quầy kính có rất nhiều máy móc được sản xuất từ Nhật: Máy thu thanh, máy quay phim, máy ảnh, máy truyền hình, máy ghi âm,... tất cả đều do hãng Matsumoto làm ra. Một niềm tự hào dâng lên trong lòng Massao, cạnh nỗi sợ hãi còn rập rình ám ảnh.
Anh lắng nghe những người xung quanh nói chuyện. Hình như họ nói bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Anh đã nghe nói nước Mỹ là nơi tụ hội của các dân tộc, và quả đúng như vậy. Người từ khắp nơi trên thế giới đổ đến đây, với tiếng nói, phong tục tập quán riêng của họ. Trong các quầy hàng la liệt các biển quảng cáo bằng tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Italia và tiếng Nhật.
Trời sắp tối mà Massao vẫn chưa tìm ra được nơi trú ngụ. Anh nép bên một chiếc cổng vào lớn và đếm số tiền còn lại: chỉ còn có sáu mươi đô la, cần phải thật tiết kiệm mới được. Trước hết phải kiếm được việc làm đã, rồi sau đó sẽ tính toán từng bước đi thận trọng. Song anh biết trông cậy vào ai bây giờ?
Cuối cùng, Massao nhớ ra Kunio Hidaka, giám đốc một phân nhánh của hãng Matsumoto tại Mỹ. Nhưng văn phòng của ông ở tận Los Angeles, bang California, tại góc bên kia lục địa. Massao phải tìm cách đi tới đó. Ông Hikada là một người bạn tốt, ông ấy sẽ tin anh và giúp đỡ anh. Ông rất yêu mến cha anh và rất trung thành với gia đình anh. Những ý nghĩ ấy làm Massao phấn chấn hẳn lên. Anh sẽ ở lại New York làm việc cho tới khi kiếm đủ tiền đi tới California. Tìm việc chắc không khó khăn lắm vì anh có thể làm bất cứ cái gì: rửa bát, lau sàn nhà, chạy giấy,... Cái quan trọng nhất lúc này là có cái ăn để sống. Mỗi một ngày trôi qua anh lại thấy an toàn hơn. Ở nơi nào đó chắc ông chú Teruo đã hoài hơi tìm kiếm anh và chắc đã bỏ cuộc.
Teruo là người không dễ chịu thất bại. Đa nghi như một kẻ cờ gian bạc lận, hắn tính toán từng bước chơi và hoàn toàn chưa chịu bỏ cuộc vào lúc này.
Teruo đã gọi điện gọi Sam Collins tới. Tên thám tử tư hết lòng hưởng ứng mọi ham muốn của hắn. Collins có đôi vai lực lưỡng và bản tính kiên nhẫn với đôi mắt nhỏ đảo nhanh như mắt cáo và một bộ mặt gồ ghề, gãy khúc của một võ sĩ đấm bốc. Tai gã đã hoàn toàn biến dạng, nũi gã dập gãy nhiều lần đến nỗi các bác sỹ đành bó tay không chịu mổ nữa.
- Tôi được nghe giới thiệu về anh và rất ưng ý! - Teruo nói - Tôi cần một người biết giữ mồm giữ miệng.
- Đó là nguyên tắc của tôi. Tôi hành nghề và không bao giờ tiết lộ điều gì.
- Anh phải tìm một thằng bé trai, cháu tôi. Nó bị loạn óc. Tôi muốn tìm ra nó và mang nó về đây.
- Nó đã bỏ trốn ư?
- Anh không cần biết chuyện ấy!
- Tôi chỉ nghĩ rằng... Đó là một thông tin để biết...
- Tôi sẽ cho anh một tấm ảnh. Nó không quen biết ai ở đây và không có một xu dính túi. Nó không thể chạy đâu xa được!
- Chẳng khó gì mà không tìm được ra một anh thanh niên Nhật Bản chạy rông trên đường phố.
Teruo thầm đánh giá Sam Collins: chớ sai lầm mà đánh giá thấp nó, nó có thể lẩn trốn đấy!
- Được rồi,. Có lẽ tôi cần một chút thời gian. Trong trường hợp nó...
- Không. Tôi muốn tìm thấy nó càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ trả công cho anh gấp đôi, ngoài ra còn có một món thưởng năm mươi ngàn đô la, tìm thấy nó thật sớm.
Tên thám tử nuốt nước bọt:
- Năm mươi...?
- Đúng thế. Còn một điều nữa anh cần biết: Thằng cháu tôi đã giết chết một người đàn ông. Nếu vì tự vệ mà phải giết nó... - Teruo ngừng lại một chút rồi tiếp tục, - thì sẽ không có ai vặn vẹo gì anh đâu. Món thưởng vẫn sẽ thuộc vào tay anh!
Sam Collins suy nghĩ một giây lát:
- Tôi cần ứng trước một ngàn đô la.
- Tất nhiên! Anh bắt tay vào làm việc ngay đi thôi!
- Xin ông hãy tin tôi!
Nhưng Teruo chẳng biết tin ai cả. Sau khi tên thám tử tư đi khỏi, gã ngồi thừ trên ghế đắm chìm trong suy tư. Hắn tính toán bước tiếp theo. Hắn đặt mình vào tình thế người cháu. Nó sẽ trốn ở đâu nhỉ? Ở Manhattan, tất nhiên rồi, ở đấy có đến mười triệu dân. Hắn sẽ phải tìm anh thanh niên ấy. Chỉ một viên thám tử tư, dù cho có giỏi đến mấy, cũng chưa chắc đã tìm thấy, hoặc không thể tìm nhanh được. Phải tính thêm nước cờ nữa. Massao phải kiếm việc làm, tất nhiên rồi. A, tấm thẻ bảo hiểm lao động! Teruo là bậc thầy trong nghề chơi cờ và hắn đã nghĩ đến khả năng này. Hắn nhếch mép cười. Thật là một kế hoạch thần diệu, đơn giản mà lại chắc như đinh đóng cột.
Hắn là chỉ trong vòng vài giờ nữa, Massao sẽ bị tóm cổ.
Vào ban đêm, Mahattan thật hấp dẫn. Hàng ngàn ánh đèn lấp lánh nhưu sao sa. Ánh đèn đường, đèn hiệu, những dòng chữ quảng cáo bằng đèn nê ông rực rỡ chiếu sáng trưng các quầy kính, rồi lại còn ánh đèn pha ô tô muôn màu trên các ngả đường.
Massao đang mải mê ngắm nghiá một nghệ sĩ trượt pa-tanh trước trung tâm Rockefeller, anh diễu qua Theater-District, nơi người ta đang trình diễn bao nhiêu trò vui. Anh ngắm Sacdi nổi tiếng, nơi các ngôi sao sân khấu nổi tiếng thường ăn tối, anh thán phục Public Library, thư viện lớn nhất thế giới, và những con sư tử đá trên quảng trường phía trước tòa nhà. Anh kinh ngạc trước những quầy kính lớn của những cửa hàng thời trang đắt tiền trên Five Avenue với những cái tên nổi tiếng như Lord & Taylor, Bergdor Goodman và Saks. Anh chạnh nhớ đến mẹ đã từng nhiều lần vui đùa bảo rằng có lúc sẽ đến nơi này mua hàng một đống cho thoả thích. Nhưng mẹ đã vĩnh viễn đi xa rồi, cũng như cha vậy. Một cảm giác cô đơn ghê rợn làm đau buốt trái tim Massao. Anh cần phải sống, nếu không vì anh thì ít nhất cũng vì cha mẹ.
Anh thấy đói và chợt nhận ra đã quá giờ ăn ở hiệu từ lâu. Trên Seven Avenue có hàng ngàn hiệu ăn, Massao có thể đến đó. Anh tiến vào cửa hàng Mc Donal's với chữ “M” bằng vàng ngoài cửa. Cửa hàng gần giống như ở Tokyo.
- Cho tôi món thịt băm.
- Loại gì?
Ồ, lại không giống như ở Tokyo. Massao nhìn cô nhân viên:
- Sao cơ ạ?
- Anh muốn loại gì?
Massao hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì. Anh nhìn sang một chú bé đang chén thịt băm ở bên cạnh và bảo:
- Tôi... tôi muốn cái này!
- Được, - Cô ta quay lại gọi vào trong bếp: - Một thịt băm mềm!
À! Thì ra cô ấy muốn hỏi Massao muốn loại thịt băm rán mềm hay tái.
- Fritz?
Massao lại ngớ người ra. “Fritz” là cái gì? Một đĩa bày ra trước mặt anh. Massao gọi:
- Fritz!
Massao đã đoán đúng. Anh gọi thêm một chiếc bánh Sănguych rồi thong thả nhấm nháp bữa tối.
- Xin lỗi cô! - Massao nói với cô bán hàng - Tôi cần một khách sạn, loại rẻ tiền, chị có thể mách giúp tôi được không?
- Ô, Thethiro Khoi
Massao ngắt lời cô:
- Xin lỗi, xin cô nói chậm lại một chút, tôi chưa hiểu!
- Ô, phải rồi. Có vô khối khách sạn như vậy ở đây, nhưng một vài nơi khá nguy hiểm đấy. Có thể tốt nhất là anh nên đến khách sạn East Side!
- Xin cảm ơn cô!
Massao tìm đến khách sạn East Side. Các quầy sách nhan nhản trên đường, nhưng Massao không dám dừng lại. Thành phố thật hấp dẫn, biết bao nhiêu cái đáng xem, đến nỗi Massao gần quên mất nguy hiểm đang lơ lửng trên đầu. Anh nghĩ sẽ phải cần đến hàng năm trời để tìm hiểu thật kỹ càng New York. Ngày mai anh sẽ đi tìm một việc làm. Đến khi Teruo đã quên anh rồi thì anh sẽ tìm cách quật lại hắn.
Bên lề đường đại lộ Lexington, Massao tìm thấy một khách sạn nhỏ sạch sẽ và quyết định thử vào xem sao. Ở Manhattan có đến hàng ngàn khách sạn, chú anh không thể kiểm soát hết được. Trong khách sạn này chắc anh sẽ được an toàn. Massao bước vào. Hành lang vắng ngắt. Ngồi bên bàn đón khách là một người Nhật Bản, Massao đã định quay ra. Ôi, phải chăng Teruo đã chăng lưới khắp nơi để rình anh? Có lẽ ở New York này có cả một mạng lưới khổng lồ của người Nhật có thể đưa tin nhanh như chớp! Ta đã quá khổ vì cuộc truy đuổi này rồi, - Massao nghĩ. - Song không có lẽ ai cũng là kẻ thù của mình hay sao?
Anh tiến đến bàn đón khách:
- Tôi muốn thuê phòng một đêm!
Massao nói tiếng Nhật, người trực bàn cũng trả lời bằng tiếng Nhật, Massao thấy cộm lên nỗi nhớ và niềm tự hào về ngôn ngữ của đất nước mình, một ngôn ngữ thật văn minh, dễ hiểu biết bao.
Massao lấy một cái tên giả và nhận một phòng thuê, tội gì mà lại rước lấy nỗi nguy hiểm vào thân.
Căn phòng nhỏ và hẹp, nhưng cũng đủ tiện nghi, vả lại giá cũng rẻ. Massao đi nằm và điểm lại những sự cố diễn ra trong những ngày qua. Nào là tai nạn máy bay làm cha mẹ anh lìa đời, nào là cuộc hành trình sang Mỹ, những sự kiện khủng khiếp trong biệt thự săn người, cái chết của gã tài xế Higashi. Rồi cuộc trốn chạy trong bộ quần áo lót thể thao, cuộc chạy việt dã và buổi lễ phát phần thưởng.
Cho đến lúc này thì anh đã gặp may, nhưng không biết cái may mắn ấy còn gắn bó với anh bao lâu nữa. Anh nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.
Khi Massao tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu rực rỡ qua cửa sổ. Anh mở choàng mắt và cảm thấy hoàn toàn khoẻ khoắn. Anh nhìn đồng hồ: đã mười một giờ trưa! Anh đã ngủ mê mệt gần mười hai giờ đồng hồ. Anh đi tắm rồi mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua, đó là tất cả những gì anh có. Giá như đã kiếm được việc làm thì anh đã mua thêm quần áo mới. Nhưng thôi, giờ thì đi ăn trưa đã.
Massao ăn ngon lành bữa ăn sáng của người Mỹ: nước cam, bánh bột tráng với trứng, bánh ngọt. Tối hôm qua anh đã phát hiện ra một tiệm cà phê nhỏ cách khách sạn hai góc phố. Bây giờ anh sẽ đi đến đó, có thể họ sẽ giao cho anh làm mấy việc gì đấy, anh có thể làm được mọi việc.
Anh đi đến góc phố và chờ đèn hiệu. Lúc này một chiếc xe tải vòng đến rồi đỗ lại bên quầy bán báo. Một người đàn ông trên xe quẳng một bọc báo xuống vỉa hè. Đèn hiệu bật màu xanh và người bộ chen chân nhau sang đường. Nhưng Massao đứng sững lại như trời trồng: trên trang nhất tờ báo anh nhìn thấy chính ảnh mình với dòng chữ lớn:
Cảnh sát đang truy tìm: Một thanh niên phạm tội giết người.