"Cẩu nam nhân."
"...... Cẩu...... nam nhân."
"Quạ xấu."
"Quạ xấu......"
"Rễ nát."
"Rễ nát."
Phù Ngọc Thu chửi tới chửi lui cũng chỉ bấy nhiêu câu, chẳng có chút lực sát thương nào.
Y cứ xuống một bậc thang thì lại mắng một câu, còn bắt Phượng Hoàng bắt chước mình.
Phượng Hoàng cũng ngoan ngoãn ôn hòa mắng theo y.
Phù Ngọc Thu đi hồi lâu, cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nên vắt óc nửa ngày, chợt nhớ ra một câu chửi người học được lúc đi dạo hội hoa đăng ở thế gian.
Y căm tức mắng: "Chíp chíp chíp!"
Phượng Hoàng: "......"
Phượng Hoàng có vẻ hơi khó mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Đây thật quá...... khó nghe rồi."
"Ngươi học đi chứ!" Phù Ngọc Thu trừng hắn, "Cho ngươi bỏ tật xấu đặt lòng tốt sai chỗ."
"......" Phượng Hoàng trầm mặc hơn nửa ngày mới bắt chước y, "Chíp chíp chíp."
Lúc này Phù Ngọc Thu mới hài lòng.
Hồi lâu sau Phù Ngọc Thu không còn khẩn trương nữa.
Y ngoái nhìn Cửu Trọng Thiên khuất trong mây mù, mừng khấp khởi chíp một tiếng rồi vui vẻ nói: "Có phải sắp tới Lưu Ly Đạo rồi không?"
Phượng Hoàng thấy y dường như chẳng biết gì nên âm thầm thở dài rồi nói: "Lưu Ly Đạo là một thế giới nhỏ dưới Cửu Trọng Thiên, không khác thế gian lắm đâu."
Phù Ngọc Thu mờ mịt: "Chẳng phải Lưu Ly Đạo nhỏ như hạt cải sao?"
Nghe nói ở Lưu Ly Đạo có ba vị thiếu tôn Cửu Trọng Thiên và một vị tư tôn tộc Uyên Sồ, tính ra chỉ bốn người nên chắc cũng không lớn hơn Văn U Cốc bao nhiêu.
"Là tiểu thế giới." Phượng Hoàng kiên nhẫn giải thích với y, "Lưu Ly Đạo mênh mông bao la bằng nửa thế gian, bậc cuối cùng của thang mây Cửu Trọng Thiên không phải đi thẳng đến Lưu Ly Đạo mà là thông qua phù văn truyền tống."
Phù Ngọc Thu cái hiểu cái không: "Tức là Lưu Ly Đạo lớn lắm à?"
"Rất lớn."
"Vậy Vân Bán Lĩnh cách chỗ phù văn truyền tống gì đó bao xa?"
Phượng Hoàng nói: "Nếu ngươi định lăn thế này thì khoảng năm sáu trăm năm nữa là có thể đến nơi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu cứ tưởng đến Lưu Ly Đạo sẽ dễ dàng tới Vân Bán Lĩnh, ai ngờ lại xa vậy sao?
Thấy chim trắng hùng dũng hiên ngang đột nhiên giống lá cây bị sương giá làm gục xuống......
Phượng Hoàng thoáng sửng sốt.
Đây là một con chim trắng, sao mình lại nghĩ y có lá cây để gục xuống cơ chứ?
"Kẻ thù của ngươi ở Vân Bán Lĩnh à?" Phượng Hoàng hỏi.
"Không biết nữa." Phù Ngọc Thu rầu rĩ lắc đầu, "Ta muốn lần lượt đi tìm."
Nếu kẻ bảo y dùng Thủy Liên Thanh ám hại tiên tôn chính là thiếu tôn Thương Loan Phượng Hành Vân thì có thể loại trừ khả năng người này là "Phong Bắc Hà".
Còn lại hai người, một là Đồng Hạc, một là Khổng Tước......
"Nhưng không sao." Phù Ngọc Thu đột nhiên mạnh mẽ lên, phấn chấn nói, "Ta có thể nhờ tộc chủ Thương Loan đưa ta đi Vân Bán Lĩnh, nàng biết bay mà."
Nghe được từ "bay", ánh mắt Phượng Hoàng tối sầm: "Chắc không được đâu."
Phù Ngọc Thu: "Hả? Sao thế?"
"Mặc dù thiếu tôn ba tộc cùng ở Lưu Ly Đạo nhưng phân tranh không ngớt thủy hỏa bất dung." Phượng Hoàng giải thích, "Trừ khi đấu đá sống chết, nếu không bọn họ sẽ không đến lãnh địa của đối phương đâu."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu lại ỉu xìu.
Vậy chừng nào y mới tìm được Phong Bắc Hà?
Y nhăn mặt rầu rĩ, nhất thời thất thần nên đạp hụt, chỉ nghe "chíp" một tiếng, quả cầu tuyết lăn lông lốc xuống dưới.
Phượng Hoàng: "......"
Con ngươi Phượng Hoàng co lại, theo bản năng bước nhanh tới, mây mù chung quanh lập tức xuất hiện hóa thành một đôi tay hư ảo muốn vươn tới chỗ chim trắng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Sau khi Phượng Hoàng giật mình, lý trí bỗng nhiên khống chế bản năng, mây mù tan đi.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt để mặc cục bông trắng lăn đi mất hút.
Hai bên thang mây không có lan can, chỉ cần lệch một chút nhất định sẽ rơi xuống từ độ cao vạn trượng, hài cốt không còn.
"Chíp ——"
Phù Ngọc Thu hoảng hốt kêu toáng lên, giãy dụa muốn để mình dừng lại nhưng đà lăn từ trên cao xuống đâu dễ ngừng, huống chi thân hình chim trắng chẳng khác gì quả bóng nên lăn càng thuận lợi hơn.
Đầu óc Phù Ngọc Thu choáng váng, cảm giác mất trọng lượng mỗi lần lăn xuống một bậc thang làm y sợ hãi không thôi, chỉ sợ mình rơi khỏi thang mây.
Mặc dù y luôn gặp xui xẻo nhưng lần này vận khí cũng không tệ, thân hình từ đầu đến cuối chỉ lăn giữa thang mây chứ không lọt ra ngoài.
Phù Ngọc Thu chẳng biết mình lăn bao lâu, rốt cuộc sau lúc trời đất quay cuồng thì vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi bay vút ra ngoài.
"Chíp chíp......"
Cục bông trắng đâm sầm vào cây cột bạch ngọc sừng sững, dính chặt hồi lâu mới từ từ trượt xuống thân cột bóng loáng.
"Bịch" một tiếng trầm đục.
Phù Ngọc Thu dạng chân xòe cánh như cái bánh tráng nằm bẹp dí trên mặt đất.
Phượng Hoàng chạy đến chậm mấy bước: "......"
Hắn gục đầu dùng mỏ nhẹ nhàng lật lại Phù Ngọc "Bánh" đang úp mặt xuống đất, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đen láy của chim trắng đang xoay vòng vòng —— Xem ra bị choáng không nhẹ.
Phù Ngọc Thu choáng váng thất điên bát đảo, thở hắt một hơi như thể hồn phách hình cây cỏ bay ra khỏi miệng, suýt tí đã thành tiên.
Phượng Hoàng: "......"
Phượng Hoàng suýt bật cười, hắn mổ mổ Phù Ngọc Thu: "Không sao chứ?"
Phù Ngọc Thu thoi thóp: "Hờ hờ."
"Đến rồi." Thấy y không có gì đáng ngại, Phượng Hoàng nói: "Đây chính là phù trận dẫn đến Lưu Ly Đạo."
Lúc này Phù Ngọc Thu mới lấy lại tinh thần lồm cồm bò dậy.
Chín cây cột bạch ngọc tạo thành hình tròn bao quanh một trận pháp rườm rà ở giữa, từ cột ngọc đến mặt đất chi chít phù văn cổ xưa phức tạp.
Phù Ngọc Thu nhìn trừng trừng: "Phù trận mở thế nào vậy?"
Cho dù đến Lưu Ly Đạo tạm thời chưa tìm ra Phong Bắc Hà nhưng ít nhất không cần ở lại Cửu Trọng Thiên chờ chết nữa.
Phượng Hoàng hỏi: "Có ai đón ngươi ở Lưu Ly Đạo không?"
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Có."
"Vậy cứ chờ bên kia mở trận pháp là được." Phượng Hoàng nói, "Nếu mở ra từ Cửu Trọng Thiên thì phải có Kim Linh Lệnh của tiên tôn."
Phù Ngọc Thu uốn nắn hắn: "Diêm La sống chứ."
Phượng Hoàng: "......"
"Sao ngươi chẳng ghi thù gì cả vậy?" Phù Ngọc Thu liếc hắn, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt ôn hòa của Phượng Hoàng thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên giật mình nhìn Phượng Hoàng với vẻ kinh hãi, "Chắc ngươi không phải......"
Theo bản năng Phượng Hoàng cảm thấy không đúng lắm: "Không phải gì?"
Phù Ngọc Thu do dự nửa ngày rồi dè dặt nói: "Không phải là thích Diêm La sống kia chứ?"
Phượng Hoàng: "............"
Thấy vẻ mặt chết lặng của Phượng Hoàng, Phù Ngọc Thu càng khẳng định hơn.
Y xuýt xoa một tiếng, cảm thấy Phượng Hoàng này đúng là bị ngược quá hóa ngốc rồi, thế mà lại thích kẻ tra tấn mình ư?
Phượng Hoàng: "......"
Phù Ngọc Thu từng thấy trong sách thuốc ghi chép trường hợp này, nghe nói người bị hành hạ có khả năng sẽ yêu kẻ hành hạ mình.
Lúc trước y vẫn không nghĩ ra sao lại có kiểu người này, còn tưởng sách thuốc bịa đặt, không ngờ......
Lần này đã gặp tận mắt!
Phượng Hoàng cảm thấy mình nên giải thích, nhưng há mỏ ra lại không biết nói gì.
Đúng lúc này, trận pháp dưới chân hai người bỗng nhiên xoay tròn, trên chín cây cột bạch ngọc thoáng hiện ra những bùa chú khác nhau.
Sau đó trận pháp trên mặt đất ngưng tụ thành một con chim Thương Loan vỗ cánh như muốn bay đi.
Thông đạo dẫn đến núi Thanh Nguy ở Lưu Ly Đạo từ từ mở ra.
***
Lưu Ly Đạo, núi Thanh Nguy.
Bên cạnh chín cây cột bạch ngọc, Thanh Khê vừa mân mê một chiếc Kim Linh Lệnh vừa nhìn thông đạo mở ra.
Vân Quy đứng cạnh nàng cau mày: "Nếu tôn thượng biết thì tính mạng ngươi sẽ khó giữ đấy."
"Hừ." Thanh Khê cười lạnh rồi nhíu mày nhìn nàng, "Nếu Bạch Tước thật sự bị Phượng Hành Vân ngu xuẩn kia dụ dỗ bỏ Thủy Liên Thanh vào suối thì toàn tộc Thương Loan của ta ắt sẽ gặp tai hoạ ngập đầu như tộc Chu Tước."
Vân Quy nói: "Tôn thượng biết trên mình chim trắng mang theo Thủy Liên Thanh mà có trách tội đâu."
"Chẳng phải tôn thượng của các ngươi thích diễn xuất âm hiểm cho người ta hy vọng trước rồi mới làm tuyệt vọng sao?" Thanh Khê lạnh lùng nói, "Hắn xem đệ đệ ta như đồ chơi thôi, chỉ cần Thủy Liên Thanh còn đó thì sớm muộn gì tiên tôn cũng giết y."
Vân Quy vẫn thấy bất an, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Lỡ như......"
"Ngươi dông dài thế làm gì." Thanh Khê trừng nàng, "Rõ ràng ngươi đã nói giúp ta lần này, sao cứ do dự mãi vậy?"
"Ta chỉ cảm thấy việc này quá mức thuận lợi thôi."
"Không sao." Thanh Khê to gan hơn Vân Quy nên thờ ơ nói, "Nếu đệ đệ ta thoát được thì tốt. Nếu không thoát được thì ta sẽ lấy lại Thủy Liên Thanh, dù y có bị bắt về Cửu Trọng Thiên cũng không cần lo lắng tính mạng nữa."
Hai người đang nói thì thông đạo bên kia rốt cuộc có động tĩnh.
Gương mặt lạnh lùng của Thanh Khê lộ vẻ vui mừng, nàng cười cong mắt rồi bước nhanh tới.
"Bạch Tước!"
Quả nhiên chim trắng chậm rãi lăn ra khỏi thông đạo rồi "chíp" một tiếng đụng vào giày Thanh Khê.
Thanh Khê vội vàng nâng y trong lòng bàn tay vuốt ve túm lông đỏ trên trán.
"Không sao chứ, có bị thương không?"
Vân Quy thấy chim trắng thuận lợi trốn ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng chưa kịp thả lỏng thì từ thông đạo lại xuất hiện một con Phượng Hoàng lộng lẫy.
Vân Quy giật nảy mình.
Phượng Hoàng ung dung nhàn nhã, tư thái tôn quý.
Hắn cười mà như không cười liếc qua Vân Quy đang sững người rồi lại nhìn sang Thanh Khê.
Thanh Khê đang mừng rỡ nựng nịu đệ đệ thì chợt cảm nhận được một uy lực mạnh mẽ đầy tính áp bách ập tới chỗ mình, sự thần phục ăn sâu trong máu làm thân thể nàng cứng đờ.
Nụ cười đông cứng trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng, Thanh Khê chậm chạp ngoái đầu lại, ánh mắt rơi vào con Phượng Hoàng lộng lẫy kia.
Phượng Hoàng......
Hai mắt Thanh Khê tối sầm, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy.
Vân Quy khϊế͙p͙ đảm đến mức toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên trong đầu, chẳng biết do uy lực đáng sợ kia hay vì kinh hãi mà bản năng thúc giục nàng quỳ xuống nhưng thân thể lại không sao nhúc nhích được.
Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng chưa nhìn thấy Vân Quy bên cạnh, trong đầu tràn ngập sự phấn khích vì chạy thoát thành công.
Mấy ngày ở Cửu Trọng Thiên có thể nói là tối tăm thê thảm đau đớn vô cùng, lúc nào Phù Ngọc Thu cũng nơm nớp lo sợ mình bị đem đi bắn pháo hoa.
Giờ đã thuận lợi thoát được móng vuốt của Diêm La sống, còn cứu được một con Phượng Hoàng xinh đẹp khiến y hết sức mãn nguyện.
Tiếp theo chỉ cần nghĩ cách để Thanh Khê đưa y tới Vân Bán Lĩnh là xong.
Mặc dù tạm thời chưa báo được thù nhưng ít nhất cũng giữ được mạng chim.
Phù Ngọc Thu càng nghĩ càng thấy tiền đồ tươi sáng, hớn hở chíp chíp: "Cuối cùng trốn ra được rồi, có chết ta cũng không về lại hang quỷ kia đâu."
Thanh Khê: "......"
Vân Quy: "......"