Ôi, hồ lô đường lớn quá.
Cái gì mà kẹo đường, tranh đường, đồ chơi làm bằng đường, toàn là mây bay.
Vẫn là hồ lô đường tốt nhất, vị vừa ngon, vừa rẻ vừa to, ăn quá đã nghiền.
Thiên Nghiêu nhiệt tình chạy như bay theo hồ lô đường, nhưng không ngờ hồ lô đường vẫn đang lơ lửng nơi không trung lại bị người bắt lấy, hắn thẫn thờ nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy Cổ Tiểu Ma trở nên vô cùng to lớn, trực tiếp ném viên hồ lô đường kia vào trong miệng.
"Nghiêu Gâu Gâu, dậy đi."
Hắn tức giận bổ nhào về phía trước, ôm lấy bắp đùi Cổ Tiểu Ma rồi cạp một phát. Nhưng không ngờ đầu lại đau nhói, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tái nhợt của Cổ Tiểu Ma: "Này, ngươi cứ như thế thì bẩn quá..."
Thì ra là mơ.
Thiên Nghiêu bực bội buông bắp đùi Cổ Tiểu Ma, ánh mắt nhìn nàng cũng không khỏi oán độc hơn một chút: "Dậy sớm thế làm gì?"
"Chúng ta đến Đông Hải, ngươi biết đường không?"
"Không biết."
"Vậy thì càng phải dậy sớm, đi mau."
Cổ Tiểu Ma níu lấy cổ áo Thiên Nghiêu, kéo ra khỏi cửa, người sau kêu ầm lên, lại không có tác dụng gì.
Sáng sớm vẫn còn sương, nàng vừa ra khỏi cửa liền đằng vân, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Đông Hải... phải đi về phía đông, phía đông..."
Nghe thấy bên dưới có mấy tiếng keng keng vang lên, ra là một tiệm rèn, trên người Cổ Tiểu Ma còn dư lại một ít bạc, liền lấy đi mua một thanh kiếm mới, dắt ngang hông, lúc này mới có chút cảm giác an toàn.
Thật ra thì nếu có người tìm nàng gây chuyện, nhưng nếu "người" này không phải là người, như vậy thì thanh sắt nát vụn này cũng không có nhiều tác dụng lắm. Thiên Nghiêu lại rất thảnh thơi đứng sau lưng nàng, ba hoa lên tiếng: "Người đến giết người, Phật cản giết Phật."
Cổ Tiểu ma bay trên trời hồi lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, xoay người đưa mắt nhìn Thiên Nghiêu, nói: "Khổ cho thân yêu ma nhà ngươi, cả đông tây nam bắc cũng chẳng phân biệt được..."
"Mặt trời mọc ở hướng đông, đương nhiên là lão tử biết, nhưng ai ngờ..."
"Ai ngờ hôm nay không có mặt trời." Cổ Tiểu Ma lười biếng tiếp lời: "Trừ một viên hồ lô đường."
"Ngươi ngược đãi linh thú!" Thiên Nghiêu lại nhe răng.
"Không hài lòng à? Không hài lòng thì sao không đi mà nhe răng với kẻ khác đi? Grừ grừ grừ..."
.....
Thấy vẻ mặt bỉ ổi này của Cổ Tiểu Ma, Thiên Nghiêu cũng lười để ý đến nàng, vò đầu nói: "Đói bụng quá, xuống ăn cơm đi."
"Không có bạc." Cổ Tiểu Ma chìa hai tay: "Mua thanh kiếm này mất rồi..."
"... Ngươi không ngược đãi ta là không chịu được phải không?"
"Thân là linh thú, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, đi kiếm tiền đi!"
"... Kiếm tiền?"
"Đúng rồi, kiếm tiền là có thể đổi được rất nhiều hồ lô đường..."
"Vậy kiếm tiền thế nào?" Thiên Nghiêu cảm thấy hứng thú ngay lập tức.
"Ngươi biến thành một con hồ ly đáng yêu, chúng ra đến đầu đường làm xiếc..."
"Không thèm làm." Thái độ Thiên Nghiêu vô cùng kì lạ, hết sức kiên quyết, dù Cổ Tiểu Ma lấy làm lạ, nhưng cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy mấy đồng tiền cuối cùng ra mua mấy cái bánh bao tạm lót dạ.
Nàng cất bánh bao thừa, lại bắt đầu hoang mang về vấn đề kia, không khỏi xoay người cười nói: "Sao ngươi không biến thân? Chẳng lẽ ngại mùi cơ thể sao..."
"Ngươi mới ngại." Thiên Nghiêu liếc nàng: "Lão tử... Này, cây nấm khô?"
Hắn đang nói chuyện, đột nhiên vẻ mặt của Cổ Tiểu Ma thay đổi, trên khuôn mặt tái nhợt dần đỏ ửng lên, có vẻ kích động. nàng lướt qua bả vai Thiên Nghiêu, nhìn ra sau hắn.
"Sư... nương." Nàng lẩm bẩm, giọng có hơi khàn: "Sư nương..."
Trước cửa tửu lâu cách đó không xa, chính là bóng dáng của Thu Tĩnh, Mạc Vi đã vào trước, đi theo còn có Mạc Khinh Viễn và một đám đệ tử. Thu Tĩnh vừa bước vào tửu lâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhoài nửa người ra, nhìn về phía phố bên này.
Không có gì cả.
Là ảo giác sao? Bà cau mày, lắc đầu rồi lại tiến vào tửu lâu.
"Đó không phải là sư nương ngươi à? Ngươi tránh làm gì..." Thiên Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cổ Tiểu Ma nấp trong ngõ nhỏ, thở hổn hển: "Ta cũng không biết."
Không biết? Thật sự không biết sao?
Cổ Tiểu Ma nhắm mắt lại, khẽ thở phào một hơi. Nếu như kết quả xấu nhất xảy ra, liệu nàng có thể lựa chọn khoảnh khoắc chạm mặt lâu hơn chút được không?
Nàng đã không còn là nàng, mà Thiên Diễn, không biết có còn là Thiên Diễn như xưa hay không.
Dường như nàng có chút thấu hiểu với nỗi khổ năm đó của Úc Lưu.
Có điều hắn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng không có.
Cổ Tiểu Ma buồn bực ngồi xổm xuống, chia cho Thiên Nghiêu một cái bánh bao, cắn thật mạnh.
Thiên Nghiêu ăn không thấy ngon, đột nhiên móc một viên đan dược đỏ như máu ra, nghịch trong tay. Cổ Tiểu Ma thấy thế thì tò mò, đoạt tới hỏi: "Cái gì đây?"
"Đồ tốt để ngưng thần bổ khí." Thiên Nghiêu không nhìn nàng, như vô ý mà nói.
"Ngưng thần bổ khí... khí ta nhiều rồi, không cần bổ." Nàng chán chường trả lại cho hắn.
Lúc này Thiên Nghiêu mới ngẩng đầu lên: "Thật à? Đồ tốt thế này mà ngươi không giành sao?"
"Đồ tốt thì đương nhiên phải để lại cho ngươi, ta lấy thứ này cũng chẳng để làm gì." Nàng nói, đột nhiên ghé sát tới chỗ Thiên Nghiêu, đưa tay giả vờ như muốn chộp lấy thứ đan dược kia: "Hay là... ngươi muốn hiếu kính với chủ nhân ta sao?"
"Đi chỗ khác đi." Thiên Nghiêu không nhịn được mà mỉa mai: "... Lão tử ăn một mình là đủ rồi."
Cổ Tiểu Ma cười cười, chuyện đã qua cũng không chú ý quá nhiều. Nhưng Thiên Nghiêu lại không ăn, chỉ nhìn đan dược này một lúc lâu, bỗng lại khẽ thở dài, bỏ vào ngực.
Vì vậy, hai người lại bắt đầu lén lút đi theo đám người Thiên Diễn.
Bọn họ ngự kiếm ở phía trước, Cổ Tiểu Ma liền đằng vân phía sau, không dám cách quá gần cũng không dám cách quá xa, xa thì sợ không đuổi kịp, gần lại sợ Thu Tĩnh phát hiện. Có điều nhìn hướng bọn họ đi, cũng là hướng đông, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma nhớ lại, phát hiện vào lúc này, hội Trục Tiên đã sắp bắt đầu.
Năm năm trước, khi nàng mới mười hai tuổi. Mạc Khinh Viễn cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng hắn đã đánh bại được đệ tử giàu kinh nghiệm hơn mình ở phái khác, thành công trở thành bậc anh tài trong đám đệ tử trẻ tuổi.
Từ đó trở đi, hắn bắt đầu có phong thái uy nghiêm của một đại sư huynh, cả ngày đám đệ tử ở phái Thiên Diễn nhắc đến hắn đều tràn đầy sùng kính, nàng và Tác Oanh càng thêm hâm mộ vô cùng. Cũng là từ đó trở đi, ánh mắt Tác Oanh nhìn Mạc Khinh Viễn đã khác đi, ngay tiếp theo nàng cũng dần thay đổi.
Năm năm trôi qua thật vui vẻ.
Cổ Tiểu Ma bắt đầu sững người, trong lúc vô ý lại bay nhanh hơn, đợi đến khi nàng phát giác, mấy luồng kiếm quang đã dừng lại ở phía trước không xa, nàng sợ đến mức vội dừng lại. Thiên Nghiêu ngạc nhiên nói: "Mới vừa rồi ở phía trước có người quay đầu lại nhìn."
Nàng giật thót, liền tránh xuống dưới, khẽ nói: "Ai nhìn?"
"Không biết... Chỉ có một người quay đầu lại, ta có thấy."
Ngay cả sư phụ và sư nương cũng không phát hiện, người quay đầu lại nhìn đó sẽ là ai? Cổ Tiểu Ma suy nghĩ một chút, lại phát hiện đám người phái Thiên Diễn đang đáp xuống đất, sắc trời đã không còn sớm, nàng bay một ngày, đúng là đã đến giới hạn.
Cổ Tiểu Ma tìm đại một sơn động, đốt lửa, xâu bánh bao lên một nhánh cây rồi nướng lên, lại bắt hai con chim bìm bịp, chỉ vậy mà cũng có chút mùi vị, nàng và Thiên Nghiêu ăn no xong thì lần lượt đi ngủ.
Bóng đêm dày đặc, khí lạnh bức người, Cổ Tiểu Ma cuộn người, chỉ cảm thấy quanh thân quá lạnh, chưa ngủ được bao lâu đã không còn buồn ngủ nữa, không khỏi tưởng tượng lại tất cả kỉ niệm xưa, còn có cả lúc ở Điểm Tướng Đài kia một lần. Nàng chợt mở mắt, phát hiện không thấy Thiên Nghiêu đâu, lại cảm thấy vô cùng quái lạ.
Hơi nóng của đống lửa còn chưa tản đi, Cổ Tiểu Ma xoa tay, có chút lo lắng cho con hồ ly đần kia, liền đứng lên ra khỏi cửa động.
Ngoài động là một khoảng trống vô cùng tĩnh lặng, lúc này lại có mấy bóng người đang đứng.
"Đệ đã cho nàng ta ăn chưa?" Một người trong đó có giọng nói khá âm trầm, hẳn là Thiên Cẩu.
"Tất nhiên là rồi." Thiên Nghiêu không nhịn được mà phất phất tay, trong bóng đêm không thể nhìn thấy hồng ảnh, nhìn qua chỉ thấy tối đen như mực.
Một bóng người khác đứng im hồi lâu, bất ngờ nói: "Ngươi nói láo."
Bỗng chốc nơi cửa động có tiếng nhánh cây gãy vang lên, Thiên Cẩu quét mắt, trong nháy mắt đã phi thân tới, tung chưởng đánh ra.
Đột luồng kiếm quang lóe lên, Cổ Tiểu Ma lùi nhanh về sau, sự sợ hãi trong lòng ngày một chồng chất.
Thiên Nghiêu... Thiên Nghiêu hắn lại...
Nàng xoay người, tránh được một kích của Thiên Cẩu, lại cảm thấy sau lưng có người đánh tới, chỉ nghe Thiên Nghiêu kêu một tiếng "hữu hộ pháp" rồi lại gia nhập chiến tuyến.
Cổ Tiểu Ma nhìn Thiên Nghiêu, bóng đêm mờ mịt, vốn không thấy rõ cái gì, nhưng Thiên Nghiêu cũng không dám nhìn nàng.
"Ta rất thất vọng về đệ, Tiểu Thiên." Thiên Cẩu đứng một bên, đột nhiên lên tiếng.
"Đại ca..."
"Nếu ngươi đã nghe được lời của hữu hộ pháp thì không thể để người sống." Thiên Cẩu chuyển sang Cổ Tiểu Ma: "Xin lỗi."
Mới vừa rồi cách có hơi xa, căn bản không nghe thấy hữu hộ pháp nói gì cả, không cần phải phiền ngài diệt khẩu! Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp lên tiếng kháng nghị đã cảm nhận được một luồng sóng nhiệt tiến tới sau lưng, vừa quay người lại, hữu hộ pháp đã đứng phía sau, trong tay là hai ngọn lửa lớn.
Sen Ma Cửu Trọng.
Loại Tam Muội Chân Hỏa áp đảo đó, đốt hết mọi thứ trên thế gian.
Ngay cả xương cốt của nàng cũng không muốn chừa lại sao?
Cổ Tiểu Ma có thể cảm nhận được luồng sóng nhiệt nặng nề này, dù biết nàng không thể làm gì, nhưng vẫn phải làm việc duy nhất mà nàng có thể làm, giơ kiếm trong tay, bổ về phía hữu hộ pháp.
Hữu hộ pháp nhếch mép, có chút buồn cười mà nhìn nàng giơ kiếm chống đỡ, ngọn lửa trong tay nở rộ như đóa hoa sen, nhanh chóng xông về phía nàng.
Trong nháy mắt, sắc đỏ lấp đầy tròng mắt của Cổ Tiểu ma. Nàng cho rằng mình đã bị thiêu cháy, song dù mặt có chút đau đớn, nhưng thân thể lại lạnh ngắt.
Nàng xoa mắt, nhìn chăm chú, lòng lại không ngừng run rẩy.
Là Thiên Nghiêu.
Hắn chắn trước người Cổ Tiểu Ma, nhận lấy Sen Ma Cửu Trọng này.
Huyễn hóa toàn bộ chín đuôi, lửa đỏ cuồng dã hòa quyện cùng sen ma, ngay cả khuôn mặt cũng biến thành màu đỏ, ma hỏa đốt rụi lấy lớp da cuối cùng của hắn, đôi mắt sáng màu trở nên vô cùng yêu dị.
Hắn thét lên một tiếng đầy đau đớn, quỳ trên mặt đất, Thiên Cẩu trừng lớn mắt, hệt như đau lòng, lại có chút khó tin: "Tiểu Thiên... sao đệ có thể làm đến vậy? Nàng ta chỉ là..."
"Đại... ca..."
"Nàng ta không phải là chủ nhân của đệ!"
Cổ Tiểu Ma run sợ hồi lâu, nghe thấy những lời này, chợt nhìn về phía Thiên Nghiêu.
"Tất nhiên... lão tử biết... tên Tử Vi kia... là người lập khế ước... nên nàng ấy... không phải là..."
"Nếu đệ biết thì sao lại..."
"Đại... ca... những năm này... mỗi ngày đệ thức dậy... cũng không biết... mình muốn đi đâu... muốn làm gì..." Thiên Nghiêu khó khăn đáp: "Nhưng giờ... khi đệ tỉnh giấc... biết đi tìm ai... biết... làm gì... những ngày này... đệ rất vui..."
"..." Bỗng chốc Thiên Cẩu không nói gì nữa, nơi xa có kiếm quang chớp động, hẳn là hữu hộ pháp động ma khí, dẫn mấy kẻ tu tiên tới.
Hắn lùi lại mấy bước, cuối cùng nhìn về phía Thiên Nghiêu.
"Đại... ca... huynh biết không..." Mặt Thiên Nghiêu áp lên đất, đôi mắt sáng màu dần mất đi ánh sáng: "Đó là... cảm giác của bằng hữu..."
Từ lúc bị vứt bỏ, đến lúc được huynh cứu vớt.
Đệ đã ghét phải lưu lạc.
Hữu hộ pháp và Thiên Cẩu biến mất, Thiên Nghiêu nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.
Cổ Tiểu Ma sợ đến hồn bay phách tán, nàng chạy tới, móc cái túi hương từ giữa cổ ra, nàng vẫn còn cất một thứ trong người... vảy của Úc Lưu.
Tay nàng run rẩy liên hồi, mãi cũng không thể móc ra được. Vảy này vẫn còn lóe sáng, dường như đang mang theo hi vọng của nàng. Cổ Tiểu Ma không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đặt miếng vảy này lên người Thiên Nghiêu, không biết do đêm lạnh hay gì, mà người nàng vẫn không ngừng run rẩy.
Vảy phát sáng, ngay sau đó thân thể của Thiên Nghiêu cũng sáng lên, tiếp theo từ từ thu nhỏ lại, cho đến lúc ánh sáng tản đi, hồng y thiếu niên đã biến mất, trên đất chỉ còn lại một con hồ ly đỏ, hơi thở mong manh.
Cổ Tiểu Ma cẩn thận ôm nó vào ngực, không dám dùng sức, bả vai lại run lên.
Nàng khóc không thành tiếng, không có nước mắt, nhưng thật sự là nàng đang khóc.
Có người đáp xuống khỏi bội kiếm, vội vàng tiến tời vài bước, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Ma?"
Lúc này Cổ Tiểu Ma mới nghẹn ngào mở lời, mang theo chút sợ hãi và run rẩy: "Sư nương..."