Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 64

Phượng Ương ngẩng đầu nhìn y.
Vẻ hờ hững này không còn quen thuộc như Phù Ngọc Thu vừa cảm thấy nữa.
Phù Ngọc Thu hỏi xong lập tức hối hận.


"Hỏi chuyện này làm gì chứ?" Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể vả mình một cái, y nghĩ thầm, "Dù hắn thật sự đến hạ giới cũng nhất định không phải kẻ xấu xí đâu."


Đầu gối Phù Ngọc Thu bầm tím, y kìm lại ý muốn nhe răng trợn mắt kéo phắt vạt áo xuống, đang định tự mình đứng dậy thì chợt nghe Phượng Ương nãy giờ lặng thinh rốt cuộc mở miệng.
"Từng đến rồi."
Phù Ngọc Thu giật mình.


Phượng Ương không muốn lừa gạt Phù Ngọc Thu nhưng giờ hắn hoàn toàn không có ký ức nên không nhớ năm đó ở hạ giới đã gặp Phù Ngọc Thu thế nào và cuối cùng rời xa y thế nào.
Tình cảm không thể giả được.


Nhưng nếu Phượng Ương thật sự thích Phù Ngọc Thu thì tại sao lại bỏ đi, tại sao lại để mặc y bị Phượng Bắc Hà lừa gạt hồn bay phách tán mà không cứu?


Xưa nay Phượng Ương chẳng hề để ý sức khỏe hay ký ức mình thế nào, sống thêm ngày nào thì chỉ sợ thiên hạ không loạn ngày nấy, thậm chí lúc dạo chơi nhân gian còn đem cược cả mạng mình, không buồn quan tâm sống chết vinh nhục.


Nhưng đây là lần đầu tiên Phượng Ương có khát khao mãnh liệt tìm lại ký ức năm đó.
Thấy Phù Ngọc Thu trầm ngâm, Phượng Ương ngập ngừng nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Phù Ngọc Thu cảm thấy ý nghĩ của mình thật quá hoang đường.
Diêm La sống là ai chứ?


Vừa là tiên tôn Cửu Trọng Thiên vừa là Phượng Hoàng, dù năm xưa bị Chu Tước Tiên Tôn ức hϊế͙p͙ như hổ lạc đồng bằng thì cũng đâu thể rơi vào kết cục hấp hối như kẻ xấu xí, chỉ có thể nhờ vào một chiếc lá của mình để sống sót chứ?


"Không có gì." Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói, "Tự dưng nhớ tới kẻ xấu xí năm đó lừa lấy một chiếc lá của ta rồi không từ mà biệt, hắn là tên khốn duy nhất vừa lừa tình vừa gạt sắc, nếu ngươi là hắn......"
Thì xem như nợ tăng gấp đôi.
Phượng Ương: "............"


Phượng Bắc Hà lừa sắc Phù Ngọc Thu còn Phượng Hoàng lừa tình.
Kẻ xấu xí thì lừa cả hai.
Phượng Ương tự thấy mình không phải kẻ vong ân phụ nghĩa nên chắc chắn không hề lừa tình gạt sắc như Phù Ngọc Thu nói, nhưng Phù Ngọc Thu quả quyết như vậy làm hắn hơi băn khoăn.


Phượng Ương còn đang do dự thì Phù Ngọc Thu đã tự đứng dậy.
Khi không có chỗ dựa, Phù Ngọc Thu chưa từng bán thảm giả bộ đáng thương, nếu hai huynh trưởng của y hoặc Nhạc Thánh ở đây thì ngã một cú cũng đủ làm y khóc sập núi Côn Luân.
Phượng Ương nói: "Ngọc Thu......"


"Đừng gọi tên ta, nhận không nổi ưu ái của tôn thượng đâu." Bị khơi lên ký ức về kẻ xấu xí làm tâm trạng Phù Ngọc Thu cực kỳ tệ hại, không muốn để ý tới hắn nữa mà khập khiễng đi xuống dốc núi.
Y cũng chẳng biết đường này sẽ dẫn tới đâu nhưng cứ đi trước rồi tính.


Phượng Ương lề mề phía sau hồi lâu không rõ đang làm gì.
Phù Ngọc Thu đi thật xa rồi bị quỷ thần xui khiến quay đầu lại, từ xa nhìn thấy Phượng Ương đưa tay xuống khỏi mặt, hình như vừa lau gì đó thì phải?
Lau gì nhỉ?
Phù Ngọc Thu băn khoăn nghĩ thầm: "Nước mắt sao?"


Ý nghĩ này xuất hiện làm Phù Ngọc Thu kinh hãi nổi da gà đầy mình.
Diêm La sống rơi lệ?
Vậy thà nói Diêm La sống yêu mình sâu đậm còn hơn.
Phù Ngọc Thu suy nghĩ lung tung, cố ý đi chậm lại.
Giây lát sau Phượng Ương đi tới sau lưng y.


Phù Ngọc Thu lén lút nhìn ra sau, phát hiện mắt vàng của Phượng Ương lạnh nhạt hoàn toàn không giống vừa rơi lệ, trái lại khi hắn bước đi lại tỏa ra mùi máu thoang thoảng.
Thổ huyết sao?


Lúc này Phù Ngọc Thu mới nhớ ra suối linh kia lạnh như vậy, Phượng Ương lại là Phượng Hoàng nên tất nhiên linh lực lửa sẽ bị áp chế.
"Ngươi......" Phù Ngọc Thu rụt rè hỏi, "Không sao chứ?"
Phượng Ương lắc đầu.


Vẻ mặt hắn bình thản như thể trời có sập xuống cũng chẳng biến sắc khiến Phù Ngọc Thu hoài nghi có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không.
Tiên tôn Cửu Trọng Thiên chắc sẽ không dễ bị thương nôn ra máu đâu nhỉ?
Đúng lúc này, từ dốc nhỏ cách đó không xa vọng đến tiếng bước chân dồn dập.


Phù Ngọc Thu nhìn lại thì thấy Mộc Kính chạy tới, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ.
"Ca, ca ca!"
Phù Ngọc Thu nhíu mày.
Diêm La sống khéo hiểu lòng người vậy sao, còn dẫn theo Mộc Kính tới đây nữa.


Mộc Kính chạy vội đến cạnh Phù Ngọc Thu, vì chạy quá nhanh nên khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc ngửa đầu nhìn Phù Ngọc Thu bằng đôi mắt sáng như sao.
Nhưng vừa thoáng thấy Phượng Ương phía sau thì nó lại sợ hãi ôm cánh tay Phù Ngọc Thu không dám nhìn thêm.


Phù Ngọc Thu cảm thấy vết thương của mình đã khỏi hẳn nên không muốn ở lại chỗ lạnh chết người này nữa.
Y hít sâu một hơi rồi quay đầu nói với Phượng Ương: "Đa tạ tôn thượng cứu giúp lần này."


Vẻ mặt Phù Ngọc Thu rất ôn hoà nhưng sự lạnh lùng xa cách kia khiến người ta còn hụt hẫng hơn cả bị nạt nộ chửi mắng.
Phượng Ương "ừ" một tiếng xem như nhận lời cảm tạ của y.


Phù Ngọc Thu không muốn nợ ân tình Diêm La sống nhưng Phượng Ương chẳng thiếu thứ gì, có lẽ cũng chướng mắt quà tạ ơn mà Phù Ngọc Khuyết hay Phù Bạch Hạc đưa tới.
Do dự một lát, Phù Ngọc Thu sực nhớ ra trước đây Phượng Tuyết Sinh và Thanh Khê từng tìm quả Âm Đằng cho tiên tôn.


Phù Ngọc Thu cúi đầu nhìn cổ chân mình.
Quả Âm Đằng ăn vào giống như quả linh ướp lạnh nhưng hột nó nhìn không giống vật tầm thường, biết đâu Diêm La sống muốn có nó thì sao?
Toàn thân Phù Ngọc Thu chỉ có mỗi bộ quần áo, quý nhất là cái hột này.


Y cúi xuống sờ hột Âm Đằng trên mắt cá chân.
Ngón tay Phù Ngọc Thu vừa chạm đến sợi dây đỏ thì mắt vàng của Phượng Ương run lên, chợt nhớ lại lần trước Phù Ngọc Thu cố giật hạt châu làm cổ chân bật máu.
Dây đỏ lập tức biến thành một ngọn lửa Phượng Hoàng đứt ra.


Phù Ngọc Thu lanh tay lẹ mắt chụp được hột quả suýt rơi xuống đất, cứ tưởng sợi dây kia bị ngâm nước mục nát nên cũng chẳng nghĩ nhiều mà đứng thẳng dậy đưa hột tới.
"Tặng ngươi đó."
Phượng Ương không nhìn hột mà nhìn sâu vào mắt Phù Ngọc Thu.


"Chẳng biết cái này có ích gì với ngươi không nữa." Phù Ngọc Thu nói, "Xem như ta trả ơn cứu mạng của tôn thượng đi."
Y cứ mở miệng ra lại gọi tôn thượng, ánh mắt nhìn Phượng Ương lạnh nhạt xa cách như chỉ là người dưng bèo nước gặp nhau.


Nếu Phượng Ương chưa từng thấy đôi mắt chứa đầy sao trời của Phù Ngọc Thu thì có lẽ cũng chẳng cảm thấy ánh mắt tối tăm như hồ nước sâu thẳm kia khiến người ta hụt hẫng cỡ nào.
Phượng Ương cố dằn xuống nỗi chua xót cuồn cuộn dâng lên trong lòng rồi im lặng đưa tay cầm hột quả lạnh lẽo kia.


Thấy hắn chịu nhận, Phù Ngọc Thu âm thầm thở phào.
Trả xong ân tình, y kéo Mộc Kính rời đi.
Lòng bàn tay trắng nõn của Phượng Ương vuốt ve hột quả rồi đột nhiên hỏi y: "Phượng Bắc Hà đang ở đây, ngươi có muốn gặp hắn không?"
Bước chân Phù Ngọc Thu dừng lại.
Phượng Bắc Hà......


Thủ phạm hại y hồn bay phách tán.
Phù Ngọc Thu lưỡng lự.
Phượng Ương biết tính Phù Ngọc Thu quá lương thiện, bởi vậy bị người ta lừa gạt ba lần liên tiếp mà vẫn không chừa, thấy y do dự thì khẽ thở dài.
Với tính tình này sớm muộn gì cũng......


Còn chưa nghĩ xong thì Phù Ngọc Thu đã nhìn hắn chằm chằm: "Hắn là con ngươi mà, ngươi chắc là ta có thể trả thù hắn chứ?"


Y đã quen với kiểu thất thường của Diêm La sống, mặc dù trước đó Phượng Ương còn đòi giết Phượng Bắc Hà nhưng Phù Ngọc Thu vẫn lo vừa quay đầu thì hai người lại làm cha hiền con hiếu.
Phượng Ương: "......"


Phượng Ương lặng im, không biết đang tự hỏi rốt cuộc trong lòng Phù Ngọc Thu mình có hình tượng thế nào hay đang bó tay toàn tập với suy nghĩ xa xôi tít mù của Phù Ngọc Thu.
Hồi lâu sau hắn mới nói: "Có thể."
Phù Ngọc Thu vẫn cảnh giác: "Vậy hắn ở tộc Tuyết Lộc làm gì?"


Theo y biết thì tộc Tuyết Lộc giỏi y thuật, trước đó Phượng Bắc Hà thi đấu bị thương, chẳng lẽ Diêm La sống đưa hắn tới núi Côn Luân không phải để chữa trị sao?
Phượng Ương không ngờ đầu óc Phù Ngọc Thu nhanh nhạy như vậy, do dự giây lát mới nói: "Giữ lại hắn vẫn còn có ích."


Phù Ngọc Thu "ờ" một tiếng.
Ngay cả Mộc Kính cũng nhìn không nổi nên kéo tay Phù Ngọc Thu thì thào: "Có ích thật đó ạ."
Phù Ngọc Thu trừng nó: "Rốt cuộc ngươi theo phe ai hả?!"
Mộc Kính vội nói: "Vô ích vô ích."
Phượng Ương: "............"


Phù Ngọc Thu cũng muốn diễu võ giương oai trước mặt Phượng Bắc Hà nhưng nghĩ đến cảm giác hả hê thoải mái khi mình báo được mối thù lớn đều do Diêm La sống ban tặng thì lập tức mất hứng.
Y hờ hững hỏi Phượng Ương: "Ngươi muốn xử lý hắn thế nào?"


Phượng Ương có vẻ muốn cười nhưng vội vã nhịn xuống rồi nhẹ nhàng nói: "Giữ lại kẻ vô dụng làm gì cho phiền?"
Phù Ngọc Thu hỏi dò: "Ngài sẽ...... đem hắn đi bắn pháo hoa à?"


"Không." Phượng Ương nói, hắn biết Phù Ngọc Thu ghét nhất là mình đem chim bắn pháo hoa, trước kia chỉ đem chim hoàng oanh bắn pháo hoa trước mặt y một lần mà Phù Ngọc Thu sợ hắn đến tận bây giờ.
Tất nhiên không thể trả lời như vậy nữa......


Chưa nghĩ xong thì Phù Ngọc Thu đã "hứ" một tiếng với vẻ ghét bỏ xen lẫn thất vọng.
Phượng Ương: "............"
Tâm tư Phù Ngọc Thu quá khó đoán, nhất thời Phượng Ương không biết có nên nói sẽ đem Phượng Bắc Hà đi bắn pháo hoa không nữa.


"Ta không đi." Phù Ngọc Thu lạnh lùng nói, "Gặp hay không gặp cũng vậy thôi, chỉ tổ xúi quẩy chứ được gì—— Ta muốn về Phù Quân Châu."
Dù sao Phượng Bắc Hà cũng đã lọt vào tay Diêm La sống, có bắn pháo hoa hay không cũng chẳng có kết cục tốt.
Giờ Phù Ngọc Thu chỉ muốn về Văn U Cốc.


Phượng Ương cũng không ép buộc y.
Đúng lúc này một con hươu trắng tung vó chạy tới trước mặt cung kính cúi đầu: "Tôn thượng, bên ngoài núi Côn Luân có người đến nói......"
Nó ngẩng đầu sợ hãi nhìn sang Phù Ngọc Thu.


"Nói là người Yêu tộc tới đón tiểu điện hạ về Phù Quân Châu ạ."
Phù Ngọc Thu kinh ngạc: "Yêu tộc? Phù Bạch Hạc sao?!"
Nghĩ kỹ lại thì trước khi y hôn mê, phản ứng của Phù Bạch Hạc hết sức kỳ quái như đã nhận ra Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lập tức vui mừng khôn xiết.


Phù Bạch Hạc đến nhanh thật!
Phù Ngọc Thu đâu biết mình chỉ mới mơ một giấc mộng đẹp mà thế giới bên ngoài đã qua ba ngày.


Phượng Ương cũng đoán Phù Bạch Hạc sẽ đến đón y nên đã chuẩn bị tâm lý thả người đi, nhưng khi Phù Ngọc Thu thật sự sắp rời khỏi thì nội tâm luôn bình lặng như nước của hắn đột nhiên dâng lên một nỗi bực bội khó tả.
Cảm xúc này khác hẳn mọi lần Phượng Ương nổi điên.


"Đừng để y đi......"
"Đừng đến nơi ta không nhìn thấy."
Phượng Ương cực kỳ bồn chồn hoảng loạn, giống như hắn đã từng chết đuối trong biển hối hận ngập trời kia vậy.


Nỗi sợ hãi và hối hận chưa từng có ập tới khiến Phượng Ương phải dùng hết lý trí mới khống chế được tính chiếm hữu cuồng bạo này.
Trong mắt vàng của Phượng Ương như bùng lên một ngọn lửa cuồng nộ nhưng không hiểu sao khi nhìn Phù Ngọc Thu lại toát ra cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ.


Phù Ngọc Thu đang vui hớn hở bị nhìn chằm chằm làm sống lưng lạnh buốt, y mờ mịt nhìn sang.
Phượng Ương rũ mắt cố kìm nén khát vọng nhốt Phù Ngọc Thu vào lồng.
"Đi đi." Hắn nói.


Phù Ngọc Thu không thể nói rõ có điểm gì khác lạ nhưng niềm vui khi được về nhà đã át đi nỗi nghi ngờ, ngay cả lời từ biệt cũng không muốn nói mà vui sướng kéo Mộc Kính chạy xuống núi Côn Luân.
Hươu trắng đi trước dẫn đường.


Phù Ngọc Thu chạy rất nhanh, chỉ hận không thể bay thẳng xuống núi gặp Phù Bạch Hạc.
Nhưng đi một đoạn y lại vô thức quay đầu.
Trên núi cao, bóng người trắng như tuyết kia vẫn đứng im lìm như cây Quỷ U Lan vĩnh viễn không gục ngã.
Phù Ngọc Thu nao nao.
Mộc Kính kéo tay áo y: "Ca ca, sao thế ạ?"


Phù Ngọc Thu định thần lại rồi lắc đầu: "Không có gì."
Bỏ hết mọi nỗi nhục nhã khi bị xem như linh sủng mua vui sau lưng, Phù Ngọc Thu không quay lại nữa mà chạy như bay về phía con đường dẫn đến Văn U Cốc.
Trên đỉnh núi cao.


Phượng Ương lẳng lặng đứng tại chỗ dõi theo Phù Ngọc Thu rời khỏi núi Côn Luân.
Thật lâu sau hắn mới thu hồi ánh mắt rồi đưa tay che miệng, đột ngột nôn ra một ngụm máu.


Phượng Ương đã quá quen thuộc nên dùng lửa Phượng Hoàng trên ngón tay đốt máu bốc hơi thành một làn khói đỏ, sau đó phất tay áo rời đi.


Tộc Tuyết Lộc có vô số bí thuật nên dù thức hải vỡ vụn cũng vẫn chữa được, mấy ngày nay Phượng Ương luôn ở suối linh với Phù Ngọc Thu, giờ mới có thời gian đi gặp Phượng Bắc Hà.
Phượng Bắc Hà bị giam giữ trong một kết giới yên tĩnh có hai con hươu trắng canh cửa.


Hai con hươu trắng thấy Phượng Ương thì vội vàng cung kính hành lễ rồi dẫn đường cho hắn.
Trong phù trận trống trải cách đó không xa thấp thoáng một bóng người ngồi khoanh chân dưới đất.
Trong phù trận đang vận hành, toàn thân Phượng Bắc Hà như bị từng sợi xích xuyên qua ghim chặt vào mặt đất.


Hắn hơi cúi đầu, trước mặt là một ngọn lửa màu xanh thẫm cháy âm ỉ, trận pháp vận hành càng nhanh thì ngọn lửa bản mệnh kia càng mờ đi.
Phượng Ương thong dong đi tới.
Phượng Bắc Hà nghe tiếng bước chân thì chậm chạp ngẩng đầu lên rồi đột nhiên nói: "Không ra ngoài."


Mặc dù câu này không đầu không đuôi nhưng Phượng Ương vẫn hiểu được ý hắn, lập tức muốn cười.


"Ngươi dẫn y ra mà." Phượng Ương nhìn xuống hắn từ trên cao, trong đôi mắt vàng đầy vẻ lạnh lùng và tàn bạo không che giấu được nhưng ngữ điệu vẫn hết sức ôn hòa, "Chẳng những ngươi dẫn y ra mà còn nhốt y trong sa giới bảy ngày ròng rã không một giọt nước, cuối cùng ép y tự nổ linh đan hồn bay phách tán."


Phượng Bắc Hà đang mê man rùng mình một cái làm xiềng xích xuyên qua thân thể rung lên leng keng.
Hắn mấp máy môi: "Không......"
Phượng Ương đưa tay ấn vào giữa lông mày Phượng Bắc Hà rồi cười nhạt: "Ai nói cho ngươi biết thân phận U Thảo giáng linh ở Văn U Cốc?"


Phượng Bắc Hà chậm chạp lắc đầu như gặp ác mộng.
"Ta...... không biết...... U Thảo...... giáng linh."
Phượng Ương không tin.
Nếu không ai nói với Phượng Bắc Hà ở Văn U Cốc có U Thảo giáng linh thì sao hắn lại giấu diếm thân phận đến Văn U Cốc lừa gạt Phù Ngọc Thu?


Phượng Bắc Hà không nói thì hắn sẽ tự mình xem ký ức.
Phượng Ương thản nhiên rót linh lực Phượng Hoàng vào thức hải vừa chữa lành của Phượng Bắc Hà như muốn ngang ngược cướp đi ký ức kia làm của riêng.
Một ngọn lửa vàng rực lập tức bùng lên.
"Phượng Ương......"
"Ừ? Sao?"


Hai giọng nói vang lên trong bóng đêm.
Phượng Ương phút chốc sững sờ.
Đó không phải ký ức của Phượng Bắc Hà.
Ký ức này mang theo ngọn lửa nóng bỏng hệt như ký ức của Kim Ô từng ký sinh trong thân thể Phượng Bắc Hà.


Trong bóng tối dần xuất hiện một tia sáng như ánh nắng khiến chung quanh sáng rực như ban ngày.
Phượng Ương điềm tĩnh quan sát.
Đó là Cửu Trọng Thiên.


Trên tiên tọa của đấng chí tôn vô thượng, nam nhân mặc áo bào đỏ như lửa rỉ máu ra khóe môi, căm hận nhìn người trước mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Thảm kịch của tộc Phượng Hoàng đều do ngươi mà ra cả."


Phượng Hoàng mặc áo đen thêu hình U Thảo ngang nhiên giẫm một chân lên tiên tọa, thanh kiếm Long Lân xuyên thẳng qua tim Chu Tước Tiên Tôn điên cuồng hút cạn máu thịt và khí vận của thần thú thượng cổ.


"Ồ." Khuôn mặt Phượng Hoàng vẫn cực kỳ xấu xí, hắn chẳng buồn nhìn Chu Tước Tiên Tôn mà hờ hững lướt hai ngón tay dọc lưỡi kiếm Long Lân, "Vậy sao?"
Động tác của Phượng Hoàng đầy vẻ trêu tức, có lẽ vì quá nhàm chán nên hắn đè lòng bàn tay lên chuôi kiếm rồi đẩy thanh Long Lân kia vào sâu hơn.


"Xoẹt" một tiếng, lưỡi kiếm đâm qua ngực Chu Tước Tiên Tôn ra sau lưng rồi xuyên thủng cả tiên tọa.
Máu chảy đầy tiên tọa trắng như tuyết.
Bộ dạng hắn thản nhiên như thể đang làm một hành động bình thường, đẩy xong còn ngại lòng bàn tay bị cấn chuôi kiếm nên thờ ơ lắc lắc tay.


"Ta là tai hoạ, ta là sát khí."
"Tất cả tai họa thảm kịch ở tam giới đều bắt nguồn từ ta, tộc Phượng Hoàng cũng vì ta nên mới đồng quy vu tận với Kim Ô."
"Vậy đã đủ chưa?"
Phượng Hoàng không buồn để ý những lời nguyền rủa kia, thậm chí còn nghiêng đầu mỉm cười nói tiếp lời Chu Tước Tiên Tôn.


Chu Tước Tiên tôn: "Ngươi......"
Thấy bộ dạng này của hắn, Phượng Hoàng cất tiếng cười to.
Nhìn hắn điên điên khùng khùng không giống Phượng Hoàng thượng cổ mà giống một ma tu điên loạn hơn.
Phượng Hoàng nheo mắt tới gần Chu Tước Tiên Tôn: "Ngoài mấy câu này ra còn gì nữa không?"


Chu Tước nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì nên cười khẩy: "Đương nhiên còn có —— U Thảo giáng linh ở Văn U Cốc kia nữa......"
Bốn chữ này vừa thốt ra thì sắc mặt Phượng Hoàng lập tức sa sầm.


"Năm đó Xà tộc vốn nhắm vào ngươi mà đến, y bị ngươi liên luỵ nên suýt nữa khó giữ được tính mạng." Trong miệng Chu Tước không ngừng tuôn ra máu tươi nhưng vẫn cố nói tiếp.
"Tất cả những người yêu ngươi và người ngươi yêu đều sẽ chết vì ngươi."
"Y cũng vậy thôi."


"Cây U Thảo kia......"
Mắt vàng của Phượng Hoàng đột ngột nổi lửa dữ dội, phút chốc bao trùm Chu Tước Tiên Tôn.
Phượng Ương chưa kịp định thần thì ký ức trước mắt đã tan biến.
Lửa Kim Ô nhanh chóng bị một ngọn lửa màu xanh thẫm thay thế.
Sau đó là ký ức của Phượng Bắc Hà.


Kim Ô ký sinh trong nội phủ của hắn.
Thấy Phượng Bắc Hà mân mê chiếc lông vàng như tên ngốc, giọng nói mang theo ác ý của Kim Ô vang lên bên tai hắn.
"Văn U Cốc có một cây U Thảo, ta cần linh đan của y để chữa trị thần hồn."
Phượng Bắc Hà nhỏ tuổi sững sờ: "U Thảo?"


"Ừ, ngươi......" Kim Ô nói, "Lấy về cho ta đi."