Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 57: Chú Từ, hẹn gặp lại!

"Được rồi, phòng học không có ai, rốt cuộc có bí mật gì, có thể nói ra được rồi chứ?", cha bật đèn lên, đặt cô nhóc nào đó lên bàn học, còn mình thì ngồi ở trên ghế đối diện.

Đôi mắt to tròn lóe sáng đảo vòng quanh, không biết lại đang nghĩ đến chủ ý xấu gì. Dưới sự thúc giục lần nữa của cha mình, cô mới tiến tới bên tai ông, thầm thì: "Hôm nay chú Từ nói mua đồ ăn cho con, để con nói tốt cho chú ấy trước mặt dì nhỏ, con lập tức liền đồng ý. Nhưng sau khi thấy con chọn mua mấy thứ chú ấy lại khó chịu, cái thổi bong bóng này là con dùng tiền của mình mà! Cha à, con không vui chút nào!".

Cha Mạnh nhíu mày, người lớn làm ra tiền, mua cho trẻ con chút đồ ăn vặt lại còn thấy tiếc, đã vậy còn để cho con gái mình phải trả tiền? Đứa nhỏ sẽ không nói láo, huống chi con gái non nớt của ông sao có thể tự biên soạn ra tình huống như thế được."Bảo bối, điều con muốn nói với cha chính là cái này sao?".

Cô nhóc gật đầu như giã tỏi, cuối cùng sợ cha không tin, còn phải thêm dầu vào lửa: "Mới vừa rồi mẹ nhờ dì nhỏ đi mua nước tương, chú Từ tranh đi mua, nhưng lại bảo dì út đưa tiền!".

Không thể nào? Một chai nước tương bao nhiêu chứ, chút tiền này cũng không bỏ ra được? Từ Tư Hải có công việc chính thức, tiền lương cũng không thấp, vậy mà ngay cả tiền mua nước tương cũng hỏi Tiểu Khinh, vậy người này có phải quá keo kiệt rồi không?

"Cha, mặc dù chú Từ khiến con không vui, nhưng mà con sẽ không bán chú ấy, cha ngàn vạn lần ** đừng nói cho người khác biết đấy?". Mạnh Tĩnh Nghiên phớt tỉnh như thường, còn ra sức dặn dò cha mình.

Nặng nề gật đầu, rồi chọc chọc vào dương mặt nhỏ bé đang tức giận của con gái, đáp: "Yên tâm, cha nhất định sẽ giữ bí mật này thay con!".

Thật ra thì trong lòng ông lại đang suy nghĩ, chờ hỏi lại Tiểu Khinh xem con mình đến cùng có nói thật không đã. Đã là đàn ông mà một đồng cũng không chịu bỏ ra, quả thật quá mức keo kiệt, nểu Tiểu Khinh gả cho cậu ta thì chẳng có gì tốt cả. Thừa dịp hiện tại tình cảm còn chưa sâu, giải tán trong vui vẻ. Điều kiện của Tiểu Khinh lại không tồi, lại không vội kết hôn, muốn tìm ai phù hợp hơn mà chẳng được, cần gì thứ quỷ keo kiệt kia.

"Bảo bối ngoan, giúp cha một chuyện có được không?"

"Vâng, cha cứ nói đi, con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"


Con bé này, cha Mạnh lại thầm nghĩ, một đứa trẻ mới có sáu tuổi sao có thể lươn lẹo đổi trắng thay đen được, mới vừa rồi còn còn tức giận đỏ bừng mặt, thoắt một cái lại đã vui mừng hớn hở, ông bà ta nói cấm có sai. Xét đi xét lại, đến khi mọi người trong nhà tụ tập chung một chỗ mừng năm mới, ông phải nhanh chóng xác nhận với dì nhỏ về những tin tức mà gián điệp nhỏ vừa cung cấp là thật hay giả. Nếu là thật, thì phải nói cho mẹ và anh vợ trước, tránh đến lúc trên bàn cơm lại nói những câu mập mờ không rõ tác hợp hai người này với nhau, làm vậy chỉ có tốt cho Tiểu Khinh mà thôi.

"Đi gọi dì nhỏ của con đến đây, nói cha có chút việc cần nhờ!"

"Tuân lệnh!".

Nghênh ngang tiến vào phòng trong kéo dì nhỏ tới trước mặt cha mình, sau đó liền chạy đến góc tường nghe lén, thuận tiện móc từ trong túi ra hai gói sung, chậm rãi nhấm nháp. Ưmh, đây chính là chiến lợi phẩm tốn luôn hai xu cuối cùng trong ví ông dượng bại hoại kia. Aiz dô, ăn ngon thật.

Sau khi ăn xong, cô nhóc xoa xoa hai tay vào nhau, ném vỏ rỗng trên tay đi, sau đó móc  khăn tay ra lau sạch sẽ, rồi từ trên bàn nhỏ nhảy xuống, rón rén bước tới gần chỗ cha mình và dì nhỏ quan sát.

Sắc mặt của dì nhỏ tối lại, rõ ràng là đang mất hứng, còn cha của cô lại rất nghiêm túc, hai người nhất thời không nói tiếng nào. Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đi tới, Lý Vân Khinh kéo cô lại gần, hỏi: "Nghiên Nghiên, ba cháu nói thật sao, mới vừa rồi Từ Tư Hải đã chê cháu mua đồ ăn vặt mất nhiều tiền?".

Dưới ánh nhìn chằm chằm của dì nhỏ, người nào đó ‘ hoảng sợ ’  che miệng, ‘oán hận ’  trợn mắt nhìn cha mình một cái, thật giống như muốn nuốt ông vào bụng, "Cha, cha đã đồng ý giữ bí mật giúp con rồi mà, hứa mà không giữ lời gì cả, hu hu, con không thèm để ý đến cha nữa!". Nói xong, liền vùng vằng chạy đi, không thèm quay đầu lại.

Phải nói mới vừa rồi dì nhỏ vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy phản ứng kia của đứa cháu ngoại mà mình thương yêu cũng ngầm thừa nhận ‘ chân tướng ’ của sự thật. Lúc Từ Tư Hải hỏi tiền mua nước tương trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì . Nhưng người này khi dễ nhóc tiểu Nghiên thì thật sự có hơi quá đáng. Điều này chứng tỏ Từ Tư Hải không coi trọng người nhà mình, vậy đến khi kết hôn rồi thì địa vị của mình sẽ còn thấp đến đâu?

Không được, đàn ông như vậy không thể nào chấp nhận. May mắn là hai người bọn họ quen biết chưa lâu đã phát hiện ra con người thật của anh ta, để còn dứt khoát sớm. Nếu không, cả tuổi thanh xuân đành lãng phí, lúc ấy không biết còn hối hận đến thế nào!

"Anh rể, thật sự cám ơn anh đã vạch trần con người thật của anh ta. Ngày mai, em sẽ nói với người làm mai rằng không nhìn trúng người kia, sau này không nên lui tới nữa. Nhưng phía Nghiên Nghiên. . . . . .", dì nhỏ có chút bận tâm, nhìn dáng vẻ đó của cô nhóc dường như đang vô cùng tức giận.

"A, không sao cả, trẻ con ấy mà, ngày mai mua cho con bé mấy thứ ngon ngon là lại vui vẻ hò hét ngay!". Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông biết tiểu tổ tông này khó hầu hạ đến mức nào, không thích ăn kẹo, đồ ăn vặt cũng không thích, bình thường cũng không tức giận đến mức này, có vẻ khó dụ dỗ đây.

Có thể làm thế nào chứ, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em vợ, nên càng phải quan tâm hơn, có tình huống gì lập tức liền báo cáo, nếu chậm trễ đại sự thì về sau vợ ông chẳng nhảy lên mắng mới là lạ? Cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn cần phân biệt rõ ràng.


"Tuy đã biết chân tướng, nhưng hôm nay là giao thừa, cũng không thể bảo người ta trở về, lát nữa em len lén nói với mẹ và mọi người, không cần ở trên bàn cơm tác hợp cho hai người nữa, tránh khỏi lúng túng!"

"Vâng, cám ơn anh rể, em biết rõ nên làm thế nào!"

Rồng có chín con, nhưng không con nào giống con nào. Bà ngoại Mạnh cũng thế, sinh được ba người con, nhưng tính tình của hai cô con gái lại khác nhau một trời một vực. Mẹ Mạnh không quả quyết, nhưng khi đã quyết định thì tuyệt không lùi bước. Cô con gái thứ hai thì ngược lại, tính tình sắc bén, nhưng lại hay mềm lòng, người xa lạ mới quen còn may, một khi đã quen thời gian dài, có tình cảm rồi một khi muốn chia tay có khi lại không hạ nổi quyết tâm.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao kiếp trước dì nhỏ bị chồng ức hiếp nhiều năm như vậy nhưng vẫn cố gắng chịu không muốn ly hôn. Người thân khuyên hết nước hết cái, vừa hạ quyết tâm ly hôn, thì chỉ cần Từ Tư Hải thoáng giả vờ đáng thương, vừa xin lỗi vừa hứa hẹn đủ kiểu về sau nhất định sẽ không bao giờ khi dễ vợ nữa là lại liền mềm lòng, cho người kia thêm một cơ hội, lòng thầm nhủ chồng mình sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi thôi.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sốt sắng nhận sai đấy, nhưng sự thật là lại tiếp tục tái phạm! Cứ giày vò mấy lần, Từ Tư Hải dường như đã bắt thóp được vợ mình, chỉ cần dì nhỏ vừa muốn nói đến chuyện ly dị thì lại có biện pháp đối phó. Thời gian dài, Lý Vân Khinh cũng quen. Dần dần cũng không ôm hy vọng gì, trải qua những ngày tháng như cái xác không hồn. Bọn họ lại còn có với nhau một đứa con, xem như vì con, để cho nó có một mái nhà hoàn chỉnh, đành cứ sống qua ngày như thế. Mọi việc đều nhẫn nhịn từng ly từng tý, tận lực tạo một hoàn cảnh sống tốt nhất cho con trai.

Lúc này, Mạnh Tĩnh Nghiên tựa vào vào người bà ngoại xem ti vi, thấy cha và dì nhỏ chia ra đi tới chỗ mẹ mình cùng bác trai, bác dâu, rồi đến bên cạnh bà ngoại, rỉ tai nhau về chuyện của Từ Tư Hải, sau đó trên mặt của mọi người lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhóc thấy thế liền hiểu rõ, chuyện đã hoàn thành, hôn sự của dì nhỏ đã bị cô can thiệp thành công! Hoan hô!

Mọi người thường nói thà hủy một ngôi miếu, chứ không hủy một mối nhân duyên, nhưng cô phá hỏng hôn sự của dì nhỏ và dượng trước bại hoại so với việc mới xây một ngôi chùa, hay xây bảy tầng tháp còn cao hơn! Bắt đầu từ ngày mai, ông dượng trước bại hoại kia đến từ đâu liền trở về chỗ đó đi!

Hơn mười một giờ, bên ngoài tiếng pháo đã nổ râm ran vô cùng náo nhiệt. Nhà họ Mạnh đã dọn cơm xong, thức ăn phong phú lục tục bưng lên bàn, vừa nhìn thôi cũng làm cho người ta chảy nước miếng. Làm trẻ con lại càng không cần e dè, ‘ len lén ’ bốc một miếng sườn gặm lấy gặm để, ưmh, dù sao đều là người nhà mình, nên sẽ không ai ghét bỏ tướng ăn khó coi của cô đâu.

"Nghiên Nghiên đói bụng sao? Cha gắp cho con lạp xưởng mà con thích ăn nhất này!"

Cô nhóc lập tức chìa bát ra nhận lấy, rồi nói: "Cám ơn cha!"

Thấy con gái cười híp mắt với mình, cha Mạnh liền ngẩn ra, con bé này, trở nên dễ dỗ dành từ lúc nào chứ ? Tốn công ông còn chuẩn bị tâm lý đánh lâu dài nữa cơ đấy. Mạnh Tĩnh Nghiên ăn ngon lành, vốn định bố trí khiến cho dượng trước bại hoại hoàn toàn mất hình tượng, đành phải làm phiền đến cha Mạnh, nếu không kế hoạch của cô sao có thể thành công? Vì vậy sao cô có thể tức giận được? Tức cái gì chứ? Vui mừng còn không kịp nữa là!

"Tiểu Từ, cậu cũng ăn đi, mọi người chúng ta cùng động đũa thôi."


"Vâng chị, đợi mọi người ăn chung cho vui. Đồ ăn hôm nay thịnh soạn như vậy, chác tốn không ít công sức đâu ạ!"

Trên mặt của người nào đó còn nở một nụ cười thật thà, khiến Mạnh Tĩnh Nghiên không khỏi đắc ý nghĩ, cười đi, cười đi, chỉ một ngày cuối cùng này nữa thôi, xem ngày mai ông còn cười được nữa không. Ai cười đến cuối cùng, mới chính là đẹp nhất. Mà nói đến đẹp nhất đương nhiên phải là thiếu nữ khả ái thanh xuân vô địch như cô đây rồi..., gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, gặp bại hoại san bằng bại hoại! E hèm ~

"Đúng vậy, đúng vậy!". Cha Mạnh cùng với vợ chồng bác cả cũng phụ họa theo. Trừ cha Mạnh, thì những người khác vẫn chẳng hay biết gì, tạm thời Lý Vân Khinh chỉ lặng lẽ nói với bọn họ rằng mình và Từ Tư Hải không thể thành đôi, nên mọi người không cần phí tâm tác hợp.

Vân Khinh cũng không giải thích rõ ràng, nên bọn họ cũng tiếp đãi Từ Tư Hải không được tự nhiên. Ai cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hai người trẻ tuổi, nghĩ tới mới vừa rồi còn thật tốt, Lý Vân Khinh còn thẹn thùng e lệ nhìn Từ Tư Hải, rõ ràng là có ý với nhau, thế nào mà ngoắt một cái liền thay đổi?

Không nghĩ ra cũng đành phải gác sang một bên, người trong nhà đương nhiên là muốn giúp người của mình, cứ dựa theo lời Lý Vân Khinh mà làm thôi. Đáng tiếc, bọn họ không phải là diễn viên đóng phim, trong lòng đã có ngăn cách, nên cũng không biết phải nói gì với Từ Tư Hải, từ đó thái độ cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Kể cả đầu gỗ cũng có thể cảm nhận được, Từ Tư Hải không rõ chân tướng, thấy hai chị em nhà họ trước sau đi ra ngoài, vội vàng ân cần giúp một tay bưng thức ăn, chuyển chỗ ngồi.

"Chị, em muốn ngồi bên cạnh chị!".

"A được được, Nghiên Nghiên, con ngồi dịch sang kia một chút, để cho dì nhỏ ngồi cạnh mẹ!". Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức dịch mông sang chỗ Từ Tư Hải mới vừa đứng lên, tách hai người họ ra. Hiện giờ dì nhỏ ngồi giữa mẹ và cô, để xem người kia sẽ xử sự ra sao?

Rất rõ ràng, người này còn chưa thể hiện rõ ra mặt, chỉ thoáng hậm hực ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, thỉnh thoảng lại len lén liếc sang chỗ Lý Vân Khinh. Cho tới bây giờ, người nào đó còn không biết mình bị hãm hại, vẫn còn đang ôm mộng mang được mỹ nhân về nhà...!

Mà lại càng không ngờ được ‘ Gian Thần ’ đang hãm hại mình lại ngồi ngay bên cạnh?

Vì muốn lấy lòng người nhà họ Mạnh, Từ Tư Hải thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Mạnh Tĩnh Nghiên: "Chị Lý nấu ăn ngon quá, Nghiên Nghiên mau ăn nhiều một chút, chú gắp cá cho cháu nhé~"

Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn còn nhỏ, tinh lực cũng chỉ có hạn. Huống chi hôm nay lại làm nhiều ‘ chuyện tốt ’ như vậy, não bộ hơi bị quá sức, chuông năm mới vừa vang lên liền không tài nào mở được mắt ra, tựa vào trong ngực mẹ mình lim dim.

Cô thật sự rất muốn dỏng tai nghe ngóng xem xem dì nhỏ và dượng trước bại hoại sẽ đi đâu về đâu, không muốn bởi vì buồn ngủ mà bỏ qua biến cố gì. Tuy nghĩ thế nhưng bản thân không còn tí sức lực nào, hai mí mắt cứ díp chặt lại.

Bà ngoại thương cháu gái, thấy cô nhóc cũng đã ăn được không ít, mà màn đón giao thừa cũng vừa kết thúc, hơn thế nữa chuyện giữa Vân Khinh cùng cái cậu Từ Tư Hải kia vẫn luôn là cái gai để cắm vào trong lòng bà, không thoải mái chút nào, vì thế liền vội vàng tuyên bố giải tán.


Trừ Từ Tư Hải ra thì trên căn bản mọi người đều có chung một suy nghĩ này, nên ai nấy đều tán thành giải tán sớm một chút để về nhà nghỉ ngơi. Mọi người thầm nháy mắt ra hiệu cho nhau, ngầm ước định ngày mai trở lại nhà họ Mạnh, nghe Cha Mạnh và Vân Khinh giải thích nguyên do. Hai người kia thoạt nhìn cũng không tệ lắm, sao lại không thích hợp là thế nào?

Trước khi đi ánh mắt Từ Tư Hải vẫn lưu luyến dính vào trên người Lý Vân Khinh, cả đêm nay, cô gái này chẳng để ý tới mình chút nào.

Nhưng đàn ông chính là như vậy, luôn cảm thấy hứng thú với phụ nữ vờ tha để bắt thật, vội vàng cũng không có ý nghĩa gì. Trong đêm nay, Lý Vân Khinh thỉnh thoảng nhiệt tình, thỉnh thoảng lại lạnh nhạt, khiến cho Từ Tư Hải nhìn không thấu, trái tim như bị chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, ngứa ngáy vô cùng.

Trước khi Mạnh Tĩnh Nghiên phá hoại, Lý Vân Khinh còn tương đối hài lòng với Từ Tư Hải, thái độ cũng rất ân cần. Nhưng sau khi bị cô nhóc tác động, thái độ hoàn toàn thay đổi. Có điều năm hết tết đến rồi, không muốn gây thêm phiền phức, cho nên mới không lập tức nói với người nhà. Kể từ khi biết người kia khi dễ một đức bé như Nghiên Nghiên, thật sự liền nhìn thế nào cũng không vừa mắt, bình thường cảm thấy ánh mắt của anh ta thâm tình khẩn thiết, hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, chỉ thấy người này háo sắc vô cùng, toàn thân nổi đầy da gà, nhẫn nhịn cả đêm xem như đã là cực hạn. Chờ đến lần sau, cô nhất định phải nói cho rõ ràng. Còn nếu anh ta không hẹn mình đi ra ngoài nữa thì càng tốt hơn, hai người coi như chưa từng quen biết, đường ai nấy đi.

Chỉ riêng Từ Tư Hải vẫn không hay biết gì, còn cảm thấy Vân Khinh của mình rất xinh đẹp, trong lòng âm thầm tính toán, mùng một phải đón tiếp cô dì chú bác đến chúc tết, mùng hai lại sang bên ngoại thăm người thân, mãi đến mùng bảy mới rảnh rỗi. Vậy thì chờ đến mùng tám lại hẹn Lý Vân khinh ra ngoài, cùng nhau đi dạo phố ăn cơm, nếu có thể nữa dẫn cô đến gặp cha mẹ mình thì càng tốt. Người con gái này, Từ Tư Hải thấy thật hài lòng cũng thật hứng thú, nên phải đẩy nhanh tiến độ, tốc chiến tốc thằng, cái đích cuối cùng chính là kết hôn, nhìn vóc dáng kia của Vân Khinh, nhất định có thể sinh con trai, mẹ nhất định sẽ rất thích!

Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên được mẹ ôm ra cửa chuẩn bị về nhà, bị gió lạnh thổi vào mặt, mơ mơ màng màng mở mắt, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của  Từ Tư Hải, thân thể nho nhỏ liền giật nảy mình, người này muốn đi sao?

Lấy tay tạo thành cái loa, hướng về phía bóng lưng của người nào đó, lớn tiếng hô: "Chú Từ, hẹn gặp lại!"

Từ Tư hải không ngờ Mạnh Tĩnh Nghiên lại tỉnh dậy, còn lớn tiếng tạm biệt mình liền cao hứng vô cùng, vẫy vẫy tay với cô, lớn tiếng đáp lại: "Nghiên Nghiên hẹn gặp lại, lần sau chú mời cháu ăn kẹo cao su thổi bóng thật to nhé!". Sau đó lại dùng sức phất phất tay, mới xoay người tiếp tục đi.

Nhìn bóng lưng của ai kia, Mạnh Tĩnh Nghiên liền cười híp cả mắt. Tại sao nhìn thấy dượng trước vui mừng như thế cô lại càng thấy cao hứng nhỉ? Là bởi vì người này sẽ lập tức ngã từ trên mây xuống sao? Ồ ồ ồ, không phải vậy, không phải vậy, cô là em bé ngoan, còn lễ phép hẹn gặp lại nữa đấy. Nhìn đi, cha mẹ cô dạy bảo con gái rất tốt đúng không?!

Tuy mới vừa nói hẹn gặp lại, nhưng thật ra trong lòng không hề có ý muốn gặp lại tí nào. Là chú Từ hiểu nhầm thôi, không liên quan việc đến cô! Cô lại càng không phải là hung thủ sau cánh gà, đã dặn dò cha phải giữ bí mật, đây chính là tôn nghiêm và thể diện của một người đàn ông, nhưng tại cha cô không giữ lời, tùy tiện nói lung tung ra ngoài mới dẫn đến hậu quả này. Đều tại cha cô cả!

"Vợ à, chúng ta cũng trở về nhà đi, nhìn con gái chật vật thế kia, mau về nhà cho con bé ngủ đi!". Cha Mạnh nhìn con gái lạnh đến đầu mũi nhỏ cũng đỏ bừng hai mí mắt không ngừng đánh nhau liền đau lòng không thôi. Nếu biết cô nhóc ôm hết công lao vào người mình, còn chuyện xấu thì đổ lên đầu người làm cha này, không tức giận đến thổ huyết mới là lạ?

"Ừm, lúc nào về anh phải nhanh chóng nói rõ chuyện giữa Vân Khinh và tiểu Từ đấy, giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì thế? Còn nữa, là ai nói Nghiên Nghiên đều do em chiều hư hả? Con gái của người ta vừa nghe lời lại khéo léo, không biết bao nhiêu người hâm mộ đâu, em làm hư con bé lúc nào chứ? Hả?".


"Ai cha lạnh quá a, gió to thật đấy, vợ à, em mới vừa nói cái gì vậy? Gió lớn quá anh không nghe rõ!"

Trong lời qua tiếng lại của cha mẹ mình, Mạnh Tĩnh Nghiên dần dần tiến vào mộng đẹp. Lần này cô ngủ rất ngon, trong mộng, cả nhà bọn họ chuyển sang ở một căn nhà lớn, mỗi ngày bà ngoại đều xách cái ghế xếp nhỏ đi ra ngoài nói chuyện phiếm với các cụ ông cụ bà, hoặc là chơi mạt chược. Ba mẹ cùng nhau chăm sóc hoa cỏ, trồng rau xanh, còn có nhiều đồ ăn rất ngon do cha tỉ mỉ chuẩn bị từ những thứ hái được trong vườn. Dì nhỏ gả cho một người đàn ông ưu tú, rồi sinh được một em bé vô cùng đáng yêu, nhóc con ngày ngày đuổi theo sau lưng cô, giống như cái đuôi nhỏ vậy.

Trong mộng  tất cả đều tốt đẹp, tuy ngủ thiếp đi nhưng khóe miệng Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn cứ cong lên. Cô tin tưởng, đây không chỉ là giấc mộng của mình, một ngày nào đó chúng sẽ thành hiện thực.