Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, mới đó đã là thời điểm cuối tháng, Lưu Quý phi cũng lui tới mấy lần, đều bị Cảnh Lăng không mặn không nhạt ngăn cản trở về. Lưu Quý phi trên người thị phi quá nhiều, trùng sinh một lần nàng dĩ nhiên muốn tránh khỏi loại người này.
"Công chúa, nên dậy rồi." Thời gian giờ mẹo, Oanh Nhi nằm ở bên người Cảnh Lăng mở mắt ra, lay nhẹ người bên cạnh.
"A..." Cảnh Lăng nhíu mày, trở mình, đem toàn bộ thân thể Oanh Nhi ôm chặt lấy, tiếp tục ngủ.
"Công chúa, công chúa." Oanh Nhi lại lay Cảnh Lăng mấy lần.
"Làm sao vậy?" Cảnh Lăng chậm rãi mở to mắt, thụy nhãn mông lung mà nhìn Oanh Nhi, trong mắt mang theo một tia hơi nước, không biết giải quyết thế nào mà nhìn nữ tử ở phía đối diện.
"Công chúa, hôm nay ngươi đã nói là muốn đi đến chỗ Thái Phó." Oanh Nhi cưng chiều nhìn Cảnh Lăng, nói.
"Thái Phó?" Cảnh Lăng mở trừng hai mắt, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn chuyển đổi rất nhiều lần làm nàng không kịp phản ứng.
"Công chúa, ngươi đã quên sao? Ngày hôm qua Thái Phó phái người đến nói với công chúa, nếu thân thể ngươi đã tốt lên rồi nên đi học bài." Oanh Nhi phủi nhẹ sợi tóc trên trán Cảnh Lăng, "Nếu còn không đi chắc chắn sẽ muộn."
"Không muốn đi." Cánh tay đang ôm Oanh Nhi gia tăng lực đạo, Cảnh Lăng làm nũng nói.
"Công chúa, không thể tùy hứng như vậy." Oanh Nhi nhíu mày nói, "Thái Phó tại trong cung trong đức cao vọng trọng, không được lại để cho hắn đối với công chúa có cái nhìn không tốt."
"Thực không thú vị." Cảnh Lăng thở dài, bất đắc dĩ đứng lên. Thân thể hơi trầm trọng còn không hoàn toàn thanh tỉnh, Cảnh Lăng ngồi dậy mấy lần, đều một lần nữa ngã lại trên giường.
Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trước tiên ngồi xuống, đối với người nằm ở trên giường vươn tay ra: "Công chúa, đứng lên đi, Oanh Nhi kéo ngươi dậy."
Cảnh Lăng khóe miệng cong lên một chút, đem tay của mình bỏ vào trong lòng bàn tay của Oanh Nhi, tiếp theo Oanh Nhi dùng lực đạo, dùng sức một chút liền bắt đầu kéo người đang ngồi trên giường. Có lẽ do dùng sức quá mạnh, không nghĩ đến Cảnh Lăng lại ngã vào trong ngực Oanh Nhi. Hương hoa lan nhàn nhạt trên người Oanh Nhi trong phút chốc tràn ngập khắp xoang mũi của nàng, Cảnh Lăng không biết như thế nào liền đỏ mặt. Oanh Nhi có một loại hấp dẫn không cách nào diễn tả bằng lời, được Oanh Nhi ôm ấp trong lòng, Cảnh Lăng cái gì cũng không muốn nhớ tới nữa.
"Công... công chúa?" Công chúa chăm chú nằm sấp tại ngực mình, thật lâu cũng không nhúc nhích Oanh Nhi còn tưởng rằng công chúa lại ngủ rồi, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Cảnh Lăng.
"Nên... nên ngồi dậy rồi." Bị Oanh Nhi vỗ, Cảnh Lăng mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng từ trong ngực Oanh Nhi giãy giụa đi ra. Nhớ tới chính mình vừa mới có suy nghĩ gì, trên mặt có chút ít nóng lên.
"Còn ngồi trên giường làm cái gì?" Từ trên giường bước xuống đất, Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác nói với Oanh Nhi, "Còn không giúp Bổn công chúa mặc quần áo."
"Được, công chúa." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên mỉm cười, cầm lấy quần áo đặt trên kệ, chuyên tâm thay Cảnh Lăng mặc vào.
Giằng co ước chừng nửa canh giờ, Cảnh Lăng dẫn theo Oanh Nhi đi ra khỏi điện công chúa.
Ngồi trên kiệu nhìn thị nữ thái giam đang hành lễ, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy dường như đã trải qua thời gian rất lâu.
"Công chúa, làm sao vậy?" Phát hiện Cảnh Lăng đang ngẩn người, Oanh Nhi đi ở bên cạnh mở miệng hỏi một câu.
"Không có gì, đi thôi." Cảnh Lăng lắc đầu, nhìn Oanh Nhi đi ở một bên, trong mắt hiện lên một tia không vui. Nếu như có thể, nàng muốn Oanh Nhi cũng leo lên ngồi trên cái kiệu này. Chẳng qua là việc này nếu lọt vào trong mắt người khác, chính là vượt khỏi khuôn khổ. Đối với Oanh Nhi, đối với nàng, cũng đều không tốt. Nàng không thích cùng Oanh Nhi có loại cảm giác phân biệt đẳng cấp rõ ràng này. Nàng muốn cùng Oanh Nhi cùng đi vào thư phòng. Chẳng qua là nàng thật lâu chưa có đi mọi nơi trong hoàng cung, đã sớm không nhớ rõ thư phòng ở nơi nào. Cảnh Lăng trong nội tâm thầm đưa ra một quyết định, hôm nay nàng muốn một mực nhớ kỹ đường, ngày mai sẽ cùng Oanh Nhi đi!
Kiệu lắc lư một hồi, đã vào đến thư phòng.
Thời điểm Cảnh Lăng đi vào, trong thư phòng đã tụ tập không ít công chúa và hoàng tử rồi, trong đó còn có Lục Hoàng đệ của nàng, Cảnh Phong.
"Hoàng tỷ." Tất cả mọi người đều lễ phép mà kêu một tiếng.
"Hừ." Chỉ có Lục hoàng tử Cảnh Phong không để ý, tỷ đệ hai người bọn họ luôn luôn đối chọi gay gắt, chán ghét lẫn nhau.
Cảnh Lăng cũng không thèm để ý, Lục hoàng tử năm nay mới năm tuổi, một tiểu hài tử không đáng để nàng so đo.
"Oanh Nhi, ngươi đến vị trí của mình ngồi trước đi a." Cảnh Lăng giống như tùy ý đối với Oanh Nhi phân phó một câu. Nàng mới không để cho Oanh Nhi biết, chính mình căn bản không biết chỗ ngồi ở nơi nào! Từng hoàng tử và công chúa đều cùng thư đồng (*) của mình dùng chung một cái bàn, cho nên tìm được chỗ ngồi của Oanh Nhi, liền có thể tìm tới vị trí của mình.
(*) Cũng gần giống như thị nữ.
"Công chúa chúng ta đã ở tại chỗ ngồi của mình rồi." Oanh Nhi nói. Vị trí của công chúa ngay tại cửa ra vào thứ nhất, chỉ cần đi tới là được.
Cảnh Lăng có chút lúng túng ho khan một tiếng: "Ý của Bổn công chúa, ngươi đừng đứng đây nữa, có thể ngồi xuống rồi."
"Công chúa còn không ngồi xuống, Oanh Nhi cũng không dám ngồi." Oanh Nhi nói.
Nghe xong lời nói của Oanh Nhi, Cảnh Lăng đặt mông ở trên chỗ ngồi, nói với Oanh Nhi, "Ngươi cũng ngồi đi."
"Thế nhưng công chúa chỗ ngươi đang ngồi là vị trí của Oanh Nhi." Oanh Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn Cảnh Lăng.
"Bổn công chúa chính là ưa thích vị trí này!" Lại một lần nữa rơi vào tình huống quẫn bách, Cảnh Lăng dứt khoát cường thế đứng lên nói, "Nơi đây gần cửa sổ, có thể ngắm phong cảnh, Bổn công chúa muốn ngồi vị trí của ngươi!"
"Công chúa nếu thích thì cứ ngồi a." Oanh Nhi trong mắt hiện lên vẻ cưng chiều, ngồi xuống chỗ của Cảnh Lăng. Chỗ ngồi là giống nhau, chẳng qua là Cảnh Lăng bình thường đều có thói quen ngồi ở bên trong để có thể dựa vào.
Thái Phó giảng dạy thật sự nhàm chán, Cảnh Lăng hai tay nâng cằm lên, cảm thấy cực kì buồn ngủ. Những nội dung này nàng kiếp trước cũng đã học qua rồi, bây giờ căn bản không kéo lên nổi một chút hứng thú. Ngược lại là Oanh Nhi ngồi bên cạnh lại cảm thấy cực kì ngon miệng (...)
Thật vất vả chờ đến khi Thái Phó nói xong rồi, Cảnh Lăng có một loại cảm giác rốt cuộc được giải phóng, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nghĩ đến mỗi ngày đều phải nghe Thái Phó giảng dạy, nàng liền cảm thấy thật buồn bực.
Quay đầu nhìn Oanh Nhi, phát hiện nàng đối với nội dung Thái Phó vừa nói có chút ngẩn người.
"Oanh Nhi, làm sao vậy?" Cảnh Lăng mở miệng hỏi một câu. Giống như sau mỗi lần chấm dứt buổi học, Oanh Nhi đều có thể phát ngốc như vậy trong chốc lát.
"Oanh Nhi chỉ là đang nghĩ xem ý tứ trong mấy câu Thái Phó vừa nói là gì."
Oanh Nhi nhíu mày nói, "Oanh Nhi một chút cũng nghe không hiểu, công chúa, ngươi nói Oanh Nhi có phải rất đầu hay không?"
"Ngươi là chỗ nào không hiểu?" Cảnh Lăng đưa mắt nhìn quyển sách trong tay Oanh Nhi, nội dung bên trong mình cũng hiểu.
"Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..." Oanh Nhi liên tiếp lật ra vài chỗ, "Khó như vậy mới có cơ hội được học tập, đáng tiếc Oanh Nhi trời sinh ngu dốt, một điểm cũng học không được."
"Ngươi cùng ta bất đồng, ta là từ nhỏ đã bắt đầu học tập, có căn bản nhất định."
Cảnh Lăng trấn an nói, "Ngươi trước kia chưa từng học qua bất cứ thứ gì, tới nghe Thái Phó giảng dạy đương nhiên cái gì đều nghe không hiểu."
"Ài." Oanh Nhi thở dài một tiếng, giữa nàng và công chúa quả nhiên có chênh lệch cực lớn.
"Oanh Nhi rất ưa thích học tập?" Cảnh Lăng hỏi.
"Ân." Oanh Nhi gật gật đầu. Kỳ thật cũng không phải vô cùng ưa thích, nàng chẳng qua là muốn kéo gần khoảng cách với công chúa.
"Cái dạng này... Oanh Nhi, ngươi ở đâu không hiểu cứ việc hỏi ta, sau này trở về ta sẽ hảo hảo dạy ngươi." Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi.
"Công chúa, không cần, việc này quá phiền toái." Oanh Nhi cự tuyệt nói, nàng làm sao dám chiếm dụng thời gian quý giá của công chúa.
"A." Cảnh Lăng cười cười, "Không lãng phí thời gian chút nào. Ngươi xem, ta một bên dạy ngươi, một bên củng cố kiến thức, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Cùng Oanh Nhi một chỗ, mặc kệ làm cái gì, nàng đều sẽ không cảm thấy phiền toái.
"Vậy Oanh Nhi phải đa tạ công chúa rồi." Oanh Nhi trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Chỗ này, là như thế này..." Cảnh Lăng chỉ vào mấy câu trên sách, kiên nhẫn giảng giải nói cho Oanh Nhi hiểu.
"Nguyên lai là vậy." Oanh Nhi trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, "Công chúa ngươi thật thông minh."
"Đợi Oanh Nhi học khá hơn rồi, ngươi tự nhiên cũng sẽ rõ." Sùng bái trong mắt Oanh Nhi lại làm cho Cảnh Lăng có được cảm giác hưởng thụ.
"Hoàng thượng giá lâm." Thanh âm văng vẳng của thái giám phá vỡ sự yên lặng giữa hai người.
Cảnh Lăng sắc mặt khẽ cứng lại. Thả ra đồ vật trong tay, cùng Oanh Nhi đi ra cửa tiếp kiến.
"Nữ nhi bái kiến phụ hoàng." Hướng phía Hoàng đế cúi đầu thi lễ, Cảnh Lăng giọng điệu nhàn nhạt nói.
"Lăng nhi, Phụ hoàng vừa hồi cung đã nghe nói ngươi bị rơi xuống nước liền vội vàng chạy đến, ngươi không sao chứ? Mấy người các ngươi, còn không thay Trưởng công chúa bắt mạch!" Hoàng đế phất ống tay áo, mấy thái y cũng run run rẩy rẩy đi ra.
"Công chúa, Hoàng thượng từ Giang Nam trở về, vừa nghe nói người rơi xuống nước, ngự thư phòng cũng chưa kịp quay về đã chạy đến đây." Tâm phúc trước mặt Hoàng đế, Đức công công híp mắt nói ra. Hoàng đế đối với Trưởng công chúa không phải là sủng ái bình thường.
"Hảo ý của Phụ hoàng nữ nhi nhận được, bất quá con đã không sao, để Phụ hoàng phải lao tâm rồi." Cảnh Lăng tránh được thái y đụng vào, đối với Hoàng đế nói ra.
"Thật sự không có việc gì?" Hoàng đế lại hỏi một câu.
"Phụ hoàng yên tâm, con thật sự không sao."
"Không có việc gì là tốt rồi."
Hoàng đế ngồi trong điện của Cảnh Lăng nhấp một ngụm trà, cùng nàng nói chuyện phiếm vài câu, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn rất không tệ.
"Khởi bẩm công chúa, Lưu Quý phi vừa mới phái thị nữ đến thông báo cho công chúa, nàng hôm nay thân thể không được khỏe, chỉ sợ không thể lại đến làm bạn công chúa rồi, mong rằng công chúa thứ tội." Ngoài cửa, một thị nữ mở miệng nói.
"Lưu Quý phi a, trẫm đã nhiều ngày không nhìn thấy nàng, ngược lại là có chút hoài niệm. Người đâu, bãi giá hồi cung." Hoàng đế nói xong liền đứng dậy ly khai (*)
(*) Rời khỏi.
"Nữ nhi cung tiễn phụ hoàng." Cảnh Lăng lại thi lễ một chút.
Hoàng đế rời đi rồi, Cảnh Lăng trong mắt hiện lên một tia trào phúng, Lưu Quý phi này thật đúng là có thể lợi dụng sẽ lợi dụng hết thảy. Nàng phái người đến nói những lời này, một là để cho Phụ hoàng nhớ tới nàng, hai là biểu lộ quan hệ cùng mình rất không tầm thường. Thời điểm kiếp trước, Lưu Quý phi rất gần gũi với nàng, nàng chính là đã thật sự nghĩ Lưu Quý phi đối tốt với mình. Hiện tại xem ra, Lưu Quý phi bất quá là lợi dụng nàng tranh thủ sủng ái của hoàng thượng. Cẩn thận ngẫm lại, thanh danh của mình càng ngày càng kém, mà Lưu Quý phi mỹ danh truyền khắp cung đình, không phải là bắt đầu từ khi mình cùng nàng giao hảo sao?
A, Cảnh Lăng khóe miệng quyến rũ cong lên một nụ cười mỉa mai. Nàng ngược lại muốn nhìn thử xem kiếp này Lưu Quý phi còn có thể lợi dụng vị trí của mình hay không.
"Công chúa, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Phát hiện công chúa lại bắt đầu ngẩn người, Oanh Nhi hỏi một câu.
"Không có gì, chỉ là sắp xảy ra một việc hay mà thôi."
"Cái gì việc hay, công chúa có thể nói cho Oanh Nhi không?" Oanh Nhi tròn hai mắt hỏi.
"Đã từng có một đồ ngốc, luôn luôn tin người kết quả lại bị người khác không ngừng lợi dụng, đã mất đi hết thảy." Cảnh Lăng tự giễu cười cười, "Ngươi nói, một người luôn bị người khác lợi dụng, có phải rất ngu hay không?"
Không biết như thế nào Oanh Nhi từ trên người Cảnh Lăng lại cảm nhận được một tia bi thương.
"Công chúa." Oanh Nhi không tự giác đưa tay đem Cảnh Lăng ôm sát trong ngực, "Người nọ mặc dù ngốc, nhưng mà Oanh Nhi lại ưa thích người như vậy."
"Vì cái gì?" Từ trong ngực Oanh Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt Cảnh Lăng lóng lánh một tia hào quang.
Oanh Nhi mỉm cười, "Bởi vì người này cùng công chúa giống nhau, là tính tình thật thẳng thắng."
"Ngươi chính là nói Bổn công chúa ngu xuẩn!" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn về phía Oanh Nhi, đưa tay hung hăng bấm véo vào bên hông của nàng.
"Công chúa, thủ hạ lưu tình a!"
"Hừ!"