Khi Lâm Thước Nhạc mang tâm trạng đầy hưng phấn xen lẫn hồi hộp và nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen, nhấn chuông cửa nhà trọ của bạn tốt, Tô Thanh Thiển đứng bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không nổi việc từ sáng đến giờ người nào đó vẫn luôn trong trạng thái kích động không khống chế được, hé ra bản mặt người chết*: “Lâm Thước Nhạc, cậu có thôi ngay đi không, chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm, cậu lại có thể lôi kéo mình từ lúc 7 giờ sáng cho đến bây giờ là đã 11 giờ 30 phút rồi đấy!!!”
*bản mặt người chết: mặt lạnh lùng, cau có, sầm sì
“Đây là ăn cơm với An Tử Thiên đó!!! An Tử Thiên đấy cậu biết không, Thanh Thiên, đó là nhân vật truyền thuyết trong giới kinh doanh đó, là người không phải muốn gặp là gặp được đâu. Vậy mà hôm nay anh ấy mời chúng ta ăn cơm, cậu không hồi hộp sao? Thật sự không hồi hộp chút nào hay sao?”
“STOP!!!” Tô Thanh Thiển kinh thường quay đầu, không thèm tiếp tục nhìn cô, nhưng bàn tay giấu sau lưng lại vụng trộm xoa xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cửa mở, Lâm Thước Nhạc tạo một tư thế mà cô cho là nghiêm chỉnh đoan trang nhất, nhưng khi vừa nhìn thấy người mở cửa là Bạch Thấm liền sụp đổ: “Tiểu Thấm.”
Bạch Thấm vừa thấy dáng vẻ này của Lâm Thước Nhạc lại cực kỳ vui vẻ: “Sao nào, nhìn thấy tớ nên không vui? Vậy cũng đừng vào nhà nữa, tớ đóng cửa.” Sau đó cô giả vờ làm động tác đóng cửa, khiến cho Lâm Thước Nhạc nóng nảy, vội vàng lôi kéo cánh cửa: “A, tiểu Thấm, đừng, đừng mà, cậu không biết tớ vì đến đây mà đã mất bao nhiêu thời gian để chuẩn bị đâu, vừa rồi lại Thanh Thiển lại bị tớ giày vò một lúc, có lẽ bây giờ cô ấy đã muốn đập chết tớ rồi. Làm sao tớ có thể không vui khi nhìn thấy cậu được cơ chứ?”
Bạch Thấm mở miệng trêu cô: “Là vì chuẩn bị gặp tớ hay thật ra là mơ ước đến người đàn ông của tớ thế?”
Chưa từng bị bạn tốt trêu chọc như thế, Lâm Thước Nhạc vừa nghe vậy liền đỏ mặt: “A, tiểu Thấm, cậu để chúng tớ vào nhà đi đã.”
Cuối cùng Bạch Thấm cũng nhường đường để cho các cô vào nhà, khi bước vào cửa, Tô Thanh Thiển đột nhiên nói một câu: “Cậu yên tâm, với chỉ số IQ của cô ấy, cho dù có mơ ước cũng không có cơ hội ngấp nghé đâu.”
Được rồi, câu nói lần này của Tô Thanh Thiển đã thành công khiến Lâm Thước Nhạc phát điên, hai tay lao về phía cổ của cô: “Tô Thanh Thiển, ngày nào cậu không nói ác về tớ cậu sẽ chết hay sao? Cậu là cái đồ hư hỏng xấu xa không có lương tâm!”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Chào các cô.”
Lúc này, cái tay của Lâm Thước Nhạc vừa mới kịp chạm đến cổ của Tô Thanh Thiển, nghe thấy giọng nói lạ đột nhiên vang lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy An Tử Thiên đang đứng cách mình không xa, nghiêm trang nhìn về phía bên này, thì lập tức rụt tay lại, đặt ở phía sau lưng, giống như học sinh tiểu học chịu phạt, nghiêm chỉnh đứng thẳng, ưỡn ngực hóp bụng: “Xin chào, truyền thuyết… à, không phải, xin chào, tổng giám đốc An!” Sau đó cô còn cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Mà biểu hiện của Tô Thanh Thiển có vẻ giống người bình thường hơn rất nhiều, cô khẽ gật đầu chào lại An Tử Thiên: “Xin chào!” Tất nhiên, đó là khi đã bỏ qua việc vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, hai tay nắm chặt thì đúng là hoàn toàn không có gì khác thường.
Bạch Thấm cảm giác giống như không khí động nhiên ngưng đọng lại trong nháy mắt vậy: “Đừng đứng đó mãi nữa, Thanh Thiển, hai cậu vào trong nhà ngồi đi. Không phải anh vừa vào bếp chuẩn bị hay sao, nhanh như vậy đã xong rồi?”
Nghe được nửa vế sau của những lời mà Bạch Thấm vừa nói ra, Lâm Thước Nhạc vừa mới nhấc chân chuẩn bị bước vào liền bước hụt, may mắn bám lấy được Tô Thanh Thiển, liền quay đầu cười gượng: “Không cẩn thận bước hụt, ha ha…” Cô chỉ nhìn về phía Bạch Thấm, không có dũng khí nhìn thẳng An Tử Thiên.
Tô Thanh Thiển ghét bỏ lấy tay đẩy cô ra rồi quay đầu đi thẳng đến ghế sofa ngồi.
Bạch Thấm cười cười, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị An Tử Thiên kéo vào phòng bếp.
Anh ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, cằm thì tựa trên vai cô: “Thấm Thấm, giúp anh nấu cơm có được không?”
“A? Không phải bình thường anh vẫn luôn không muốn em vào bếp hay sao?”
“Một mình nấu cơm rất buồn chán, Thấm Thấm cùng làm với anh đi.” Bình thường không để cô vào bếp là vì biết Thấm Thấm ở ngoài chờ anh, nhưng hôm nay lại có thêm hai người, làm sao anh có thể để các cô ấy hấp dẫn mất hết lực chú ý của cô được chứ.
An Tử Thiên như có như không vô thức cọ cọ vành tai của cô, thật mềm mại, nho nhỏ, chỉ cần là Thấm Thấm, cho dù là điều gì cũng làm cho anh say mê đến nghiện.
Cô vội co rụt cổ: “Ừm, có chút nhột, anh đừng có làm loạn, hai cô ấy còn đang ở bên ngoài chờ em, nếu em ở trong phòng bếp, hai cô ấy phải làm sao bây giờ?”
Anh có chút nhịn không được, dùng đầu lưỡi khẽ kiếm vành tai khéo léo đáng yêu của cô: “Không phải là bạn tốt sao, không ngại.”
Anh nói rất mơ hồ, nhưng Bạch Thấm lại nghe hiểu được anh đang muốn nói gì: “A, đừng liếm.”
Chưa bao giờ cô nghĩ vành tai mình cũng sẽ mẫn cảm như vậy, Bạch Thấm vội xoay người lại, hô hấp có chút dồn dập: “Sao anh có thể bảo em để bọn họ ở bên ngoài được chứ? Đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây làm khách mà, chúng ta thân là chủ nhà, làm như vậy không tốt đâu.”
An Tử Thiên không đáp, tiếp tục mặc kệ hôn lên hai gò má đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng nhàn nhạn hôn dọc theo hai má, chuyển đến cái cổ trắng nõn rồi cuối cùng lại quay về phía vành tai của cô mà hôn, khiến cho cả người Bạch Thấm như muốn nhũn ra, hai tay của cô không tự giác ôm lấy cổ An Tử Thiên, không có sực lực né tránh: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, em ở lại với anh.”
An Tử Thiên nghe vậy liền không quấy rầy cô nữa, Bạch Thấm ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn mình, hơi im lặng một chút mới giật mình phản ứng lại: “Em ra ngoài nói chuyện với hai cô ấy trước đã… Ưm…”
Tại sao trước đây cô lại chưa từng phát hiện ánh mắt của An Tử Thiên quyến rũ đến như vậy, chỉ cần chạm đến là rơi vào không thoát ra được, tại sao trước đây cô hoàn toàn không hề phát hiện, Tử Thiên của cô lại quyến rũ người khác như vậy.
Bạch Thấm còn chưa kịp nói xong, đôi môi đỏ mọng đã bị An Tử Thiên đánh lén, vì thế hai người liền “say sưa giao hòa răng môi” ngay trong phòng bếp nhỏ, hoàn toàn quên mất hai vị khách đang ở bên ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đột nhiên phát hiện ra, hình như ta rất ít viết phân đoạn An Tử Thiên và Bạch Thấm ở riêng với nhau… Trời ạ, sao ta lại quên viết những phân đoạn như vậy chứ [phát điên~~].
Editor: Vốn là lời của tác giả còn một đoạn nữa, nhưng ta thấy nó không liên quan đến nội dung của truyện, lại có chút khó edit, nên editor ta đây mạn phép được tỉnh lược.