"Ngươi gạt người." Cổ Tiểu Ma vểnh mông, nhìn Thiên Nghiêu đầy khinh bỉ: "Vốn chả có tia thiên lôi nào bổ xuống cả."
Thiêu Nghiêu cực khổ ghé sát bên cạnh nàng, hai người ôm chặt một tảng đá lớn trên đỉnh núi, sau đó thận trọng nhìn tới một nơi đất bằng phẳng phía trên tảng đá.
"Ta chỉ nghe người khác nói thôi, à, có lẽ thần linh đã nghỉ ngơi..."
"Cơ hội tốt." Nàng hớn hở, nói: "Chúng ta tới đó hái đi."
"... Tự ngươi đi đi, lão tử không muốn chịu chết chung với ngươi." Thiên Nghiêu quay đầu sang chỗ khác.
"Ngươi là linh thú của ta đấy, có thể tự giác được chút không nào?"
"Lão tử không thèm nhận..."
"Có một loại đồ chơi làm bằng đường, còn mang đủ màu nữa, còn có mứt quả, đường khoai sọ, bánh đường sinh... Ồ, ngon nhất là kẹo đường, cứ như một đám mây ấy..."
"... Cho dù hôm nay có liều mạng cũng phải lấy bằng được Huyết Tê Thảo!"
...
Thiên Nghiêu vặn tay, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc, tuy rằng Cổ Tiểu Ma rất vui, nhưng cũng không nhịn được cảm xúc muốn bôi nhọ danh dự của hắn.
"Nếu có người giả vờ dụ dỗ ngươi, chẳng phải ngươi đã đi ngay rồi sao?" Nàng khó chịu nói.
"Đúng vậy, đã cho đường thì sao lại không đi?" Hắn lại trả lời vô cùng sảng khoái.
... Thiên Cẩu đáng thương, lần sau có tìm tiểu hồ ly, nhất định phải tìm một con không tham ăn nhé.
Tròng mắt Thiên Nghiêu chuyển động, chọt Cổ Tiểu Ma: "... Vẫn chưa kịp hỏi tên của ngươi."
"Cổ Tiểu Ma." Nàng thuận miệng đáp.
"Ồ, cây nấm khô quắt, ta lên trước đánh lạc hướng sự chú ý của thần linh, ngươi phải thừa dịp này cướp được Huyết Tê Thảo, hiểu chưa?"
... Sao hắn và Úc Lưu cứ thích gọi nàng theo cách này vậy? Khóe mắt Cổ Tiểu Ma giật giật, nghĩ tới Úc Lưu, lập tức lười cãi lại, chỉ gật đầu. Thiên Nghiêu bất đắc dĩ nhìn lên, hồng ảnh vừa xuất, trong thoáng chốc đã mất tích.
Cổ Tiểu Ma lén lút quan sát bốn phía vài lần, sau đó bò sang bên trái.
Nơi này chỉ cách vùng đất bằng kia vài tảng đá lớn, rất gần, nhưng nàng không dám đi thẳng sang, chỉ đi vòng qua hướng ngược lại của Thiên Nghiêu, có lẽ như thế thần linh sẽ chỉ chú ý đến mỗi hắn, không rảnh để tâm đến nàng.
Nàng mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng thành công di chuyển sang phía sau một ụ đất, lập tức ngừng thở, lại lén thò đâu ra.
Không có ai?
... Không có yêu quái?
Ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Cổ Tiểu Ma không khỏi có chút lo lắng cho Thiên Nghiêu, tuy người này có lợi hại, nhưng không cẩn thận cũng có thể bị thần lừa cho kẹo đường, nói không chừng thi thể còn bị treo trên cây trong núi cũng nên.
Nàng vừa căng thẳng, lại bay ra khỏi ụ đất, nhảy tới giữa khoảng bằng phẳng. Toàn bộ khoảng đất trơ trọi chiếm giữ cả một vùng núi, đừng nói đến cây cỏ, ngay cả chút sắc xanh cũng không thấy đâu.
Rõ ràng Thiên Nghiêu đã đến đây, sao lại không gặp? Cổ Tiểu Ma nghi ngờ đi đến bên mép, thận trọng nhìn xuống, chỉ thấy hơi nước lượn lờ, bao la hùng vĩ vô cùng, nhất thời lại cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt. Bỗng lại có một giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên sau người: "Cô nương..."
Cổ Tiểu Ma sợ đến mức suýt ngã, chân nhũn ra ngồi xụp xuống bên cạnh, chỉ thấy sau người là một thiếu nữ thân trần, như ẩn như hiện giữa ánh hào quang vàng, cực kì xinh đẹp.
"Ngươi, ngươi là..."
"Cô nương đến tìm Huyết Tê Thảo phải không?" Nàng dịu dàng hỏi.
Cổ Tiểu Ma ngoan ngoãn gật đầu, nữ tử kia lại mỉm cười: "Trả lời ta ba câu, sau đó ta sẽ dâng Huyết Tê Thảo cho cô nương."
Thoáng chốc Cổ Tiểu Ma có cảm giác như nàng là kẻ tốt số nhất thế gian, chớp mắt nói: "Nhất định người là thần tiên tỷ tỷ bảo vệ Huyết Tê Thảo."
Thiếu nữ yêu kiều cười rộ lên, quyến rũ mê người. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Cổ Tiểu Ma, biến ra một cây huyết lan, thoạt nhìn vô cùng yêu dị.
Có lẽ đây chính là Huyết Tê Thảo.
"À, muội cứ nghe cho kĩ nhé." Nàng dịu dàng nói: "Người và chim cùng nhảy từ vách đá này xuống, vì sao chim chết, nhưng người không chết?"
Người và chim cùng nhảy, vì sao chim chết mà người không chết, câu hỏi gì thế này? Cổ Tiểu Ma vốn không thông minh, suy nghĩ một lúc, chỉ cảm thấy quá phức tạp, dứt khoát đoán bừa: "Bởi vì con chim kia tên Nhân (người), mà người chết tên Điểu (chim)."
Thiếu nữ ngẩn ra, trong mắt lóe lên chút ý tán thưởng. Cổ Tiểu Ma vui mừng: "Muội đáp đúng rồi phải không?"
Nàng mỉm cười, nói tiếp: "Trên mặt đất có một con kiến, sau lưng vẫn còn một con kiến, xin hỏi tổng cộng có bao nhiêu con kiến?"
Đúng là một câu hỏi đầy mưu mẹo, nhưng đáng tiếc Cổ Tiểu Ma vì trả lời đúng câu hỏi đầu tiên mà vẫn tự đắc không ngớt, nhân tiện nói: "Hai chứ."
Thiếu nữ lại ngẩn ra, nàng đã từng gặp không ít yêu quái đến cướp Huyết Tê Thảo, ngu ngốc có, thông minh gian xảo có, không có kẻ nào không bị những vấn đề nhìn như phức tạp mà lại vô cùng đơn giản này lừa, tất cả đều trả lời, nhưng rất ít kẻ may mắn, nàng hoàn toàn... hoàn toàn không bị lừa.
Thế nhưng câu thứ ba...
Trong mắt thiếu nữ kia lại lóe lên chút ánh sáng quỷ bí, cười nói: "Cô nương rất thông minh, nếu trả lời đúng một câu hỏi sau cùng này, Huyết Tê Thảo sẽ là của muội rồi."
"Tỷ nhanh nói đi." Cổ Tiểu Ma vô cùng hưng phấn.
"Hiện tại..." Nàng phất tay, bỗng toàn bộ đỉnh núi thu nhỏ lại, chậm rãi thu hẹp lại đến chỗ Cổ Tiểu Ma, mãi đến lúc sau cùng, thiếu nữ bay lên đứng trong không trung, trên người là lớp hơi nước rất mỏng, mà chỗ Cổ Tiểu Ma ngồi chỉ còn lại phạm vi đủ cho nàng đặt chân, tình cảnh vô cùng dọa người.
"Muội phải tự lựa chọn, đi tới nơi không có ảo giác..." Nàng ta chỉ về phía đỉnh núi, có lẽ phần bình địa đã bị thi phép, trên thực tế đã hoàn toàn không còn hình dạng lúc trước. Cổ Tiểu Ma vẫn luôn ngồi ở nơi này, không hề đổi hướng, chắc chắn nơi an toàn là chỗ của thiếu nữ kia.
Nàng vừa trả lời đúng hai câu hỏi, tự cảm thấy mình vừa thông minh vừa may mắn, lại vươn tay, khẽ đáp: "Được..."
"... Cây nấm khô kia!"
Ai đang gọi nàng? Cổ Tiểu Ma ngờ nghệch nhìn xung quanh, dường như là giọng của Thiên Nghiêu.
"Đừng tin nàng ta... Bốn phía quanh đỉnh núi đều là vách! Một khi đã ngã xuống thì chắc chắn phải chết."
Cổ Tiểu Ma thầm giật mình, lại thấy sắc mặt của thiếu nữ kia đanh lại, quát lên: "Nhiều chuyện!"
Bỗng chốc sương mù mông lung tán đi, cảnh vật xung quanh Cổ Tiểu Ma trở nên rõ ràng, hóa ra phần đất phẳng đó mới là ảo giác, mà nơi nàng ngồi mới là đỉnh núi thật!
Thiên Nghiêu hóa hình yêu thú trên không, nhanh chóng lao tới chỗ thiếu nữ kia: "Lão tử chẳng tin có thần linh gì, chẳng qua cũng chỉ là một cây cỏ tinh nghìn năm mà thôi..."
Thiếu nữ hét lên một tiếng, Cổ Tiểu Ma sợ đến mức không dám nhìn xuống, đột nhiên bị một cái túi rơi trúng đầu, nàng vung tay cố lấy nó xuống, chỉ nghe Thiên Nghiêu vội la lên: "Ta sẽ cuốn lấy ả ta, ngươi mau lấy Huyết Tê Thảo đi!"
"Nhưng nó ở đâu?" Nàng mờ mịt nhìn xung quanh.
"Dưới mông ngươi đấy!"
...
Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ ửng, vội vàng dời mông sang bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy một đóa phong lan, đã bị nàng đè đến có chút biến dạng.
... Chẳng trách ngay từ ban đầu thiếu nữ kia không dám xuống tay với nàng, hóa ra nàng đã ngồi lên bản thể của người ta. Thiên Nghiêu đầu đầy vạch đen nhìn về phía này, cây nấm khô quắt này tốt số thật.
Thiếu nữ kia kêu thảm một tiếng, hóa thành một luồng sáng màu vàng, trong nháy mắt bay về phía túi da trong tay Cổ Tiểu Ma.
"Thả ta ra..." Nàng ta tức giận hét.
"Được thôi." Cổ Tiểu Ma lắc lắc túi: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi hại bao nhiêu yêu quái thì ta sẽ cho ngươi ra ngoài..."
"Cũng được trên dưới trăm con... Ai bảo bọn chúng muốn ăn ta!"
"Ồ." Cổ Tiểu Ma buộc chặt túi.
"Chẳng phải ngươi bảo ta nói xong sẽ cho ta ra ngoài ư?"
"Ta lừa ngươi thôi." Cổ Tiểu Ma đáp lại vô cùng đơn giản, Thiên Nghiêu ở cạnh há hốc mồm, ngay sau đó liền nhớ lại lời cam kết về đồ chơi làm bằng đường của nàng, không khỏi lo lắng, hỏi: "Ngươi sẽ không lừa ta chứ..."
Cổ Tiểu Ma nhếch môi, lấy được Huyết Tê Thảo, tâm tình nàng đang rất tốt, quay sang Thiên Nghiêu, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt: "Ngươi là linh thú mà, đương nhiên cách đãi ngộ cũng phải khác rồi, đến đây, chúng ta đi mua đồ chơi bằng đường cho ngươi ngay bây giờ."
Nhưng hiện tại... Có một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt Thiên Nghiêu vẫn nhạt nhẽo như trước, không giống với người bình thường, đến nơi phố phường sầm uất sẽ rất phiền phức, Cổ Tiểu Ma lại đằng vân bay đến trấn nhỏ lúc trước đã ở cùng Thập Bát, nhét hắn lên một thân cây to, tự mình vào trấn mua thật nhiều đồ chơi bằng đường, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển.
Nàng không hề biết Huyền Âm giáo ở đâu.
Thế nhưng Thiên Nghiêu biết.
Cổ Tiểu Ma đến bên cây bàng, bỗng hồng ảnh đáp xuống từ phía trên, vòng tới vòng lui quanh người nàng, ngửi trái ngửi phải, vội la lên: "Thơm quá... Ôi, ở đâu vậy?"
Đuôi sau lưng hắn cũng đã thò a ngoài, lắc qua lắc lại, Cổ Tiểu Ma thấy vô cùng buồn cười, chỉ cảm thấy hắn rất giống một con chó nhỏ. Đột nhiên lại nghĩ đến việc hắn được Thiên Cẩu nuôi lớn, lại nhớ tới đức hạnh của ông ta, lại lắc đầu.
"Muốn ăn à?" Cổ Tiểu Ma vô cùng nghiêm túc.
"Ừ." Hắn vội gật đầu.
"Bắt tay nào."
Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã tự động bắt lấy tay của Cổ Tiểu Ma.
...
"Ha ha ha ha ha ha." Cổ Tiểu Ma cười đến đau cả bụng: "Ngươi là hồ ly đấy, đừng có xem mình như chó được không..."
"Đồ nhiều chuyện! Lão tử cóc thèm quan tâm!" Thiên Nghiêu buồn bực liếm chỗ đồ chơi làm bằng đường, hiện tại cũng chỉ có thử này mới có thể xoa dịu nơi tâm hồn đã sớm trọng thương của hắn.
"Nghiêu Gâu Gâu, mang ta tới Huyền Âm giáo đi."
"Nghiêu Gâu Gâu là ai?"
"Là tên riêng ta gọi ngươi đấy."
...
Thiên Nghiêu kiên nhẫn cụp mắt: "Ngươi có thể chọn cách gọi Tiểu Thiên như đại ca, còn lại không được."
"Khụ khụ, Tiểu Thiên à, mang ta tới Huyền Âm giáo đi."
"Không được." Bỗng hắn nhìn nàng đầy vẻ nghiêm túc: "Ta đã dẫn ngươi đi tìm Huyết Tên Thảo, nếu lại đi cứu người cùng ngươi, ta sẽ thật sự có lỗi với đại ca."
"Ta biết ngươi sẽ nói vậy." Cổ Tiểu Ma xòe tay, thở dài đầy bất đắc dĩ: "Nếu khó đến vậy, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."
Thiên Nghiêu ngẩn ra, không biết nàng định làm gì.
"Ngươi trở về núi A Nương Ngươi của mình đi." Nàng cười rộ lên: "Tự ta đi tìm, nhất định sẽ cứu được huynh ấy."
Chính là thần thái này, khiến đôi mắt nàng lại càng rực rỡ hơn.
Thiên Nghiêu trừng lớn mắt nhìn nàng vẫy tay, càng chạy càng xa: "Tạm biệt nhé, Nghiêu Gâu Gâu."
Hắn liếm thứ đồ chơi bằng đường, đứng tại chỗ lúc lâu, cảm thấy nó vô cùng nhạt nhẽo, lại như có chút gì đó như bị mất đi...
Hồng y thiếu niên sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại ẩn nhẫn cúi đầu: "Ta là Tiểu Thiên..."
Huyền Âm giáo, biệt viện Thấm Thủy.
"Đây là y phục từ vị sư phó tốt nhất của chúng ta." Mạch Trạch Hư hiền hòa, nói: "Không biết công tử có hài lòng không?"
"Ồ, rất đa tạ." Úc Lưu cười nói, nhưng trong ngữ điệu lại không có chút ý vui mừng.
"Nếu Úc công tử không thích bị trói buộc thì cứ tự nhiên đi dạo."
"Ngươi không sợ ta chạy ư?" Úc Lưu rót cho mình một ly rượu đầy, nơi chân mày đầy ý trêu tức.
"Nếu Úc công tử đã muốn chạy, Mạnh mỗ tự biết có giữ cũng không được." Mạnh Trạch Hư mỉm cười.
Úc Lưu cầm lấy bộ thanh sam, ung dung đáp: "Kế hoạch của ngươi... Cuối cùng cũng chỉ vì cây nấm khô kia. Nhưng ta lại phát hiện... Ngươi còn lo lắng cho nàng hơn cả ta."
Mạnh Trạch Hư không hề có chút kinh ngạc, cũng chỉ tự rót rượu cho mình: "Ta chưa từng phủ nhận."
"Vậy là ta sai." Úc Lưu ngồi lại bên bàn, nhìn hắn uống một hơi cạn sạch rượu: "Nguyên nhân hữu hộ pháp giật giây ngươi bắt nàng... Không phải là vì như thế sẽ giúp nàng thoát khỏi sự truy sát của Thiên giới chứ?"
Đột nhiên hắn ngừng lại, lúc này mới nhìn về phía Úc Lưu, nam tử mang đôi mắt màu lục, trong suốt lại sâu thẳm.
"Thật là!" Úc Lưu than nhẹ một tiếng: "Nếu ngươi đã biết nàng là yêu, thế thì vì sao lại không rõ, người tu ma nếu ăn được tinh phách của linh chi nghìn năm sẽ có được một thân kim cương bất hoại chứ..."
Thân thể của Mạnh Trạch Hư khẽ lắc lư, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch