Ban đầu, Hạ Việt cũng chỉ là có cảm giác mơ hồ.
Ví dụ như hắn sẽ cảm thấy cha tuy bất động thanh sắc nhưng thực ra lại rất tức giận, mẹ tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại đang khổ sở. Không có lý do gì cả, chỉ đơn thuần là có cảm giác như vậy. Thế nhưng hắn biết, những linh cảm này của hắn đều chính xác.
Cha của Hạ Việt vốn là con trai độc nhất của một gia đình danh gia vọng tộc trong vùng, chỉ là ông vừa tốt nghiệp đại học đã chạy đi kết hôn. Hạ lão gia tử tức giận không cho phép, nói phải lập nghiệp trước thành gia sau, tuy lúc đó cha Hạ đã tìm được công tác nhưng tính ra vẫn chưa đủ để gánh vác gia đình, còn dám tiền trảm hậu tấu. Ông cho rằng, lúc đó cha Hạ bất kể là đối với ông hay là đối với cô bé kia đều quá vô trách nhiệm.
Vì vậy, Hạ lão gia tử một cước đạp cha Hạ ra khỏi nhà, bảo rằng nếu đã có gia đình rồi thì cút ra ngoài lập nghiệp a, có gì khó khăn cứ nói, nhưng gia đình tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra nuôi mi, tự mình phấn đấu vài năm xem, chừng nào chứng minh được bản lĩnh nuôi gia đình rồi hãy trở về.
Cha Hạ cũng hiểu được lão gia tử buồn lòng, liền mang theo mẹ Hạ đến ký túc xá của công ty ở, ngoan ngoãn nỗ lực phấn đấu, không hề mở miệng đòi Hạ lão gia tử một xu nào. Lão gia tử nhìn con trai như thế, trái lại rất hài lòng, cháu trai nay cũng đã lớn, cuối cùng mở miệng gọi một nhà ba người quay về nhà chính.
Vừa dời đến chủ trạch không bao lâu, trong lúc mẹ Hạ đang dẫn Hạ Việt đi tản bộ trong vườn thì có một bà dì không quen không biết bỗng nhảy ra trước mặt hai người, làm bộ thân thiết lo lắng nói dông nói dài một hồi.
Hạ Việt lúc đó chỉ nghĩ rằng, cái dì đang cười tủm tỉm này không có ý tốt. Đứa nhỏ lúc đó tuy mới 5 tuổi, không hiểu được thế nào là tâm tình hâm mộ đố kỵ của người lớn, thế nhưng hắn cũng cảm nhận được đối phương không hề có thiện ý, cùng với nụ cười của mẹ chất chứa chịu đựng và ẩn nhẫn. Đứa nhỏ xưa nay luôn ngoan ngoãn không nói leo bao giờ lần đầu tiên chen vào chỗ người lớn đang trò chuyện, hung hăng trừng mắt liếc bà dì kia một cái, miệng la hét đòi ăn kem, sau đó bướng bỉnh kéo mẹ mình rời đi.
Mẹ Hạ tuy rằng trên mặt mang áy náy, bất đắc dĩ để con mình kéo đi, Tiểu Hạ Việt lại cảm nhận được mẹ mình mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cảm giác ấy không mạnh cũng không quá rõ ràng, nhưng hắn lại không thể nào không quên.
Đó là lần đầu tiên hắn biết được hành động của bản thân lại có thể làm một người vui sướng đến thế.
Rất nhiều năm sau, Hạ Việt mới hiểu tâm trạng của người dì kia, khi đó, hắn đã là nhóc yêu tinh trong mắt người lớn. Thiếu niên mới 11 12 tuổi đầu lại đối nhân xử thế chu đáo khéo léo, biết quan sát sắc mặt lời nói của đối phương, ít khi tùy hứng, cẩn thận tỉ mỉ không nói, miệng lại còn ngọt, lúc nào cũng làm đẹp lòng người khác.
Hạ gia kỳ thực hoàn cảnh không phức tạp, mặc dù là danh gia vọng tộc, có của ăn của để, gia sản cũng coi như khả quan nhưng không có tình tiết tranh giành như trong phim truyền hình. Tuy vậy, gia đình vẫn không tránh khỏi có mấy vị thân thích ki bo nhỏ mọn, ngày lễ ngày tết, người trong gia tộc tụ chung một chỗ, tuy rằng thoạt nhìn đều nói cười vui vẻ nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ mình mới biết.
Hạ Việt từ nhỏ đã không thích chơi đồ chơi mà thường xuyên đảo quanh trong đám người, coi bọn họ là nguồn tài nguyên nghiên cứu hữu dụng nhất. Hắn không hiểu vì sao người lớn trong lòng khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn cười, vì sao rõ ràng rất vui vẻ lại cứ mãi nghiêm mặt, vì sao không thích mà vẫn miễn cưỡng nói thích.
Tiểu Hạ Việt là một đứa nhỏ ngây thơ, hắn luôn muốn làm tất cả mọi người hài lòng, cũng luôn nhớ kỹ trước đây lúc thấy mẹ Hạ vui vẻ thì mình cũng vui theo. Sở dĩ hắn nỗ lực như vậy là vì dù chỉ trong một lát, mỗi khi cảm thụ được tâm tình hạnh phúc của đối phương, Hạ Việt cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hạ Việt từ từ lớn lên, rốt cuộc cũng biết mình sao có thể làm hài lòng tất cả mọi người được, nhưng ý nghĩ muốn gia đình được vui vẻ đã trở thành bản năng, chỉ là hắn đã hiểu, mình không cần phải quá cố chấp. Trên đời này, có rất nhiều người không chỉ bằng vài ba câu nói mà làm bọn họ vui sướng được, chỉ có những người mà bản thân thật sự quan tâm mới đáng giá để mình lấy lòng mà thôi.
Cho dù là vậy, tới bây giờ khi Hạ Việt 23 tuổi, hắn ở trong mắt của đa số người đều là chu đáo đến cơ hồ cẩn thận. Hắn luôn mỉm cười khi nói chuyện với người khác, cũng rất thích cùng người khác nói chuyện. Tuy rằng không giống hồi bé ngây thơ luôn cố gắng tìm đủ mọi cách khiến người ta vui, nhưng với hắn mà nói, những cảm xúc khác nhau của con người vẫn rất hấp dẫn. Khi hắn bắt đầu chân chính học tập cách quan sát nắm bắt người khác, Hạ Việt càng lúc càng tràn ngập hứng thú.
Đúng vậy, Hạ Việt học cách tự quan sát người khác.
Năng lực đọc hiểu tâm tình của mọi người, Hạ Việt không hề nói cho bất luận kẻ nào biết, hắn hiểu, trong thế giới này, hắn chính là kẻ dị biệt.
Hắn biết mình rất may mắn, năng lực này tuy không bằng một góc của thuật đọc tâm, nhưng đối với hắn mà nói đây cũng là một vũ khí lợi hại. Hạ Việt hiểu rõ dị năng này vô cùng tuyệt vời, nhưng hiểu càng rõ thì hắn lại càng lo lắng, vạn nhất đến một ngày, năng lực kia của mình đột nhiên biến mất thì làm sao bây giờ. Cuộc sống vốn thoải mái không hề tốn sức quan sát nhân tình của Hạ Việt trước kia chắc chắn sẽ sụp đổ.
Để phòng ngừa mình cho dù mất đi dị năng cũng vẫn là Hạ Việt chu đáo săn sóc, am hiểu quan sát người khác, hắn quyết định phải tự mình học tập.
Năm đó, Hạ Việt vừa tốt nghiệp trung học.
Lên cao trung, hoàn cảnh thay đổi, đối với Hạ Việt mà nói thì coi như đúng dịp.
Đầu tiên, hắn dựa vào dị năng để quan sát cử chỉ và sắc mặt của người khác, chú ý tới những thay đổi nhỏ nhất của đối phương. Hắn vốn rất rõ ràng, mỗi người đều có cách thể hiện cảm xúc khác nhau, càng chăm chú quan sát nghiên cứu bao nhiêu, hắn lại càng cảm thấy nhân loại thực sự là thú vị bấy nhiêu. So với việc lui tới với nhiều người, theo ý của hắn mà nói, hắn thích con người, cho dù không nói chuyện, chỉ đơn thuần quan sát thôi cũng rất có lạc thú.
Hạ Việt 23 tuổi nghĩ rằng, dựa theo sự tiến bộ hiện nay, cho dù một lúc nào đó mất đi dị năng, hắn cũng giữ vững được khả năng giao tiếp của mình.
Nhưng mà, thẳng đến khi một chiếc xe vận tải lủi lên vỉa hè, đâm vào quán cà phê, Hạ Việt đang ngồi thảnh thơi uống latte bị cuốn vào bánh xe, dị năng này vẫn không hề biến mất.
Hắn không biết tại sao chiếc xe vận tải kia tông vào quán, cũng không biết ngoài mình ra còn có bao nhiêu người cũng không may mà thiệt mạng. Ở khoảnh khắc trước khi ý thức biến mất, ý niệm cuối cùng trong đầu hắn chính là: Sớm biết vậy khỏi cần cố gắng nghiên cứu ba cái sắc mặt khỉ gió gì đó.
Thế nhưng, khi Hạ Việt mở mắt ra lần thứ hai, hắn mới phát hiện, mình thật ra đã phòng ngừa chu đáo.