Editor: Á bì
Sau khi dỗ các bạn nhỏ vui vẻ xong, cuối cùng Mạnh Tĩnh Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì trưa nay thời gian dùng cơm tương đối ngắn, nên các cô giáo có thời gian dẫn mấy bạn nhỏ đi chơi vài trò chơi. Nếu không mà trực tiếp đi ngủ thì không tốt với thân thể cho lắm.
Mạnh Tĩnh Nghiên lấy cái khăn tay nhỏ từ túi áo của mình ra, sau khi lau sạch cái miệng nhỏ của mình thì nhét nó lại vào trong túi. Mẹ của cô là một người rất thích sạch sẽ, rất thích bỏ vào cặp hoặc túi áo của con gái một cái khăn tay nhỏ, cũng rất tốt khi có một cái dự phòng. Cũng may mẹ Mạnh còn có thói quen này, nếu không chẳng lẽ kêu Mạnh Tĩnh Nghiên lấy cái khăn tay hồi sáng mới lau mặt Lý Minh Trạch lau miệng mình sao?
Sau khi vệ sinh sạch sẽ cho mình xong, cô mới đứng dậy đi theo nhóm sau cùng. Nhóm các bạn nhỏ không có ai có thể yên tĩnh một chút, không phải người chạy ta đuổi, thì chính là cầm tay nhau cùng đi, cực kỳ náo nhiệt. Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên không nhịn được có chút bay bổng, sinh hoạt trong hoàn cảnh này, làm sao có thể không trẻ lại được cơ chứ.
Cô đang cảm khái thì có một bóng dáng lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, cúi sát bên cổ cô, dùng giọng nói chỉ có cô nghe nói thầm bên tai cô: “Đừng cho rằng mình không biết, hồi nãy mình thấy cậu lén lấy hết cà rốt trong bát vứt đi.”
Từng hơi thở phun bên tai cô, hơn nữa lời người kia nói, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội vàng lùi lại phía sau hai bước. Quay đầu mới nhìn thấy, người quậy phá ở bên cạnh cô chính là cậu bé mới chuyển trường ngày hôm qua, Hà Vũ Tường.
Người này, sao lại có cặp mắt sắc bén như vậy? Vừa rồi cô giáo cũng không có phát hiện, cô lén lấy cà rốt bỏ vào giấy ăn gói rất cẩn thận, ném vào sọt rác, còn đang đắc ý tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ rằng những động tác này lại bị người khác nhìn thấy.
Khi Hà Vũ Tường nói thầm bên tai của Mạnh Tĩnh Nghiên, phát hiện chỉ là thở nhẹ thôi, lại thấy lỗi tai của Mạnh Tĩnh Nghiên nhạy cảm tới mức run lên hai lần, thật sự chơi rất vui. Đang tính thổi thêm hai lần nữa thì Mạnh Tĩnh Nghiên nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước. Sắc mặt cậu liền đen, cho rằng Mạnh Tĩnh Nghiên không thích mình, rất ghét mình.
“Sao cậu phát hiện được?”
Bộ dáng sợ hãi như con thỏ nhỏ của Mạnh Tĩnh Nghiên làm cho Hà Vũ Tường rất vui, cậu cong khoé miệng, đôi mắt xoay tròn, giống như đang đánh giá Mạnh Tĩnh Nghiên. Thì ra cô không phải ghét mình mà chỉ là bị mình doạ mà thôi.
Có thể làm cho Nghê Thuỵ Tuyết mê cậu ta như vậy, Hà Vũ Tường chắc chắn là người rất có năng lực, đặc biệt là khi cậu ta cười rộ lên, lúm đồng tiền bên má đặc biệt rất đẹp. Mặc dù đánh giá người khác như vậy có chút không lễ phép, nhưng bề ngoài đáng yêu và đẹp trai của cậu ta làm cho tình mẹ trong Mạnh Tĩnh Nghiên trỗi dậy, lòng mềm ra. Còn nhỏ thì biết cái gì chứ? Cũng để bộ dáng ngượng ngùng của cậu ở trong lòng.
Hà Vũ Tường thấy hai mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên sắp chảy nước mắt, thật sự rất vừa lòng. Chờ Mạnh Tĩnh Nghiên kịp thời phản ứng thì cậu đã chạy theo mấy đầu củ cải kia ra khỏi phòng học rồi.
Tiểu Nghiên Nghiên cong khoé môi, cũng chạy theo sau. Thằng nhóc thối này, bày đặt làm ra vẻ thần bí lắm!
Sự thật không phải Hà Vũ Tường cố ý không trả lời Mạnh Tĩnh Nghiên. Thật sự là thằng nhóc đáng chết kia, làm sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra khắp nhà trẻ chỉ có mỗi Mạnh Tĩnh Nghiên chơi vui, cho nên cả một buổi sáng cậu chẳng làm gì cả, luôn ở bên cạnh quan sát Mạnh Tĩnh Nghiên, mỗi cử chỉ của cô cậu đều không bỏ qua.
Không, loại lời nói này, sao cậu có thể thốt ra lời chứ...