Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 34

Vườn tranh Lâm Giang.

Vốn là nơi mưu sinh của giới họa sư, vẽ tranh chân dung cho người có tiền.

Ngày này, có hai vị khách nhân kì lạ đến, không cần họa sư, hết lần này tới lần khác chỉ cần giấy bút và nghiên mực. Tuy họa sư có phần khó hiểu, nhưng bạc đã cầm, cũng không cần phải hỏi nhiều.

Đôi này cũng thật kì lạ, rõ ràng nam vô cùng tuấn mỹ, nhưng nữ lại rất bình thường, không biết bọn họ làm gì, họa sư rất tò mò, thấy bọn họ vào hậu viện một lúc lâu vẫn không ra ngoài, lại lén rẽ vào, ghé vào góc tường, ló đầu ra.

Một cục giấy trắng bay tới trước mặt, họa sư nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, viên giấy đập lên tường, rơi xuống đất, họa sư quan sát cẩn thận, thấy không có ai chú ý, lại nhặt viên giấy kia lên, mở ra.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của y chuyển từ hồng sang đen, từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, cần bao nhiêu màu thì có bấy nhiêu màu.

Ôi, tranh vẽ kiểu gì thế này!

Một vật thể tròn xanh biếc, lẽ nào là chậu cây mà y đã trồng nhiều năm ư? Trên bầu trời có một thứ vàng vàng rất giống trứng gà, chẳng lẽ lại là... mặt trời? Còn có một con người nhỏ màu xám, ba nét ngang, một nét dọc, hẳn là ngũ quan rồi...

Nghệ thuật trừu tượng quá hàm xúc, y không thể chấp nhận được!

Cổ Tiểu Ma cố tạo hình ưu buồn hồi lâu, Úc Lưu ở bên kia vẫn chưa từng dừng bút, nàng sợ mình không nhập cảnh, lại tùy ý ngắt một đống lá cây rồi tung lên trời, lá rơi lả tả, Cổ Tiểu Ma gục đầu cố ra vẻ một tiểu tức phụ vô cùng tủi thân, nỗ lực để mình thoạt nhìn trông càng u buồn hơn.

Úc Lưu vẽ loạn trên giấy một lúc lâu, sau đó khẽ nhíu mày, lại xé giấy, vo thành cục tròn rồi ném sang bên, lại bắt đầu lại.

Lại qua hồi lâu, mãi đến lúc lá cây trên chậu cảnh mà người họa sư kia trồng đã bị Cổ Tiểu Ma ngắt gần hết, cuối cùng Úc Lưu cũng thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cười nói: "Đến đây, coi như xong rồi."

Cổ Tiểu Ma vô cùng hớn hở chạy tới, nhưng lúc ánh mắt chạm tới trang giấy, vẻ mặt cứng đờ trong thoáng chốc.

Nàng run rẩy chỉ vào khuôn mặt với hai má đỏ ửng: "Cái này... là ta?"

Úc Lưu thản nhiên nhặt cục giấy bị hắn ném sang bên lên, đặt hai bức song song nhau: "Phải đối lập như vậy, chẳng phải có thêm má hồng sẽ sống động hơn à?"


Phải, sinh động... Cái quỷ ấy!

Cổ Tiểu Ma vô cùng tức giận: "Đây vốn hoàn toàn không giống người có được không?"

Úc Lưu vô tội buông tay: "Ta đã nói từ sớm là ta không biết vẽ, nàng hết lần này tới lần khác lại không tin.

"Uổng phí cho dung mạo trời sinh để làm mẫu như huynh."

...

Đầu Úc Lưu đầy vạch đen, trời sinh để làm mẫu?

Cổ Tiểu Ma nhíu mày, đoạt lấy bức họa kia, suy nghĩ thật kĩ, nhìn như vậy, lại cảm thấy... bức tranh này cũng khá đáng yêu. Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười, nhưng giữa chân mày lại nhuộm chút đau đớn.

Nàng biết, mình không hề xinh đẹp.

Cũng không hề mang hi vọng xa vời sẽ trở nên thật lộng lẫy trong mắt hắn.

Thế nhưng... ít nhất trong nháy mắt ấy, ngay ban nãy, khi hắn ngồi vẽ nàng dưới tán cây, nghiêm túc, hết sức chăm chú, trong mắt và lòng của hắn, chỉ có nàng mà thôi.

Nghĩ như vậy, lòng lại có chút cảm giác hạnh phúc nhỏ bé dâng trào, Cổ Tiểu Ma cười vô cùng hài lòng, bỏ tranh vào ngực, khẽ nói: "Cảm ơn nhiều nhé."

Úc Lưu chỉ nhìn nàng, không nói gì.

Họa sư cố bình ổn tâm tình, lại ló đầu ra, liếc mắt đã thấy chậu cây mình yêu thích nhất đang lâm vào thảm trạng thì gần như muốn lao ra chém người, y tức giận quay đầu sang chỗ khác, lại bị cảnh tượng này đập vào mắt, trong chốc lát có hơi thất thần.

Trang giấy được mở, nét bút qua loa, phác thảo từng nét.

Nữ tử áo xám tay ôm tranh trước ngực, không biết đang nghĩ tới điều gì, mặt mày tràn đầy vẻ hạnh phúc, rồi lại thương cảm, có điều nụ cười không màng danh lợi ấy, dù không đẹp, lại cực kì động lòng người. Thanh sam nam tử cũng chỉ nhìn nàng, một chiếc lá xanh thản nhiên rơi xuống, chắc giữa hắn và nàng trong lúc ấy, che đi chút thương tiếc nhàn nhạt. Đôi mắt lục sắc vô cùng yêu dị, có điều lúc này, đôi mắt đẹp ấy như lâm vào ảo giác. Hình ảnh này vô cùng tĩnh lặng, rồi lại như tỏa hương, khiến người khác không đành lòng phá vỡ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê.

Đột nhiên những chữ này hiện lên trong lòng y, không khỏi lắc đầu, cười nhạo bản thân dù đã tới tuổi này mà vẫn có những tâm tư kiều diễm đến vậy.

Y yên lặng cất lấy vài thứ, sau đó rời viện.

Hoặc là phong cảnh, hoặc là cảnh người, đã hoàn toàn rời xa phàm tục.


Tọa thần phương đông, điện Thanh Long.

Nam tử mang nước da xanh đen ngồi trên giường nhỏ, cười khẩy: "Hai người các ngươi không thấy quá mất mặt sao, chỉ là một tiên tử Dao Trì nho nhỏ cũng dọa các ngươi thành như thế được."

Bạch Hổ không nói gì, Chu Tước càng không phục, lại tự biết đã mất uy phong, có nói gì cũng không tốt. Bốn tọa thần bọn họ là chiến thần thủ hộ tứ phương, tuy rằng nếu thân ở trong vòng kết giới của Cửu Châu  thì chắc chắn sẽ không thể giải phóng năng lực thật sự vì phong ấn, nhưng ở Cửu Châu cũng hiếm khi gặp địch thủ.

Huyền Vũ là một lão nhân có vóc người mập mạp, từ trước đến nay luôn là người giải hòa: "Năm đó Thanh Long ngươi đến Tây Hải làm loạn, tất nhiên là không hiểu được sự đáng sợ trong đó rồi."

"Hừ." Thanh Long hừ lạnh: "Nếu ta có ở đây, chắc chắn sẽ không để tiên tử Dao Trì đó được an ổn."

Chu Tước đã không thể kiềm chế được, giễu cợt: "Ngươi đừng quên... trong tay nàng vẫn còn có Hiên Viên, năm đó Thập Phương Động Chủ hợp lực lại mới ép được nàng buông binh khí, Hiên Viên kiếm cắm ngược ở đỉnh Nam Sơn, không ai có thể rút lên... cuối cùng lại ngoan ngoãn về trong tay Điệp An tiên tử, cho dù ngươi có tới thì lúc này cũng chỉ có thêm một con cá chạch thối mà thôi."

Thanh Long vỗ bàn: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói thế đây, ngươi không phục à?"

Hai vị tọa thần mũi đối mũi, một cao một thấp, mắt trừng lớn như sắp rơi ra ngoài. Bạch Hổ dở khóc dở cười, suy nghĩ lại xoay chuyển, khẽ nói: "Nếu Thanh Long ngươi không phục thì có thể đi tìm nàng, giờ nàng đã bám lên người một yêu quái, chắc cũng không còn bản lĩnh gì."

Thanh Long không nói gì, chỉ trừng mắt với Chu Tước. Lời nói này của Bạch Hổ đang thầm nhắc nhở hắn, nếu tóm được Điệp An, tọa thần Thanh Long hắn đã có thể đứng đầu trong bốn vị tọa thần. Từ trước đến nay hắn rất tự phụ, rất thích cãi nhau với kẻ nóng tính như Chu Tước, nhưng tất cả đều tôn trọng Huyền Vũ đã từng trải nhiều chuyện, lấy lão làm lớn, qua nhiều năm như thế, từ lâu lòng hắn đã sớm không phục.

Chỉ là yêu ma mà thôi, Thanh Long quay đầu sang chỗ khác, nhếch mép cười nhạt.

"Hiện nay chúng ta đang đi đâu?" Cổ Tiểu Ma trong đám người chật vật hỏi.

"Cứ theo ta, ta có một nơi quan trọng cần phải đến." Úc Lưu thản nhiên nói: "Huyền Âm giáo đang chờ nàng dẫn ta đến Thiên Diễn... Nàng có hiểu không?"

Cổ Tiểu Ma thầm rùng mình, hai món đồ có thể hóa giải phong ấn của Long thần đang ở trên Thiên Diễn, quả nhiên dù sư phụ không nói, lục sư huynh cũng đã biết. Lúc đầu nàng đã khổ sở suy tính thật kĩ càng, lại không ngờ có thể cứu được Úc Lưu dễ dàng đến vậy, nghĩ thế nào cũng thành có âm mưu.

Nhưng...

"Ta rất nhớ sư nương." Đột nhiên nàng cúi đầu nói, có chút cầu khẩn mà kéo Úc Lưu: "Ta đã rời khỏi Thiên Diễn lâu đến vậy... Cũng không về với lục sư thúc... nhất định sư phụ rất tức giận, nhưng ta vẫn nhớ lão nhân gia ông ấy..."

Úc Lưu ghé mắt: "Nhưng sao họ không đến tìm nàng?"

Vai Cổ Tiểu Ma run lên, có lẽ đó là sự thật, là suy nghĩ đang đuổi theo mà nàng không hề muốn đối mặt.

Đúng vậy, sao họ không đến tìm nàng?

Bởi vì nàng là yêu sao...


Úc Lưu thấy dáng vẻ đó của nàng, lòng chợt mềm đi, vừa định khuyên bảo đã thấy Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, cười nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta cứ dạo quanh trấn một vòng đi, huynh chi bạc đấy."

Hắn cũng nhếch môi, không hề ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng: "Được."

Cây nấm khô quắt này...

Đồ cứng đầu nhà nàng, có thể yếu đuối được chút nào không?

…………..

"Lưu." Thủy Thất Yên mừng rỡ chạy đến từ sau quầy: "Ta biết chàng sẽ đến tìm ta, không ngờ lại nhanh như vậy..."

Cổ Tiểu Ma mặt đầy vạch đen núp ở một góc, nhìn nụ cười đẹp đến không sao tả xiết của Úc Lưu và Thủy Thất Yên một cách đầy tức tưởi.

Hơi quá đáng rồi đấy... Nàng nhớ đến cuốn tiểu thuyết võ hiệp đã đọc từ lâu về một nữ tử ngóng trông một người từ nơi lan can đã lâu, cuối cùng lại theo chân vị nam tử mà mình thích đến gặp thanh mai trúc mã nhà hắn, thật là bi ai.

"Huynh nói nơi quan trọng là chỗ này sao?" Cổ Tiểu Ma nghiến răng nghiến lợi.

Thái độ của Thủy Thất lại hoàn toàn tương phản, cười nói: "Cổ cô nương cũng tới à, là ta bảo Lưu đến đây trốn đấy..."

Ồ, đây là thị uy phải không?

"Nhưng huynh ấy không nên kéo ta đến theo." Cổ Tiểu Ma uốn lưỡi: "Có phải không nào, Lưu."

Chữ "Lưu" này vừa nặng vừa được kéo dài. Mi mắt Úc Lưu giật giật, chỉ cảm thấy quanh thân thật lạnh lẽo. Vì sao một chữ mà Thủy Thất Yên nói thật tự nhiên, đến lượt cây nấm khô quắt này nói ra lại khó nghe vậy chứ.

"Chúng ta vào rồi nói." Thủy Thất Yên khoát tay ngắt lời, Úc Lưu liền theo nàng lên lầu.

Cổ Tiểu Ma nhìn mà đỏ mắt, lòng vô cùng khó chịu, tùy tiện cầm một quả lê trên bàn mà ăn, chỉ coi nó là đầu của Thủy Thất Yên, cắn thật mạnh.

Nàng đang buồn, lại nghe một giọng nói đầy truyền cảm vang lên: "Cô nương, ta có thể ngồi đây không?

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lại thấy có một vị nam tử tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình, rõ ràng quanh mình có không ít người, y lại muốn ngồi chung với nàng, lẽ nào đây là... bắt chuyện làm quen trong truyền thuyết?

Nàng kích động đến mức cảm xúc dâng trào, nhưng vẫn không để lộ trên mặt: "Xin cứ tự nhiên."

Nam tử ngồi xuống, khẽ nói: "Cô nương có chuyện gì không vui, nói cho tại hạ nghe được chứ."


Nàng nhớ tới Úc Lưu và Thủy Thất Yên trên lầu, lòng vô cùng buồn bã: "Nói cho huynh thì có lợi gì."

Nam tử nghe thế cũng không giận, cầm một bình rượu, rót một chén, cười nói: "Tửu lượng của cô nương thế nào?"

Cổ Tiểu Ma lắc đầu: "Rượu vừa cay vừa đắng, rất khó uống..."

"Rượu của Điểm Tương Đài chúng ta, nổi tiếng là rất ngon đấy." Y vừa cười, Cổ Tiểu Ma đã nhận lấy ly rượu kia, lúc này mới phát hiện sắc trời đã sắp hoàn hôn, thanh lâu nhà khác đã sớm náo nhiệt, nhưng Điểm Tương Đài mà Thủy Thất Yên mở lại chỉ có vài nữ tử ra ra vào vào, nhan sắc từng người lại bình thường, chẳng trách làm ăn không phất được.

Nàng đang suy nghĩ, lại hớp một ngụm, lập tức thầm mắng trí nhớ của mình quá tệ, quạt đầu lưỡi tìm kiếm chút nước trà.

"Huynh gạt người!" Nước mắt của Cổ Tiểu Ma đã sớm tuôn trào: "Rõ ràng đều khó uống như nhau."

"Ha ha." Nam tử lại mỉm cười, rót một chén: "Cô nương thử lại lần nữa đi."

Cổ Tiểu Ma vội vàng nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, chút cảm giác nóng cháy nơi cổ họng lại biến thành một luồng khí thanh mát, tiến vào nơi dạ dày cuồn cuộn, rồi lại cuộn lên cổ, nàng chỉ cảm thấy cả bụng và cổ họng mình vô cùng ấm áp dễ chịu.

Nàng lại uống một chén, lúc này hai gò má đã đỏ ửng, mắt cũng dần nhòe đi, cũng không biết từ lúc nào trên lâu đã có thêm rất nhiều nam tử mặt mày tuấn lãng đang nói cười với nữ tử, không bao lâu sau, quanh mình đã có đầy người ngồi. Giọng người càng ầm ỹ, Cổ Tiểu Ma cứ một chén rồi lại một chén, cả người cứ bần thần, tai đã không còn nghe được bất cứ thứ gì, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.

Chỉ cần có thể quên hết mọi phiền não.

Vậy thì cứ trầm luân đi...

Nam tử thoải mái hoàn thành một mối làm ăn, lòng mừng thầm, đột nhiên nghe thấy nàng lẩm bẩm gì đó trong miệng, có chút ngạc nhiên, lại vươn tay, nằm sấp bên cạnh nàng.

"Sư nương... Oanh Oanh... à, còn có..."

Đột nhiên có một cánh tay vươn tơi, chắn cánh tay đang muốn tới gần Cổ Tiểu Ma kia, nam tử ngẩng đầu, lập tức lòng hơi động, dáng người như trích tiên, chẳng lẽ là hoa khôi mới mà lão bản nương mời tới ư?

Y vừa muốn nói chuyện đã bắt gặp ánh mắt của hắn, màu xanh lục.

Tàn khốc, lạnh lùng, sát ý xâm chiến tiềm thức của hắn trong nháy mắt.

Hai chân nam tử kia mềm nhũn, vội vã chạy đi.

Nàng say đến bất tỉnh nhân sự, hai gò má đỏ ửng, còn không biết trong miệng đang lẩm bẩm thứ gì.

"Sư huynh..." 


Bàn tay đưa về phía gò má nàng của Úc Lưu chợt cứng lại nơi không trung.

Trong tửu lâu ầm ỹ, nhân sinh ồn ào, không ai nghe thấy một tiếng thở dài của một vị tuyệt thế nam tử lục sam, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve mái tóc đen của nàng.

Chỉ nhớ sư huynh của nàng thôi sao? Cây nấm khô không có lương tâm.

Thế nhưng... cũng tốt.

Chỉ cần nàng vui, ta có khổ một chút cũng không sao đâu.