Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 72

Phượng Hoàng bị giam trong thân thể: "......"
Có thế nào hắn cũng không ngờ năm đó gặp nhau lần đầu tiên mình lại hung dữ như vậy.
Phượng Hoàng một lời khó nói hết, dù biết mình không làm Phù Ngọc Thu bị thương quá nặng nhưng vẫn vô thức nín thở, thậm chí còn oán trách mình của năm đó.


Rõ ràng Phù Ngọc Thu đã cứu hắn mà hắn lại không biết tốt xấu, mới gặp mặt đã bóp cổ người ta.
Toàn thân Phù Ngọc Thu run rẩy vì sợ hãi, y giãy dụa muốn lên tiếng nhưng tay Phượng Ương siết quá mạnh nên hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.


Phượng Ương bị vây hãm trong trạng thái thống khổ sắp chết quá lâu nên vừa tỉnh dậy đã thần hồn nát thần tính, tay cũng vô thức siết mạnh hơn.
"Ngươi, ngươi là ai? Đây là...... đâu?"
Người này do Chu Tước phái tới sao?
Y muốn làm gì mình?


Phù Ngọc Thu chưa bao giờ sợ hãi đến thế, ngón tay tuyệt vọng với tới bàn bên cạnh như muốn chộp lấy thứ gì đó để tự vệ.
Đúng lúc này, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
"Ầm——"
Một luồng sáng đủ màu sắc rọi qua cửa sổ chiếu sáng gian phòng tối om.


Hỏa Nham gia gia bắt đầu thả pháo hoa cho Phù Ngọc Thu xem.
Phượng Ương giật nảy mình, đang định siết mạnh hơn thì ánh mắt lại bị luồng sáng chói lòa kia thu hút.
Hắn vừa kinh ngạc vừa mờ mịt ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.
Hoàn toàn khác xa pháo hoa hắn từng thấy khi còn ở Phượng Hoàng Khư.


Càng lung linh hơn, càng đẹp đẽ hơn.
Phượng Ương đờ đẫn nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, ánh mắt hết sức chăm chú, bàn tay bóp cổ Phù Ngọc Thu cũng dần buông ra.
Đó là...... pháo hoa hắn đã thấy suốt bao năm.


Rốt cuộc đầu óc hỗn loạn của Phượng Ương tỉnh táo lại, dần nhận ra hình như mình đã hiểu lầm gì đó.
Hắn đang định cúi đầu nhìn Phù Ngọc Thu thì chợt cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó nện mạnh.


Phù Ngọc Thu chật vật vớ lấy chậu hoa rồi dốc hết sức lực đập vào đầu Phượng Ương.
Xoảng.
Chậu hoa vỡ tan.
Phượng Ương ngã gục.
Phượng Hoàng: "............"
Lần đầu tiên hai người gặp nhau quả là khó quên.


Một người suýt bóp chết đối phương, người còn lại cũng không vừa mà suýt đập vỡ đầu đối phương.
Phù Ngọc Thu chưa hoàn hồn ôm cổ ho khan mấy tiếng, thấy Phượng Ương nằm bất động dưới đất thì hốt hoảng lui lại một bước.


Nỗi sợ hãi bị vì suýt bị bóp chết làm hai chân y như nhũn ra, vừa nhúc nhích thì lập tức đặt mông ngồi phịch xuống sàn.
Phù Ngọc Thu đã sống ở Văn U Cốc bao năm mà chưa bao giờ ấm ức như vậy.


Y thở hổn hển nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, tức giận đến nỗi hai mắt đỏ bừng, vừa giơ chân đạp Phượng Ương vừa khàn giọng mắng: "Khốn kiếp! Khốn kiếp! Lẽ ra ta không...... Khụ khụ! Không nên cứu ngươi ——"
Sao lại thế?!
Phù Ngọc Thu thật sự không hiểu cứu người thì có gì sai?


Sao lại có kẻ lấy oán trả ơn cơ chứ?
Quả nhiên nhân loại là đồ xấu xa mà.
Phù Ngọc Thu tức gần chết, thậm chí còn run rẩy chộp lấy nửa chậu hoa vỡ bên cạnh định đập tên nhân loại đáng ghét này thêm một cú.


Khi Âm Đằng chạy tới thì thấy Phù Ngọc Thu giàn giụa nước mắt cầm chậu hoa bể sắp nện xuống đầu xác chết dưới đất.
Âm Đằng: "?!"


Âm Đằng phản ứng cực nhanh, vội vàng duỗi ra hai sợi dây leo quấn chặt eo Phù Ngọc Thu kéo lại: "Cỏ! Cỏ ngươi bình tĩnh đi cỏ! Dù không cứu được hắn thì ngươi cũng đâu cần đập đầu hắn chứ! Lỡ máu độc văng trúng ngươi thì sao hả?!"


Cỏ khóc khàn cổ họng: "Thả ta ra! Ta phải đập hắn! Ngươi đi chết đi!"
Hỏa Nham gia gia nghe bên trong náo nhiệt càng hăng hái thả pháo hoa hơn.
Lốp bốp.
Trong phòng cũng lốp bốp, Phù Ngọc Thu đập bể hết chậu hoa và bình hoa.


Y làm thế nào cũng không nện được Phượng Ương, cuối cùng ép mình bình tĩnh lại rồi ôm đầu ngồi xuống ghế mây đan bằng dây leo của Âm Đằng, thều thào nói: "Suýt nữa ta bị hắn giết rồi......"
Âm Đằng kinh ngạc: "Hả? Hắn sắp chết mà còn giết ngươi được sao?"


"Ngươi nhìn nè!" Phù Ngọc Thu ngửa lên cái cổ thanh tú cho y xem rồi tức giận nói, "Ngươi nhìn vết bầm này đi!"
Âm Đằng "chậc" một tiếng.


Màu da Phù Ngọc Thu vốn đã trắng, lúc nãy Phượng Ương bóp hơi mạnh nên giờ cần cổ mảnh khảnh hằn lên dấu tay tím thẫm, so với xương quai xanh trắng nõn nhìn cực kỳ đáng sợ.
Âm Đằng tặc lưỡi: "Được rồi, để ta ăn hắn cho ngươi."


Phù Ngọc Thu vừa hùng hổ cáo trạng xong lại lúng túng nói: "Lúc nãy...... ta có ý đó thật sao?"
"Ừ." Âm Đằng đáp, "Trong lời ngươi nói toàn ẩn ý muốn ta chơi chết hắn rồi ăn thịt để báo thù cho ngươi thôi."
Phù Ngọc Thu: "......"


Phù Ngọc Thu nhíu mày giơ chân đá đá Phượng Ương nằm dưới đất.
Mặc dù nỗi sợ hãi vì lúc nãy suýt bị bóp chết vẫn chưa tan biến nhưng Phù Ngọc Thu lại nghĩ tới lá cây mình nhịn đau bứt ra để cứu tên chó chết này.
Nếu giờ giết hắn thì chẳng phải lá kia cho đi vô ích rồi sao?


"Tạm thời khoan giết hắn đã." Phù Ngọc Thu vỗ bàn quyết định rồi lẩm bẩm, "Nhưng cũng không thể tha cho hắn được."
Âm Đằng nghe xong tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Trước, trước tiên nên trói hắn lại nhỉ?"
Âm Đằng háo hức nhìn y.


Sau đó thì sao?
Phù Ngọc Thu...... Phù Ngọc Thu không nghĩ ra được.
Âm Đằng: "......"
Âm Đằng mắng: "Ngu xuẩn! Ngay cả trả thù mà ngươi cũng không biết nữa à?! Biết đánh người không? Biết tra tấn không? Ngươi không làm hắn đau thì sao hả dạ được chứ?!"


Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không, y cầm bình hoa giơ lên: "Vậy ta lại, lại cho hắn một cú nữa nhé?"
Âm Đằng đang định dạy y cách "tra tấn" thì Phượng Ương nằm dưới đất đột nhiên cựa quậy.


Phù Ngọc Thu lập tức sợ cuống cuồng, đạp lên dây leo liều mạng lùi ra sau, cả người co rúm lại chui vào đám dây leo hoảng sợ nói: "Hắn tỉnh rồi sao?!"
"Đúng là đồ ăn hại mà!"


Âm Đằng thật sự nhìn không nổi nên duỗi ra một sợi dây leo giương nanh múa vuốt lao tới quấn quanh Phượng Ương bảy tám vòng như gói bánh chưng.
Đến khi tay chân hắn đã bị trói chặt không còn nguy cơ bóp cổ người nữa, Phù Ngọc Thu mới rụt rè thò chân ra khỏi đám dây leo rồi dậm nhẹ mũi chân một cái.


"Hắn...... Hắn sẽ không thoát ra đấy chứ?"
Âm Đằng nói: "Không đâu, yên tâm đi, ngươi cứ đập hắn mạnh vào."
Hai tay Phù Ngọc Thu ôm bình hoa rón rén đi tới định nện hắn một cái.
Âm Đằng cổ vũ y: "Đập hắn đi!"
Phù Ngọc Thu ho một tiếng rồi thu hết can đảm để đánh người.


Nhưng y vừa tới gần thì mơ hồ nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách xuống đất.
Phù Ngọc Thu khựng lại.
Âm Đằng thúc giục: "Làm gì vậy? Đập đi chứ!"
"Hắn...... hình như hắn......" Phù Ngọc Thu lắp bắp, "Hình như hắn khóc thì phải?"
Âm Đằng: "Hả?"


Phù Ngọc Thu cầm bình hoa thử đụng vào eo Phượng Ương, thấy hắn không túm lấy mình mới thở phào một hơi rồi rón rén đưa tay bóp nhẹ cằm hắn.
Phượng Ương mở to mắt, lúc này mặt mũi đầm đìa nước.
Phù Ngọc Thu ngẩn ra, đây...... đây rốt cuộc là khóc hay không khóc vậy?


Đúng lúc này Âm Đằng xuýt xoa một tiếng rồi nghiến răng nói: "Sao nước trên người con hàng này cũng có độc thế hả?! Cỏ, ngươi né xa một chút, ta sắp thả hắn ra đây!"
Phù Ngọc Thu hoảng hốt: "Ê ê đừng đừng!"


Âm Đằng bị nước ứa ra từ người Phượng Ương thấm vào dây leo đau buốt nên lập tức thu lại dây leo đang cột bánh chưng, "bộp" một tiếng rút vào thân thể.
Phù Ngọc Thu vội vàng đứng lên bỏ chạy.


Chỉ là y vẫn chưa quen điều khiển thân thể nhân loại, càng sốt ruột hai chân càng quấn vào nhau, chưa chạy mấy bước thì đột nhiên bị một bàn tay dính đầy vết nước nắm lấy cổ chân.
Phù Ngọc Thu giật mình, không kịp đề phòng ngã sấp xuống.


Âm Đằng còn đang lảo đảo vẩy nước độc ra khỏi dây leo, Phù Ngọc Thu liều mạng bò về phía y nhưng cổ chân bị nắm chặt không sao thoát ra.
"Hắn! Hắn nắm ta kìa! Đằng! A a a ta sắp bị ăn thịt rồi!"
Phù Ngọc Thu quỳ trên mặt đất, vừa đá ngược vừa khóc vì sợ, hai tai đều ù đi.


Loáng thoáng nghe được mấy câu lạ lẫm......
"Ta không có."
"Xin lỗi......"
Phù Ngọc Thu hoảng hốt gào ầm lên, trong lúc vô tình đạp mạnh một cái, hình như đạp trúng vai người kia.
Chớp mắt tiếp theo, người kia đột ngột buông tay làm Phù Ngọc Thu chúi nhủi tới trước rồi chật vật nằm rạp trên sàn.


Phù Ngọc Thu hoảng sợ chộp lấy bình hoa định nện xuống.
Sau đó người kia đứng dậy nhẹ nhàng chìa tay ra với y, lòng bàn tay ngửa lên trên như muốn nói mình không có ác ý: "Xin lỗi......"
Phù Ngọc Thu sững sờ, hít thở cũng không thông, mờ mịt nhìn hắn.


Mới lúc nãy vẻ mặt còn hung tợn như chỉ hận không thể bẻ gãy cổ y, sao giờ lại đột ngột đổi thái độ như vậy?
Sau khi tỉnh táo lại Phượng Ương cũng hơi bối rối.


Từ Cửu Trọng Thiên rơi xuống hạ giới, Phượng Ương biết chắc mình sẽ chết, hơn nữa khi hắn giết thiếu tộc chủ Uyên Sồ cũng không mong sống sót.
Nhưng lúc này trái tim lẽ ra đã cạn kiệt sự sống đang đập đều đều.
Sinh lực chảy trong kinh mạch.


Nếu hắn chưa chết thì người xuất hiện bên cạnh tám chín phần mười đã cứu mình.
Phượng Ương nhíu mày.
Nhưng mình lại hung ác như thế, vừa tỉnh lại đã nổi cơn điên muốn giết y?
Bị ma nhập hay sao?!


Phù Ngọc Thu vẫn đang sợ hãi nhìn hắn, tay cầm bình hoa chẳng có chút lực sát thương nào, trên cổ còn hằn dấu tay chưa tan.


Suốt nhiều năm Phượng Ương ở Phượng Hoàng Khư, những kẻ hắn gặp nếu không phải chế nhạo thì cũng hãm hại hắn, khó khăn lắm mới đến Cửu Trọng Thiên gặp thiếu tộc chủ Uyên Sồ tựa như tiên nhân, nào ngờ hắn cũng có một trái tim ác độc.


Nhưng khí tức tỏa ra từ người trước mặt hoàn toàn không giống những kẻ khác.
Mà lại thuần khiết như hoa cỏ mùa xuân.
Khiến người ta vừa dễ chịu vừa an tâm.


Phượng Ương càng nghĩ đến những gì mình làm trong lúc đầu óc mụ mị càng thấy xấu hổ, nỗi day dứt như ăn sâu vào xương tủy khiến lần đầu tiên trong đời hắn biết được thế nào là luống cuống.


Hắn chẳng biết phải làm sao mà chỉ có thể ấp úng: "Lúc nãy không phải ta cố ý hại ngươi đâu, ngươi...... có bị thương không?"
Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Hả?"
Nhất thời y không biết có nên đập bình hoa trong tay xuống hay không, sao, sao đột nhiên lại nói xin lỗi chứ?
Vậy, vậy y có nên trả thù nữa không?


Phù Ngọc Thu đang do dự thì Âm Đằng bị nước độc trên người Phượng Ương làm choáng váng rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Thấy quần áo trên người Phù Ngọc Thu xộc xệch vì giãy dụa, bả vai lộ ra quá nửa, trên cổ chân có thêm một dấu tay thì Âm Đằng lập tức giận tím mặt.


"Cút ông nội ngươi đi đồ biến thái!"
Dây leo quấn lấy bình hoa trong tay Phù Ngọc Thu rồi giật mạnh.
Trên tay Phù Ngọc Thu bỗng nhiên trống không: "Ơ?"
Chớp mắt tiếp theo, Âm Đằng cầm bình hoa nện vào trán Phượng Ương.
Xoảng.
Phượng Ương lại ngã gục lần nữa.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu: "!!!"


Phượng Hoàng: "............"