Phượng Tuyết Sinh bị ép phải cố gắng.
Vì bộ lông xám xịt kia mà từ nhỏ Phượng Tuyết Sinh đã bị người khác ức hϊế͙p͙, không được xem trọng, rõ ràng là một con Khổng Tước kiêu kỳ nhưng lại tự ti chui rúc trong bụi bặm, mỗi ngày chỉ muốn tìm xó xỉnh nào đó chết quách cho xong.
Phượng Tuyết Sinh chẳng thiết tha với bất kỳ điều gì, ngay cả chết cũng không sợ, sở thích duy nhất là ăn rắn.
Năm đó hắn tự ti đến nỗi ngay cả cửa cũng chẳng muốn ra, sở dĩ đến buổi tiệc mừng Phượng Ương đoạt vị trở thành tiên tôn là vì nghe nói Xà tộc cũng có mặt.
Mọi ngày hắn chỉ có thể bắt mấy con rắn bình thường để ăn, tuy không thể ăn người Xà tộc đã sinh thần trí nhưng ngắm cho đỡ thèm cũng được.
Ai ngờ tiên tôn cao cao tại thượng chỉ tay một cái đã thay đổi cuộc đời tệ hại của hắn.
Lúc ấy vẻ mặt Phượng Tuyết Sinh đầy mờ mịt, còn tưởng ý đồ ăn rắn của mình quá lộ liễu nên vội vã dời mắt đi.
Sau đó......
Hắn lơ ngơ trở thành thiếu tôn dưới một người trên vạn người.
Không ai trong tộc Khổng Tước dám xem thường hắn nữa, những đồng tộc trước đó khinh miệt chửi rủa hắn cũng nơm nớp lo sợ đến xin lỗi, suýt nữa đập vỡ cả trán.
Nhờ ảnh hưởng của linh lực từ chiếc lông vàng Phượng Hoàng, rốt cuộc Phượng Tuyết Sinh đã thoát khỏi bộ lông xám xịt và mọc ra lông vũ mới vô cùng lộng lẫy.
Phượng Tuyết Sinh nhìn Phượng Bắc Hà trước mặt, mờ mịt nghĩ thầm: "Nếu mình thảm bại dưới tay Phượng Bắc Hà thì phụ tôn có lấy lại bộ lông của mình không nhỉ?"
Khổng Tước sầu đời này không sợ chết nhưng lại sợ trở về bộ dạng xám xịt trước kia.
"Lông vũ......" Phượng Tuyết Sinh rầu rĩ, "Thật là đẹp."
Nếu lấy lại thì tiếc quá.
Nghĩ vậy Phượng Tuyết Sinh vung tay một cái làm ánh sáng lóe lên, một thanh trường kiếm uốn lượn như rắn hiện ra trong lòng bàn tay.
Đồng Hạc và Thương Loan toàn đánh nhau bằng linh lực nhưng Phượng Tuyết Sinh không thích lối đánh dã man này —— Muốn đánh cũng phải đánh cho thật đẹp mới được.
Thực chất Phượng Tuyết Sinh vẫn còn chút khiếu thẩm mỹ của Khổng Tước.
Phượng Tuyết Sinh nắm chặt chuôi kiếm động viên mình: "Ừm, ít nhất phải ráng chống đỡ mười chiêu trước khi bị đánh bay để không làm mất mặt phụ tôn."
Phù Ngọc Thu cau mày trong giới tử.
Mặc dù Phượng Tuyết Sinh bị tình nghi thả rắn nuốt "linh đan" của y nhưng trong đám lùn chọn ra tướng quân, so với Phượng Bắc Hà hại y chết thảm và Phượng Hành Vân hạ độc ám hại y thì Phù Ngọc Thu vẫn có thiện cảm với Phượng Tuyết Sinh hơn chút ít.
Thấy hắn rõ ràng đã phấn chấn lên nhưng vẫn có vẻ ủ rũ, Phù Ngọc Thu quay sang nhìn Phượng Hoàng: "Tu vi của hắn thế nào?"
Bất tri bất giác Phù Ngọc Thu cảm thấy Phượng Ương đối với tam giới không gì là không biết, hễ có thắc mắc thì lại hỏi hắn.
Phượng Ương thản nhiên nói: "Cũng tạm."
Phù Ngọc Thu: "Vậy có thể thắng được không?"
Phượng Ương hời hợt nói: "Được."
Phù Ngọc Thu quá tin tưởng hắn, nghe chữ "được" này thì lập tức thả lỏng đầu óc, vui vẻ chờ xem Phượng Bắc Hà bị đánh.
Vẻ mặt Phượng Ương càng phức tạp hơn.
Hình như bất kể hắn nói gì Phù Ngọc Thu cũng sẽ tin vô điều kiện.
Nhưng thân phận Phượng Hoàng này và Phù Ngọc Thu quen nhau vẫn chưa đầy một tháng.
Khó trách y bị Phượng Bắc Hà lừa gạt thê thảm như vậy.
Đúng lúc này, Phù Ngọc Thu đột nhiên "a!" Một tiếng.
Phượng Ương nhìn theo ánh mắt y.
Phượng Tuyết Sinh vốn không thích dính dáng với Phượng Bắc Hà, mỗi lần đụng mặt nhau Khổng Tước đều tự chửi mình trước để Phượng Bắc Hà khỏi chế giễu hắn nữa.
Nhưng lần này hắn không còn đường trốn nên đành phải gồng mình xách kiếm xông lên.
Phượng Bắc Hà vốn bị thương chưa lành, ban nãy lại bị nước nóng của Phượng Hành Vân làm linh mạch bị thương, lúc này không biết dùng linh lực gì để cố chống đỡ.
Xưa nay hắn chưa bao giờ để Phượng Tuyết Sinh vào mắt, trong khi hắn và Phượng Hành Vân tính kế nhau thì tiểu phế vật Phượng Tuyết Sinh làm rùa đen rụt đầu, ngoại trừ tự mắng mình chính là rúc ở Lưu Ly Đạo không ra khỏi cửa.
Hoàn toàn chẳng có thành tựu gì.
Nhưng một tích tắc tiếp theo, thân hình tiểu phế vật vô dụng kia đột nhiên biến mất tại chỗ rồi lặng yên không một tiếng động lao tới như một bóng ma.
Chỉ trong nháy mắt Phượng Tuyết Sinh đã áp sát Phượng Bắc Hà, xà kiếm đâm tới chẳng chút nương tay, khuôn mặt xinh đẹp vừa u sầu lại vừa tàn nhẫn.
Phượng Bắc Hà vung tay lên theo bản năng, ngọn lửa lạnh giá màu xanh lam rít lên một tiếng rồi quấn quanh lòng bàn tay, một chưởng cản lại kiếm của Phượng Tuyết Sinh.
"Keng ——"
Phượng Tuyết Sinh đánh hụt một cú lập tức rúc vào góc vắng.
Phượng Bắc Hà: "......"
Phượng Ương: "......"
Phượng Tuyết Sinh trốn theo bản năng xong lập tức hối hận, thầm nghĩ hỏng bét, làm mất mặt phụ tôn rồi.
Hắn lấm lét quay đầu nhìn, quả nhiên thấy vẻ mặt Phượng Ương lạnh như băng.
Phượng Tuyết Sinh vội vàng xách kiếm quay lại.
Lần này Phượng Tuyết Sinh không trốn nữa mà thay đổi tính nết cầm trường kiếm chủ động đâm tới Phượng Bắc Hà.
Tuy linh lực hai người không chỏi nhau nhưng cũng chẳng tương thích nên đánh nhau cực kỳ tốn sức.
Lông mày Phượng Bắc Hà càng lúc càng nhíu chặt.
Phượng Tuyết Sinh ngày thường luôn im thin thít này......
Đúng là còn khó nhằn hơn cả Phượng Hành Vân nữa.
Ngay khi hắn đang sầm mặt chống đỡ đòn tấn công như rắn độc của Phượng Tuyết Sinh thì một thanh âm vang lên bên tai: "Giết hắn đi!"
Hơi thở Phượng Bắc Hà ngừng lại.
Cùng lúc đó, Phượng Ương đang uể oải xem thi đấu đột nhiên nheo lại mắt vàng.
"Im đi." Phượng Bắc Hà nhăn mặt, "Hắn đang ở đây."
Thanh âm kia không giấu được vẻ phấn khích, nằng nặc xúi giục: "Mau giết Khổng Tước đi, trong tim hắn có "Khô Vinh" đấy!"
Phượng Bắc Hà giật mình.
Khô Vinh?
Năm xưa tiên tôn chọn ba người làm thiếu tôn đã ban cho bọn họ một chiếc lông vàng Phượng Hoàng.
Phượng Bắc Hà dùng lông vàng để tăng tu vi.
Phượng Hành Vân dùng lông vàng để khống chế nước nóng không còn tùy tiện hại người.
Phượng Tuyết Sinh thì dùng lông vàng để thay mới bộ lông Khổng Tước xinh đẹp.
Hôm sau tiên tôn gọi ba người tới cười nhạt thông báo.
"Trong ba chiếc lông vàng hôm qua có một cây bị hạ Khô Vinh rồi."
Ba người sững sờ.
Tất nhiên bọn họ biết Khô Vinh là gì, nhất thời vẻ mặt Phượng Hành Vân và Phượng Bắc Hà cực kỳ khó coi, còn Phượng Tuyết Sinh lại cảm thấy vui vẻ lần đầu tiên trong đời, qua hôm sau vẫn còn khoái chí vì mình có bộ lông xinh đẹp.
Sau đó Phượng Bắc Hà cài Tuyết Lộc Y vào Cửu Trọng Thiên.
Qua vô số lần điều tra của Tuyết Lộc Y, rốt cuộc biết chắc trong tim tiên tôn đúng là có dấu vết Khô Vinh.
Phượng Bắc Hà vốn liều lĩnh táo bạo, sau khi suy nghĩ đã xé tim mình ra để xem bên trong có Khô Vinh hay không.
May mắn là Khô Vinh không nằm trong người hắn.
Bao năm nay Phượng Bắc Hà vẫn tưởng "Khô Vinh" bị hạ trong tim Phượng Hành Vân, tuy Phượng Hành Vân là ngụy quân tử nhưng hoàn toàn có đủ năng lực để đối đầu với hắn.
Phượng Tuyết Sinh......
Khi Phượng Bắc Hà và Phượng Hành Vân tranh giành vị trí tiên tôn chẳng mảy may để ý tới hắn.
Nhưng giờ thanh âm kia lại nói "Khô Vinh" nằm trên người Phượng Tuyết Sinh?!
Trong lòng Phượng Bắc Hà đột nhiên bực bội vô cớ.
Sao tiên tôn lại tùy tiện trói buộc mạng mình với một con Khổng Tước chán đời có thể tự sát bất cứ lúc nào như vậy?
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?
Càng nghĩ Phượng Bắc Hà càng thấy tiên tôn cao thâm khó lường.
Thanh âm kia còn đang thúc giục hắn: "Mau giết hắn đi! Bỏ lỡ dịp này thì không có cơ hội nào nữa đâu!"
Phượng Bắc Hà mơ hồ cảm nhận được khí tức tiên tôn, bị thanh âm kia thúc giục càng thêm nóng nảy, thế là dấy lên lửa xanh khắp mặt đất bao vây Phượng Tuyết Sinh!
Phượng Tuyết Sinh giỏi nhất là chạy trốn, vừa phát giác được nguy hiểm thì lập tức phi nước đại tẩu thoát.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một uy lực kỳ quái đột nhiên ập tới đè hắn quỳ xuống đất.
Phượng Ương nhíu mày cười nửa miệng: "Kim Ô?"
Uy lực của Kim Ô cũng có tác dụng với bốn tộc, Phượng Tuyết Sinh bị đè toàn thân phát run, ngay cả ý định kháng cự cũng không có, sau khi quỳ phịch xuống thì dứt khoát ngã lăn ra đất.
Cứ thế nằm thẳng cẳng.
Dù sao uy lực này mạnh như vậy hắn có trốn cũng chẳng thoát.
Phù Ngọc Thu sốt ruột nói: "Á! Nằm xuống rồi kìa! Phượng Hoàng, hắn có thể thắng thật sao a a a?!"
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương còn chưa lên tiếng thì linh lực Phượng Bắc Hà đã hóa thành mũi tên hung hãn lao như mưa về phía Khổng Tước nằm trên mặt đất!
Có lẽ lúc nãy Phượng Hành Vân bị uy lực đột nhiên xuất hiện kia áp đảo không thể nhúc nhích nên mới bị đánh văng xuống đài.
Hiện giờ Phượng Bắc Hà không có ý định đạp Phượng Tuyết Sinh xuống đài.
Mà là giết hắn.
Phượng Tuyết Sinh ủ rũ cúi đầu không nhúc nhích, để mặc cơn mưa linh lực kia đổ xuống.
Đòn tấn công dồn dập này ngay cả Phượng Hành Vân cũng khó lòng chống đỡ.
Đây chính là đòn hiểm, người tộc Khổng Tước thấy thế lập tức gào toáng lên.
"Thiếu tôn!"
Ngay cả đám người vây xem cũng bị dọa sợ, hoàn toàn không ngờ Phượng Bắc Hà thật sự muốn giết người.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, đòn tấn công vũ bão ập xuống Phượng Tuyết Sinh tựa như đánh vào một kết giới trong suốt làm văng ra nhiều đám lửa Phượng Hoàng bay tứ tán.
Con ngươi Phượng Bắc Hà co lại.
Phượng Tuyết Sinh......
Thế mà đem hết toàn bộ lông vàng Phượng Hoàng được ban mấy năm nay để tạo thành mai rùa hộ thân sao?!
Kết giới kiên cố như vậy phải đánh tới ngày tháng năm nào mới vỡ được?
Phượng Tuyết Sinh nằm ngửa mặc kệ lực công kích nện vào người.
Không phải hắn không muốn cố gắng mà là uy lực kia quá mạnh.
Hắn thật sự không đứng dậy nổi.
Phù Ngọc Thu lo lắng giùm hắn, bất giác siết chặt nắm đấm: "Đứng dậy đi, mau dậy đi!"
Phượng Ương lạnh lùng truyền âm tới: "Đứng dậy."
Phượng Tuyết Sinh rã rời nói: "Phụ tôn, con dậy không nổi đâu ạ."
Phượng Ương nói: "Có cần ta giúp ngươi không?"
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Phượng Tuyết Sinh không dám nên đành phải thử bò dậy, sau đó phát hiện...... thế mà đứng lên được!
Uy lực kia tựa như bị một luồng khí tức khác áp chế.
Thấy Phượng Tuyết Sinh rốt cuộc chịu đứng dậy, Phù Ngọc Thu mới thở phào một hơi, tuy đã biết trước thắng bại nhưng trán y vẫn toát đầy mồ hôi.
Có lẽ Phượng Ương đã xem chán nên đột nhiên nắm vai Phù Ngọc Thu hỏi: "Chiếc lông vàng ta tặng ngươi đâu rồi?"
Phù Ngọc Thu ngoan ngoãn thò vào vạt áo lấy ra chiếc lông vàng Phượng Hoàng được bọc trong nhiều lớp vải trắng đưa cho Phượng Hoàng bằng hai tay.
"Đây này."
Phượng Ương không cầm mà nhích lại gần y, một tay vòng qua tấm lưng mảnh mai của Phù Ngọc Thu khoác lên vai, còn tay kia nhẹ nhàng cầm tay Phù Ngọc Thu để năm ngón tay lộ rõ khớp xương nắm chiếc lông vàng kia.
Phù Ngọc Thu gần như bị Phượng Ương ôm trọn vào lòng, chẳng hiểu sao khi lưng y kề sát lồng ngực ấm áp của Phượng Ương, chim trắng âm thầm xù lông lên.
Nhưng lần này xù lông cũng không phải vì sợ hãi hay phẫn nộ như trước mà vì cảm giác tê dại từ lưng lan lên đầu làm y bồn chồn bứt rứt.
Phù Ngọc Thu không rõ đó là cảm giác gì, chỉ thấy không thể chịu đựng nổi, theo bản năng muốn thoát khỏi cái ôm kỳ quái này.
Phượng Ương nửa ép nửa ôm y trong ngực rồi kề vào tai y ấm giọng hỏi: "Muốn xem pháo hoa không?"
Vành tai Phù Ngọc Thu tê rần, không nghe Phượng Ương nói gì mà chỉ biết gật bừa.
Thấy y giống hệt con thỏ xù lông muốn nhảy đi, Phượng Ương đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp êm tai kia quả thực muốn lấy mạng, thậm chí Phù Ngọc Thu còn thấy nửa người tê dại mà không sao giải thích được.
"Nhìn cho kỹ nhé." Phượng Ương cười xong lại ôn tồn nhắc nhở y.
Phù Ngọc Thu miễn cưỡng dời lực chú ý vào chỗ Phượng Ương chỉ.
Hai ngón tay Phượng Ương sờ lên chiếc lông vàng trong tay Phù Ngọc Thu rồi rót vào một tia linh lực lửa Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu nhận ra hắn muốn làm gì nên lập tức kinh hãi rút tay về.
Đây là món quà đầu tiên Phượng Hoàng tặng y!
Không thể lãng phí bắn pháo hoa được!
Chỉ là năm ngón tay Phượng Hoàng như núi, sức lực không lớn nhưng vẫn đủ làm Phù Ngọc Thu không thể động đậy.
"Không sao." Phượng Ương thản nhiên nói, "Sau này sẽ tặng ngươi cái đẹp hơn."
Một tia linh lực rót hết vào lông vàng.
Ngay sau đó, chiếc lông vàng xinh đẹp bỗng nhiên nổ tung.
...... Vô số pháo hoa rực rỡ bắn ra, ánh sáng lập lòe chiếu rọi khuôn mặt diễm lệ của Phù Ngọc Thu.
Cùng lúc đó, Phượng Bắc Hà trên đài đột nhiên phát hiện không ổn.
Pháp trận hắn dùng để đánh cắp khí vận Phượng Hoàng đột ngột vỡ nát.
Phượng Bắc Hà lập tức biến sắc.