Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 64: Đứa bé nhà họ Ân

“Ai, thôi đi, ngươi còn nhỏ, đừng xen vào chuyện của người lớn. Ở không cho khoẻ” nói xong không quan tâm đến Mạnh Tĩnh Nghiên nói như thế nào thì cũng không thèm để ý tới cô nữa, làm cho tiểu nha đầu bực bội, thắc mắc tại sao anh trai Dương Phàm này luôn rất ngoan ngoãn nghe lời cô không bao giờ cãi lại giờ lại hay chọc giận cô, giờ lại không nghe lời lại bị cãi lại, loại cảm giác này thật là khó chịu rất không thoải mái. Giống như trong lòng có mười lăm thùng nước chèn lại, bảy ở trên, tám ở dưới.

Thật đúng là tạo phản. Anh Dương Phàm là người chính kiến không ai thay đổi được gì chứ, nhìn từ trên người hắn là biết không thể nào biết được. Quỷ tinh linh Mạnh Tĩnh Nghiên xoay mắt to một cái, rón rén đi tới cửa, hai tai dính vào trên cửa thử một chút có thể nghe được chuyện gì bên kia cửa nói cái gì hay không.

Đáng tiếc, bởi vì hoàn cảnh gia đình dần giàu có, nên thời điểm Mạnh gia trang bị thiết bị gia đình đều chọn đồ tốt nhất, cửa phòng cùng vách tường đều có hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, cho dù cô cả ở phòng khách la hét ầm ĩ lớn đến mức nào, cô cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng ‘ tức chết ta rồi ’‘ nhãi con ’‘ tạo - phản ’ mà thôi, hoàn toàn không nghe được điểm mấu chốt! Thính lực có tốt đến đâu cũng không dùng được a!

Hào hứng nghe lén nửa ngày, nội dung quan trọng gì cũng không nghe được, rốt cuộc nhục chí tùy tiện cầm một quyển sách ở trên giá sách đọc.Dù trong phòng đang có người, nhưng không nói tiếng nào, nhưng làm cho cô rất khó định tâm được, hoàn toàn không tĩnh tâm nổi.

Nhất là cài bụng, từ hơn năm giờ liền đói mà kêu lên, cô cả cùng ba mẹ nói chuyện hơn một giờ, này cũng hơn là lức giờ cơm chính cô còn chưa được ăn gì cả, dạ dày đang đói muốn co thắc. Gào khóc, cô cả cùng ba mẹ nếu là còn chưa có nói xong, cô sẽ bị đói đến chóng mặt giống như quá khứ phải đi bệnh viện truyền đường glu-cô. 13603507

Mắt thấy sắp đến mười giờ còn chưa có kết quả, Anh Dương Phàm còn có dáng vẻ thà chết chứ không nói câu nào, nhận thấy lần này hắn gây họa không phải là chuyện nhỏ a. Ghét nhất bị người ta làm ảnh hưởng đến khâỉ vị!

Tiểu nha đầu rốt cuộc không nhịn được nữa, trong lòng tính toán có nên mượn đi cớ đi ra ngoài tìm thức ăn để đi nghe lén hay không? Cái ý tưởng này nghĩ đến không bao lâu, cơ hồ không tốn thời gian gì, Mạnh Tĩnh Nghiên liền bị cơ thể mình thuyết phục. Ngông nghênh đi mở của, “Nha, nha, lâu lắm mới thấy cô có thời gian tới đây, cùng mọi người nói chuyện, mọi người nói chuyện gì vậy a...!”

Thời gian dần trôi qua, mọi người đang rất cảnh giác. Có đều gì mà phải nói khi không có cô vậy chứ? cô vừa mở cửa, mấy người lớn không hẹn mà cùng ngậm miệng làm hại cô muốn biết một chút tin tức đều không nghe được gì.

“Ôi thật là cũng đã mười giờ, em trai xem ra ta đã ở nơi này quấy rầy hai người lâu rồi. Tên Dương Phàm chết bầm kia, mau ra đây, về nhà!”


“Chị cả, nếu không tối nay chớ về, dù sao trong nhà còn chỗ ngủ, nên ở nhà ta ngủ một đêm đi?”

“Không được, ngày mai Dương Phàm còn phải đi học, tập sách đang để ở nhà hết rồi, bữa nay hai ta nên trở về thôi. Nghiên Nghiên a, học tập tốt, nghe lời ba mẹ con nói, đừng làm cho bọn họ phải lo lắng, biết không?” Cô cả khách sáo một phen, đổi dép về nhà trước khi đi vẫn không quên dặn dò Mạnh Tĩnh Nghiên một chút.

“Cô cả người hãy yên tâm đi, con có lúc nào mà không nghe lời ba mẹ con đâu chứ? Người cũng đừng tức giận anh con nữa, dù có phạm lỗi gì đi chăng nữa, biết sai là có thể sửa thì được rồi phải không?”

Lời nói của Mạnh Tĩnh Nghiên chọc cho cô cả trợn to mắt nhìn con trai mình, nhưng mà lần này tốt hơn trước nhiều, không còn nhặt lên dép mà đánh hắn nữa. Xem như hỏa khí đã tiêu bớt không ít. Dáng vẻ của anh Dương Phàm cũng đang rất khó hiểu, không chịu nói cái gì, tiểu nha đầu liền vội vàng hoà giải, “Cô cả lần sau mời người tới chơi a, con sẽ mời người món ngon, người còn chưa có thưởng thức qua tài nấu nướng của con đâu!”

Tiễn hai vị khách quý về, mẹ Mạnh bưng đồ ăn vào phòng bếp hâm nóng rồi kêu hai cha con ăn cơm. Cô không có thói quen qua tám giờ tối mà còn ăn cái gì, trên bàn cơm liền Mạnh Tĩnh Nghiên liền mời hai người một tiếng sau đó nhanh chóng ăn cơm.

Vì Mạnh Tĩnh Nghiên cả đêm chưa có ăn cơm, bụng đã đói bị quá mức nên làm cho mới ăn vài miếng đã cảm thấy no rồi. Mỗi buổi tối ba Mạnh lúc ăn cơm đều phải uống hai ly rượu trắng, nên hắn là người ăn cơm chậm nhất, vừa xem ti vi miệng vừa uống một chút rượu trắng.

Thừa dịp mẹ đi tắm, miệng Mạnh Tĩnh Nghiên vừa ăn cơm, vừa làm bộ như vô ý hỏi thăm: “Ba a, Anh Dương Phàm chọc cô chuyện gì vậy ạ? Nhiều năm như vậy con chưa từng thấy cô cả nổi giận như vậy, làm cho con sợ muốn chết.”

“Con nít đừng mà xen vào chuyện của người lớn, ăn xong rồi chưa? Sắp mười một giờ rồi, ăn xong rồi nhanh chóng đi ngủ đi.”

“Oh, vậy ba ba ngủ ngon.” Xem ra cũng đừng mong từ ba mà chỗ hỏi thăm được chuyện gì, Mạnh Tĩnh Nghiên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ trở về phòng. Con nít đừng động xen vào chuyện người lớn? Tại sao người nào cũng nói như vậy chứ? Ba nói như vậy còn chưa tính, Anh Dương Phàm cũng mới lên cấp 3 nha, có lớn hơn cô mấy tuổi đâu chứ?

Cũng may cô là người không có tim không phổi, một đêm ngủ say sưa, ngày hôm sau liền không để tâm đến chuyện này nữa, đứng trước cửa cửa chờ Nghê Thụy Tuyết cùng Lý Minh Trạch đến cùng nhau đi học.

Ưmh, người bạn nhỏ Lý Minh Trạch có tiến bộ, hôm nay mặt rửa sạch sẽ, khóe mắt không có ghèn, có thể do bị Nghê Thụy Tuyết kích thích. Chỉ là không biết hắn có thể giữ được hình tượng như thế này được mấy ngày, đối với hắn mà nói rời giường còn khổ sở hơn so với chuyện phải nhổ răng, gọi hắn rời giường nhưng là một công trình lớn, dậy trễ không nên không kịp rửa mặt là chuyện thường xảy ra.


A đúng rồi, nói đến nguyên nhân “lớn nhất ” làm cho tiểu hài tử Lý Minh Trạch phải đi nhổ răng, thì không phải là Mạnh Tĩnh Nghiên không ai có thể làm được. Bởi vì cô không thích ăn kẹo, nên khi còn bé cô giáo hay ba mẹ cho kẹo cô đều kín đáo đưa kẹo của cô cho Lý Minh trạch cùng Nghê Thụy Tuyết ăn. Lý Minh Trạch là nam sinh, Nghê Thụy Tuyết có giành nhưng sao lại hắn, kẹo trong tay Mạnh Tĩnh Nghiên bị hắn lấy đi hơn phân nửa, bà nội hắn lại nuông chiều hắn nên không khống chế chuyện hắn ăn đồ ngọt, hàm răng có thể không hư sao?

Bởi vì nhổ răng bình thường các tiểu hỏa nhi dù rất kiên cường đi nữa cúng sẽ khóc, xin nghỉ một ngày không đến nhà trẻ. Thời gian trước khi răng mọc ra thì nói chuyện sẽ bị hở ra, nên bị Nghê Thụy Tuyết trêu chọc đến muốn độn thổ xuống đất. Mỗi lần như vậy chỉ có thể dùng ánh mắt tố cáo cái miệng độc của Nghê Thụy Tuyết, bởi vì nếu há miệng phản bác thì lúc nói chuyện sẽ không che đậy được, Nghê Thụy Tuyết sẽ lại có mà lại cười hắn! Từ khi đó chuyện nhổ răng liền bị Lý Minh trạch liệt vào một trong ba chuyện cực kỳ chuyện kinh khủng một trong đời.

“Ngưu Phàn Phàm, bạn ở cái bàn của tớ tìm cái gì vậy?”

“Hả? A...... Tớ rớt đồ, đến nhặt thôi.”

Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy trên mặt cô ta có vẻ không được tự nhiên, có thể là có gì không thoải mái nên muốn đến quan tâm cô ta vài câu, Nghê Thụy Tuyết đi nhà cầu xong vội vã chạy vào, “Nghiên Nghiên Nghiên Nghiên tốt Nghiên Nghiên, mau đưa bài kiểm tra số học cho tớ mượn đi mà!”

“A, Thụy Tuyết a, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần, bài kiểm tra phải tự mình làm, không phải cô giáo đã nói đó thôi, chính mình hiểu rõ bài làm không được chép của người khác đó sao.”

“Được rồi tớ biết rõ mà..., ngày hôm qua bài Anh ngữ vì nghe viết không kịp, mà bì phạt viết ba trang giấy nguyên từ đơn a, tớ phải chép hết một đêm! Bài kiểm tra Số học còn chưa kịp làm nha, một lát cô giáo sẽ thu bài, cứu cấp như cứu hỏa, cậu trước hết cho tớ mượn chép trước đi, tớ đảm bảo với cậu, đây là lần cuối cùng! Một lần cuối cùng, có được hay không?”

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là từ trong bàn học lấy ra bài kiểm tra cô đã sớm làm xong đưa cho Nghê Thụy Tuyết, “Một lần cuối cùng, cũng không biết lần này là lần thứ bao nhiêu bao nhiêu của một lần cuối cùng nữa.”

“Hắc hắc he he, tớ biết ngay cậu là nhất rồi mà! Cậu cũng không nở để tớ bị cô Tống mắng đâu!”

Hai người nói chuyện không để ý đến Ngưu Phàn Phàm đã trở lại chỗ ngồi lấy ra sách tiếng Anh học từ đơn, Mạnh Tĩnh Nghiên muốn nói câu quan tâm với cô ta cũng nuốt xuống. Ai, được rồi được rồi, dù sao hai người bọn họ có quan hệ không được khá lắm, cô đi quan tâm người ta không phải là đi tìm mắng sao.

Vị Ngưu Phàn Phàm này chính là người học chung với Mạnh Tĩnh Nghiên trước kia, con gái của Ngưu hiệu trưởng. Lên sơ trung, tầm mắt của bạn học này được mở rộng không ít, cá tính tiểu công chúa của cô ấy cũng đã thu lại một chút, quan hệ với bạn học chung cũng không tệ lắm. Nhưng mà, rồi với hai người Mạnh Tĩnh Nghiên, Nghê Thụy Tuyết rất không hợp. Mỗi lần nhìn thấy, liền thưởng cho hai người một tiếng “Hừ!” rất nặng nề.


Nói đến ân oán giữa các cô thì rất là buồn cười, Ngưu Phàn Phàm luôn luôn cho là mình là tốt nhất, chuyện gì tốt cũng chỉ có thể là của cô, hơn nữa ba cô là hiệu trưởng, người lớn nhất trường học, làm cho cô thêm cảm giác mình rất ưu việt.

Chủ nhiệm lớp cô Vương thừa dịp cô không có đi học, để cho Mạnh Tĩnh Nghiên làm trưởng lớp. Vị trí lớp Trưởng phải là cô làm, ba cô là người đứng đầu trường học, Mạnh Tĩnh Nghiên là ai chứ? Tại sao mặc kệ cô chứ? cô liền nói muốn cô lập Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng tất cả bạn học đều không nghe cô, còn cùng với Mạnh Tĩnh Nghiên chơi đùa, càng làm cho cô thật mất mặt.

Từ sau khi đó Ngưu Phàn Phàm liền cùng Mạnh Tĩnh Nghiên dây dưa, thề sẽ đoạt đi vị trí trưởng lớp từ trong tay Mạnh Tĩnh Nghiên lại. Vậy mà trời không theo ý người, một tháng sau bầu vị trí trưởng lớp, điểm số cô đạt được lại bị bại bởi điểm số đứng sau Mạnh Tĩnh Nghiên, bị cô ta áp chế trong năm năm! Hơn nữa cô ta còn cùng mình đối nghịch, người khác nói chuyện đều không quản tới, cô mở miệng liền bị mắng!

Làm trưởng lớp thì thời điểm giáo viên không dạy hay không có mặt thì duy trì trật tự là chuyện rất bình thường chuyện, mặc kệ là ai thì cũng bị la như vậy, chỉ là Ngưu Phàn Phàm cảm giác như vậy mà thôi.

Không chỉ như vậy, ngay cả người đi sau lưng cô ấy, người cô hay chơi chung là Nghê Thụy Tuyết cũng được làm lớp phó học tập, còn cô, ngay cả một ủy viên cũng không làm được, chỉ coi một tổ trưởng nhỏ nhoi! Các tổ viên trong tổ của cô còn đặc biệt không phối hợp, nộp bài tập thì lề mà lề mề làm cô tức chết!

Phải nói tính tình của Ngưu Phàn Phàm căn bản không thích hợp làm người lãnh đạo, một cái tổ nho nhỏ mà thành viên cô cũng quản lý không được, làm sao có thể làm tốt vai trò trưởng lớp?

Nhưng cô không tự mình tỉnh lại, ngược lại hận còn Mạnh Tĩnh Nghiên cùng với Nghê Thụy Tuyết, năm năm qua không ít lần cô bày trò ngán chân hai người. Học sinh tiểu học có chủ ý xấu có thể có cái gì chứ? Đơn giản đúng là cố ý xé hư sách bài tập của Mạnh Tĩnh Nghiên, như cô ‘ không cẩn thận ’ đụng rớt xuống đất làm dơ mà thôi. Chuyện nhỏ như vậy, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không để ở trong lòng.

Văn Trung là một trong trường học tốt nhất, điều kiện nhà Ngưu hiệu trưởng không tồi, dĩ nhiên ông sẽ chấp nhận tốn khá nhiều tiền để con gái có thể đến học tại trường học thượng hạng này. Cứ trùng hợp như vậy, Lý Minh trạch lại bị chia lớp khác cùng cấp, còn Ngưu Phàn Phàm lại được phân cùng học chung với các cô lớp một.

Nhớ tới chuyện Ngưu Phàn Phàm hay ngán chân mình trước kia, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nghiêm túc cẩn thận kiểm tra mình bàn học cùng tập sách mình lại một lần. Ngưu Phàn Phàm không có ý xấu, không đến nỗi cố ý trộm đồ của cô, nhưng lại có thể cố ý lấy mất bài kiểm tra của cô hại cô không có bài nôp sẽ giáo viên la.

Mặc dù cô học giỏi, nhưng không thể vì vậy mà không nộp bài, giáo viên sẽ không bỏ qua chuyện này đâu nha!

Kiểm tra hai lần quả thật không có mất thứ gì, liền cô dùng thời gian xem tiếp quyển《 nam sinh nữ sinh, xem ra cô đúng thật là lo đông lo tây thôi.


Thứ bảy Mạnh Tĩnh Nghiên hẹn Nghê Thụy Tuyết đi dạo phố, sắp đại hội thể dục thể thao rồi, chủ nhiệm lớp đã thông báo với cô, đưa bảng nhiệm vụ giao cho cô, đồng phục là áo sơ mi trắng cùng giày thể thao màu trắng. cô không có đồ thích hợp, mẹ Mạnh nghe nói chuyện này cảm thấy rất vinh dự, giáo viên có ánh mắt rất tốt nên chọn con gái cô tham gia, sảng khoái tài trợ cô 200 đồng cho chính cô đi mua trang phục và đạo cụ.

đầu thế kỷ 21 vật giá còn không đắt, 200 nguyên để mua áo sơ mi cùng giày thể thao là đủ rồi, chỉ là không mua được hàng hiệu mà thôi. Đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên lúc nhỏ điều kiện gia đình không được tốt, lập gia đình cũng phải tính toán tỉ mỉ từng ngày, nên không quan tâm có phải hàng hiệu hay không, chỉ cầu đồ đẹp giá thấp. Lại nói cô còn rất tiết kiệm, tiền tiêu vặt mỗi tháng tiền không ít, nhưng lại chỉ có vào chứ không có ra, trong sổ tiết kiệm cũng đã có một khoản để dành rồi...!

“Nghiên Nghiên, cái này như thế nào?”

“Nhìn đẹp thì đẹp, có phải qua lộ hay không nha?” Đại hội thể dục thể thao mùa xuân, áo sơ mi trắng qua mỏng đi vận động nhiều, áo sơ mi sẽ lộ ra áo lót bên trong. Hơn nữa cô biết có một ít nam sinh sẽ nhìn lén y phục nữ sinh rồi đoán trong các cô mặc là màu gì, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không muốn mấy tên háo sắc chiếm tiện nghi của cô.

Giáo viên chọn cô người đi đầu tiên của lớp, tiểu nha đầu cũng cảm thấy rất có chút mặt mũi. Cảm thấy tám năm qua bảo dưỡng không uổng công a, da thì trong veo như nước, tóc vừa đen vừa sáng lại dài, thắt bím hay buộc đuôi ngựa ở sau lưng hay gì đó, cảm giác giống như trong《 Cô gái chúng ta cùng theo đuổi năm nào.》 của Thẩm Giai Nghi, vừa thuần khiết lại đẹp.

Nghê Thụy Tuyết nói là nghe được nhiều chuyện bát quái, nghe nói có nhiều tiểu nam sinh cũng len lén thầm mến cô a, nam sinh lớp hơn cũng có! Mạnh Tĩnh Nghiên mặc dù đối với bọn họ không có hứng thú, nhưng còn rất thích cảm giác được người thầm mến. Nhiều khi là thỏa mãn cảm giác hư vinh của chính mình a!

Đại hội thể dục thể thao mỗi lớp học đều phải đi một đội hình nghiêm túc thẳng hàng, sẽ chọn ra một nữ nhân mặc đồng phục áo sơ mi trắng, váy Hồng, giày thể thao màu trắng cầm bảng hiệu cấp lớp học đi đầu tiên phía trước lớp mình. Mọi người còn lại cũng chỉ mặc đồng phục học sinh bình thường, nên người không mặt đồng phục như mọi người lại đi ở phía trước lớp học, rất là dễ thấy a!

Giáo viên gọi cô đến phòng làm việc để thông báo là cô là người đi đầu tiên cầm bảng lớp, để cho cô chuẩn bị đồng phục lúc đó Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng cũng rất sung sướng. Mặc dù đây là một công việc nhỏ, nhưng trong năm năm học tiểu học chưa bao giờ rơi trên người mình. Cô Vương mặc dù vẫn để cho cô làm trưởng lớp, nhưng cũng không muốn đắc tội hiệu trưởng Ngưu, hàng năm đại hội thể dục thể thao người cầm bảng của lớp đều là Ngưu Phàn Phàm làm.

Năm năm Tiểu học cũng làm công việc này, lúc này đại cô nương lần đầu đảm nhận, làm sao không kích động cho được?

Bởi vì để ý, nên trở nên bắt bẻ. Mấy lần Nghê Thụy Tuyết chọn y phục đều bị cô phủ quyết, trong lòng có chút bực bội. Để tỏ lòng bồi tội, Mạnh Tĩnh Nghiên đặc biệt mời cô đi Tị Phong Đường uống trà sữa bồi tội. Ưmh, liền dùng tiền mẹ tài trợ còn dư lại để đài thọ!

“Phốc, a khụ khụ khụ khụ......”


Phục vụ đưa tới thức uống cho hai người, Nghê Thụy Tuyết mới vừa uống một hớp liền phun ra ngoài, còn làm do y phục của Mạnh Tĩnh Nghiên. Trên người cô mặc quần áo vải dệt dính bẩn vào rất khó giặt, vội vàng từ lấy khăn giấy trong túi ra lau vết bẩn, “Nghê Thụy Tuyết, cậu làm gì vậy, phun lên người tớ, y phục này dì nhỏ tớ mua cho còn chưa mặc được mấy lần đấy......”

“A, a,, khụ khụ khụ...... Tớ không phải, không phải cố ý như vậy.” vì đang ho khan nên vừa che miệng vừa giải thích, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, giống như mắt muốn lồi ra.”Nghiên Nghiên, cậu nhanh, khụ khụ, quay mặt qua phía sau nhìn đi!”

Phía sau? Phía sau có cái gì?