Phó Diệp Văn nhìn Cổ Tiểu Ma, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười. Đột nhiên nàng nâng tay lên, che đi ánh mắt của hắn, chỉ để lại phần dưới, giống hệt như hữu hộ pháp trong trí nhớ.
"Huynh..." Nàng kinh ngạc nhìn Phó Diệp Văn, từ nhỏ đến lớn, vị sư huynh này rất giống nàng, luôn trầm mặc ít nói. Tuy hắn lên núi trễ nhất, nhưng sống chung gần tám năm, vẫn có chút tình cảm sư huynh muội, một đòn tàn nhẫn như vậy... Sao hắn có thể xuống tay được?
"Huynh... muốn giết muội?" Nàng không tự chủ được mà bước từng bước về phía trước, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng níu ống tay áo Cổ Tiểu Ma lại, nàng vẫn không biết gì, chỉ nhìn Phó Diệp Văn, vẻ mặt giống hệt như lúc còn bé, khi làm sai chuyện gì đó: "Ngũ sư huynh... sao huynh lại muốn giết muội?"
"Thật ra thì ta không muốn giết ngươi." Phó Diệp Văn cười cười, ung dung đáp: "Có ngươi, Mạnh Trạch Hư cam chịu bị ta sai khiến, Úc Lưu ngoan ngoãn để ta nhốt. Ngươi xem thử, có phản bản thân mình rất có ích không?"
Cổ Tiểu Ma siết chặt nắm đấm, thân thể không ngừng run rẩy, dần bình tĩnh lại.
"Từ lúc lên núi, ta chưa bao giờ đặt ngươi vào mắt." Phó Diệp Văn khẽ nói: "Nhưng ngươi là niềm vui lớn nhất của ta, là yêu nhưng không có yêu khí, lại là thể tiên ma... hai năm trước khi ta phát hiện ra được thân phận của ngươi, liền bắt đầu kế hoạch này."
"Ngươi lợi dụng lục sư huynh." Nàng nói khẽ.
"Lợi dụng sao?" Phó Diệp Văn cười lạnh: "Ta chỉ nói cho hắn biết ngươi là yêu thôi, hắn liền chạy tới cầu xin ta, không được hại ngươi.... Vì vậy khi hắn biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, đều là do hắn tự chuốc lấy thôi, ngươi nói có phải thế không?"
Hắn nhìn về phía Mạnh Trạch Hư, người sau vẫn đứng nơi đó, lẳng lặng lắng nghe. Hắn chính là người yên tĩnh như thế, cho dù cảnh tượng trước mắt có rung động lòng người đến đâu, còn có cả những lời như sóng to gió lớn này từ miệng Phó Diệp Văn, trước mặt hắn, cũng chỉ như một trò đùa.
Mạnh Trạch Hư đưa lưng về phía Cổ Tiểu Ma, không nói gì.
Năm đó, nàng nằm trong một bụi hoa, mà hắn đứng ở một nơi không xa, vẫn ngắm nhìn nàng.
Ánh mắt kia quá đỗi dịu dàng, quá ấm áp, triền miên không dứt, chỉ sợ cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới, một ngày kia, khi tình cảm bày bạo phát, lại nồng nhiệt như thế.
Nồng nhiệt đến mức thiêu hủy cả bản thân hắn, mãi cho đến khi hắn không chịu đựng được nữa, nàng mới nhìn thấy, hắn không dám xoay người lại, thật thê lương làm sao.
Tất cả mọi chuyện, thời gian như ráng chiều. Nàng hồn nhiên nơi núi rừng hoang dã, hắn nấp trong tán lá xum xuê, những lần thủ hộ đó, những cảm giác ấm áp kia, chỉ vì một sai lầm, cả đời đã không trở lại.
Muốn nắm giữ lấy nó biết bao.
Cuối cùng vẫn không thể quay lại được nữa.
Trong chớp nhoáng này, đột nhiên nàng đã hiểu rõ về hắn, dù là lục sư huynh, hay là giáo chủ Huyền Âm giáo.
Nhưng... sư huynh.
Chúng ta không thể trở về như xưa được nữa.
“Dù chỉ là một yêu quái thấp kém, nhưng trong thân thể lại có tiên ma trú ngụ... Tư chất tốt như thế, ta đã định sẽ lợi dụng ngươi cho tốt, thật sự không hề muốn giết..." Phó Diệp Văn chậm rãi nói, đột nhiên hai mắt trở nên dữ tợn: "Nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh sau khi ngươi chết, vẻ mặt của hắn... thì ta lại không nhịn được mà muốn nghiền ngát ngươi ra..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bóng đen nhoáng lên, Phó Diệp Văn nghiêng người, trong nháy mắt đã nhảy lên không trung, tia lửa từ binh khí không ngừng lấp lóe, đủ thấy được sức mạnh bên trong. Mạnh Trạch hư thản nhiên nói: "Ngươi câm miệng đi."
"Sao thế? Tức giận à?" Phó Diệp Văn chuyển binh khí, giễu cợt: "Nếu không xem trọng nhân tài thì sao ta có thể dùng đá chuyển hồn lên người ngươi chứ? Đáng tiếc ngươi lại là kẻ lụy tình, uổng phí cho ý tốt của ta..."
Lời hắn đứt đoạn, vì ánh mắt của hắn vừa chuyển tới trên bóng người xám tro, đang dần phủ bạch quang.
"Bảo ngươi câm miệng." Cổ Tiểu Ma thản nhiên nói: "Không nghe thấy sao?"
Thân phận của Phó Diệp Văn đã bại lộ, không cần che giấu nữa, giơ tay lên thì ma quang chợt lé, khí tức màu tím quấn quanh thân, Cổ Tiểu Ma nhanh chóng tấn công, chiêu chiêu chí mạng, song khổ nỗi lại không thể đằng vân, luôn bị Phó Diệp Văn phóng người lên trên tránh thoát.
Mạnh Trạch Hư và nàng cùng vây công, dù đã vô cùng quen thuộc với lối đánh của hắn, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể làm được gì. Tiểu Ngọc thấy Tiểu Ma rơi vào thế yếu, liền lao vào vòng chiến, ôm lấy eo nàng, bay lên giữa không trung.
Phó Diệp Văn ngẩn ra, thấy Tiểu Ngọc mặc y phục của phái Thượng Thanh, vốn cho rằng hắn cũng chỉ là kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, lại không ngờ hắn có thể đứng trên không mà không cần ngự kiếm, đó hoàn toàn không phải là chiêu thức của người thường.
"Thì ra Thượng Thanh vẫn còn nhân tài ẩn dật." Phó Diệp Văn thấy mình phải lấy một địch ba, Cổ Tiểu Ma kiếm pháp lợi hại, Tiểu Ngọc lại không rõ lai lịch, liền cười quái dị hai tiếng, bấm kiếm quyết xoay người lên ngự kiếm rồi chạy.
Tiểu Ngọc ôm Cổ Tiểu Ma phi thân đuổi theo, trong phút chốc đã đuổi kịp.
"Quả Vãng Sinh đâu?" Nàng như nổi điên, níu lấy vạt áo của Tiểu Ngọc, vội la lên: "Lấy quả Vãng Sinh trước."
"Ở chỗ của đệ rồi." Tiểu Ngọc hòa nhã nói, không nhìn nàng. Cổ Tiểu Ma thả lỏng, lúc này mới nâng mắt nhìn lên trời, nhất thời ngẩn ra.
Trên trời đảo Thanh Nguyên, kết giới của môn phái đã sớm tan vỡ, phía trên đều là giáo chúng của Huyền Âm giáo. Giữa đám người vận hắc y, một bộ hồng y vô cùng nổi bật, cười đứng cạnh Thiên Cẩu, chính là Thập Bát.
Các đệ tử phái Thượng Thanh cùng chưởng môn và đệ tử giáo phái khác, lấy Việt Dương làm đầu, đứng bên dưới tạo thành một đội quân, đang đúng lúc giương cung bạt kiếm. Lúc này đây thấy nơi chân trời đầy người, vẻ mặt có phần căng thẳng, không biết là địch hay là bạn.
Mạc Vi, Thu Tĩnh và các đệ tử đứng chung một chỗ, mắt thấy có một bóng người lướt qua trên trời, vô duyên vô cớ lại có chút quen mắt, vốn dĩ ông còn lo lắng người xông ra là Cổ Tiểu Ma, sự hối hận càng chồng chất trong lòng, biết thế thì dù thế nào cũng phải giam nàng lại. Nhưng khi bóng đen kia tới gần, cảm giác quen thuộc lại càng mãnh liệt hơn, thêm vào đó là chút cảm giác kì lạ.
Đây căn bản không phải là thân hình gầy yếu của Cổ Tiểu Ma.
Phó Diệp Văn dừng giữa không trung, vừa vặn chắn giữa hai phe.
Ngay sau đó, Cổ Tiểu Ma và Tiểu Ngọc đều xuất hiện trên không.
Hai vị đệ tử của phái mình cùng xuất hiện khiến cả phái Thiên Diễn hơi mất tự nhiên. Cuối cùng vẫn là Mạc Vi bình tĩnh, chỉ lớn tiếng quát: "Diệp Văn, con đang làm gì đó? Còn không mau xuống đây."
Phó Diệp Văn không nói gì, chỉ thấy Thiên Cẩu nhìn hắn, thầm gật đầu, móc một thứ gì đó ra khỏi ngực. Vẻ ngoài của nó trông vô cùng tinh xảo, hệt như một tấm bia bằng ngọc. Cổ Tiểu Ma giật mình, tấm bia ngọc này... sao lại quen đến đáng sợ như vậy?
Có phải... trên núi A Ni Mã Đức Lặc, là bia ngọc dùng để tế tự trong thành quỷ hồn không?
Tiểu Ngọc cảm nhận được sự khác thường của nàng, cũng nhìn sang, chỉ thấy Phó Diệp Văn cầm miếng bia ngọc kia, đột nhiên cắt ngón tay mình, mắt thấy sắp bôi lên bia đá.
Tuyệt đối không thể... để hắn làm vật.
Chẳng biết vì sao, nàng lại có dự cảm chẳng lành.
Sắc mặt Tiểu Ngọc trầm xuống, ôm Cổ Tiểu Ma tiến lên. Hai phe đang giằng co, vốn không thể có vọng động, một đòn công kích của hai người vừa phát động, nhất thời giáo chúng của Huyền Âm giáo cũng ùa xuống, Việt Dương thấy tình hình không ổn, vung tay lên, đệ tử của các phái cũng xông đến, ánh sáng từ đủ loại pháp thuật lóe lên, ánh đao ánh kiếm, nhanh chóng trộn lẫn.
Giữa lúc chiến loạn, một bóng người màu đen hiện ra từ nơi chân trời.
Mạc Vi dẫn một đám đệ tử xông về phía Phó Diệp Văn đang được một đám đệ tử Huyền Âm giáo bảo vệ, muốn bắt hắn giải thích cho rõ ràng, Thu Tĩnh lại kêu lên một tiếng, đột nhiên dừng lại, trừng lớn mắt nhìn về phía bóng đen này, giọng nói run rẩy không thể kìm nén: "Đó là... Trạch Hư..."
Cổ Tiểu Ma không thể ngự kiếm, chỉ có thể dựa vào Tiểu Ngọc, đánh lui mấy đệ tử của Huyền Âm trên không, cuối cùng vẫn không thể đến gần Phó Diệp Văn.
Phó Diệp Văn khựng lại một chút, xoay người, đột nhiên cười lạnh với Mạc Vi: "Sư phụ, cứ nhìn đồ đệ mà ngài bồi dưỡng cho kĩ nhé."
Hắn vừa dứt lời, tay đã quẹt một đường máu lên bia đá kia. Trong nháy mắt, sắc xanh trên bia đá rút đi, bị thay thế bằng một màu đỏ tươi, rất nhanh đã bay lên trên không, tỏa ra một luồng sương trắng.
Bỗng chốc Mạnh Trạch Hư lảo đảo, rơi khỏi bầu trời, không nhúc nhích nữa. Thu Tĩnh và Cổ Tiểu Ma sợ hãi la lên, nhưng không ai có thể bước vào trong trận địa này.
Chân trời mây đen cuồn cuộn, nhanh chóng che lấp mặt trời, có thứ gì đó đang gào khóc, giãy giụa, nhanh chóng phá không mà đến, chính là từ hướng núi A Ni Mã Đức. Cảm giác kia vô cùng đáng sợ, khiến người của cả hai phe quên giao thủ, giật mình đứng nguyên tại chỗ nhìn cảnh tượng lạ này.
Nơi không trung có hơn nghìn hồn phách mờ ảo, chậm rãi xuyên thủng hư không, nhập vào tấm bia đá kia, mỗi một hồn phách tiến vào lại toát lên một luồng sương trắng, thoạt nhìn trông như... hồn bay phách tán.
"Qủy chết đói..." Bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma vùng vẫy muốn tiến lên: "Không!"
Thư sinh ở giữa đám hồn phách đó, thân hình gầy gộc, hắn cười với Cổ Tiểu Ma, miệng lẩm bẩm mấy chứ, sau đó đã bay về phía bia ngọc kia, tan thành mây khói.
Ta đói quá.
Hắn nói như thế, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười như lúc mới gặp.
Hồn phách ở trấn Thái An... cũng chỉ muốn sống thêm chút nữa mà thôi.
Cẩn thận như thế, cho tới bây giờ, đổi lại là thứ gì?
Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, sức lực cả người như bị rút cạn, ngồi bệt xuống.
Kẻ cản trở nàng không chỉ có đệ tử Huyền Âm mà còn có cả Tiểu Ngọc. Hắn kéo Cổ Tiểu Ma, có vài luồng khí tỏa ra từ tấm bia ngọc kia, trừ chủ nhân khống chế nuôi dưỡng nó, tuyệt đối không cho phép người khác đến gần.
"Đá chuyển hồn?" Việt Dương cả giận nói: "Thứ tà ác như thế, ngươi không sợ nó cắn trả ư?"
Phó Diệp Văn cười nhạt, thu bia đá này vào lòng bàn tay, mặt mày phát sáng, đã không còn vẻ bệnh tật như vị ngũ đệ tử của phái Thiên Diễn, tinh quang tụ tập trong mắt, càng lộ vẻ âm hiểm: "Cho nên... mới phải tìm quả Vãng Sinh."
Việt Dương lo lắng quả Vãng Sinh đã rơi vào tay hắn, lòng quýnh lên, lại bị Thiên Cẩu cuốn lấy, không có cách nào thoát thân. Phó Diệp Văn muốn lao vào vòng chiến, đột nhiên có một đường kiếm đâm tới từ bên cạnh, hắn chỉ quan sát tấm bia kia mà không có chút phòng bị nào, cũng không biết kiếm kia lại do dự chuyện gì, chỉ đâm vào cánh tay của hắn.
Mạc Vi cả giận: "Súc sinh! Xem ngươi làm chuyện tốt gì rồi!"
Phó Diệp Văn không hề kinh ngạc, bia ngọc trong tay sáng lên, vết thương nhanh chóng khép lại.
"Sư phụ, người nóng tính quá rồi." Hắn thản nhiên mở miệng: "Đồ nhi nhịn người bao nhiêu năm nay cũng vô cùng khổ cực đấy."
"Những năm này ta đối xử với ngươi không tệ." Mạc Vi giận đến tái mặt: "Sao ngươi... ngươi..."
"Ta sao? Có lẽ là vì..." Phó Diệp Văn cười lạnh: "Ta vốn là con trai giáo chủ tiền nhiệm của Huyền Âm giáo."
Mạc Vi giật mình, Phó Diệp Văn vươn tay, bia ngọc kia hóa thành một thanh đao ngọc, từng luồng khí màu tím quấn quanh thân, không ngừng có tiếng hồn phách giãy giụa gào thét, vô cùng đáng sợ.
Lần đại chiến này, huyết quang, tiếng la hét, khắp nơi đều vô cùng chật vật. Cổ Tiểu Ma càng giết càng hăng, nhìn thấy Mạnh Trạch Hư đã hôn mê, cho rằng hắn đã chết, lại thấy thư sinh hồn bay phách tán, lòng vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, bạch quanh trong tay càng sắc bén hơn, không hề nể tình. Nơi đi qua, đệ tử Huyền Âm không đứt gân thì gãy xương.
Tiểu Ngọc còn kì lạ hơn, hắn không đánh ai, chỉ bay xung quanh, chặn pháp thuật giúp Cổ Tiểu ma. Có điều hắn mặc y phục của phái Thượng Thanh, hấp dẫn vài tên đệ tử Huyền Âm tới cửa mà thôi.
Cổ Tiểu Ma giết được một người, quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Thu Tĩnh, Mạc Vi bị Phó Diệp Văn ép đến loạn, vội vàng bày bố tỏa kim thuật cũng không thể nào ngăn cản nổi thế công của hắn. Ông là chưởng môn một phái, dù hốt hoảng, nhưng khí độ vẫn bất phàm, biết rõ Phó Diệp Văn có được đá chuyển hồn, chỉ sợ đã luyện hóa được đến cả nghìn hồn phách, rơi vào ma đạo. Xưa nay thần ma đánh nhau, chỉ có thể liều mạng. Ông lại là người phàm, tu hành được sáu mươi năm, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ nổi.
Cổ Tiểu Ma vận nội lực toàn thân, người phủ bạch quang. Thấy Phó Diệp Văn lộ sơ hở, phi thân mà lên, trường kiếm phá thế mà xông vào trong nháy mắt, cắm vào tim hắn.
Bọn họ đối mặt nhau, chỉ cách không quá nửa thanh kiếm
"Ngươi tới thật đúng lúc." Phó Diệp Văn cười khẽ, tay phải cầm kiếm trên ngực, rút ra từng chút một, giọng nói âm trầm đến đáng sợ: "Quả Vãng Sinh ở đâu?"
"Ta không biết." Cổ Tiểu Ma cắn răng.
"Sau khi ta bỏ rơi ngươi, hắn nấp ở cửa tìm kiếm, lại không thấy đâu. Là ngươi giở trở sao?"
Lòng Cổ Tiểu Ma biết rõ là Tiểu Ngọc làm, chỉ nhếch môi, khiêu khích cười một tiếng: "Ngươi cũng có thể tính sai sao?"
Mắt Phó Diệp Văn trầm xuống: "Ta thấy ngươi chán sống rồi."
Hắn rút kiếm khỏi ngực, trực tiếp nắm lấy thân kiếm, đánh văng nàng ra. Tay vận Sen Ma Cửu Trọng, một ngọn lửa nóng cháy bùng lên, dần hóa thành một luồng khí màu đen, đánh về phía Cổ Tiểu Ma.
Nàng đang ở giữa không trung, không có cách nào tránh thoát, chỉ đành trơ mắt nhìn Sen Ma xông về phía mình, phía sau là hỏa long không kịp chuyển mình của Mạc Vi, còn có Thu Tĩnh phi kiếm quên mình, còn cả tiếng hét chói tai của Tác Oanh, và...
Mùi Long Tiên Hương quen thuộc.
Nàng vẫn không nhúc nhích, cả người nóng đến đau rát, tất cả chỉ trong nháy mắt.
Cổ Tiểu Ma không biết cuối cùng mình có bị thiêu cháy hay không, nàng chỉ nhớ mình đã thấy một đám sương mù, có cánh tay ôm lấy nàng, thanh sam tung bay phấp phới, phiêu đãng nơi không trung.
Vì sao lại đúng vào lúc thê thảm thế này? Xiêm y của nàng đã bị cháy sạch lủng nhiều chỗ, hẳn trên mặt đều là nhọ đen. Sao hết lần này tới lần khác đều phải là lúc này? Nàng đưa tay lên chạm vào mặt của hắn, lại bị hắn nắm lấy, trong đôi mắt xanh thẫm tràn đầy sự dịu dàng.
Nàng muốn nói chuyện, lại không biết phải nói gì, vừa mở miệng, họng đã đau đến tê tâm liệt phế.
Nhưng phải dùng từ gì để nói? Hắn ở đây, ôm nàng như thế, nhìn nàng như thế. Nỗi nhớ thấm tận xương tủy cứ như vậy mà bộc phát. Nàng không biết gì, chỉ bất chấp sự đau đớn toàn thân, ôm hắn thật chặt, quyết không buông tay.
Hắn cười, nàng cũng ngốc nghếch cười theo.
Thì ra không cần phải nói gì cả.
Úc Lưu vung tay, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa màu đen kia. Sen Ma Cửu Trọng bị hóa giải vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn vẫn nhìn Cổ Tiểu Ma, nơi chân mày dịu dàng như nước.
Tất cả mọi người như rơi vào u mê, mãi đến khi nam tử mỹ lệ như ảo giác kia ngẩng đầu, thu lại nụ cười nơi khóe môi, đôi mắt xanh thẫm như hầm băng nghìn năm, rét lạnh đến tận xương tủy.
Mấy nghìn năm sau, khi thế nhân lưu truyền câu chuyện trên đảo Thanh Nguyên, vẫn không thể ngừng khen ngợi Long thần chuyển thế, thanh sam như biển xanh cuồn cuộn, ánh mắt như ngọc thạch hổ phách, tóc đen như mộng lại như gấm, chỉ ngẩng mặt cười nhẹ đã khiến tất cả đều ngưng đọng, hào hoa phong nhã.