Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 98: Vô sinh

Ngâm Hoan gật gật
đầu, tiếp tục đi lên phía trước, rất nhanh đã đến vườn hoa, thật vất vả
nàng mới có thể đem cảm xúc bình tĩnh xuống, Ngâm Hoan nói đùa vài câu
cùng Cố Ngâm Nguyệt, lúc đến đình bên hành lang bên kia thì đã có một
nam và một nữ ngồi rồi.

Nguyên lai là đại thiếu gia của Lục
gia cùng vợ của hắn, Tôn thị, nàng ấy vừa vặn quay đầu lại đã gặp các
nàng, bèn đưa tay đẩy vai Lục Trọng Sơn, ra hiệu ở đây có người, Lục
Trọng Sơn buông lỏng vòng tay vòng qua vai vợ mình ra, Tôn thị ra khỏi
đình cười nhìn các nàng, "Là các tiểu thư của Cố gia đúng không, hai
người lại đây ngồi đi."

Nha hoàn kia giờ phút này sắc mặt rất không đúng, nàng dẫn các nàng ấy đến gặp Đại thiếu gia lúc này chắc
chắn Nhị thiếu phu nhân đã biết rồi, không biết lúc trở về hình phạt nào đang chờ mình nữa, vì vậy nàng ngẩng đầu nói với Ngâm Hoan, "Hai vị
tiểu thư, Nhị thiếu phu nhân có lẽ đang tìm các ngài đấy."

Tôn thị liếc nhanh nha hoàn kia, "Nếu đệ muội muốn tìm các nàng ấy thì chắc chắn sẽ sai người tới mời, cần gì một nha hoàn như ngươi tự tiện làm
chủ!" Tôn thị cho dù không có con trai và con gái, nhưng hiện tại nàng
vẫn là Đại thiếu phu nhân do Lục phu nhân chọn, nàng vẫn làn người nắm
quyền quản gia trong nhà nên lời nói vẫn còn quyền lực, nha hoàn kia
liền không dám nói gì nữa, cúi đầu đứng ở đó, trong lòng thấp thỏm vô
cùng.

Ngâm Hoan đang suy nghĩ chủ đề nói chuyện làm sao có
thể kéo được chủ đề vô sinh lên, Tôn thị dẫn các nàng vào trong đình
ngồi nghỉ, mở miệng nói chuyện trước "Đệ muội có khoẻ hơn chưa, ta thấy
hôm qua sắc mặt nàng hôm qua tốt hơn lúc trước nhiều rồi."

"Khá hơn nhiều rôi, dù sao Nhị tỷ vẫn còn trẻ." Ngâm Hoan trả lời

Tôn thị cười cười, "Đúng vậy, đệ muội còn trẻ, chỉ cần dưỡng thân thể tốt
trở lại thì vẫn còn có thể sinh tiếp, không giống như ta."

Đại thiếu gia Lục gia thành thân sáu năm nhưng chưa có con, năm đầu mới gả
qua Lục thị cũng nghi ngờ mang thai, nhưng không kịp bảo trụ liền mất,
sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa, Tôn thị cảm thấy do bản thân xảy

thai khiến thân thể suy nhược không thể mang thai tiếp, dù sao Lục gia
cùng Tôn gia cũng là quen biết, Lục phu nhân cũng đắn đo không dám ép
con trai nạp thiếp, nhưng thân thể nàng điều trị bốn năm rồi cũng chưa
có động tĩnh gì.

Ngâm Hoan thấy nàng đúng là người rộng rãi,
đúng là ai có ngờ được năm đó nàng có thể mang thai được là vận may của
nàng đâu chứ, với tình huống thân thể của Lục Trọng Sơn lúc đó, có thể
khiến nàng mang thai được đều là vận may của nàng, đây là chuyện mà Ngâm Hoan sau khi gả vào Lục phủ mới biết được, Lục Trùng Nham nhìn như vô
hại nhưng từ năm hắn mười mấy tuổi đã bắt đầu cho đại ca hắn uống thuốc
vô sinh.

Bởi vì Tôn thị từng mang thai nên ai cũng sẽ không
nghĩ tới vấn đề là tại trên người Lục Trọng Sơn, cho đến nhiều năm sau
cũng chưa từng phát hiện ra.

"Muội có nghe mẫu thân nói qua
một sự kiện." Ngâm Hoan thẹn thùng cười, "Nhưng Tôn tỷ tỷ đứng có chê
cười muội nha, Mộc gia ở Huệ An thành cũng có một người bà con xa, nhiều năm liên tục vô sinh, dù mời đại phu nào chữa cho vị phu nhân đó cũng
không được, cho đến một ngày người nhà đó chỉ trích vị phu nhân đó là gà không đẻ được trứng khiến nàng tức giận kéo phu quân của mình đi khám
cùng, kết quả tỷ đoán được không, thì ra là a, là nhà này nam chủ nhân
trước kia ăn trúng dược vật khiến vô sinh chứ không phải do vị phu nhân
kia." Ngâm Hoan càng nói càng thẹn thùng, cô nương chưa lấy chồng mà nói chuyện này cũng phải là người gan lớn a.

Tôn thị bị nàng thì khơi dậy lòng hiếu kỳ, "Vậy chuyện đó về sau như thế nào."

"Về sau đại phu kia khai một phương thuốc cho nam nhân, nam nhân kia uống
được nửa năm, một năm sau nữ chủ nhân nhà này liền có tin vui, Tôn tỷ
tỷ, thì ra vấn đề vô sinh này vẫn không phải do phía nữ nhân không
thôi."

Ngâm Hoan nói với vẻ mặt mờ mịt, là một cô nương chưa
xuất giá, phải biết những vấn đề liên quan đến sinh nở nàng cần phải
không quá rõ ràng, nàng chỉ là đem chuyện nghe được thuật lại cho Tôn
thị nghe, một mặt nàng còn phải giả vờ nghi ngờ hỏi lại Tôn thị.


Tôn thị cười gật đầu, "Các muội còn nhỏ, những chuyện này không biết cũng
là đương nhiên, sau này mẫu thân các muội sẽ nói rõ cho muội." Ngâm Hoan nghe nàng nói vậy, lôi kéo tay Cố Ngâm Nguyệt thẹn thùng lên, Cố Ngâm
Nguyệt vừa rồi ngồi nghe mà vô cùng thẹn thùng, bấm vào cánh tay của
nàng một cái, thấp giọng nói, "Ơ, muội còn biết thẹn thùng sao!"

Ngâm Hoan làm như cây ngay không sợ chết đứng, gật đầu, "Muội chỉ là thuật
lại cho Tôn tỷ tỷ nghe mà thôi." Ỷ vào tuổi nàng còn nhỏ, ỷ vào nàng
biết rõ tính tình của Tôn thị.

Tôn thị thấy các nàng nháo, vô ý thức liếc nhanh về phía trượng phu đứng không xa bên kia, mặc kệ
chuyện Cố tiểu thư nói có phải thật hay không, chuyện này cũng đã cho
nàng một tia hi vọng, cũng là cho trượng phu của mình một tia công đạo.

Lúc này Cố Ngâm Sương trong phòng, nha hoàn phía ngoài chợt nghe Nhị thiếu
phu nhân bên trong cao giọng lên, giống như là tức giận vô cùng.

Trong phòng, Cố Ngâm Sương nhìn Cố Ngâm Phương với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt lộ vẻ kích động, "Ngươi không đáp ứng sao? Ta chỉ nhờ người làm một
chuyện nhỏ như vậy, mà ngươi không đám ứng sao, ngươi có còn là muội
muội ta không!"

Cố Ngâm Phương nhàn nhạt nhìn nàng, "Ta là muội muội tỷ, vậy Thất muội không phải là muội muội tỷ sao?"

"Nàng? Ngâm Phương, chẳng lẽ ngươi đã quên ai là người đã hại ngươi mất hai
năm tu tâm trong chùa sao, là ai hại ngươi mất từng đó thời gian, là ai
mang thứ đó đặt ở trong phòng ngươi, hãm hại ngươi bị mẫu thân trách
phạt, ngươi còn xem nàng như muội muội?" Cố Ngâm Sương cầm lấy tay của
nàng nói, "Chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao?"

"Ta không
quên." Cố Ngâm Phương nhìn gương mặt tinh xảo của tỷ tỷ mình, vì cái gì
lúc này gương mặt này lại lộ ra vẻ dữ tợn độc ác như vậy "Ta cũng đồng
dạng không có quên, là tỷ tỷ ngươi an bài ta mang trâm vàng kia đặt vào
phòng Thất muội, là tỷ tỷ ngươi lúc phát hiện trâm vàng trong phòng ta
khóc với mẫu thân, nói ta chỉ là nhất thời hồ đồ, nói ta chỉ là rất ưa
thích cây trâm kia cho nên mới phải đi hãm hại Thất muội, mơ hồ hàm oan
nàng, còn cầu xin Thất muội nói ta không cố ý, tỷ còn nhớ không?"

"Tỷ tỷ a, ngươi vì trong sạch của mình mà phủi bỏ ta, thậm chí còn không
muốn mở miệng thanh minh dùm ta, nói chỉ là đùa giỡn với Thất muội,
không nghĩ tới Thất muội tưởng thật, tất cả mọi tội lỗi đều đẩy lên
người ta, còn tỷ tỷ ngươi một thân trong sạch, đúng không?" Âm thanh của Cố Ngâm Phương lạnh lùng truyền vào trong tai của nàng, Cố Ngâm Sương
dùng vẻ mặt khó tin nhìn nàng, muội muội nàng hận nàng như vậy sao?

"Ngươi nói vì tốt cho ta, kỳ thật người ngươi muốn tốt mới chính là ngươi đi,
ngươi bảo ta đặt thứ này dưới giường Thất muội, hảo tỷ tỷ của ta, nếu
đến lúc bị phát hiện, ngươi thay ta vào am ni cô nhé?" Cố Ngâm Phương
tay cầm một cái bao bố nhỏ trên giường cười nói nhưng nụ cười trên mặt
không vào được đáy mắt.