Phù Ngọc Thu cứ tưởng bị lừa gạt đã là điều khó chấp nhận nhất trong đời mình, không ngờ kiểu giấu diếm tự cho là "vì muốn tốt cho ngươi" cũng có thể làm y tức suýt ngất.
Chẳng biết vì ép mình tỉnh lại từ giấc mộng hay vì tức giận mà Phù Ngọc Thu chống tay lên mép giường nằm nghiêng thở dốc nửa ngày mới chật vật lết thân thể bủn rủn xuống giường.
Nhưng chân vừa chạm đất thì hai đầu gối y lập tức mềm nhũn nên lại khuỵu xuống.
Phù Ngọc Thu chống tay trên sàn, tai ù đi, hai mắt hoa lên như chỉ một chớp mắt tiếp theo có thể ngã lăn ra.
Y bần thần nhìn bàn tay suýt biến thành bạch tuộc, đôi mắt dần bị hơi nước phủ kín.
Nước mắt nóng hổi tí tách rơi xuống mu bàn tay, nóng đến mức năm ngón tay cuộn lại.
Phù Ngọc Thu sửng sốt hồi lâu mới nhận ra mình khóc vì tức quá.
Y khẽ nghẹn ngào một tiếng, vừa tức Phượng Ương vừa tức mình —— Sao có thể bị chọc khóc dễ dàng vậy chứ, chẳng có tiền đồ gì cả.
Phù Ngọc Thu nghiến răng một cái rồi giơ tay quệt mạnh nước mắt, vịn mép giường khó nhọc đứng dậy thất thểu đi ra ngoài.
Nghe động tĩnh trong điện, Phượng Tuyết Sinh đang đứng ngoài "canh chừng" vội hóa thành người đi vào, đúng lúc chạm mặt Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu nạt: "Biến đi ——"
Nếu là bình thường Phượng Tuyết Sinh đã sớm biến càng xa càng tốt nhưng giờ lại đứng ì ra đó như cây cột, rụt rè hỏi: "Ngươi, sao ngươi lại tỉnh rồi?"
Chẳng phải phụ tôn nói còn ngủ bảy ngày nữa sao?
Nghe câu này Phù Ngọc Thu biết ngay Phượng Tuyết Sinh cũng là đồng lõa nên càng tức hơn, gần như mắng chửi hắn: "Lão cha quỷ tha ma bắt kia của ngươi đâu rồi hả?!"
Phượng Tuyết Sinh bị mắng rụt đầu lại.
Phù Ngọc Thu nhào tới túm vạt áo Phượng Tuyết Sinh tra hỏi: "Rốt cuộc hắn đã đi đâu?!"
Phượng Tuyết Sinh cắn chặt răng sống chết không chịu khai.
Phù Ngọc Thu kìm nén cơn giận, biết giờ mình có tức chết cũng chẳng làm được gì nên hít sâu một hơi rồi cố tỏ ra ôn hòa hỏi: "Hắn đi niết bàn rồi đúng không?"
Phượng Tuyết Sinh không giấu được chuyện gì trong lòng, nghe vậy thì lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt "Sao ngươi biết?".
Phù Ngọc Thu lại hít sâu một hơi rồi buông Phượng Tuyết Sinh ra, run rẩy vuốt phẳng vạt áo hắn bị mình túm nhăn, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Hắn ở đâu, ngươi dẫn ta đi đi."
Phượng Tuyết Sinh lùi ra sau mấy bước rồi lại biến thành hồ lô kín như bưng, rầu rĩ không lên tiếng.
Phù Ngọc Thu nở nụ cười, tự nhủ đừng tức giận đừng tức giận, tức chết đâu ai đền cho mình.
Đừng tức......
Đừng tức...... Chẳng lẽ đang sống sờ sờ mà lại bị con rùa kia làm nghẹn chết hay sao?!
Phù Ngọc Thu không nhịn nổi nữa, giơ tay túm Phượng Tuyết Sinh lôi tới, khuôn mặt diễm lệ tái nhợt lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc.
"Phụ tôn ngươi có dặn ngươi phải bảo vệ tính mạng của ta không?"
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt gật đầu.
"Tốt." Phù Ngọc Thu cười lạnh, giận bầm gan tím ruột, vò đã mẻ không sợ nứt nói, "Vậy giờ ta nói cho ngươi biết, trong vòng một khắc đồng hồ nếu không gặp được Phượng Hoàng thì ta sẽ tự nổ linh đan."
Phượng Tuyết Sinh khϊế͙p͙ sợ nhìn y.
Phù Ngọc Thu như tìm về nghề cũ, dứt khoát ném Phượng Tuyết Sinh ra, thậm chí còn chậm rãi sửa sang áo bào xộc xệch, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng.
"Ta nói được thì làm được đấy."
Phượng Tuyết Sinh sợ hãi khuyên nhủ: "Cha, phụ tôn niết bàn vẫn sống được, nếu ngươi ngươi ngươi ngươi tự nổ linh đan thì sẽ chết thật đó, sẽ chết đó."
Phù Ngọc Thu hừ lạnh: "Niết bàn vẫn sống được? Câu này chỉ để dụ con nít như ngươi thôi."
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Tính theo tuổi tác thì Phù Ngọc Thu còn phải gọi Phượng Tuyết Sinh là ca.
Phượng Tuyết Sinh chỉ có thể nói: "Ngươi bình tĩnh lại đi."
"Bình tĩnh gì hả?" Phù Ngọc Thu điềm nhiên nói, "Mộc Kính có thể dự đoán tương lai, lúc nãy nó vừa báo ta biết Phượng Hoàng không thể niết bàn thành công mà sẽ chết trong ngọn lửa Niết Bàn kia."
Phượng Tuyết Sinh giật mình: "Thật sao?"
Hắn cũng quên hỏi Mộc Kính là ai.
Phù Ngọc Thu đã cạn sạch kiên nhẫn: "Ta dọa ngươi làm gì?! Mau dẫn ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn thành con hoang không cha sao?!"
Phượng Tuyết Sinh: "............"
Phượng Tuyết Sinh muốn cãi nhưng há to miệng lại chẳng nói được gì.
Dù sao từ nhỏ đến lớn Phượng Hoàng quả thật là người tốt nhất với hắn.
"Được." Phượng Tuyết Sinh quyết định nhanh chóng rồi quay người dẫn đường cho Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu nhếch môi nói: "Khoan đã."
Phượng Tuyết Sinh quay đầu nhìn y.
"Hả?"
"Ngươi biến về nguyên hình đi."
Vẻ mặt Phượng Tuyết Sinh đầy mờ mịt nhưng hắn hiếm khi hỏi nhiều, nghe vậy thì lập tức biến thành một con công tuyệt đẹp.
Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng rồi hóa thành chim trắng đậu trên lưng công.
"Được rồi, bay đi."
"......" Phượng Tuyết Sinh yếu ớt nói, "Ngay cả phụ tôn ta cũng chưa từng xem ta là vật để cưỡi đâu."
Phù Ngọc Thu nóng nảy đạp hắn: "Ngươi tưởng ta muốn lắm chắc!"
Nếu không phải hiện giờ kinh mạch toàn thân bủn rủn không đi nổi thì cây cỏ sợ độ cao như y còn lâu mới nhờ Khổng Tước cõng mình bay.
Khổng Tước sải cánh nhanh nhẹn bay ra khỏi điện Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu sợ độ cao không dám nhìn xuống, móng vuốt gần như bứt trụi lông vũ trên lưng Khổng Tước.
Phượng Tuyết Sinh yên lặng chịu đựng, sau khi lượn quanh một vòng ở Phượng Hoàng Khư thì cuối cùng tìm được một chỗ trống trải trong rừng rậm um tùm.
Trên đài ngọc trắng tinh chi chít trận pháp vẽ bằng máu Phượng Hoàng, Phượng Ương mặc áo trắng khoanh chân ngồi giữa trận pháp nhắm mắt không biết đang lẩm nhẩm gì.
Giữa trận pháp nổi lửa Phượng Hoàng hừng hực, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ biến thành lửa Niết Bàn có thể đốt Phượng Hoàng thành tro bụi.
Phượng Tuyết Sinh lượn vòng trên cao, mơ hồ thấy ngọn lửa kia thì lúng túng nói: "Phụ tôn bắt đầu niết bàn rồi......"
Hắn hoàn toàn không ngờ chỉ mới đây thôi mà Phượng Ương đã trực tiếp thúc giục trận pháp.
Cứ như...... hắn không hề sợ chết mà thậm chí còn mong chờ là đằng khác.
Phượng Tuyết Sinh đang nói thì chợt cảm thấy trên lưng nhẹ hẫng.
Chim trắng vốn không nặng lắm nên lúc mới biến mất Phượng Tuyết Sinh chưa nhận ra ngay, đến khi một quả cầu tuyết rơi thẳng xuống thì hắn mới kịp phản ứng.
Khổng Tước rít lên một tiếng rồi lập tức lao theo.
Hắn còn nhớ phụ tôn từng nói chim trắng không biết bay!
Nếu giờ rơi xuống khác nào viên chè trôi nước bể lòi nhân đậu đỏ chứ?!
Phút chốc trong đầu Khổng Tước tưởng tượng ra vô số kết cục đáng sợ: Chim trắng ngã bẹp dí thành bánh tráng, sau khi phụ tôn niết bàn thì việc đầu tiên là bẻ gãy cánh hắn vứt xuống Cửu Trọng Thiên.
Phượng Tuyết Sinh càng nghĩ càng hãi, thậm chí còn có ảo giác Sở Ngộ đến câu hồn mình.
Khổng Tước lấy hết tốc lực lao xuống nhưng hắn vốn bay không cao lắm nên chỉ trong nháy mắt chim trắng đã rơi xuống.
Phượng Tuyết Sinh hét lên một tiếng rồi cố gắng đỡ y nhưng thất bại, hắn đâm sầm vào mặt đất, mỏ nhọn lún sâu đến nỗi nhổ không ra.
Thôi xong.
Phượng Tuyết Sinh tuyệt vọng nghĩ thầm.
Chim trắng té chết thì mình cũng tiêu đời.
Khó khăn lắm mới tìm được chút niềm vui sống, thế mà giờ đã tan như mây khói.
Ngay khi Phượng Tuyết Sinh bắt đầu ủ rũ chán đời như xưa thì thoáng thấy một quả cầu tuyết đang bay chấp chới trên tầng trời thấp.
Phượng Tuyết Sinh: ""
Hắn ra sức chống cánh rút mỏ ra khỏi đất rồi mờ mịt nhìn sang.
Chim trắng đang bay loạng choạng, vì quá béo nên đôi cánh nhỏ không gánh nổi thân hình mũm mĩm, nhưng Phù Ngọc Thu vẫn xòe cánh cố lướt một đoạn rồi lảo đảo đáp xuống đất.
Hai mắt Phượng Tuyết Sinh lóe sáng hơn cả mặt trời.
Chim trắng...... thế mà bay được ư?!
Đây chính là tình yêu sao?
Vì đạo lữ mà chuyện không làm được cũng có thể đột phá giới hạn.
Phù Ngọc Thu "vì đạo lữ" đáp xuống đất biến thành người, cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều so với lúc nãy không đi được, vội vàng chạy tới giữa trận pháp.
Phượng Ương nhắm mắt ngồi yên trong lửa Niết Bàn để mặc nó nuốt chửng mình.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Phượng Hoàng ——"
Phượng Ương lập tức mở to mắt.
Hắn còn tưởng mình bị lửa Niết Bàn đốt gây ảo giác, nếu không tại sao hắn có thể nhìn thấy Phù Ngọc Thu lẽ ra phải ngủ say trong điện Phượng Hoàng ở đây chứ?
Phượng Ương đang kinh ngạc thì thấy Phù Ngọc Thu bất chấp tất cả xông tới trận pháp.
Mắt vàng Phượng Ương co lại, đứng phắt dậy nói: "Đừng tới đây!"
Giọng Phù Ngọc Thu còn lớn hơn hắn, y mắng to: "Phượng Ương ngươi là đồ cỏ cỏ cỏ! Chíp chíp chíp!! Chán sống rồi thì để ta tiễn ngươi một đoạn!"
Phượng Ương: "......"
Thấy Phù Ngọc Thu hùng hổ sắp lao đến, Phượng Ương bỗng nhiên phất tay, hoa văn lửa Phượng Hoàng trên cổ tay thoáng hiện một vầng sáng đỏ.
Cùng lúc đó, chiếc vòng vàng trên cổ tay Phù Ngọc Thu vang lên tiếng lách cách, một sợi xích vàng đột nhiên xuất hiện cột chặt tay khiến y không thể tiến thêm nửa bước.
Xích vàng chỉ xuất hiện nửa trượng, phần còn lại như ẩn trong không trung.
Phù Ngọc Thu vấp một cái, cổ tay bị trói suýt quỳ phịch xuống.
Y kinh ngạc quay đầu nhìn, khi thấy sợi xích vàng kia thì tái mặt.
Phượng Ương nói: "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Phù Ngọc Thu ra sức giãy dụa nhưng không sao thoát được sợi xích đang cột chặt cổ tay mình, trái lại chỉ làm xích vàng kêu leng keng, y tức điên lên: "Phượng Hoàng! Ngươi điên rồi à?!"
Cuối cùng y đã hiểu ra sợi xích vàng từng thấy trước đây không phải là ảo giác vì mình ngủ nhiều.
Tên Phượng Ương đáng chém ngàn đao này thế mà dám lấy dây xích trói mình lại thật!
Phượng Ương đứng trong lửa, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc gì mà vẫn lạnh nhạt như khi ở Cửu Trọng Thiên.
"Ngươi ngủ một giấc là được rồi."
Phù Ngọc Thu tức giận nạt: "Ta ngủ cái chíp ngươi! Ngươi đốt sạch ký ức của ta trong mơ mà ta còn ngủ nữa à?! Nếu ngủ tiếp chắc mình chết thế nào ta cũng không biết đâu."
Phượng Ương lặng thinh.
Phù Ngọc Thu giãy dụa nửa ngày vẫn chẳng làm được gì nên đành thử nói lý với Phượng Ương.
"Phượng Hoàng, ngươi nhìn ta đi Phượng Hoàng."
Phượng Ương nhìn y.
"Ngươi muốn để ta quên ngươi thật sao?" Cổ tay Phù Ngọc Thu đỏ bừng vì y giãy dụa quá mạnh, thậm chí còn có máu rỉ ra từ cổ tay trắng như tuyết, "Sau khi ta ngủ dậy sẽ hoàn toàn không nhớ ngươi là ai nữa đúng không?"
"Không đâu." Phượng Ương nở nụ cười, "Nếu ta niết bàn sống lại thì sẽ đến Phượng Hoàng Khư gọi ngươi dậy, ngươi vẫn sẽ nhớ rõ ta thôi."
Tim Phù Ngọc Thu chùng xuống.
Nói cách khác là nếu Phượng Hoàng không niết bàn sống lại mà chết trong trong lửa Niết Bàn thì Phù Ngọc Thu sẽ ngủ ở điện Phượng Hoàng đủ một tháng.
Sau khi tỉnh lại chỉ xem Phượng Ương như một giấc mộng hoang đường, vừa quay đầu sẽ quên ngay.
Đối mặt với Phượng Ương hồi lâu, Phù Ngọc Thu chợt nói: "Ta không muốn biến về U Thảo nữa."
Phượng Ương chớp mắt: "Sao cơ?"
"Ta nói ta không cần linh đan U Thảo giáng linh." Phù Ngọc Thu nói, "Dù ngươi có bị thương nặng hơn nữa thì dung hợp linh đan của ta sẽ khỏi hẳn thôi."
Phượng Ương sững sờ.
Khó khăn lắm mới tìm về linh đan sao lại cho người khác được, đã vậy còn dung hợp hoàn toàn nữa chứ?
Trong lúc Phượng Ương ngẩn người, Phù Ngọc Thu đột nhiên hóa thành chim trắng, sợi xích vàng kia vẫn trói chặt cánh y như gông xiềng vô hình để y có biến thành chim cũng khó lòng thoát ra.
Nhưng vì hình người lớn hơn chim trắng nên xích vàng lỏng lẻo trong nháy mắt, khi kéo căng lần nữa thì Phù Ngọc Thu đã vẫy cánh bay đến rìa trận pháp.
Ngọn lửa lập tức thiêu đốt chim trắng bé nhỏ.
Phù Ngọc Thu hét thảm một tiếng như phải chịu cơn đau cực lớn.
Mắt vàng Phượng Hoàng đột ngột co lại, phá tan xích vàng rồi vội vã xông tới mặc kệ lửa Niết Bàn dưới chân.
"Ngọc Thu!"
Phượng Hoàng lao đến trước mặt y, ngón tay run rẩy muốn bế chim trắng ra khỏi lửa.
Nhưng vừa giơ tay thì hắn đột nhiên sững sờ.
Chim trắng đang thống khổ lăn lộn dưới đất đột ngột nhảy dựng lên rồi lấy thế sét đánh không kịp bưng tai biến thành người nhào tới Phượng Ương hất hắn ra ngoài trận pháp.
Hai người ôm nhau ngã lăn.
Trận pháp khó khăn lắm mới nghịch chuyển ra lửa Niết Bàn lập tức biến mất.
Dù bị lừa nhưng Phượng Ương vẫn che chở Phù Ngọc Thu không để y ngã.
Trận pháp vẽ bằng vô số máu Phượng Hoàng cứ thế bị phá hủy, Phượng Ương không nổi giận mà chỉ nhìn Phù Ngọc Thu bằng ánh mắt phức tạp.
"Ngươi......"
Phù Ngọc Thu chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước.
Phượng Ương giật mình.
...... Sau đó Phù Ngọc Thu vẫn giữ nguyên vẻ tội nghiệp này đưa tay đấm mạnh vào ngực Phượng Ương.
Phượng Ương...... bị y đấm suýt hộc máu.
"Đồ khốn!" Phù Ngọc Thu tức giận đến nỗi tóc tai dựng hết lên, "Ta phải giết ngươi!"
Phượng Ương: "......"
Câu đầu tiên sau khi cứu hắn ra khỏi lửa Niết Bàn chính là muốn giết hắn.
Phù Ngọc Thu đấm một cú vẫn chưa hả giận nên bóp cổ Phượng Ương đè hắn xuống đất, nước mắt lưng tròng quyết không dễ dàng rơi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tàn bạo hiếm thấy.
"Ta không cần linh đan U Thảo giáng linh nữa." Phù Ngọc Thu lặp lại câu lúc nãy rồi lạnh lùng nói, "Cho ngươi là được rồi—— Chờ chữa xong vết thương của ngươi, từ nay về sau ta sẽ quên ngươi sạch sành sanh đúng như ngươi muốn."
Phượng Ương nhíu mày: "Không phải......"
Phù Ngọc Thu gần như ngồi trên người hắn, đầu gối đè lên ngực Phượng Ương, từ trên cao nhìn xuống hắn với vẻ ngang tàng chưa từng có.
"Không phải cái gì?" Y hỏi, "Chẳng phải ngươi muốn vậy sao?!"
Phượng Ương trầm mặc rất lâu mới nói: "Trong thân thể ta có một chiếc lá của ngươi, gần đây ngươi thích ngủ cũng có liên quan đến thần hồn bị tổn hại của ta."
Phù Ngọc Thu nới lỏng tay trên cổ hắn rồi nhíu mày hỏi: "Là sao? Nói rõ ra đi."
"Linh đan của ngươi kết nối với thần hồn, nếu ta dung hợp linh đan của ngươi thì......" Phượng Ương tránh né ánh mắt Phù Ngọc Thu rồi bình thản nói, "Từ nay về sau sẽ hợp nhất với thần hồn của ngươi không thể tách ra nữa."
Phù Ngọc Thu không rõ ý nghĩa của hợp nhất thần hồn nên nói thẳng: "Vậy cứ làm thế đi, chẳng phải tính mạng mới quan trọng nhất sao?"
Phượng Ương thở dài: "Ngay cả đạo lữ bình thường ở hạ giới cũng chẳng ai hợp nhất thần hồn thật sự cả."
Phù Ngọc Thu mờ mịt không hiểu tại sao hắn nhắc đến đạo lữ, hồi lâu sau mới nói: "Cho nên...... Cho nên ngươi thà chết chứ không muốn hợp nhất thần hồn làm đạo lữ với ta đúng không?"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương không biết tại sao y lại hiểu thành như vậy.
"Không phải."
"Nếu đã không phải." Phù Ngọc Thu hết sức lạc quan, thản nhiên nói, "Sau khi ngươi hợp nhất thần hồn giữ được tính mạng thì tới hỏi cưới ta không được sao?"
Chắc không phải gã nam nhân đáng ghét này ngay cả hỏi cưới cũng không biết đấy chứ?!
Phượng Ương cố gắng giải thích cho Phù Ngọc Thu: "Ta không thể xem ngươi như một viên thuốc được."
Sở dĩ Phù Ngọc Thu bị giam hãm ở Văn U Cốc nhiều năm như vậy là vì bên ngoài có quá nhiều kẻ ngấp nghé U Thảo.
Phượng Ương không muốn làm tiểu nhân vô sỉ vì giữ mạng mà lừa gạt linh đan của y.
Phù Ngọc Thu vẫn không thể nào hiểu được: "Nhưng ta tình nguyện mà!"
Y tự nguyện tặng linh đan cho Phượng Hoàng chứ không giống như Phượng Bắc Hà.
Phượng Ương lắc đầu: "Nhưng ngươi...... đâu thích ta."
Phù Ngọc Thu không thích mình mà lại cam tâm tình nguyện tặng linh đan để giữ mạng mình, thậm chí cả quãng đời còn lại phải hợp nhất thần hồn với hắn không thể thoát ra.
Phượng Ương đã quen bị người khác lợi dụng, tra tấn, oán hận nên xưa nay không cảm thấy mình đáng được nhận tình cảm ấm áp.
Hắn chưa cho Phù Ngọc Thu bất cứ thứ gì mà lại nhận linh đan của y.
Vậy có khác gì Phượng Bắc Hà đâu?
Phù Ngọc Thu nhíu mày hung dữ nhe răng với hắn: "Ta thích ngươi mà!"
Phượng Hoàng điềm tĩnh nói: "Kiểu thích của ngươi không phải là tình yêu giữa đạo lữ."
Phù Ngọc Thu mờ mịt.
"Thì ra...... không thích ngươi là sai à."
Phượng Ương không biết Phù Ngọc Thu lại hiểu theo hướng nào nên nhẹ giọng phủ nhận: "Không phải sai."
Không thích một người chưa bao giờ là sai cả.
"Vậy tại sao ta không thích ngươi," Phù Ngọc Thu ngơ ngác nói, "...... Thì phải trơ mắt nhìn ngươi chết?"
Hình phạt này thật quá tàn khốc.
Ngay cả kẻ phạm tội ác tày trời cũng không bị tuyên phạt nhìn người quan trọng chết ngay trước mắt mình.
Sao y phải chịu đựng điều này chứ?