Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 28

Đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Vân Thu câm như hến, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu như đang nhìn một dũng sĩ.
Phù Ngọc Thu ngã thất điên bát đảo, lại bị biến cố bất ngờ này hù dọa nên nước mắt đều nghẹn lại.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của y tái nhợt, chống tay liều mạng lui ra sau nhưng tay chân y không chịu phối hợp, vừa lui mấy lần đã ngã tiếp, còn đè lên tóc dài làm y xuýt xoa vì đau.
Nước chậm rãi nhỏ xuống, tiếng tí tách vang vọng khắp đại điện.


Phù Ngọc Thu tự biết mình gây họa nên chỉ hận không thể vùi mặt vào khuỷu tay, cứ như làm vậy sẽ không cần đối mặt với hiện thực tàn khốc nữa.
Toàn thân tiên tôn ướt đẫm nhưng khí chất vẫn nho nhã cao quý.


Hắn cũng không tức giận mà lặng thinh một hồi, trên mi đọng mấy giọt nước, thậm chí còn tốt tính chìa tay ra với Phù Ngọc Thu.
"Bị ngã à?"
Phù Ngọc Thu rợn tóc gáy.
Thà Diêm La sống nổi điên với y còn đỡ hơn mỉm cười dịu dàng và quan tâm y như bây giờ.


Trước đây Phù Ngọc Thu luôn cảm thấy ca ca mình tính tình thất thường, chỉ cần mình không nghe lời sẽ lập tức ăn đòn, nhưng so với Diêm La sống thì ca ca y quả thực dịu dàng như gió xuân tháng Ba.
Tiên tôn nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy xinh đẹp kia, phát hiện bên trong tràn đầy sợ hãi.


Chẳng hiểu sao trong lòng tiên tôn đột nhiên lạnh lẽo.
Hắn không thích ánh mắt này.
Một đám mây chợt bay tới kề vào tai tiên tôn nói gì đó.
Ánh mắt tiên tôn lóe lên, chẳng quan tâm đến cảm xúc lạ lẫm kia nữa mà thản nhiên nói: "Sợ cái gì, ta có ăn thịt ngươi đâu?"


Phù Ngọc Thu chớp mắt mấy cái.
Đã bị tưới ướt thế này mà thật...... thật sự không nổi cáu sao?
Vừa nghĩ vậy Phù Ngọc Thu hơi yên tâm lại, Diêm La sống đã không so đo chuyện tày đình này thì mình cần gì phải thấp thỏm.
Y rầu rĩ nói: "Đâu có sợ, ta, ta muốn trở về thôi."


"Về bằng cách nào?" Áo và tóc tiên tôn đẫm nước nhưng vẫn thong dong lười biếng nhìn y, "Bò đi à?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu hồn bay phách tán hai mươi năm nên hoàn toàn không thể điều khiển hình người này.
Muốn về thiên điện chắc phải bò thật rồi.


Cảm giác tiên tôn như đang xem trò vui của mình, Phù Ngọc Thu to gan nhe răng với hắn: "Không cần ngươi lo."
Náo động lớn như vậy làm nỗi uất nghẹn trong lòng y rốt cuộc tan biến sạch.


Phù Ngọc Thu nhanh chóng lạc quan lại rồi nghĩ thầm: "Thôi không sao —— Hai mươi năm chẳng là gì cả, dù sao cũng mấy chục năm rồi họ không về Văn U Cốc, chuyện đã xảy ra thì mình tìm cơ hội xuống hạ giới giải thích rõ ràng với họ là được rồi."
Y rất vô tư, an ủi mình xong lại chống tay xuống đất.


...... Thế mà định bò đi thật.
Tiên tôn: "......"
Cảnh tượng một đại mỹ nhân bò trên mặt đất quá đẹp, Vân Thu sốt ruột nhìn tiên tôn liều mạng ám chỉ.
Tiên tôn liếc hắn một cái: "Đưa y về đi."
Vân Thu bước tới muốn đưa tay ra dìu.


Chỉ là thân thể Phù Ngọc Thu nhìn như được tạo ra từ mây, con rồng da dày thịt béo chưa tới gần thì đã sợ mình không khống chế được sức mạnh làm y vỡ vụn.
Vân Thu hít sâu một hơi rồi chuẩn bị tâm lý kỹ càng, định bế Phù Ngọc Thu lên.
Tiên tôn chợt nhíu mày vung tới một tia linh lực.


Phù Ngọc Thu mất khống chế "chíp" một tiếng rồi hóa thành chim trắng nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay xòe rộng của Vân Thu.
Vân Thu: "......"
Rốt cuộc tính chiếm hữu này ở đâu ra thế?
Vân Thu không dám nhiều lời mà vội vã chạy đi.
Chờ hai người đi xong, tiên tôn bảo đám mây bên tai: "Cho hắn vào đi."


Giây lát sau thiếu tôn Thương Loan Phượng Hành Vân từ bên ngoài đi vào đại điện cung kính hành lễ.
"Khấu kiến phụ tôn."
Tiên tôn ngoắc ngón tay, mấy giọt nước trên bàn ngọc lơ lửng bay lên rồi không ngừng xoay tròn quanh ngón tay trắng như ngọc của hắn.


Hắn hờ hững nói: "Đứng lên đi —— Có chuyện gì?"
Phượng Hành Vân ôn hòa nói: "Phượng Bắc Hà dưới hạ giới xô ngã tháp Thiên Thính do Tiên Minh dựng lên đè gãy linh mạch của Tiên Minh rồi ạ."
Tiên tôn nhíu mày.
Chưa đầy nửa canh giờ mà Phượng Bắc Hà hành động thật nhanh nhẹn.


"Thì sao?" Tiên tôn thản nhiên nói, "Chẳng phải Long tộc sẽ đi ban mưa à?"
Phượng Hành Vân ngập ngừng: "Tuy là thế nhưng tam giới đầy tiếng oán than, Yêu tộc...... cũng thoát ly bốn tộc để đứng về phe Tiên Minh rồi ạ."
Tiên tôn vẫn đang nghịch mấy giọt nước kia, có vẻ không bận tâm lắm.


Phượng Hành Vân đợi hồi lâu mà không nghe trả lời nên ngẩng đầu nhìn rồi nhướng mày hỏi: "Nước trên người phụ tôn......?"
"Ừ." Tiên tôn rốt cuộc mở miệng, cười mà như không cười nhìn hắn, "Đệ đệ tốt của ngươi làm đấy."
Phượng Hành Vân giật thót tim.


Tiên tôn dùng linh lực ngưng tụ toàn bộ nước trên người vào lòng bàn tay, quần áo và tóc đen lập tức khô ráo, chỉ có một quả cầu nước xanh thẫm lơ lửng.
"Ngươi có nhận ra linh lực này không?"
Phượng Hành Vân cúi đầu: "Hành Vân không biết ạ."


Tiên tôn cười một tiếng rồi thản nhiên nói: "Sao cơ? Ngươi giao Thủy Liên Thanh cho Bạch Tước để y đến Cửu Trọng Thiên giết ta, chưa đầy nửa tháng mà ngươi đã quên rồi à?"
Phượng Hành Vân lập tức tái mặt quỳ phịch xuống đất.


"Phụ tôn minh giám, chuyện đại nghịch bất đạo như thế Hành Vân tuyệt đối không dám làm đâu ạ."
"Không dám?" Tiên tôn thờ ơ vung hai ngón tay lên, quả cầu nước xanh thẫm bỗng nhiên lao vút tới chỗ Phượng Hành Vân, "Ta thấy ngươi dám lắm chứ."


Phượng Hành Vân không dám tránh nên để mặc quả cầu nước đập trúng người, trong nháy mắt ướt như chuột lột.


Tiên tôn lạnh nhạt nói: "Chim trắng mới phá vỏ hai mươi năm nên thần trí chưa đầy đủ, nếu không phải ngươi sai khiến thì sao y lại có Thủy Liên Thanh, còn to gan đến đây tập kích ta bằng nước nữa?"
Phượng Hành Vân cúi thấp đầu, nước chảy đầm đìa trên mặt, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.


Hắn đưa Thủy Liên Thanh cho Bạch Tước là muốn y đặt trong suối Cửu Trọng Thiên.
Thế mà tên ngu xuẩn này lại quang minh chính đại tưới nước lên người tiên tôn sao


"Phụ tôn bớt giận......" Phượng Hành Vân lanh trí giải thích, "Theo lời ngài nói thì thần trí Bạch Tước không đầy đủ nên chắc đã hiểu sai ý con rồi ạ."
Tiên tôn dựa vào thành ghế mây lạnh nhạt hỏi: "Là sao?"


"Thủy Liên Thanh kia con lấy từ tay Phượng Bắc Hà, có thể khắc chế lửa Phượng Hoàng của ngài để ngài không cách nào niết bàn."


Phượng Hành Vân cố tìm lời giải thích hợp lý: "Con sợ Phượng Bắc Hà hại ngài nên đoạt lấy Thủy Liên Thanh rồi nhờ Bạch Tước giao cho ngài. Nhưng không biết Bạch Tước bị kẻ khác sai bảo hay thần trí thật sự có vấn đề mà tự tiện ra tay làm hại ngài......"


Chỉ mấy câu ngắn ngủi Phượng Hành Vân đã ám chỉ dã tâm thầm kín của Phượng Bắc Hà.
Sau đó lại âm thầm báo cho tiên tôn hình như Bạch Tước cũng có ý đồ khác.
Đồng thời phủi sạch tội trạng của mình.


Tiên tôn bình tĩnh nhìn Phượng Hành Vân, nghe câu giải thích không chút sơ hở này thì chậm rãi vỗ tay rồi cười như không cười nói: "Hành Vân, tuy ngươi không có năng lực mạnh nhất trong ba tộc nhưng nhất định là kẻ thông minh nhất."


Phượng Hành Vân bình tĩnh nói: "Mọi lời Hành Vân nói đều là thật đấy ạ."
Chẳng biết tiên tôn có tin hay không mà tâm tình khá hơn đôi chút, hắn nói: "Ra ngoài quỳ đi."
Phượng Hành Vân gật đầu: "Dạ."
Dứt lời hắn đứng dậy đi ra đại điện ngoan ngoãn quỳ.


Vừa quỳ xong thì mây trắng ở Cửu Trọng Thiên đột nhiên biến thành mây đen lốp bốp nổ vang, mưa tầm tã trút xuống đầu.
Phượng Hành Vân lập tức ướt sũng.
Tộc Thương Loan thuộc nước nên cũng không ghét nước, chỉ là trên người ẩm ướt có chút không thoải mái.


Phượng Hành Vân cúi đầu quỳ nghiêm chỉnh, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Hành động của tiên tôn hôm nay hình như không phải vì tức giận.
Mà giống như......
Cố ý giận chó đánh mèo?
Ai đã trêu chọc hắn?
***


Trong thiên điện bên cạnh đại điện Cửu Trọng Thiên, Phù Ngọc Thu đang đứng trên bệ cửa sổ kinh ngạc nhìn mưa to đột nhiên ào ạt rơi xuống bên ngoài.
Nhìn ra cửa sổ có thể thấy một bóng người quen thuộc quỳ ngoài đại điện trống trải.
Phượng Hành Vân?
Phù Ngọc Thu nheo mắt.


Phượng Hành Vân đến Cửu Trọng Thiên?
Không đúng, lúc nãy Phượng Bắc Hà cũng đến đây, chẳng lẽ thang mây từ Cửu Trọng Thiên xuống hạ giới đã mở lại?
Sau khi Vân Thu đặt y xuống đây thì lập tức chạy đi xem kịch vui nên thiên điện không có ai.
Tim Phù Ngọc Thu đột nhiên đập mạnh.


Nếu nhân cơ hội này đến thang mây......
Phù Ngọc Thu định ở lại Cửu Trọng Thiên làm cáo mượn oai hùm, nhưng lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ dưới trướng người khác hoàn toàn không phải cuộc sống dành cho một cây cỏ, huống chi trong chớp mắt đã qua "hai mươi năm" giống như một nhát búa nện mạnh vào tim y.


Phù Ngọc Thu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cân nhắc lợi hại, định mạo hiểm đến thang mây nhìn.
Nếu may mắn gặp thang mây chưa đóng thì có thể thừa cơ chạy đến Lưu Ly Đạo.
Nếu xui xẻo thì y sẽ ngoan ngoãn chíp chíp chíp nói mình đi chơi vô tình lạc đường.


Phù Ngọc Thu vừa nghĩ tới "hai mươi năm" thì trong lòng lập tức chua xót, chẳng còn quan tâm gì nữa mà nhảy xuống cửa sổ đội mưa cố gắng chạy tới thang mây.
Trong đại điện Cửu Trọng Thiên cũng mưa.
Tiên tôn ngồi trên ghế mây để nước lạnh đổ xuống người.


Rõ ràng là Phượng Hoàng có linh lực lửa nhưng chẳng hiểu sao lại thích mưa.
Một lát sau Vân Quy đột nhiên đi vào nhíu mày nói: "Tôn thượng, tiểu điện hạ đi tới thang mây đấy ạ."
Tiên tôn phút chốc mở ra mắt vàng.
"Thang mây?"


"Dạ." Vân Quy đáp, "Lúc nãy thiếu tôn Thương Loan mới đến nên thang mây dẫn tới Lưu Ly Đạo chưa đóng ạ."
Tiên tôn trầm mặc hồi lâu: "Y đến thang mây làm gì?"
Vân Quy đoán được sắc mặt tiên tôn nên khẽ nói: "Không biết nữa ạ."
Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ.


Đến thang mây tất nhiên là để rời khỏi Cửu Trọng Thiên.
Toàn thân tiên tôn sũng nước, tóc dài bị mưa thấm ướt trở nên đen bóng khiến đôi mắt vàng đột nhiên lạnh lùng của hắn càng thêm quỷ dị.
Câu nói ban nãy của Phượng Hành Vân vang vọng bên tai.
Chim trắng kia......


Thật sự vô hại ngu xuẩn như bề ngoài sao?
Hay y đã sớm biết thân phận của mình nên trước mặt Phượng Hoàng mới cố ý làm bộ làm tịch?
Trong lòng tiên tôn chợt dâng lên vô số nỗi nghi ngờ mà lúc trước hắn cố đè xuống.


Phượng Bắc Hà và Minh Nam muốn dụ hắn xuống hạ giới để tìm cơ hội ám sát.
Phượng Hành Vân cũng che giấu dã tâm, ngoài mặt tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng chẳng tốt hơn Phượng Bắc Hà bao nhiêu.
Còn chim trắng......


Đệ đệ Phượng Hành Vân, trên mình còn có Thủy Liên Thanh của Phượng Bắc Hà, giờ cũng muốn xuống hạ giới.
Hình như tất cả mọi người đều đang nghĩ trăm phương ngàn kế dụ hắn hạ phàm.
Hệt như năm xưa bốn tộc nghe lời Chu Tước Tiên Tôn bắt hắn chịu bao khuất nhục.
"Tai họa."
"Tai ương."


"Mạng Phượng Hoàng này......"
"—— Là điềm gở! Kẻ này đáng chém!!"
Tiên tôn siết chặt tay vịn ghế mây rồi đứng phắt dậy, vẻ mặt giận dữ chưa từng có.
Ghế mây ầm vang tan thành sương mù bay đi.
Vân Quy không dám thở mạnh, thấy tiên tôn lạnh mặt đi ra ngoài thì vội vàng đuổi theo.


Tiên tôn đi ra đại điện, thân hình bỗng nhiên hóa thành mây biến mất.
Sau đó một đám mây bên cạnh thang mây đột nhiên vặn vẹo xoay tròn.
Tiên tôn bước ra khỏi mây mù, áo bào tung bay, vạt áo bị gió thổi phấp phới hệt như cuồng phong nổi lên.


Trên thang mây, Phù Ngọc Thu mơ hồ thấy thông đạo đang mở rộng nên cực kỳ mừng rỡ.
Rốt cuộc y cũng gặp may một lần, thông đạo thang mây chưa bị đóng lại!
Phù Ngọc Thu không kịp quan tâm đến độ cao mà leo xuống bậc thang, nỗi sung sướng lan tràn khắp người làm y vui đến phát khóc.


Y không biết giải trận pháp giam cầm Phượng Hoàng nên chẳng biết làm thế nào dẫn Phượng Hoàng theo, chỉ có thể áy náy khổ sở lăn tới phía trước.
Ngay khi sắp đến nơi thì sau lưng chợt truyền đến một uy lực quen thuộc.
Y ngoái nhìn lại, trên mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi.


Tiên tôn đang đứng trên cao ngó xuống lối vào thang mây, lạnh lùng nhìn y.
Sương mù và mây đen chưa tan kéo theo mưa to lộp độp rơi xuống tụ lại sau lưng tiên tôn, nhìn hắn chẳng khác nào Bạch Vô Thường đến lấy mạng.
Phù Ngọc Thu rùng mình, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bực tức.


"Rốt cuộc có thôi đi không?!"
Thấy y vẫn chưa đi, cơn thịnh nộ trong lòng tiên tôn dường như tan biến sạch.
Hắn vươn tay về phía chim trắng, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: "Về đây."
Đã là cá chậu chim lồng thì phải biết an phận chấp nhận số mệnh.
Sao còn muốn bỏ trốn cơ chứ?


Vẻ mặt tiên tôn điềm tĩnh, thậm chí có thể gọi là dịu dàng nhưng trong lòng đang nghĩ gì thì chẳng ai biết được.
Hắn nhìn chim trắng, kiên nhẫn chờ y trở về.


Rõ ràng lúc này tiên tôn đang cười nhưng Phù Ngọc Thu lại mơ hồ cảm thấy hắn đang giận điên lên, nếu mình về thật thì kiểu gì cũng bị vặt đầu chim.
Phù Ngọc Thu không dám về.


Y có linh cảm nếu lần này không thoát được thì có lẽ cả đời này sẽ bị giam hãm ở Cửu Trọng Thiên không được tự do nữa.
Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu vừa khϊế͙p͙ đảm vừa lăn nhanh xuống mấy bậc thang.
Không thèm đếm xỉa.


Trong nháy mắt, mây mù trắng tinh thanh khiết trên mình tiên tôn như lệ quỷ chen nhau xổ lồng gào thét bên tai hắn.
"Đừng để y đi."
"Đừng đến nơi ta không nhìn thấy."
Vân Quy run sợ trong lòng: "Tôn thượng......"
Tiên tôn lạnh lùng nói: "Đóng lại."
"Nhưng tiểu điện hạ còn đang trên thang."


Nếu giờ đóng lại thông đạo thì thang mây này cũng sẽ hóa thành mây mù tan ra.
Không có thang mây phía dưới chính là khoảng không cao vạn trượng dẫn xuống hạ giới.
Ngay cả thiếu tôn ba tộc rơi xuống thang mây cũng sẽ thịt nát xương tan.
Tiên tôn lườm Vân Quy.


Vân Quy thất kinh, lập tức vận chuyển linh lực đóng lại thông đạo thang mây.
Cùng lúc đó, con đường trước mặt Phù Ngọc Thu dần trở nên trong suốt nhưng đường sau lưng vẫn vững chắc như cũ.
Tiên tôn đứng trên cao lạnh nhạt nhìn y.
Hắn đang cho Phù Ngọc Thu lựa chọn.


Chọn bỏ trốn để rồi rơi xuống vực sâu thịt nát xương tan?
Hay chọn trở lại Cửu Trọng Thiên để tiếp tục làm một con chim mất tự do nhưng không buồn không lo?
Phù Ngọc Thu quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.


Từ khi trùng sinh y vẫn luôn miễn cưỡng nhân nhượng để được sống, dường như y đã quen nhu nhược nên tiên tôn cho rằng y sẽ lựa chọn trở về.
Đôi mắt xinh đẹp của Phù Ngọc Thu nhìn tiên tôn tràn ngập oán hận.
Y thà chết chứ không muốn bị người khác gò ép nữa.


Nghĩ đến đây Phù Ngọc Thu nhìn thông đạo đang dần biến mất cách đó không xa, bỗng nhiên đạp chân một cái rồi nhảy thẳng xuống lối vào thông đạo.
Y rất sợ độ cao, chỉ cần sơ sẩy sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nhưng vẫn bất chấp tất cả để nhảy.


Tiên tôn đang tin chắc y sẽ trở lại đột ngột nheo mắt vàng, theo bản năng vươn tay tới phía trước.
Phù Ngọc Thu vẫn còn cách thông đạo một khoảng.
Vân Quy nín thở nhìn chim trắng chưa từng bay giờ lại gian nan xòe ra hai cánh.
Y muốn bay sao?!


Ánh mắt tiên tôn rơi vào đôi cánh nhỏ bé kia, biểu cảm không phải giận dữ như thường ngày mà là sững sờ hiếm thấy.
Chớp mắt tiếp theo, Phù Ngọc Thu vụng về sải cánh bay một đoạn, rốt cuộc vọt tới lối vào thông đạo.
Ngay cả Vân Quy trung thành với tiên tôn cũng toát mồ hôi hột vì y.


Phù Ngọc Thu đang lảo đảo xông vào thông đạo thì chợt cảm thấy một luồng linh lực từ phía sau ập đến chẳng chút lưu tình phá nát thông đạo.
Mây mù ầm vang nện xuống đất lăn tăn như sóng biển.
Phù Ngọc Thu: ""
Phù Ngọc Thu xù lông lên rồi tức tối quay đầu lại.


Đã ngửa bài thì y cũng chẳng muốn tiếp tục chịu đựng nữa, thế là mắng té tát: "Diêm La sống! Có phải ngươi bệnh thật không đấy?! Sao chưa chịu uống thuốc đi?!"
Tiên tôn vẫn lặp lại câu kia: "Về đây."
Đã trêu chọc hắn thì đừng hòng thoát dễ như vậy.


Phù Ngọc Thu sắp bị tên điên này làm tức xỉu, thở hồng hộc.
Đúng lúc này đám mây duy nhất dưới chân Phù Ngọc Thu cũng dần tan đi.
Phù Ngọc Thu liếc thấy khoảng không dưới chân càng choáng hơn.


Y cũng không biết phía dưới là nơi nào, còn tưởng Lưu Ly Đạo nên dứt khoát nghiến răng một cái rồi nổi giận mắng: "Về cái chíp!"
Nói xong y thả mình nhảy xuống.
Vân Quy: "!!!"
Trơ mắt nhìn cục bông trắng kia rơi thẳng xuống dưới như hòn đá nặng, Vân Quy suýt bật khóc.


Tiên tôn kinh ngạc đứng sững tại chỗ như không ngờ y thật sự nhảy xuống.
Vân Quy vội kêu lên: "Tôn thượng, có cần ta cứu y không ạ?!"
Tiên tôn trầm mặc hồi lâu, cảm xúc đã lắng xuống, hắn lạnh lùng liếc nhìn Vân Quy rồi lạnh lùng gằn từng chữ.
"Y đã muốn chết thì sao phải cứu?"
Vân Quy: "Nhưng......"


Mặt nạ hiền hòa thường ngày của tiên tôn đã bị xé rách, hắn trở nên lạnh lùng chưa từng thấy.
"Chẳng phải y biết bay à, chờ y tự bay lên đi."
Nói xong hắn quay lưng đi.
Nhưng chim trắng hoàn toàn không có vẻ gì bay lên, thậm chí Vân Quy còn thấy y quơ quào đôi cánh nhỏ làm mình rơi càng nhanh hơn.


Vân Quy cắn răng đi theo tiên tôn.
Tiên tôn đi phía trước, bóng lưng cao lớn sừng sững như núi tuyết, tựa như chuyện gì cũng không thể hạ gục hắn.
Nhưng bước chân tiên tôn càng lúc càng chậm, càng lúc càng nặng, bàn tay buông thõng bắt đầu run nhẹ.


Vân Quy phát hiện không ổn nên lúng túng nói: "Tôn thượng?"
Bước chân tiên tôn đột ngột khựng lại.
"Ngày ngươi phá vỏ, chín con quạ vàng tranh nhau tỏa sáng với mặt trời, cả tộc Phượng Hoàng diệt vong."
"Tai họa, điềm gở."
"Ngươi sẽ hại chết tất cả......"
"Chíp chíp ——!"


Mọi lời nhục mạ nguyền rủa văng vẳng bên tai như bị thứ gì đó xua đuổi, tiếng chíp chíp thánh thót du dương từ xa vọng đến dần chiếm cứ đầu óc hỗn loạn điên cuồng của tiên tôn.
"Ngươi làm vậy nè, xù lông lên rồi lắc mạnh là có thể giũ hết nước ngay."
"Đi theo ta đi."
"—— Chạy đi!"


"Phượng Hoàng, cho, cho ngươi đó."
"Ta xấu quá, ta biến thành nhân loại ghê tởm rồi!"
"Phượng Hoàng ——"
"Phượng Hoàng......"
"Phượng Hoàng."
Tiên tôn bỗng nhiên quay phắt lại.
Áo bào thêu hình Phượng Hoàng quét qua nửa vòng giữa không trung như một thanh đao chém đôi mây mù chung quanh.


Mặt hắn trầm như nước, đi nhanh tới thang mây.
Theo mỗi bước chân của hắn, mây trắng chung quanh như bị lửa thiêu đốt hiện ra sắc màu óng ánh hệt như ráng đỏ hoàng hôn rực rỡ.
"Xoẹt" một tiếng, hình Phượng Hoàng thêu chìm trên áo bào trắng sống dậy bay ra khỏi vạt áo.
Vân Quy trố mắt.


Chỉ sau mấy bước áo trắng của tiên tôn đã hóa thành ngọn lửa Phượng Hoàng, truyền thừa Phượng Hoàng lóe lên ánh sáng đỏ vàng hóa thành một luồng linh lực hung hãn tụ hợp vào đôi cánh đã gãy không biết bao nhiêu lâu kia.
Cánh gãy trong khoảnh khắc lành lại như cũ.
Một tiếng rít vang lên.


Phượng Hành Vân ở Cửu Trọng Thiên bị một luồng linh lực quét qua, vì uy lực trong máu mà đột nhiên hóa về nguyên hình Thương Loan, kinh hãi nhìn về phía thang mây.
Phượng Hoàng tung cánh bay ra từ trong lửa.
Lông vũ rực rỡ xuyên qua ngàn tầng mây mù lao xuống độ cao vạn trượng.