Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 70

Trong khi Long tộc đấu đá làm cả tộc chao đảo thì Phù Ngọc Thu đang ở Văn U Cốc xem kiến dọn nhà.
Đây là một trong những thú vui của y ở Văn U Cốc trước kia, mỗi lần có thể ngồi xem đến trưa.


Phù Bạch Hạc nằm trên cành cây bên cạnh bắt sóc con quạt cho mình, lười biếng hỏi: "Ngọc Thu, ngươi muốn xem ký ức của Phượng Hành Vân không?"
Phù Ngọc Thu quay đầu dè bỉu: "Ký ức của hắn có gì đáng xem chứ? Xúi quẩy chết."
Phù Bạch Hạc cười: "Biết đâu lại thấy thứ gì hay ho thì sao."


"Ví dụ như gì?"
Phù Bạch Hạc nói: "Ví dụ như ta thấy tam giới đồn đại năm xưa tiên tôn có một đạo lữ yêu thương thắm thiết."


"Ta biết rồi." Phù Ngọc Thu giận dỗi vô cớ, "Là thiếu tộc chủ Uyên Sồ kia chứ gì, thật tội nghiệp quá mà, hắn và Diêm La sống chính là oán lữ bảy kiếp tạo hóa trêu ngươi âm dương cách biệt, sao không chết theo hắn luôn đi?"
"......" Phù Bạch Hạc phì cười, "Sao nghe cứ như ngươi đang ghen thế nhỉ?"


Phù Ngọc Thu suýt nhảy dựng lên, tức giận nói: "Ta ghen lúc nào?!"
Phù Bạch Hạc nheo mắt nhìn y.
Phù Ngọc Thu lại ngồi xuống buồn bực cầm nhánh cây mở đường cho một con kiến bị tảng đá chặn đường, ỉu xìu nói: "Đạo lữ...... Đạo lữ thì ngon lắm sao, ta cũng có vậy."
Phù Bạch Hạc: "......"


Phù Bạch Hạc yếu ớt nói: "Ngươi cũng có?"
"Thì kẻ xấu xí kia đó!" Phù Ngọc Thu giống như bị "đạo lữ" của Diêm La sống hạ thấp nên cố chứng tỏ mình trội hơn, "Mặc dù hắn chạy mất rồi nhưng ít nhất bọn ta cũng từng ngủ với nhau."
Phù Bạch Hạc: "............"


Phù Bạch Hạc lạnh mặt: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nói tiếng người đấy."
"Chíp chíp." Phù Ngọc Thu dương dương đắc ý nói, "Chúng ta ngủ chung một giường, còn cọ cọ nhau nữa. Nếu lúc đó ta nở hoa thì cọ xong đã mọc quả chạy đầy đất rồi."
Phù Bạch Hạc: "......"


Phù Bạch Hạc lại nằm xuống âm thầm thở phào một hơi.
Từ nhỏ Phù Ngọc Thu đã sống ở Văn U Cốc, tất cả những sách y đọc đều do Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết mua về nên đương nhiên sẽ không biết nhân loại hợp tịch làm đạo lữ thế nào.


"Đạo lữ" mà Phù Ngọc Thu biết chẳng qua chỉ là hoa cỏ thụ phấn, cọ cọ là có thể ra quả.
Phù Bạch Hạc miễn cưỡng hỏi: "Ngươi biết đạo lữ nhân loại sống chung với nhau thế nào không?"
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Biết."


Phù Bạch Hạc cứ tưởng Phù Ngọc Thu chỉ biết ngây thơ "cọ cọ", không ngờ y lại nói trúng phóc: "Chíp chíp chíp chíp! Dù sao cũng bẩn lắm."
Phù Bạch Hạc kinh ngạc: "Sao ngươi biết là bẩn?"
"Khi Phượng Bắc Hà dẫn ta ra ngoài chơi, ta nghe người khác nói vậy đó."
Phù Bạch Hạc: "......"


Phù Ngọc Thu không muốn nghe chuyện xấu xa của nhân loại nên dứt khoát nhảy lên cành cây, biến thành chim trắng đậu trong ngực Phù Bạch Hạc rồi ngẩng đầu chíp chíp:
"Trong ký ức Phượng Hành Vân còn nói gì về Diêm La sống nữa không?"
Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả."


Phù Ngọc Thu nhân cơ hội này hùng hổ mắng hắn.
"Chíp chíp chíp ——"
Phù Bạch Hạc đưa tay búng mỏ y một cái.
Phù Ngọc Thu kêu thảm: "Chíp!"


"...... Nhưng ngươi mắng ta thì ta vẫn mơ hồ nghe ra đấy nhé." Phù Bạch Hạc lười biếng xoa đầu y, cũng biết y đang quan tâm điều gì nên nói, "Ta muốn tìm hiểu xem năm đó ngươi chết Phượng Hành Vân đang ở đâu, sau đó biết Phượng Bắc Hà là kẻ cầm đầu nên không chú ý đến ký ức kia nữa. Lúc nãy lấy ra xem giết thời gian mới phát hiện rất nhiều điều thú vị."


Phù Ngọc Thu chăm chú lắng nghe.
"Chẳng hạn như...... Năm đó sau khi ngươi chết, chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà tiên tôn ở Cửu Trọng Thiên phát điên suýt tự sát."
"Sau đó hắn xuống hạ giới một mình, đến đường Hoàng Tuyền ở Minh phủ để nhờ Sở Ngộ tìm hồn."


"Theo lý mà nói thì ngay cả những người hồn bay phách tán vẫn có thể tìm được chút hồn phách ở đường Hoàng Tuyền, nhưng hình như tiên tôn chẳng tìm được gì cả."
Phù Ngọc Thu nhíu mày.


Phù Bạch Hạc cũng không định nghe y chíp chíp chíp nên nói tiếp: "Còn nữa, kỳ quái nhất là sau khi tiên tôn từ Hoàng Tuyền về...... thì lập tức thay đổi hình dạng."
Phù Ngọc Thu sững sờ: "Thay đổi hình dạng?"


"Trong ký ức Phượng Hành Vân, mỗi lần tiên tôn xuất hiện trước mặt người khác luôn dùng phép che mắt nên không ai biết được hắn trông thế nào, chỉ có người Long tộc tiết lộ rằng hắn cực kỳ xấu xí."
Nhưng sau khi trở về từ Hoàng Tuyền, phép che mắt bị giải trừ lộ ra một gương mặt vô cùng tuấn mỹ.


Ký ức của tiên tôn hoàn toàn biến mất, trở nên lạnh lùng khát máu, vui buồn thất thường.
Phù Ngọc Thu mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề nhưng lại không nói ra được.


Cảm giác này mờ mịt hệt như khi Phượng Hoàng chưa để lộ thân phận tiên tôn, Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nghĩ tiên tôn và kẻ xấu xí là cùng một người nên bối rối chíp chíp: "Ngươi, ngươi nói vậy là sao hả?"


Phù Bạch Hạc thấy vẻ ngây thơ của y thì nhẹ nhàng xoa đầu y rồi thở dài: "Ngọc Thu, thật ra ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc."
Phù Ngọc Thu: "?"
Tự dưng sỉ nhục đầu óc người ta là sao?
Phù Ngọc Thu có hỏi thế nào Phù Bạch Hạc cũng không chịu hé răng.


Y xù lông giơ móng chim đạp Phù Bạch Hạc rồi cáu kỉnh nói: "Ngươi cứ tỏ vẻ bí hiểm như vậy làm ta còn tưởng ngươi nói năm đó tiên tôn hóa điên vì ta nữa chứ!"
Vừa dứt lời Phù Ngọc Thu chợt ngẩn ngơ.
Tiên tôn, Phượng Hoàng, kẻ xấu xí......


Năm đó y đã nghĩ sau khi kẻ xấu xí giải độc nhất định sẽ có gương mặt không tệ......
Phù Ngọc Thu đột nhiên giật mình.
"Ha ha......" Y cười khan một tiếng để che giấu nỗi hoang mang lớn dần trong lòng mình, lúng túng nói, "Ta, ta đúng là mơ mộng hão huyền mà."


Sao, sao kẻ xấu xí không ai thèm lại là tiên tôn Cửu Trọng Thiên cao quý được chứ?
Phù Bạch Hạc vuốt y: "Ngọc Thu?"
Hiện giờ đầu óc Phù Ngọc Thu hết sức rối bời, y nhảy xuống chân Phù Bạch Hạc rồi hóa thành người giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống đất.


Chỉ là mũi chân vừa chạm đất thì y lại lảo đảo suýt ngã sấp.
Phù Ngọc Thu đột nhiên tỉnh táo, nhịp tim tăng nhanh, thực sự rất muốn gặp Phượng Ương.
Y cần một câu trả lời.


Nếu đáp án là phủ định chắc chắn y sẽ bị cười nhạo một trận, nhưng dù gì số lần y mất mặt với Diêm La sống cũng nhiều không đếm xuể rồi.
Phù Ngọc Thu co chân chạy tới cổng Văn U Cốc rồi vén kết giới lên, đang định lao ra thì một bàn tay đột ngột nắm chặt cánh tay y níu lại.


Phù Bạch Hạc vẫn luôn theo sát phía sau.
Nhìn hắn gầy yếu nhưng mạnh mẽ hơn Phù Ngọc Thu nhiều, cổ tay mảnh khảnh như thể chỉ cần siết mạnh là có thể bẻ gãy lại giống như kìm sắt giữ chặt tay Phù Ngọc Thu khiến y không thể nhúc nhích.
Phù Ngọc Thu mờ mịt nói: "Ta, ta muốn ra ngoài một chuyến, sẽ về ngay thôi."


"Không được." Phù Bạch Hạc nắm tay y thản nhiên nói, "Giờ vẫn chưa được, khi nào sóng gió bên ngoài kết thúc ngươi lại đi cũng chưa muộn mà."
Phù Ngọc Thu hết sức khó hiểu.


Hơn hai mươi năm trước Phù Bạch Hạc chưa bao giờ nói vậy, tuy kết giới này do hắn tạo nhưng chỉ cần Phù Ngọc Thu muốn ra ngoài thì vẫn dễ dàng mở kết giới để đến bất cứ nơi nào ở tam giới.


Trái lại Phù Ngọc Khuyết cực đoan hơn nhiều, luôn cảm thấy ngoài tam giới đầy những kẻ muốn lấy mạng cỏ của Phù Ngọc Thu, thậm chí còn định nhốt y cả đời không cho ra khỏi Văn U Cốc.
Hai người thường xuyên đánh nhau vì chuyện này, cũng may lúc ấy Phù Ngọc Thu ghét nhân loại nên không thích ra cửa.


Sao giờ Phù Bạch Hạc lại trở nên sợ bóng sợ gió như Phù Ngọc Khuyết thế này?
"Ta......" Phù Ngọc Thu ấp úng, "Ta sẽ về sớm mà, thật đó, nếu ngươi lo thì đi với ta đi."


Phù Bạch Hạc thả tay y ra rồi nhẹ nhàng vuốt lại tóc rối cho Phù Ngọc Thu, bình thản nói: "Ta đi theo thì sao chứ, bất kỳ ai tu vi cao hơn ta đều có thể dễ dàng bắt ngươi đi."
Phù Ngọc Thu: "Nhưng ta......"
Rốt cuộc Phù Bạch Hạc nhịn không được, ngón tay cọ lên mặt Phù Ngọc Thu, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.


"Ngọc Thu, đừng ra ngoài."
Phù Ngọc Thu bị hắn dọa rùng mình một cái.
Phù Bạch Hạc chưa bao giờ nhìn y bằng ánh mắt lạnh lẽo đến thế.


Thấy Phù Ngọc Thu sợ sệt, Phù Bạch Hạc ảo não rũ mắt xuống rồi bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi tha cho ta đi, ngay cả khi ở Văn U Cốc ta cũng hận không thể mọc ra tám đôi mắt để trông chừng ngươi. Tam giới ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có, nếu ngươi ra ngoài khác nào lấy mạng ta chứ?"


Phù Ngọc Thu sững sờ, lúc này mới nhận ra hình như từ khi y về Văn U Cốc, Phù Bạch Hạc luôn theo sát y một tấc cũng không rời, cứ như sợ y lại bị bắt cóc moi nội đan lần nữa vậy.
Y không thể vì một suy đoán mà tự đẩy mình và Phù Bạch Hạc vào nguy hiểm được.


Mặc dù bây giờ không ai ngấp nghé chim trắng này nhưng biết đâu sẽ có kẻ bắt mình đi hiến tế dập lửa thì sao?
Phù Ngọc Thu nhanh chóng nghĩ thông suốt rồi bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nói: "Ta không đi nữa, ta chỉ ở đây thôi, chỗ nào cũng không đi hết."


Phù Bạch Hạc thở phào nhẹ nhõm xoa đầu y: "Đâu phải vĩnh viễn không cho ngươi ra ngoài, hôm nay Long tộc phân tranh, có lẽ mấy ngày nữa Yêu tộc và tiên tôn Cửu Trọng Thiên cũng sắp đánh nhau, bên ngoài loạn lắm......"


Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn cúi đầu nghe Phù Bạch Hạc thao thao bất tuyệt, chỉ thiếu điều lấy rễ cỏ ra thề thốt thì Phù Bạch Hạc mới chịu tha cho y.
Màn đêm buông xuống rất mau, Phù Ngọc Thu nằm trên giường đá ấm áp mở to mắt nhớ lại lời Phượng Ương nói trong hai giấc mơ lần trước......


Hắn nói: "Ta là thật đấy."
Phù Ngọc Thu nhắm mắt lại để mơ tiếp.
Lần này y muốn nhìn xem Phượng Ương trong mộng rốt cuộc là ảo ảnh hay là thật.
***
Chỉ một hai ngày sau đại điện Phượng Hoàng Khư đã xây xong.


Với tính cách lạnh lùng của Phượng Ương, ai cũng tưởng Phượng Hoàng Khư mới xây cũng tràn ngập mây mù như Cửu Trọng Thiên, chẳng khác nào một lồng giam nguy nga nhưng lạnh lẽo, ai ngờ xây xong lại khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.


Mưa linh trải rộng khắp Phượng Hoàng Khư, hoa cỏ xanh tươi bạt ngàn, phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy một vùng đủ màu sắc rực rỡ hệt như thế ngoại đào nguyên bừng bừng sức sống, ngay cả đại điện lạnh lẽo cũng có vô số dây leo quấn quanh cây cột khắc hoa, nở ra những đóa hoa kiều diễm thơm ngát.


Nhìn nơi này không hề giống chỗ ở của tiên tôn mà giống nơi tu sĩ đại năng ẩn cư hơn.
Phượng Ương ngồi trong lương đình mới xây chẳng biết đang loay hoay làm gì, sau khi Hoa chủ Bách Hoa Uyển trang trí xong hoa cỏ ở điện Phượng Hoàng thì cung kính đến hành lễ.
"Tôn thượng, xong hết rồi ạ."


Phượng Ương hờ hững gật đầu.
Phù Ngọc Thu rất thích uống linh thủy Bách Hoa Uyển, trước đó Phượng Ương từng đến lấy một ống trúc linh thủy, thấy Phù Ngọc Thu thích như vậy thì tiện tay bảo vệ Bách Hoa Uyển khỏi mưa lửa.


Nghe nói Phượng Ương trùng tu Phượng Hoàng Khư có vẻ như muốn ở lại hạ giới lâu dài, mọi người ở tam giới đều hoảng sợ không thôi.
Chỉ có Bách Hoa Uyển là vui mừng, thậm chí Hoa chủ còn dẫn đạo lữ tới trang trí hoa cỏ cho tiên tôn, khỏi phải nói vui vẻ đến mức nào.


Tiên tôn làm bao chuyện thất đức, chắc cả tam giới chỉ có mỗi Bách Hoa Uyển đứng về phía hắn vô điều kiện mà thôi.


Phượng Ương đục thủng một lỗ dưới đáy chiếc chậu ngọc tuyệt đẹp sắp dùng để giam cầm "U Thảo giáng linh". Tuy bây giờ Phù Ngọc Thu là chim trắng nhưng có lẽ bản chất bên trong vẫn thích chậu hoa.
"Hoa cỏ thích gì?"


"Nước và ánh nắng, nắng xuân là tốt nhất." Hoa chủ ôn tồn nói, "Bách Hoa Uyển còn có linh thủy, lần này đến đây ta đã mang theo một ít."
Nhớ lại đôi mắt sáng lấp lánh của Phù Ngọc Thu khi uống linh thủy, Phượng Ương gật đầu nói: "Đa tạ."
Hoa chủ sửng sốt.


Tiên tôn Cửu Trọng Thiên cao quý lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà tạ ơn người khác sao?
Đúng lúc đó, đạo lữ của Hoa chủ từ bên ngoài vào, nàng lạnh nhạt thi lễ với Phượng Ương rồi lời ít ý nhiều: "Long tộc đại loạn rồi."
Phượng Ương thản nhiên nói: "Long Nữ Chúc ra tay nhanh thật."


"Thiếu tộc chủ Long tộc trốn đến Phượng Hoàng Khư xin ngài giúp đỡ đấy ạ."
Phượng Ương nhịn không được cười: "Long Nữ Chúc luôn nói thiếu tộc chủ Long tộc là đồ ngốc nhưng ta vẫn chưa tin lắm, không ngờ hắn ngốc thật."
"Giờ phải làm sao ạ?"


Phượng Ương không muốn phí lời với kẻ ngu xuẩn, hắn còn phải học trồng cỏ nữa.
"Đến Long tộc gọi Long Nữ Chúc tới đây."
"Vâng."
Sau khi dây leo hoa ăn thịt người rời đi, Hoa chủ kinh ngạc quay sang nhìn Phượng Ương: "Tôn thượng?"
Không hiểu sao Phượng Ương rất kiên nhẫn với Bách Hoa Uyển, thản nhiên hỏi: "Sao?"


"Ngài có người trong lòng rồi ạ?" Hoa chủ hỏi chẳng chút e dè.
Phượng Ương dừng tay lại rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
"Sao lại hỏi vậy?"
Hoa chủ nở nụ cười ấm áp.
"Bởi vì nhìn ngài giống như luôn nghĩ đến y vậy."
Luôn nghĩ đến y?
Phượng Ương lặng im.


Chính hắn cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa.
Đúng lúc này trong lòng lại truyền tới sự rung động quen thuộc.
Tim Phượng Ương đập loạn, đột nhiên hồi hộp lạ thường.
Chắc Phù Ngọc Thu lại nghĩ cách "trả thù" hắn, biết đâu lát nữa lại nghịch ngợm lung tung cũng nên.


Phượng Ương đã quen với mưu ma chước quỷ và nhảy nhót tưng bừng của Phù Ngọc Thu, thậm chí còn háo hức muốn xem lần này y định làm gì, hắn lập tức nhắm mắt rồi để mình bị kéo vào giấc mơ.