Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 137: Thịnh thế hôn lễ (3)

Trên hòn đảo nhỏ tư nhân của Sở thị, lần đầu tiên náo nhiệt thế này.
Khắp nơi đều nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng khi màn hình lớn chuyển động, lấy những bước tường của biệt thự làm màn phản chiếu, chiếu rõ hình ảnh ở từng mặt tường, mọi người lập tức im lặng.


Trên tấm vải phản chiếu, Sở Quân Việt từ từ đi tới, dung nhan anh tuấn, ánh mắt chân thành.
Những cô gái ở đây kiềm chế bản thân để không phải hét lên, một người đàn ông đẹp trai đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chút nữa sẽ thành chồng của người khác.


Ở trong mắt anh ta, chỉ nhìn thấy người kia.
Ở trong lòng anh ta, cũng chỉ có thể chứa được người kia.
Sở Quân Việt trong màn hình, bắt đầu nói chuyện.
Nơi đó và lễ đường mọi người đang đứng rất khác nhau.


Không có tiếng nhạc du dương, không có mục sư trang nghiêm, chỉ có Sở Quân Việt từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Đời này của tôi, có hai chuyện may mắn nhất.”


Anh im lặng mấy giây, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, chậm rãi nói: “Chuyện thứ nhất, là ở mười một năm trước, gặp được cô gái quan trọng nhất trong cuộc đời mình.”


“Chuyện thứ hai, là ở mười một năm sau, còn có thể gặp lại cô ấy.” Sở Quân Việt nói. (hint đầy mặt nhe mấy cưng:v)
Sau đó anh im lặng trong chốc lát, trên mặt là nụ cười nhạt: “Hôm nay, lại có thêm một chuyện.”


Ánh mắt của anh như xuyên qua thời gian và không gian, xa xa nhìn về phía cô gái chiếm giữ vị trí quan trọng trong sinh mạng anh nhiều năm nay, hơn nữa nhất định sẽ còn tiếp tục ở bên anh đến cuối đời.
“Càng may mắn hơn là, hôm nay, cô ấy sẽ trở thành vợ của tôi.”


Ở nơi ánh mắt Sở Quân Việt dừng lại, đám người tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Đường Tử Thái đứng bên cạnh Đường Bội, nắm lấy tay chị mình, chuẩn bị giao chị mình cho một người đàn ông khác.
Ở trong mắt cậu, trên thế giới này vốn không có ai xứng với chị mình.


Nếu miễn cưỡng có, người đàn ông kia, cũng phải dùng thời gian cả đời để chứng minh, bản thân có thể đối tốt với Đường Bội.
Trên mặt Đường Bội là nụ cười ngọt ngào.
Giờ phút này, cô thật sự là cô gái đẹp nhất trên thế giới.


Mặc chiếc áo cưới Đường Tử Thái tự thiết kế, khiến cô giống như đóa hoa xinh đẹp kiều diễm nhất, lúc này đứng trong gió biển, ngạo nghễ nở rộ.
Lúc này, cô đang bước từng bước kiên định, đi về phía trước.


Sở Quân Việt trên hình chiếu lại bắt đầu nói chuyện: “Cả đời này của tôi, nhất định sẽ trung thành với hôn này và người yêu của tôi, bất luận sinh lão bệnh tử, bất luận sung sướng hay đau đớn, bất luận ngọt ngào hay khổ sở… Tôi đều sẽ ở bên người tôi yêu, cùng nhau đối mặt. Cho đến…”


Anh nói đến đây, cửa biệt thự bị mở ra, Sở Quân Việt mặc lễ phục trắng tinh bước ra, nói cùng lúc với Sở Quân Việt trên hình chiếu: “Cho đến khi kết thúc sinh mạng.”
Đường Bội nhìn vào mắt Sở Quân Việt, đối phương cũng đang nhìn cô.


Cách nhiều người như vậy, trong mắt họ, vào giờ phút này chỉ còn lại đối phương.
Đường Bội mỉm cười.
Sở Quân Việt đã bước về phía Đường Bội.
Đưa tay mình ra.
Đường Tử Thái nhìn anh chằm chằm, thấp giọng nói: “Phải khiến chị ấy vĩnh viễn hạnh phúc như vậy…”


Cậu dừng một lúc, lại khẽ nói: “Làm ơn.”
Đường Tử Thái nói xong, khẽ cúi người với Sở Quân Việt, đem tay chị mình bỏ lên tay Sở Quân Việt.
“Anh biết rồi.” Sở Quân Việt nhìn Đường Tử Thái.
Ánh mắt của anh vô cùng kiên định và nghiêm túc.


Đại đa số người đều chỉ cho là, lời dặn dò của Đường Tử Thái, chỉ là lời dặn dò mà nhà gái thường nói.
Nhưng Sở Quân Việt biết, Đường Tử Thái đang nghiêm túc.
Hơn nữa còn hết sức nghiêm túc nói những lời này.


Cho nên anh nhanh chóng đáp: “Anh sẽ khiến cô ấy, mỗi ngày đều hạnh phúc hơn bây giờ.”
Đường Tử Thái không nói gì thêm, cậu nhìn chị mình một cái thật sâu rồi yên lặng lui ra một bước. motthang
Đường Bội vòng tay lên tay Sở Quân Việt.
Bọn họ cứ như vậy, cùng nhau đi về phía trước.


Khúc nhạc thành hôn vang lên, đi đôi với tiếng suối phun róc rách, làm cho người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.
Ông cụ Sở mặc lễ phục cổ Trung Hoa, chẳng biết đã đứng sau suối phun từ lúc nào.


Ông là người người lớn nhất Sở gia, mặc dù đã lùi về sau, nhưng tiếng nói vẫn còn tác dụng của một gia chủ.
Nhưng lúc này đây, ông cười híp mắt, tinh thần phấn chấn.
Đường Bội và Sở Quân Việt làm theo truyền thống kính trà cho ông.


Ông cụ Sở không chút thiên vị, mỗi ly uống một hớp, sau đó giao ly cho người bên cạnh. Diệp gia quán.
Dựa theo thông lệ, lúc này, đến lượt trưởng bối cho lỳ xì.
Ông cụ Sở cũng không ngoại lệ.
Khi nhìn về cháu trai và cháu dâu của mình, nụ cười hiền hòa, ánh mắt hòa ái.


Nhưng khi quét nhìn bốn phía, ánh mắt vẫn sạch bóng sắc bén, uy vọng không hề giảm so với năm đó.
Tất nhiên ông cụ biết, những người tới hôm nay, phần lớn, là ôm trong lòng sự chúc phúc chân thành.
Cũng có một phần nhỏ, chỉ vì lấy lòng Sở gia.


Còn có nhiều người, không có ý tốt, tới vì mục đích chế giễu.
Đường Bội là người cháu dâu ông vô cùng thích, nhưng trong đám người ở đây, có một số người, luôn có nhìn người khác với con mắt đầy thành kiến.
Có lẽ, có người coi thường xuất thân của Đường Bội.


Ông cụ Sở quét quanh một vòng, rồi thu hồi ánh mắt.
Khi ông nhìn Đường Bội lần nữa, nụ cười lại trở nên vô cùng hiền hòa.


Rồi ông cụ Sở cười to, tiếng lớn đến mức mọi người ở đây đều nghe thấy, cởi mở nói: “Sau này Quân Việt có Bội Bội bên cạnh giúp đỡ, tôi cũng nên chính thức về hưu rồi.”
Người có thể đứng ở đây hôm nay, không có ai là người ngu.


Bọn họ nhanh chóng hiểu được ý của ông cụ Sở.


Quả nhiên, ông cụ nói tiếp: “Già rồi, không muốn quản chuyện gì nữa, tôi vẫn cảm thấy sống ở nông trường bên Úc thoải mái hơn, Bây giờ tất cả tài sản của tôi, trừ hai ngôi biệt thự mà bà nội Quân Việt thích nhất, tôi đã chia thành năm phần.”
Nói tới đây ông cụ thoáng dừng lại.


Nhìn lướt qua con trai nhỏ Sở Dực Thành, mới cười nói với Đường Bội: “Ở trong mắt ông, Bội Bội không khác gì cháu gái ruột, cho nên con, Quân Việt, cùng với đứa bé trong bụng con, cháu chắt ngoan của ông, mỗi đứa có một phần.”


Dù đã cố kiềm nén nhưng các vị khách ở đây đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc, không khí yên tĩnh vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Tất cả mọi người đều khϊế͙p͙ sợ nhìn ông cụ Sở, tài sản của ông ở Sở thị.
Không đáng giá nhất chính là ngôi biệt thự mà ông nói.


Đáng giá nhất, tất nhiên là cổ phần.
Bây giờ Sở thị có Sở Quân Việt, nói là tập đoàn thu được lợi nhuận nhiều nhất thế giới cũng không quá đáng.
Trong tay nắm cổ phần Sở thị, gần như tương đương với có máy in tiền hợp pháp trong tay vậy.


Hơn nữa nếu thật sự như lời ông cụ nói, trừ số cổ phần Sở Quân Việt đang giữ hiện tại, Đường Bội và đứa bé chưa ra đời trong bụng cô cộng lại, số cổ phần gấp đôi cháu trai ruột…
Ánh mắt của mọi người nhìn Đường Bội trở nên lạ lạ…


Ban đầu, còn có chế giễu, khinh bỉ, xem thường, thậm chí còn chờ ông cụ Sở không đồng ý cho con hát này bước chân vào nhà…
Nhưng mà bây giờ, tất cả lại biến thành ghen tỵ hâm mộ…


Bọn họ thật sự không thể tin được, ông cụ Sở có thể tặng nhà, tặng xe số lượng có hạn, nhưng lại chọn tặng cổ phần khiến bao người kinh ngạc thế này.
Tất nhiên, những người từng cười nhạo, bây giờ giống như bị tát một bạt tai vào mặt, đau rát.


Cô gái Đường Bội xuất thân không cao thậm chí còn là diễn viên thấp hèn trong mắt họ, không ngờ lại có thể làm cho ông cụ Sở vui vẻ, còn được ‘mẫu bằng tử quý’…


Ông cụ Sở hài lòng nhìn đám người đó, ông ung dung mỉm cười nhìn Đường Bội, vỗ vai cô, cười nói: “Lúc rãnh, phải nhớ tới Úc chơi với ông nội.”
“Dạ.” Đường Bội mỉm cười dịu dàng kêu: “Ông nội.”


Bao lì xì này, thật sự quá lớn. Không ít người đều thầm tặc lưỡi.
Nhưng hình như đương sự không hề để ý.
Nhất là Sở Quân Việt, dù đem tất cả mọi thứ của anh cho Đường Bội, anh cũng sẽ không chút do dự.
Vì đã yêu quá sâu, hai người yêu nhau thì còn so đo cái gì.


Lại càng không rảnh mà đi so đo được mất như thế.
Ông cụ Sở rũ mắt, rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của Đường Bội và Sở Quân Việt.
Rất lâu trước kia, diệp gia quán, ông cũng nắm tay cô gái mình yêu thương, dẫn cô vào tính mạng của mình, thoáng cái đã mấy mươi năm…


“Nhớ đối xử với Bội Bội thật tốt.” Ông cụ Sở vỗ nhẹ lên vai Sở Quân Việt.
“Dạ, ông nội.” Sở Quân Việt nói.
Kế tiếp, chính là các loại tiết mục Sở Dực Thành và Minh Hiên bày ra.
Tất nhiên, mở màn kia cũng được bày ra dưới sự đồng ý của Sở Quân Việt.


Sở Quân Việt muốn cho toàn thế giới biết, anh muốn cưới Đường Bội làm vợ.
Cũng muốn cho cô gái mình yêu, một hôn lễ long trọng.
Sở Dực Thành và Minh Hiên liên thủ, quả thật những chương trình kế tiếp được sắp xếp vô cùng long trọng.


Nhưng khi đó, Đường Bội và Sở Quân Việt đã nắm tay nhau trở lại tầng chót của biệt thự.
Ở đây có một vườn hoa không quá lớn, là do bà nội Sở Quân Việt thiết kế khi còn sống, với lại bên trong có rất nhiều hoa, tất cả đều do bà trồng năm đó.


Bọn họ tránh khỏi nơi náo nhiệt, hai người nắm tay nằm trên ghế dài trong vườn hoa, thấp giọng trò chuyện.
Vô cùng ngọt ngào, hai người cũng rất ăn ý, không muốn chia sẻ với người thứ ba.


Đây cũng chính là đặc quyền chỉ thiếu gia Sở gia mới có, nếu chú rể ở lại hôn lễ, không bị chuốc say tới ngã ngựa mới là lạ.
Khi màn đêm buông xuống, chân trời xuất hiện nhiều pháo hoa rực rỡ.
Đường Bội đã dựa vào vai Sở Quân Việt mà ngủ.


Gió biển thổi bay một vài sợi tóc của cô, nhẹ nhàng phất qua gò má Sở Quân Việt.
Trong nháy mắt đó, tựa như trở thành vĩnh hằng.
Mà cùng lúc đó, ở trong nước, bộ phim đầu tiên Đường Bội đóng ‘Chiến ca’ chính thức được công chiếu.


Đây cũng là món quà cưới Tần Hạo Diễm tặng cho Đường Bội.