Phù Ngọc Thu muốn đi bắt sâu.
Chim trắng bé nhỏ đi trước, Phượng Hoàng chậm rãi theo sau, hắn đi rất chậm vì sợ đi nhanh một chút sẽ đạp trúng đầu chim trắng.
Phù Ngọc Thu tìm sâu khắp nơi, loay hoay nửa ngày mới nhớ ra một vấn đề.
Lúc y còn nhỏ có lần lá cây bị sâu khoét một lỗ, thế là Phù Ngọc Khuyết yên lặng trải rộng bộ rễ cỏ độc ra nửa Văn U Cốc, vì vậy rất nhiều năm Văn U Cốc không thấy bóng con sâu nào.
Phù Ngọc Thu cau mày loanh quanh nửa ngày chỉ thấy ong mật và bướm, một con sâu cũng chẳng có.
Phượng Hoàng im lặng đi sau lưng, thấy y dừng lại rồi híp đôi mắt đậu đen thành một đường thì tốt bụng nhắc nhở: "Ong mật ta cũng ăn."
Phù Ngọc Thu hung dữ trừng hắn: "Còn muốn ăn mật nữa à? Nghĩ hay lắm!"
Phượng Ương: "............"
Phượng Ương nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
Mãi đến giờ hắn vẫn không đoán được rốt cuộc Phù Ngọc Thu nghĩ gì trong đầu.
Bắt Phượng Hoàng ăn sâu xem như không thể thực hiện được, Phù Ngọc Thu lại vắt óc nghĩ cách trả thù, nhưng chưa kịp nghĩ xong thì chợt cảm thấy mộng cảnh chung quanh từ từ tan biến.
Hình như y sắp tỉnh giấc rồi.
Phù Ngọc Thu trừng Phượng Ương rồi tranh thủ dọa hắn: "Lần sau ta sẽ trả thù ngươi tiếp, cứ chờ đó cho ta!"
Phượng Ương: "......"
Phù Ngọc Thu nói xong cũng hối hận, mặt lập tức đỏ ửng.
Lần sau......?
Lần sau gì chứ, làm gì có lần sau nữa, sau này nhất định y sẽ không mơ thấy Diêm La sống nữa đâu!
Phù Ngọc Thu chưa kịp sửa lời thì đột nhiên rùng mình tỉnh giấc.
Thân thể dường như đang chuyển động, gió xuân cuốn theo một lọn tóc rơi vào người Phù Ngọc Thu.
Y mờ mịt mở to mắt, phát hiện ngoài giấc mộng mình cũng biến về nguyên hình chim trắng, lúc này đang được Phù Bạch Hạc nâng trên lòng bàn tay chậm rãi đi giữa rừng núi tĩnh mịch.
"Dậy rồi à?" Phù Bạch Hạc thuần thục vuốt ve y, "Sắp tới Văn U Cốc rồi."
Phù Ngọc Thu phấn khởi chíp chíp: "Nhanh vậy sao?"
Mộc Kính lần đầu thấy nguyên hình của Phù Ngọc Thu cứ nhìn y chằm chằm, đôi mắt đỏ sậm xinh đẹp không giấu được vẻ hiếu kỳ.
Làm chim trắng không tiện nói chuyện nên Phù Ngọc Thu nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Phù Bạch Hạc rồi biến thành người.
Y nhìn quanh ngờ vực hỏi: "Mèo to của ngươi đâu, sao không đi theo ngươi?"
"Đi theo ta làm gì?" Phù Bạch Hạc lười biếng nói, "Hắn đang vội vã tìm chết với Phượng Hành Vân, ta xem kịch là đủ rồi, sao phải nhúng tay vào chứ?"
Chẳng hiểu sao nghe thấy câu này Phù Ngọc Thu âm thầm thở phào một hơi.
May quá, may mà Phù Bạch Hạc không tham gia vào kế hoạch giết tiên tôn.
Thở phào xong Phù Ngọc Thu lập tức tái mặt.
"Mình không có." Phù Ngọc Thu thuyết phục mình, "Mình chỉ lo Phù Bạch Hạc bị Diêm La sống làm bị thương chứ chẳng nghĩ gì khác cả."
Sau khi mặc niệm mấy câu, trong lòng Phù Ngọc Thu nhẹ nhõm hẳn đi.
"Vậy ngươi nghĩ Phượng Hành Vân và Yêu tộc có thể giết tiên tôn không?"
Phù Bạch Hạc cười lạnh: "Tên ngu xuẩn Phượng Hành Vân kia ngay cả tạo phản cũng bị tiên tôn ép, ngươi thử nói xem?"
Phù Ngọc Thu im lặng.
"Thương Loan Phượng Hành Vân tuy có dã tâm nhưng quá thiếu quyết đoán." Vì Phượng Hành Vân làm Phù Ngọc Thu trọng thương nên Phù Bạch Hạc cực kỳ ghét hắn, lạnh lùng nói, "Yêu tộc thì chưa biết chừng, bọn hắn chỉ muốn tiên tôn trả lại mùa đông, giúp Phượng Hành Vân chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Phù Ngọc Thu vội nói: "Vậy nếu Diêm La sống trả lại mùa đông thì Yêu tộc sẽ không thông đồng làm bậy với Phượng Hành Vân nữa đúng không?"
Phù Bạch Hạc đột ngột dừng lại rồi nhìn y với vẻ kỳ quái.
Ngay cả Mộc Kính cũng kinh ngạc.
Phù Ngọc Thu bối rối sờ mặt mình: "Sao thế?"
"Ngọc Thu." Phù Bạch Hạc yếu ớt nói, "Chẳng phải ngươi không muốn dính líu với tiên tôn à, Yêu tộc và Phượng Hành Vân hợp tác giết tiên tôn sao lại là kẻ ác thông đồng làm bậy chứ?"
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Đúng vậy, sao lại là thông đồng làm bậy?
Sao y lại nghĩ thay Diêm La sống cơ chứ?
Phù Ngọc Thu chưa kịp mắng mình thì đã nghe Phù Bạch Hạc nói: "Chúng ta đến rồi."
Trước mặt là lối vào Văn U Cốc mà Nhạc Thánh từng dẫn y đến, lúc này bị kết giới che đậy cực kỳ kín kẽ, cỏ dại mọc cao qua đầu, người bình thường đứng ngoài hoàn toàn không nhìn ra đây là lối vào sơn cốc.
Phù Bạch Hạc chậm rãi đi tới, vạt áo tung bay, khi hắn đến gần dây leo và cỏ dại chung quanh như có thần trí từ từ dạt sang hai bên để lộ một con đường rộng rãi dẫn vào núi sâu.
Phù Ngọc Thu vẫn đang suy nghĩ "thông đồng làm bậy", ủ rũ cúi đầu theo sau.
Năm đó khi Phù Bạch Hạc đóng kín Văn U Cốc chỉ thấy đau thấu tâm can, sau nhiều năm trở về lại có một tâm trạng khác.
Hắn dừng lại trước kết giới vô hình mà Phù Ngọc Thu từng bị hất văng nhiều lần rồi giơ tay lên giữa không trung.
Tay áo lớn bị gió thổi bay phần phật, linh lực từ lòng bàn tay rót vào làm kết giới mà ngay cả Nhạc Thánh cũng không mở được từ từ giãn ra.
Trong hư không xuất hiện từng pháp trận chi chít phù văn lóe lên rồi lập tức biến mất.
Sau đó một luồng linh lực đột ngột dâng lên từ mặt đất thổi tung vạt áo ba người. Nếu giờ Phù Ngọc Thu vẫn còn là chim trắng nhất định sẽ bị thổi bay.
Kết giới đóng chặt nhiều năm dần mở ra, ánh sáng chói lóa và khí tức quen thuộc tràn ra từ lối vào như gió xuân phất qua cành liễu.
Phù Bạch Hạc nhìn kết giới bị mình tự tay đóng lại chậm chạp tan biến, trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện màn cãi vã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
"Ngươi chẳng trông chừng y cẩn thận gì cả!"
"Y nhờ u đầm nhắn lại chỉ đi một lát rồi về ngay......"
Khi cảm nhận được Phù Ngọc Thu hồn bay phách tán, lần đầu tiên Phù Bạch Hạc nghe thấy Phù Ngọc Khuyết luôn trầm mặc nói nhiều như vậy.
Nam nhân cao lớn hai mắt đỏ ngầu nắm chặt cổ áo Phù Bạch Hạc như dã thú sắp chết.
"Kết giới của ngươi quá vô dụng, sao lại để y ra ngoài dễ dàng vậy chứ?!"
Phù Bạch Hạc thất hồn lạc phách để mặc hắn chửi rủa, nghe được câu này thì con ngươi khẽ động, thẫn thờ nhìn Phù Ngọc Khuyết hồi lâu rồi đột nhiên đưa tay đẩy mạnh hắn ra.
"Cút đi!" Phù Bạch Hạc cũng nhịn không được đứng dậy gằn giọng, "Trách kết giới của ta vô dụng? Vậy ngươi muốn thế nào?! Lấy dây xích trói y lại Văn U Cốc cho đến chết cũng không được ra ngoài sao? Rốt cuộc ngươi đang bảo vệ y hay cầm tù y hả?!"
Toàn thân Phù Ngọc Khuyết run rẩy: "Y chết rồi, y vẫn chết......"
"Đúng." Phù Bạch Hạc sửa sang y phục xốc xếch với vẻ bình tĩnh lạ thường rồi hờ hững nói, "Nếu y giống như ngươi và ta, là cỏ độc hay phế vật vô dụng thì đã chẳng gặp phải chuyện này."
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nhìn hắn.
Phù Bạch Hạc phũ phàng nói: "Ngươi luôn giấu diếm y nên y mới mất cảnh giác với nhân loại đấy."
"Nếu không thì sao?" Phù Ngọc Khuyết lạnh giọng, "Nói cho y biết đại ca chết dưới tay nhân loại để y cả ngày thấp thỏm lo sợ à?"
Phù Bạch Hạc cười lạnh: "Ngươi tưởng y không biết sao? Lúc đó y vừa sinh thần trí nhưng nói không chừng đã thấy rồi, giấu diếm thì có ích gì?"
Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng đối mặt hắn nửa ngày, có lẽ cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với hắn nên chỉ bỏ lại một câu.
"Ngọc Thu chết rồi, ngươi và ta cũng chẳng còn quan hệ gì nữa."
Dứt lời hắn quay người rời đi.
Từ đó hai người chưa từng gặp lại.
Câu nói cuối cùng của Phù Ngọc Khuyết như một ngọn núi đè nặng lên tim hai người khiến họ ngạt thở.
Nhưng rõ ràng cả hai đều không sai.
Cùng với kết giới vỡ vụn, dường như nút thắt trong lòng nhiều năm cũng âm thầm nới lỏng.
Khi gió xuân thổi qua, nó hóa thành nước chảy róc rách.
Rốt cuộc được gỡ bỏ.
Phù Ngọc Thu cũng không biết Phù Bạch Hạc đang nghĩ gì, sau khi vực dậy tinh thần thì hớn hở reo lên: "Cuối cùng ta đã về rồi!"
Bả vai Phù Bạch Hạc run lên, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Hắn quay đầu lại cười nhẹ.
"Vào xem đi......"
Còn chưa dứt lời thì Phù Ngọc Thu đã kéo Mộc Kính chạy vọt vào như chim non về tổ.
Thấy y nhảy chân sáo reo hò, Phù Bạch Hạc bật cười.
Có người nói Văn U Cốc sinh ra hai cây U Thảo là vì nơi đây được thiên đạo che chở, linh lực dồi dào thơm ngát, thậm chí không cần vận chuyển linh đan cũng có thể hấp thu linh khí êm dịu.
Văn U Cốc không rộng lắm nhưng cảnh đẹp vô số, đã hơn hai mươi năm trôi qua mà vẫn chẳng thay đổi gì.
Khắp nơi đều là quỳnh hoa ngọc thụ, ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá, nước chảy róc rách êm đềm.
Cực kỳ thơ mộng.
Không khác gì giấc mơ của Phù Ngọc Thu.
Sau khi Phù Ngọc Thu kéo Mộc Kính vào, nỗi phấn khích vẫn không hề suy giảm, y vắt chân lên cổ phi nước đại khắp Văn U Cốc.
Văn U Cốc ngoại trừ ba cây linh thảo còn có vô số linh vật mang thần trí, đang ngủ mơ màng bị tiếng reo hò ầm ĩ và tiếng bước chân thình thịch đánh thức thì suýt mắng người.
Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện Phù Ngọc Thu biến mất hơn hai mươi năm đã trở về.
"Ngọc Thu?"
"Ngọc Thu về rồi sao?!"
Phù Ngọc Thu gật đầu lia lịa rồi luôn miệng chào hỏi: "Ừ, Ngọc Thu về rồi!"
Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết không nói cho chúng biết Phù Ngọc Thu đã hồn bay phách tán nên đám hoa cỏ xinh đẹp kia cứ tưởng Phù Ngọc Thu cũng bôn ba đi xa như Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết.
Rốt cuộc y đã về nên ai nấy đều vui mừng hỏi han.
"Sao tóc ngươi thành màu trắng rồi?"
"Ngọc Thu, lá cây trắng này của ngươi xấu thật đấy!"
"Ngọc Thu!" Trong đống đá lửa vọng tới một thanh âm già nua, "Rốt cuộc ngươi cũng về rồi à? Gia gia còn tưởng ngươi bị ai gặm lá cây nữa chứ!"
Hỏa Nham gia gia mà Phù Ngọc Thu hay nhắc tới vui vẻ tóe ra tia lửa, dứt khoát thúc giục linh lực bắn hai hòn đá nhỏ lên trời.
Tiếng lốp bốp vang lên liên hồi, pháo hoa rực rỡ bung xòe giữa trời.
Đối với Phù Ngọc Thu thì mình chỉ mới đi xa mấy tháng nên Văn U Cốc hoàn toàn chẳng có gì xa lạ, y vui vẻ dạo quanh một vòng chào hỏi, tâm tình phấn khích dần bình tĩnh lại.
Hỏa Nham vẫn đang bắn pháo hoa đinh tai nhức óc.
Phù Ngọc Thu ngửa đầu nhìn pháo hoa bay vút lên trời, rõ ràng y rất thích xem nhưng hiện giờ trong đầu toàn là Diêm La sống.
"Thông đồng làm bậy......" Phù Ngọc Thu lẩm bẩm, "Thông đồng, làm bậy......"
"Vù ——"
Một bông pháo xinh đẹp nổ tung giữa không trung, dù là ban ngày vẫn có thể nhìn ra ánh sáng lung linh đầy màu sắc.
Phượng Ương ngước nhìn pháo hoa ở chân trời phía xa, một cung điện nguy nga lộng lẫy đột ngột mọc lên từ mặt đất dưới chân hắn, hoa văn Phượng Hoàng tỏa sáng rạng rỡ dưới nắng.
Phượng Hoàng Khư cằn cỗi được Long tộc ban mưa, nơi vốn không có một ngọn cỏ từ từ khôi phục sự sống.
Phượng Ương nhìn pháo hoa xa tít tắp mà vẫn thấy rõ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức đứt quãng như bị lửa từ từ thiêu rụi.
Hình như cũng là pháo hoa.
Khói lửa ngút trời.
Trong đống đổ nát của Phượng Hoàng Khư, Phượng Hoàng gầy yếu thoi thóp co quắp giữa bãi đá vụn, mưa to đổ xuống như trút.
Dường như ở nơi xa đang có nắng đẹp, pháo hoa rực rỡ giữa trời cực kỳ bắt mắt.
Phượng Hoàng để mặc sự sống trôi đi, vô tình liếc thấy pháo hoa trong mưa thì đột nhiên nao nao.
Hắn giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm khói lửa đầy trời chỉ thấy được ánh sáng chứ không nghe được âm thanh.
"Đó là gì nhỉ?" Phượng Hoàng bị tra tấn thoi thóp mờ mịt nghĩ, nỗi cam chịu trong lòng tựa như dấy lên một ngọn lửa yếu ớt.
Vừa xinh đẹp vừa ấm áp như vậy......
Hắn muốn đi xem thử.
Con ngươi Phượng Ương co lại.
Chưa kịp nghĩ kỹ thì ngọn lửa đã bùng lên nuốt chửng mảnh vỡ ký ức rồi đốt thành tro tàn.
Phượng Ương lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Trong thức hải như có một ngọn lửa mưu toan nuốt hết mọi ký ức của hắn để hắn không sao nhớ ra được những hình ảnh lóe lên rồi chợt biến mất này.
Đó là lửa Niết Bàn.
Hắn từng niết bàn, thậm chí...... còn không chỉ một lần.
Khi ký ức lúc nãy hoàn toàn biến mất, Phượng Ương rũ mắt nhìn mặt đất bằng phẳng.
Đó là một bức tranh lộn xộn vẽ bằng cát.
Phượng Ương đã lường trước mảnh vỡ ký ức kia sẽ biến mất nên trước khi ngọn lửa đốt cháy nó đã nhanh tay gọi ra một đống cát vàng để vẽ lại hình ảnh trong trí nhớ.
Phượng Hoàng Khư, Phượng Hoàng thoi thóp.
Và pháo hoa rực rỡ cách đó không xa.
Phượng Ương vung tay để cát vàng bay đi theo gió.
Đúng lúc này, trong tim Phượng Ương lại truyền đến một dòng linh lực mát lạnh.
Lúc nãy hắn vô duyên vô cớ bước vào giấc mộng của Phù Ngọc Thu cũng có cảm giác này.
Phượng Ương lập tức thu lại lệ khí lạnh lẽo rồi hóa thành nguyên hình Phượng Hoàng, để mặc linh lực kỳ quái kia cuốn theo thần thức của mình vào mộng.