Bởi vậy, vừa vào tháng mười hai, lập tức chọn một ngày cát tường, Omio và tài phùng sư (thợ may) Shiruku mang sợi tơ tới viếng Suitengu. Ngay khi hai người hoàn thành thủ tục tế bái, chuẩn bị về nhà, thì Omio thấy Afumi lẫn trong đoàn người tại Suitengu.
Trong Suitengu ngoại trừ phụng thờ Chú sinh nương nương phù hộ an sản ra, còn cung phụng chư thần phù hộ tránh khỏi chết đuối và phù hộ hoan tràng làm ăn phát đạt, bởi vậy ở Suitengu gặp gỡ Afumi là chuyện rất bình thường.
Afumi đi cùng với một nam tử tuổi chừng hơn năm mươi, nhìn như đã thoái ẩn.
Lão nhân phụ trợ làm cho vẻ đẹp của Afumi trẻ tuổi càng thêm rực rỡ, nổi bật, thế nhưng Omio chú ý tới là cây trâm trên búi tóc của Afumi, bởi vì cây trâm đó chính là kim trâm san hô của Benten.
Nếu không phải vì kim trâm đó, Omio sẽ ngoan ngoãn cùng Shiruku hồi phủ, thế nhưng sau khi nhìn thấy cây trâm vàng, Omio liền bảo Shiruku về trước, sau đó lập tức đuổi theo Afumi.
Thấy vẻ hùng hổ của Omio, Shiruku cũng không tiện ra sức ngăn cản.
Đi hết đường mòn hình ruột dê của Suitengu là một hồ sen, ở xung quanh hồ có không ít quán trà trên du thuyền dành cho hẹn hò.
Lúc đó, gần chùa thường có rất nhiều nơi thanh sắc.
Afumi và lão nhân kia cùng đi vào một trong số các quán trà đó.
Omio đuổi kịp tới, cũng không biết loại quán trà này là nơi nam nữ hẹn hò, hồn nhiên theo vào, nhưng bị nữ chủ quán gọi lại.
“Cô là tiểu thư nhà ai? Có phải là tới nhầm chỗ rồi hay không?”
“Không, Afumi vừa đi vào, ta tìm Afumi có việc. Phiền bà vào gọi cô ta ra được không?”
Chủ quán quan sát Omio từ đầu tới chân, nhìn thế nào cũng giống khuê nữ nhà giàu, vậy mà lại chỉ đích danh Afumi một hoan tràng nữ tử, nữ chủ quán vẻ mặt ngạc nhiên.
“Afumi không thể nào quen biết tiểu thư. Chẳng lẽ giữa hai người… chẳng lẽ là cô ta đoạt nam nhân của cô sao? Trong quán chúng ta là buôn bán, không thích dính vào phiền phức.”
“Bà hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn gặp cô ta, có việc muốn nhờ cô ta hỗ trợ.”
“Có việc nhờ hỗ trợ?”
Chủ quán lại quan sát từ đầu tới chân Omio lần thứ hai.
“Tiểu thư, lúc cầu người khác giúp, cô biết nên làm như thế nào chứ?”
A! Omio bừng tỉnh, hơi cắn môi một chút, sau đó gỡ trâm gài tóc của mình xuống đưa cho chủ quán.
“Ta không mang tiền theo người, xin hãy nhận lấy trâm gài này.”
Nữ chủ quán nhận trâm gài tóc, nhìn tỉ mỉ rõ ràng.
Đối với phụ nữ Edo mà nói, trâm gài tóc này của Omio có thể nói là tinh phẩm mà mọi người thiết tha mơ ước, trên trâm điêu khắc hoa sắc tinh tế lại còn ngân tỏa buông xuống, trên ngân tỏa có một hai cái chuông nhỏ. Lúc chủ quán nhìn thấy gia huy của nhà Yoshino ở trên thân chuông thì thần sắc biến đổi, vội vã trả trâm lại cho Omio.
“Không cần đâu, ta không thể nhận thứ quý giá như thế này, ta đi gọi Afumi, cô đi từ bên này vào trong chờ, sau này không nên trở lại nữa, cô tới nơi thế này, lệnh tôn sẽ lo lắng.”
“Bà biết cha ta?”
Chủ quán vội vã phủ nhận “Không, sao ta có thể quen lệnh tôn? Chỉ là người làm cha làm mẹ ai cũng sẽ như vậy thôi mà!”
Nữ chủ quán nói xong giấu đầu hở đuôi, lập tức đưa Omio vào trong quán.
Thái độ chuyển biến cực nhanh của nữ chủ quán khiến Omio kinh ngạc, có điều nàng vẫn theo lời chủ quán đi ra phía sau, ở đó vứt bừa bộn rất nhiều vại cá đã qua sử dụng, bình rượu, chén trà vỡ, Omio ở đó chờ Afumi.
Cuối cùng Afumi từ cửa sau đi ra.
Kimono trên người nàng ta mặc còn hoàn chỉnh, có điều búi tóc đã tán loạn, trên đó vẫn gài cây trâm của Benten. Lần thứ hai thấy cây trâm này, trong lòng Omio dâng lên một nỗi hận thù.
“Là cô à, ta đang bận! Có chuyện gì?”
“Trả cây trâm lại cho ta, đó là trâm của Benten, hãy trả lại cho ta.”
Omio nói thẳng thắn hùng hồn, nhưng không hề ngờ tới làm như vậy căn bản là không đủ cân nhắc, nàng còn quên rằng muốn đòi lại đồ gì của người ta, là cần thủ đoạn và sách lược.
“Nói giỡn gì đó, cây trâm này là được đồng ý cho ta, có phải Benten bảo cô tới lấy không?”
“Không, Benten không bảo ta làm vậy, thế nhưng cây trâm này là của Benten, không hợp với cô.”
“Ghê tởm vừa thôi! Đừng tưởng cô có khuôn mặt khả ái thì ta sẽ bị cô lừa!”
Afumi giở giọng, khóe mắt cong lên, khuôn mặt mỹ lệ giờ méo mó như một con hồ ly tham lam. Nàng ta lại còn giang chân ra như nam nhân, đạp lên một vại cá.
Vạt áo kimono bị kéo quá mức lộ ra bắp đùi bên trong, trên làn da trắng mịn có thể nhìn thấy rõ năm chữ “Samon Koujirou” (Viết bằng kanji nên tất nhiên là có 5 chữ ‘ 3 ‘)
“Cô biết không, loại nữ nhân như ta, ở chỗ này lại còn xăm tên của nam nhân sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn, thế nhưng ta vẫn cố ý làm vậy, bởi vì ta thích hắn, đây là trâm hắn cho ta, vô luận thế nào, ta cũng sẽ không đưa cho cô.”
“Thế nhưng, đây là của Benten, là Samon công tử sai người chế tạo riêng cho Benten, điểm ấy ta biết rõ.”
Hai mắt Afumi khôi phục vẻ bình thường, có lẽ nàng ta cũng biết mình không xứng với cây trâm này.
“Cô thật là kỳ quái nha? Thoạt nhìn như là mê Samon đại gia, nhưng nếu quả thật là thế, Benten hẳn là tình địch của chúng ta chứ nhỉ. Hay là, người cô mê là Benten?”
“Sao có thể!” Omio chật vật phủ nhận.
Nếu như Afumi biết Benten là nam, giả thiết của nàng ta có lẽ đã được củng cố, thế nhưng Afumi lại nhận định Benten là nữ, vậy nên giả thiết của nàng ta là có hàm ý khác.
“Vậy sao? Thật sự như thế? Ha ha, Nữ nhân và nữ nhân quả thực khiến kẻ khác khó hiểu, đã vậy, ta phải suy nghĩ lại một lần nữa.”
“Có ý gì?”
Tâm tư của Omio không theo kịp chuyển biến ngôn từ của Afumi, chỉ có thể kinh ngạc trừng mắt.
“Đương nhiên là muốn tiền rồi! Ta có thể trả cây trâm lại cho cô, thế nhưng phải cho ta vàng.”
“Vàng? Cô muốn bao nhiêu?”
“Hai mươi lượng.”
“Hai mươi lượng? Nhiều thế, sao cô lại cho rằng ta sẽ có nhiều tiền như vậy?”
“Nếu không được, thì từ bỏ ý định đi! Cây trâm này giá trị chế tạo là hai lượng, vậy nên ta mới ra giá gấp mười, ba ngày sau, gặp nhau tại thềm đá đèn ***g phía sau Suitengu, khoảng hai rưỡi chiều, ta ở đó chờ cô. Muốn đồ của người khác là phải trả giá, hiểu chưa?”
Nói xong đủ lời chói tai, Afumi phát run “Lạnh quá!”, sau đó lại từ cửa sau đi vào trong quán.
Omio bị uy hiếp không nói gì chống đỡ, chỉ có thể ngây ngốc đứng đờ ra đó, nhìn theo Afumi rời đi.
Omio biết Benten kỳ thực không hề để tâm tới cây kim trâm này, cũng biết sau khi thu hồi lại thì Samon sẽ đem nó đi cho nữ nhân khác, thế nhưng nàng vẫn thấy không lấy không được.
Bởi vì nàng không muốn cây trâm đó gài trên đầu của nữ nhân kia.
Như tiến vào ngõ cụt, sau khi Omio về nhà, lập tức trốn vào phòng của cha mẹ, bởi vì giờ đang là lúc việc buôn bán trong quán bận rộn nhất.
Sau khi vào phòng, Omio tìm kiếm chung quanh, hy vọng có thể tìm được nơi cha mẹ để tiền. Omio không hề có khái niệm gì về tiền tài, căn bản không nghĩ tới tiền từ việc buôn bán trong quán thu được tất cả đều được khóa lại trong kim khố.
Omio lục tung, tìm hết tất cả các ngăn tủ, vẫn không thu được gì.
Đột nhiên, từ phía sau truyền tới thanh âm.
“Omio!”
Một giọng nói lãnh khốc truyền tới từ đằng sau, không khỏi khiến toàn thân Omio run lên, hai chân nhũn ra không đỡ nổi trọng lượng thân thể nữa, quỳ rạp xuống đất.
“Omio, con đang làm gì đấy?”
Giọng nói thiếu độ trầm bổng của Sozaemon có sự uy nghiêm không gì sánh được.
“Xin cha tha cho con!” Omio khóc đem hai tay úp sấp dưới đất.
“Thật không nghĩ tới con gái của ta sẽ trở thành kẻ trộm, nói ngay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Từ miệng của Shiruku biết được ở Suitengu con gái đuổi theo một hoan tràng nữ tử, sau khi Omio về nhà, Sozaemon vẫn luôn theo sát nhất cử nhất động của Omio, đợi tới bây giờ mới xuất hiện từ phía sau.
“Con làm như vậy, hẳn là có lý do chứ? Nếu như con đồng ý nói ra, cha sẽ giúp con.”
Sozaemon biết lúc này nếu như trách cứ Omio, sẽ chỉ làm thái độ của Omio chuyển sang kịch liệt, cho nên mới đưa tay khoác lên người con, sửa thành nhẹ nhàng khuyên bảo.
Vừa khóc thút thít Omio vừa nói “Con hại Benten bị đoạt mất trâm gài tóc, nếu như muốn mua lại cây trâm cần phải có hai mươi lượng vàng, vậy nên con…”
Sozaemon nhíu mày, xác định lại một lần nữa:
“Đây là lý do con cần tiền?”
“Đúng vậy, lúc con bị lãng nhân vây khốn, Benten có ý cứu con, chính là tại lúc đó…”
Chưa suy nghĩ đã thuận miệng nói dối, khiến chính Omio cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc. Sozaemon không tiếp tục truy vấn, có lẽ y thực sự tin lời Omio, hoặc là giả bộ hồ đồ không vạch trần lời nói dối của nàng. Sozaemon thực sự lấy hai mươi lượng vàng trong ngực ra, đặt trên tay Omio.
“Cha…” Omio nhận hoàng kim, vẻ mặt kinh ngạc.
“Con biết chỗ Benten ở chứ?” Sozaemon hỏi.
“Biết ạ.”
“Ở nơi nào?”
“Cái này…” Omio có chút chần chờ.
“Là một nơi không thể cho ai biết sao?”
“Mong cha tha thứ.”
Sozaemon biết có hỏi tiếp Omio cũng sẽ không nói, bởi vậy chuyển sang chuyện khác:
“Một tháng nữa con và Takichi sẽ thành hôn, cha không biết giữa con và Benten xảy ra chuyện gì, có điều, trước hết giải quyết vấn đề hai mươi lượng này đi!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Omio tựa hồ không nghe thấy hàm ý trong lời phụ thân, thuận miệng trả lời.
“Con với Benten không có gì a!”
“Vậy sao? Hình như Benten bị bệnh mà? Hơn nữa hình như còn sống cùng với nam nhân khác, con nói với Benten, nếu không chê, cha có thể giới thiệu một đại phu tốt.”
Omio ngẩng đầu nhìn cha, từ trong những lời kia, nàng nghe ra được hàm ý bất minh, hóa ra phụ thân có ý đồ khác với Benten. Vốn Omio cho rằng cha mình không biết thân phận thực của Benten, nàng cũng chưa từng nói rõ, nhưng hiện tại nghe khẩu khí thì rõ ràng là cha “biết rõ” mà “vẫn hỏi”, bằng không vừa rồi cha sẽ không nói ‘Ta không biết giữa con và Benten xảy ra chuyện gì’.
Nàng đoán phụ thân cũng như Afumi, tưởng Omio với Benten là quan hệ giữa nữ nhân và nữ nhân, nhưng gừng càng già càng cay, Sozaemon đã sớm xuyên qua màn giả phượng hư hoàng của Benten.
“Con sẽ nói.”
Sau khi hứa hẹn, tay Omio lần thứ hai thủ phục hướng phụ thân cảm ơn.
Tới ngày ước định, Omio tới Suitengu sớm, đứng ở dưới đèn ***g lớn chờ theo lời Afumi.
Bãi đá đèn ***g ở phía sau thần xã, là do nữ tử hoan tràng quyên tiền tạo nên. Sau giờ hẹn một tiếng Afumi mới chậm rãi đi tới.
“Vẫn còn ở đây chờ à? Thật khiến người ta cảm động.”
Afumi cố ý đổi tư thế, để Omio thấy rõ cây trâm trên búi tóc.
“Vàng đã chuẩn bị đủ rồi, hãy đưa cây trâm cho ta!”
Chỉ chỉ gói đồ trong tay, Omio nói như vậy.
Không ngờ tới tiểu thư õng ẹo này thực sự sẽ mang tới hai mươi lượng hoàng kim, Afumi đầu tiên là cả kinh, rồi lập tức trấn định xuống.
“Quả nhiên là cô có biện pháp, lấy vàng ra đây! Giao tiền rồi mới giao hàng.”
Afumi vươn bàn tay dặm phấn trắng, móng tay sơn màu, ý bảo Omio lấy hoàng kim ra trước. Tuy rằng mới cách ba ngày, Afumi cũng mỹ lệ như trước, thế nhưng không biết vì sao, Omio cảm thấy da thịt Afumi hôm nay có chút lờ mờ, thiếu vẻ sáng bóng.
Mới ba ngày không gặp thôi, Afumi đã như già đi ba tuổi
Omio mang chút kinh ngạc lấy hai mươi lượng hoàng kim trong lòng ra giao cho Afumi. Trên tay có sức nặng của đồng vàng khiến Afumi vẻ mặt say sưa.
“Hãy trả cây trâm lại cho ta.”
Thấy Omio giơ tay ra, Afumi buông khóe mắt lộ ra nụ cười trào phúng. Nàng làm ra một động tác giả giao trâm, rồi bỗng ra sức đánh vào người Omio.
“Á!” Omio bị động tác bất ngờ này làm cho hét lên một tiếng ngã xuống đất.
“Quả nhiên là một con bé ngốc nghếch không hiểu việc đời, hoàng kim này ta cầm.” Bỏ lại những lời này, Afumi lập tức chạy đi.
Lúc này Omio mới kinh hoàng phát hiện ra mình bị lừa, lập tức lớn tiếng kêu.
“Ăn cướp, có người ăn cướp!”
Sau khi Omio kêu lên như thế, Afumi đang chạy về phía thần xã lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
Một hoan tràng nữ nhân đang lẩn trốn trong tay lại còn cầm trâm vàng, người kêu bắt kẻ trộm thì là một đại mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Edo, khí chất bất phàm, bề ngoài cao quý, dù là ai thì cũng lập tức có ngay đáp án.
“Chậc!”
Afumi chỉ đành tặc lưỡi, vốn cho rằng Omio sẽ không dám hé răng, là mình đánh giá người ta quá thấp rồi. Trong lúc hoảng loạn, Afumi quyết định xuyên qua thần xã, trốn vào trong đường tắt sau núi mà nàng ta quen thuộc.
Đột nhiên có một lãng nhân chặn lối đi của nàng.
“Ngươi muốn làm gì? Cút sang một bên!”
Afumi nghiến răng nghiến lợi kêu to, thế nhưng lãng nhân không hề xê dịch, tay phải khẽ động, liền rút ra đao bên hông:
“Nữ nhân, đem thứ ngươi lấy của vị cô nương kia ra đây.”
“Ngươi nhầm rồi, thứ này là của ta.”
Afumi vừa mới nói khỏi miệng, lãng nhân đã vung đao, một nhát chém vào điểm yếu hại.
“Aaa!”
Afumi kêu thảm một tiếng, ngã ngay tại chỗ giãy dụa hai cái liền không nhúc nhích gì nữa.
Lãng nhân lấy giấy ở trong ngực ra lau đi vết máu trên đao, sau đó mới thu hồi đao vào vỏ, rồi lấy trâm gài tóc và hoàng kim trong tay Afumi.
Chỉ trong chốc lát, bốn phía đã chật ních người muốn xem náo nhiệt, lúc đó giết cường đạo, trộm vặt và ăn cắp ngay tại chỗ là không bị hoạch tội, hơn nữa nơi lãng nhân giết người cũng không nằm trong thần xã, không làm phiền tới người của thần xã ra giải quyết hậu quả.
Omio đuổi theo sau tới nơi, thấy cảnh này, sợ đến mức co rúm lại một bên.
“Đây là trâm gài tóc và hoàng kim của cô?”
Lãng nhân gầy gò đem hoàng kim và trâm lấy từ Afumi giao cho Omio.
Người xung quanh thấy thứ lãng nhân cầm trên tay, đồng thời ồ lên.
“Đúng vậy đây là của ta.”
Trong tiếng xôn xao, Omio thanh tỉnh lại, run run tay tiếp nhận thứ lãng nhân đưa.
“Cảm tạ, ta là Yoshino…”
Lãng nhân giơ tay ngăn cản Omio tiếp tục nói.
“Quan sai tới sẽ phiền phức, không cần phải báo tên họ.” Lãng nhân nói xong, lập tức cấp tốc rời đi.
Thế là hiện trường án mạng chỉ còn lại Omio và đám người ồn ào xem náo nhiệt. Omio nhìn sang một phía khác thực sự có quan sai đang đi tới hướng này, cũng nối gót rời khỏi thần xã.
Omio không ngờ tới cả trâm lẫn hoàng kim đều có thể cầm về.
Nàng lần đầu lĩnh ngộ sự mâu thuẫn của số phận, chẳng lẽ vừa rồi Afumi đột nhiên có vẻ già nua chính là điềm báo cái chết?
Nghĩ tới đây, Omio không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
Tối đó, Omio tới phòng cha mẹ, định đem toàn bộ hai mươi lượng hoàng kim trả lại cho phụ thân. Lúc đi tới hành lang, Omio chợt thấy có một bóng đen.
Sau khi xác định người tới cũng không phát hiện ra mình, Omio mới lớn gan trốn ở sau cột, nhìn trộm hành động của người kia.
Người đó từ trong hắc ám đi ra, lúc này Omio mới phát hiện người này chính là lãng nhân hôm nay giết chết Afumi ở ngoài thần xã. Tiếp đó Sozaemon xuất hiện ở hành lang đối diện.
Sau khi tiếp nhận hoàng kim đặc biệt chói mắt trong đêm tối từ tay Sozaemon, lãng nhân lại ẩn vào hắc ám, rời đi từ cửa sau.
Lúc này Omio mới biết được rằng hóa ra lãng nhân kia là ảnh thủ mà cha mình mới thuê.
Đồng thời với việc biết rõ chân tướng, Omio cũng quyết định không trả lại hai mươi lượng hoàng kim kia nữa, Sozaemon đương nhiên cũng biết chuyện hoàng kim mất rồi lại về tay con gái, nhưng Omio vẫn quyết định làm vậy, bởi vì nàng phát hiện bản thân hình như vẫn sống trong lòng bàn tay phụ thân, cho nên nàng quyết định lấy đó như một sự chống đối tiêu cực.
Omio đem cả hai mươi lượng hoàng kim và cây trâm cất vào tủ của mình.