Tiên tôn xưa nay không thích náo nhiệt, thậm chí còn chán ghét ba tộc từng trung thành với Chu Tước Tiên tôn. Ngoại trừ ba vị thiếu tôn và tư tôn Uyên Sồ thì không ai được bén mảng đến Cửu Trọng Thiên.
Vân Thu kinh ngạc: "Gọi hết luôn ạ?"
Tâm tình tiên tôn tốt chưa từng có, kiên nhẫn trả lời câu hỏi ngu xuẩn của hắn: "Tất nhiên rồi."
"Nhưng thiếu tôn Đồng Hạc...... nghe nói đang bệnh nên không thể rời khỏi Vân Bán Lĩnh đâu ạ." Vân Thu do dự nói, "Còn tư tôn Uyên Sồ......"
Sắc mặt tiên tôn tái nhợt vì bệnh, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Phù Ngọc Thu rồi thờ ơ nói: "Vậy gọi Vân Quy đi với ngươi. Nếu ai không muốn tới thì giết ngay tại chỗ."
Vân Thu: "......"
Phù Ngọc Thu: ""
Giết...... ngay tại chỗ?
Vân Thu đờ đẫn lui ra ngoài.
Phù Ngọc Thu quên cả khóc, ngửa đầu mờ mịt nhìn tiên tôn, không rõ hắn lại nổi cơn điên gì.
"Vui chưa?" Tiên tôn lười biếng chống tay lên má rồi cúi xuống đối mặt với Phù Ngọc Thu, ánh mắt cực kỳ dịu dàng như đang nhìn người yêu hờn dỗi, "Hát một bài nghe xem."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu giật mình, vội vàng tỉnh táo lại từ viên đạn bọc đường của Diêm La sống rồi hung tợn trừng hắn.
Y vẫn còn ghim Diêm La sống vì bắt Phượng Hoàng về lại!
Hơn nữa y từng chạy trốn khỏi Cửu Trọng Thiên, Diêm La sống chỉ hận không thể đem y đi bắn pháo hoa chứ dễ gì giúp y?
Không chừng hắn gọi hết người ở Lưu Ly Đạo tới đây để thỏa mãn sở thích quái gở của mình cũng nên.
Nhưng nếu tất cả mọi người ở Lưu Ly Đạo đều tới thì có phải y sẽ được gặp ba vị thiếu tôn, khỏi cần lăn năm sáu trăm năm đến Vân Bán Lĩnh không nhỉ?
Vừa nghĩ vậy lửa giận của Phù Ngọc Thu vơi đi phần nào nhưng vẫn không thèm để ý Diêm La sống.
Tiên tôn cũng chẳng giận mà bế Phù Ngọc Thu chậm rãi đến đại điện Cửu Trọng Thiên.
Có Diêm La sống ở đây, Phù Ngọc Thu chạy không thoát mà cũng chẳng muốn chạy.
Tiên tôn dựa vào ghế mây, khuỷu tay tì lên tay vịn, tóc dài chưa buộc xõa xuống, mấy lọn tóc đen nhánh vắt lên đuôi Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu được đặt đứng trên lan can, sau lưng là tay áo và khuỷu tay tiên tôn, vừa quay đầu nhìn thoáng qua thì bực bội hất mấy lọn tóc ra.
Xúi quẩy!
Vân Thu làm việc rất nhanh nhẹn.
Chưa đầy một khắc sau bên ngoài đại điện đã vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp như có một đám đông nơm nớp lo sợ rón rén đi đến.
Vân Thu vào bẩm báo: "Tôn thượng, tổng cộng một trăm ba mươi bảy người ở Lưu Ly Đạo đến rồi ạ."
Phù Ngọc Thu kinh ngạc.
Chẳng phải Lưu Ly Đạo chỉ có thiếu tôn ba tộc và tư tôn Uyên Sồ thôi à, sao lại nhiều người như vậy?
Tiên tôn lười biếng nói: "Để nguyên hình vào đây chạy một vòng đi."
Vân Thu lúng túng vâng dạ, trong lòng thầm nghĩ: "Huy động nhân lực gọi nhiều người như thế chỉ để...... chạy một vòng thôi sao? Chẳng lẽ tôn thượng đang tuyển phi?"
Tính tình tiên tôn cổ quái âm tình bất định, lại tàn nhẫn ưa giết chóc, việc này cả ba tộc đều biết.
Lần này vô duyên vô cớ gọi mọi người đến Cửu Trọng Thiên, chim chóc đủ màu sắc câm như hến, nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh, chỉ sợ bị tiên tôn đem bắn pháo hoa.
Bầy chim co quắp như chim cút vụng về cất bước đi vào đại điện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Có mấy tâm phúc của thiếu tôn ba tộc to gan hơn một chút ngẩng đầu liếc trộm ghế mây rồi khẽ giật mình.
Tiên tôn áo trắng ngồi dựa vào ghế mây hệt như tiên nhân, áo bào dài phủ xuống thềm ngọc, vừa tôn quý vừa thanh nhã.
Hắn không có hứng thú với đám chim chóc đi lòng vòng bên dưới, ánh mắt chỉ dán chặt vào chim trắng bé nhỏ trên lan can, khóe môi thấp thoáng ý cười, nhìn có vẻ......
Rất dịu dàng.
Dịu dàng?
Đám người rùng mình một cái.
Tiên tôn sao lại dịu dàng được, bọn họ sợ tới điên rồi sao?!
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không phát giác được ánh mắt Diêm La sống.
Y không hiểu rốt cuộc hành động của tiên tôn có ý gì nhưng vẫn nắm lấy cơ hội này để tìm Phong Bắc Hà.
Lưu Ly Đạo đông đảo chim chóc, Phù Ngọc Thu nhìn không chớp mắt từng con chim đi qua trước mặt.
Nhưng hai mắt y đã bị đám lông vũ sặc sỡ kia làm hoa lên mà vẫn chưa tìm được khí tức quen thuộc.
Tiên tôn gõ nhẹ tay vịn, thấy thế lại gọi Vân Thu tới: "Hóa thành người đi thêm một vòng đi."
"......" Khóe miệng Vân Thu giật giật, "Dạ."
Phù Ngọc Thu đang ỉu xìu lập tức phấn khởi.
Hình người!
Mặc dù y ghét nhân loại và còn bị mù mặt nhưng gương mặt ghê tởm của Phong Bắc Hà hệt như một dấu ấn in sâu.
Y vẫn còn nhớ rất rõ!
Bầy chim ngơ ngác lại hóa thành người đi một vòng quanh đại điện.
Chốc lát sau Phù Ngọc Thu lại ỉu xìu.
Trong đám người này không có Phong Bắc Hà.
Thấy Phù Ngọc Thu héo như lá cây, tiên tôn im lặng giây lát rồi hỏi: "Thiếu tôn và tư tôn đâu?"
Vân Thu: "Ở thiên điện ạ."
Nếu cuộc "tuyển phi" này có ba vị thiếu tôn và tư tôn xen lẫn trong đó thì chẳng khác nào sỉ nhục, đương nhiên bọn họ sẽ không chịu.
Tiên tôn thản nhiên nói: "Gọi vào đây."
Vân Thu gật đầu vâng dạ.
Chẳng bao lâu sau bốn người từ thiên điện chậm rãi đi đến.
Phù Ngọc Thu vội vàng nghiêng đầu nhìn.
Người đầu tiên là nam nhân áo xanh quen thuộc trong trí nhớ của Phù Ngọc Thu, tướng mạo hắn và Thanh Khê khá giống nhau, khí chất ôn hòa, trên má còn có một hình xăm của tộc Thương Loan.
Đó là thiếu tôn Thương Loan, Phượng Hành Vân.
Phù Ngọc Thu bĩu môi.
Quả nhiên Phượng Hành Vân đã sai y đến đây ám sát tiên tôn.
Chẳng phải người tốt gì chíp chíp.
Sau đó là một nam nhân mặc áo bào đen, nhìn hắn cực kỳ buồn rầu, lúc đi luôn cúi thấp đầu.
Không quen.
Phù Ngọc Thu nhìn sang người thứ ba.
Nếu nói nam nhân thứ hai là tảng đá phủ bụi thì vị thứ ba chính là dạ minh châu sáng lấp lánh.
Thiếu niên mặc áo bào hoa lệ màu vàng và đỏ, tóc dài đen nhánh tết thành bím rũ xuống vai, bên trên còn lác đác mấy đóa hoa kiều diễm thơm ngát.
Gương mặt kia vô cùng xinh đẹp, vừa thấy tiên tôn thì lập tức tươi cười làm tăng thêm vẻ diễm lệ.
Không quen.
Phù Ngọc Thu dời mắt sang người cuối cùng, sau đó sững sờ.
Nam nhân mặc áo đen có bộ dạng hờ hững, sắc mặt tái nhợt như vừa bệnh nặng mới khỏi, tướng mạo hoàn toàn khác với ký ức của Phù Ngọc Thu.
Là Phong Bắc Hà sao?
Phù Ngọc Thu nhất thời bối rối không dám xác định.
Bốn người đến dưới đại điện cung kính quỳ xuống hành lễ.
"Khấu kiến phụ tôn."
Thấy Phù Ngọc Thu ngơ ngác nhìn Phượng Bắc Hà, tiên tôn nhíu mày nói: "Phượng Bắc Hà, hóa thành nguyên hình đi."
Phượng Bắc Hà cau mày.
Tiên tôn luôn nói chuyện với bọn họ bằng ngữ điệu như đang đùa linh sủng, cứ như thiếu tôn và hoàng oanh, chim trắng ca hát khoe mẽ ở Cửu Trọng Thiên chẳng có gì khác nhau.
Dù vậy Phượng Bắc Hà vẫn không thể không hóa thành nguyên hình.
Một ngọn lửa xanh thẫm bùng lên, sau đó một con hạc đỏ hoa mỹ xuất hiện tại chỗ.
"Phụ tôn có gì sai bảo ạ?"
Tiên tôn không để ý mà rũ mắt nhìn chim trắng trên lan can.
Chim trắng chẳng có phản ứng gì nhưng thân thể lại cứng đờ, lông tơ trên mình âm thầm xù lên, gần như mê mang nhìn hạc đỏ.
Ngay khi tiên tôn gọi tên "Bắc Hà" thì Phù Ngọc Thu đã ngây dại.
Phong Bắc Hà từng nói "Tất cả chỉ là diễn kịch thôi" quả thật không sai.
Thân phận Nhân tộc là giả, bị thương nặng là giả, tên họ là giả, ngay cả gương mặt kia cũng là giả.
Tất cả chỉ là diễn kịch thôi.
Diễn kịch......
Trước khi gặp Phượng Bắc Hà, Phù Ngọc Thu cứ nghĩ đến cái tên này thì lại tức giận ngút trời, hùng hổ chửi rủa liên tục, chỉ hận không thể làm hắn hồn bay phách tán.
Nhưng khi thật sự tìm được hắn, Phù Ngọc Thu lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Thậm chí y cũng không biết tại sao mình bình tĩnh như vậy.
Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ mờ mịt nhìn con hạc đỏ lộng lẫy kia.
Trong lòng y trống rỗng như đã mất hết mọi cảm xúc.
Mãi đến khi......
Hai giọt lệ ứa ra từ khóe mắt đỏ bừng.
Tiên tôn nhíu mày.
Phù Ngọc Thu...... Phù Ngọc Thu lại bị tức khóc.
Sự bình tĩnh sau khi nhìn thấy Phượng Bắc Hà không phải vì y vô dục vô cầu không muốn báo thù mà là lửa giận quá mạnh.
Cho nên Phù Ngọc Thu nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi một ngọn lửa hừng hực từ tim cháy lan ra toàn thân rồi chui vào xương tủy, Phù Ngọc Thu đã nổi trận lôi đình, nước mắt mãnh liệt tuôn trào không sao ngăn được.
Nếu không phải vì hắn......
Nếu không phải vì Phượng Bắc Hà thì giờ mình vẫn đang sống tốt ở Văn U Cốc.
Vẫn có những chiếc lá xinh đẹp đâm chồi nảy lộc, được tất cả cây cỏ trong Văn U Cốc che chở không bị ai trói buộc, không cần ăn nhờ ở đậu, nơm nớp lo sợ sống qua ngày.
Sự ủy khuất và phẫn nộ nhẫn nhịn quá lâu đột ngột bùng nổ.
Phù Ngọc Thu chẳng biết làm gì để hả giận, y lại rất dễ khóc vì tức, chẳng bao lâu sau nước mắt đã không có tiền đồ chảy ướt lông vũ.
Tiên tôn rũ mắt nhìn Phù Ngọc Thu khóc không nín được, đáy mắt ảm đạm chẳng biết đang nghĩ gì.
Phù Ngọc Thu tức giận đến nỗi trước mắt tối sầm.
Y khóc thút thít một tiếng, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, rơi thẳng từ trên lan can xuống dưới.
Nhưng Phù Ngọc Thu chưa kịp chạm đất thì một bàn tay đã vươn ra đỡ y trên lòng bàn tay.
Phù Ngọc Thu thoi thóp như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, hai chân chim run rẩy thỉnh thoảng quẫy đạp mấy cái.
Có thể tức giận đến nỗi suýt thăng thiên như thế chắc tam giới chỉ có mỗi mình y.
Phượng Bắc Hà nhíu mày nhìn động tác của tiên tôn và chim trắng tự dưng khóc kia.
Trên mình chim trắng này có Thủy Liên Thanh, thế mà vẫn chưa bị tiên tôn giết chết sao?
Tộc Thương Loan...... đang làm trò hề gì đây?
Tiên tôn đặt chim trắng mềm nhũn lên đầu gối rồi thản nhiên nói: "Biến về đi, ngươi dọa y sợ đấy."
Phượng Bắc Hà: "......"
Đây là lần đầu tiên tiên tôn nói chuyện với hắn lạnh lùng như vậy.
Chỉ vì một con chim trắng thôi sao?
Sau khi lửa giận bùng cháy dữ dội, Phù Ngọc Thu mới hơi tỉnh táo lại, loạng choạng đứng trên đầu gối tiên tôn, từ trên cao nhìn xuống Phượng Bắc Hà.
"Mình sẽ không rời khỏi Cửu Trọng Thiên, hót thì hót, chíp thì chíp." Rốt cuộc Phù Ngọc Thu đã tìm được mục đích sống, lạnh lùng nghĩ thầm, "Không chơi chết hắn thì mình sẽ theo họ hắn."
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Phượng Bắc Hà mơ hồ đoán ra mình đã đắc tội tiên tôn chỗ nào.
"Phụ tôn, mấy ngày trước bạch xà lẻn vào Cửu Trọng Thiên cũng có lỗi của con. Năm đó con dẫn người tàn sát toàn bộ Xà tộc, có mấy con bỏ trốn lên núi tuyết Họa Bình đấy ạ."
Núi tuyết Họa Bình là lãnh địa của thiếu tôn Khổng Tước.
Lời vừa nói ra, nam nhân một mực cúi gằm hơi ngẩng đầu lên —— Thiếu tôn Khổng Tước Phượng Tuyết Sinh lạnh lùng "ồ" một tiếng: "Ý ngươi nói ta bảo vệ Xà tộc chứ gì?"
Phượng Bắc Hà còn chưa lên tiếng thì Phượng Tuyết Sinh đã tự trả lời: "Phế vật như ta lấy đâu ra lá gan làm trái ý phụ tôn chứ?"
Phượng Bắc Hà: "......"
Phù Ngọc Thu: "......"
Lần đầu tiên y thấy có người tự chửi mình phế vật.
Thiếu tôn Khổng Tước này đúng là một người kỳ lạ.
Tiên tôn vừa lau nước mắt cho Phù Ngọc Thu vừa nghe bên dưới ầm ĩ, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ nhặt này đừng cãi cọ làm gì."
Đám người giật mình.
Chuyện nhỏ?
Tiên tôn căm ghét Xà tộc chỉ hận không thể giết hết rắn trên thế gian, sao giờ lại thành chuyện nhỏ rồi?
Vậy chuyện gì mới lớn?
Tiên tôn nhìn Phù Ngọc Thu, lông mày khẽ nhíu lại.
Chim trắng đứng trên đầu gối hắn lạnh lùng nhìn Phượng Bắc Hà, nước mắt trào ra vì tức giận nhất thời không ngăn được rơi lã chã, nhìn có vẻ cực kỳ ủy khuất.
Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà tiên tôn chợt mỉm cười rồi đưa tay triệu hồi chiếc lông vũ Phượng Hoàng dính máu kia đến búng nhẹ một cái, linh lực bỗng nhiên tràn ra làm lông vũ lóe lên ánh sáng đỏ vàng.
"Chiếc lông vũ này có một nửa truyền thừa Phượng Hoàng."
Tiên tôn tỏ vẻ hứng thú xoay nhẹ chiếc lông vũ mang theo truyền thừa Phượng Hoàng giữa mấy ngón tay: "Trước đây ta từng nói Phượng Hoàng Khư truyền thừa từ đời này sang đời khác, chỉ cần các ngươi có năng lực thì sẽ đạt được."
Lời vừa nói ra, đám người đang cúi thấp đầu bỗng nhiên ngẩng phắt lên.
Phù Ngọc Thu cũng ngơ ngác ngửa đầu, nước mắt chưa khô theo động tác của y tí tách rơi xuống.
Truyền thừa...... Phượng Hoàng?
Đồng Hạc, Khổng Tước, Thương Loan, thậm chí là Uyên Sồ không tham dự vào cuộc tranh đoạt của ba tộc đều mang chút ít huyết mạch Phượng Hoàng.
Nếu có được một nửa truyền thừa Phượng Hoàng thì không riêng gì tu vi mà ngay cả thân phận và huyết mạch đều có thể bỏ xa tộc khác mấy trăm dặm.
Chiếc lông vàng tiên tôn thường ban cho bọn họ chỉ là vật phụ bọc lấy linh lực của hắn.
Dù có một ngàn chiếc lông vàng cũng không sánh bằng một nửa truyền thừa Phượng Hoàng.
Phượng Hành Vân nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm êm ái vang lên như gió xuân ấm áp.
"Phụ tôn có chuyện phiền lòng cần chúng con san sẻ với ngài sao ạ?"
Ngay cả thiếu tôn Khổng Tước Phượng Tuyết Sinh luôn nghĩ mình là phế vật không tranh không đoạt cũng ngẩng đầu nhìn tiên tôn không chớp mắt.
Phượng Bắc Hà vốn có dã tâm cực lớn siết chặt năm ngón tay, hờ hững nhìn chim trắng trên đầu gối tiên tôn.
Trong đại điện tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn tiên tôn chằm chặp.
"Ai trong các ngươi có thể dỗ Tước nhi của ta vui vẻ......"
Tiên tôn nâng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Phù Ngọc Thu lên, ngữ khí hời hợt như đang nói một chuyện vặt vãnh chẳng có gì quan trọng, ánh mắt nhìn Phù Ngọc Thu đầy dịu dàng.
"Thì một nửa truyền thừa Phượng Hoàng này sẽ thuộc về người đó."
Phù Ngọc Thu: "......"
Bốn người: ""