Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 624: Vòi tiền phải có trình độ

Hồ Hữu Nghị cùng vợ theo sát sau Liễu Tuấn đi vào gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.

Phục vụ lầu thấy Liễu huyện trưởng có khách, cũng đi theo vào, bưng trà rót nước.

Phục vụ hỏi:

- Huyện trưởng có cần tôi đặt cơm cho không ạ.

Cô tuy không phải là phục vụ riêng của gian phòng số ba, nhưng thời gian dài rồi, nên đối với thói quen của Liễu huyện trưởng cũng tương đối hiểu, biết vị huyện trưởng này thường xuyên tới cơ sở, ăn uống không có chừng mực.

Liễu Tuấn ôn hòa nói:

- Không cần nữa, cám ơn cô! Trên đường vệ tôi đã ăn rồi.

- Huyện trưởng vì công việc mà quên ăn quên ngủ, đúng là tấm gương cho cán bộ toàn huyện noi theo...

Hồ Hữu Nghị vội nịnh bợ ngay.

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không nghiêm khắc lắm, nhưng Hồ Hữu Nghị lại giống như bị dao đâm trúng vậy, rùng mình một cái, một đống lời lẽ phía sau đều bị chặn đứng lại.

- Ngồi đi!

Liễu Tuấn chỉ vào ghế sô pha, ngữ khí rất bình thản, y không có chút thiện cảm gì với Hồ Hữu Nghị, nhưng dù sao hai vợ chồng người ta cùng đến, Liễu Tuấn cũng không thể quá nghiêm khắc.

- Vâng vâng.

Hồ Hữu Nghị rối rít vâng dạ, đặt nửa bên mông xuống, còn vợ của hắn ngồi rất ngay ngắn, không phải người trong thể chế, không hiểu hiểu rõ lắm về những quy củ này.

- Hồ khu trưởng, có tình huống gì muốn báo cáo với tôi?

Liễu Tuấn hỏi rồi lấy thuốc lá ra đưa cho Hồ Hữu Nghị một điếu, Hồ Hữu Nghị được tôn trọng đâm sợ hãi, nhấc người dậy dùng hai tay nhận lấy, rồi lại vội lấy bật lửa ra châm thuốc cho Liễu Tuấn.

Hồ Hữu Nghị nói:

- Huyện trưởng, tôi .. tôi muốn báo báo cáo tình hình kiến thiết kinh tế ở khu Bình An.

Liễu Tuấn lại khẽ mỉm cười.

Hồ Hữu Nghị là người thông minh đây, nghe y ở trên các hội nghị lớn nhỏ cường điều tấm quan trọng và cấp bách của việc kinh tế huyện Ninh Bắc cất cánh bay lên trong ba năm, liền lấy cái cớ báo cáo kiến thiết kinh tế.

- Xin mời Hồ khu trưởng nói.

Liễu Tuấn nói rồi tỏ thái độ chú ý lắng nghe.

Thái độ trịnh trọng này lại làm cho Hồ Hữu Nghị thầm kinh hãi.

Thực tế ngày hôm nay hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là đem y phục trên người vợ hắn "thông báo" cho Liễu huyện trưởng một tiếng, sau đó là sẽ biểu thị lòng trung thành với Liễu huyện trưởng.

Còn về phần kiến thiết kinh tế gì đó tất nhiên chỉ là một cái cớ mà thôi.

Không ngờ Liễu Tuấn lại thực sự muốn nghe hắn báo cáo kiến thiết kinh tế khu Bình An.

Hồ Hữu Nghị ấp a ấp úng nói:

- À vâng, thưa huyện trưởng... Tôi thấy rằng khu Bình An chúng tôi nền móng tương đối yếu, sau khi xóa khu gộp xã, thị trấn Bình An mới do ba xã thị trấn gộp thành không có được mặt mạnh kinh tế chủ yếu nào, tôi liền nghĩ, có nên mở rộng nghề chăn nuôi ra hay không...

Kỳ thực Liễu Tuấn đối với việc Hồ Hữu Nghị chạy chọt qua Nghiêm Phi rất là phản cảm, y không hề muốn Nghiêm Phi ù ù cạc cạc bị cuốn vào trong những chuyện như thế này, bởi thế nước cờ này của Hồ Hữu Nghị trong con mắt người khác là một tuyệt chiêu đi đường vòng, móc nối được quan hệ với vị hôn thê của Liễu huyện trưởng, thực sự là một thủ đoạn tốt.

Ai mà ngờ trong lòng Liễu Tuấn đã vô cùng điên tiết rồi.

Sở dĩ y còn nhẫn nhịn là bởi hai nguyên nhân, thứ nhất là không biết Hồ Hữu Nghị làm sao lại có quan hệ với Vũ Viện Viện, hình như quê quán của Vũ Thu Hàn đâu phải là ở tỉnh N, Vũ Viện Viện càng không thể có quan hệ thân thích gì với Hồ Hữu Nghị hoặc là người nhà của Hồ Hữu Nghị.

Vũ Viện Viện mặc dù khùng khùng điên điên, nhưng thân phận là đại tiểu thư chân chính, cho nên Hồ Hữu Nghị cũng không giống bằng hữu có thể kết giao với Vũ Viện Viện, điều này Liễu Tuấn không được hiểu rõ cho lắm, nhưng không hiểu thì không không hiểu, nếu như đã dính líu tới Vũ Viện Viện, thì Liễu Tuấn cần phải xử trí cẩn thận.

Thứ hai, quyết không thể vì một sự viện mà có kết luận võ đoán với một người.

Đó là công sức nhiều năm dạy dỗ của Nghiêm Ngọc Thành.

Khi những lúc Nghiêm Ngọc Thành hứng trí khá cao cùng Liễu Tuấn trò chuyện, cũng thường truyền thụ một chút đạo đánh giá con người. Nghiêm Ngọc Thành đánh giá con người kỳ thực cũng không có bí quyết gì, chỉ là không thể dễ dàng ra kết luận từ ấn tượng đầu tiên hay vì một sự việc nào đó.

Liễu Tuấn kết hợp lời dạy bảo của Nghiêm Ngọc Thành, với cách thức dùng người nhiều năm của ông, liền phát hiện ra tinh túy trong cách khống chế cấp dưới của Nghiêm Ngọc Thành, chính là dưới đạo nhìn người này.

Bởi thế phàm là cán bộ do Nghiêm Ngọc Thành đề bạt lên, bất kể là năng lực hay phẩm chất đầu không tệ, nhiều năm qua, cán bộ Nghiêm Liễu hệ chưa từng xảy ra vấn đề quá lớn, điều này có liên quan rất lớn tới đạo nhìn người của Nghiêm Ngọc Thành.

Quan sát nhiều, tìm hiểu nhiều, thông qua chuyện nhỏ mà phân tích cẩn thận, không nên tùy tiện đưa ra quyết định.

Đó chính là "tuyệt chiêu" của Nghiêm Ngọc Thành.

Sự thực chứng minh, tuyệt chiêu của Nghiêm Ngọc Thành rất hữu dụng.

Bởi thế Liễu Tuấn mới phá lệ triệu kiến Hồ Hữu Nghị, để xem con người này rốt cuộc có bản lĩnh thực sự hay không.

Kết quả Hồ Hữu Nghị biểu hiện ra làm Liễu Tuấn rất thất vọng.

Trong thời gian mười mấy phút, nhìn thì như có vẻ nói hết sức tự tin chắc chắn, kỳ thực nội dung đều rỗng tuếch, cơ bản đều là suy đoán theo đường lối suy nghĩ của Liễu Tuấn mà nói, chẳng có chút mới mẻ gì, chẳng khác gì báo cáo trên hội nghị của hắn.

Cho dù Hồ Hữu Nghị không có vấn đề gì về phẩm cách cá nhân, thì cũng không thể trọng dùng.

- Hồ khu trưởng, có thể dừng được rồi..

Liễu Tuấn khoát tay, ngang Hồ Hữu Nghị tiếp tục nói tràng giang đại hải.

Hồ Hữu Nghị lập tức ngậm miệng, khom lưng ngửa mặt nhìn Liễu Tuấn, lộ ra vẻ rất tha thiết.

- Hồ khu trưởng, buổi tối hôm nay tôi còn có một số việc phải làm, báo cáo dừng ở đây thôi nhé!

Liễu Tuấn vẫn cứ rất hòa nhã.

- À, vâng vâng, được ạ được ạ, đã quấy rầy Liễu huyện trưởng rồi.

Hồ Hữu Nghị vội đứng dậy.

Nhưng vợ của hắn tức thì có chút nóng ruột.

Thế là đi rồi?

Chuyện này là thế nào đây?

Liễu huyện trưởng hoàn toàn đâu có nói gì tới bộ y phục này chứ!

Tận mấy vạn đồng cơ đấy!

Nói thực, lúc đầu nghe nói Nghiêm Phi thiết kế y phục, mỗi một bộ tới mấy vạn đồng, vợ của Hồ Hữu Nghị thiếu chút nữa ngất xỉu, từ chiều ngày hôm nay mặc bộ y phục này trên người, cô ta cảm thấy như có ngàn cân đeo trên người, bị ép cho thở không ra hơi.

Tới mấy vạn đồng khoác lên người, có thể thở được mới là lạ đấy.

Nhưng cô ta lại hoàn toàn chẳng nghe thấy ông chồng nhà mình nói chuyện nhắc tới cái chuyện này.

- Liễu huyện trưởng, bộ y phục này....

Vợ của Hồ Hữu Nghị khi sắp ra khỏi cửa, cuối cùng không nhịn được lấy dũng khí nói:

- Ái dà, mau đi thôi, đừng có quấy rầy huyện trưởng nghỉ ngơi.

Hồ Hữu Nghị giật bắn mình, vội vàng ngăn cô ta lạ, rồi khom người chào Liễu Tuấn một lần nữa, đi như trốn khỏi gian phòng số ba, tới chỗ rẽ mới quát tháo vợ.

- Ai bảo bà nói năng lung tung? Bà thì hiểu cái gì? Không nhìn thấy Liễu huyện trưởng mặt luôn ôn hòa bình dị sao? Bà cho rằng bằng vào hai chúng ta có thể diện lớn như thế này à? Nói cho bà biết dù là phó huyện trưởng buổi tối tới yến kiến Liễu huyện trưởng cũng phải xin chỉ thị trước đấy!

Vợ của Hồ Hữu Nghị choàng tỉnh.

Hóa ra quan trường lại vòng vòng vèo vẻo như vậy, rất nhiều lới không cần phải nhắc tới.

......

- Viện Viện, là tôi, Liễu Tuấn đây.

Vợ chồng Hồ Hữu Nghị vừa rời đi, Liễu Tuấn liền gọi điện thoại cho Vũ Viện Viện.

Vũ Viện Viện hiện giờ là hạng có của trong đám trẻ tuổi của thành phố Đại Ninh, đi xe nổi tiếng, toàn thân hàng hiệu, còn vác theo di động, đối với việc Vũ Viện Viện "phô trương" như thế, Vũ Thu Hàn cũng từng chất vấn.

Chuyện này là thế nào đây?

Nha đầu nhà mình hình như tham gia công tác mới hơn hai năm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Vũ Viện Viện rất là thẳng thắn, chẳng hề lừa dối cha già, nói là cùng mấy người bạn hùn vốn với nhau kinh doanh điện thoại di động, cũng nói chuyện thu lợi từ việc cho thuê gian hàng trong khu mua sắm Thiên Mã cùng với Nghiêm Phi và Liễu Yên.

Nghe nói chuyện này có bóng dáng của Liễu Tuấn, lại còn liên quan tới con dâu mình, Vũ Thu Hàn liền yên tâm.

Ông tin tưởng Liễu Tuấn không làm bậy.

- Này Liễu Tuấn có chuyện gì thế? Nửa đêm canh ba anh gọi điện thoại cho tôi, nếu như để Phi Phi mà biết được, sẽ không tha cho anh đâu...

Vũ Viện Viện phổi bò làm rộn lên.

Cũng chỉ có cô mới có thể nói với Liễu Tuấn như vậy.

Liễu Tuấn rất nghiêm túc nói:

- Cô làm cái gì thế, giới thiệu loại khách gì cho Phi Phi vậy?

Vũ Viện Viện vừa nghe thấy ngữ khí của Liễu Tuấn không bình thường, liền thu lại cái vẻ bỡn cợt, hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Trước tiên cô đừng hỏi tôi, tôi đang hỏi cô đấy! Tên Hồ Hữu Nghị kia làm sao quen biết cô?

- Hắn ta hả? Em họ của vợ của hắn ta là một đồng nghiệp trong cục ngoại thương của bọn tôi, quen nhau khi đánh bài đấy!

Liễu Tuấn choáng váng!

Không ngờ là cái loại quan hệ này.

- Lần đó Phi Phi thiết kế cho tôi một bộ trang phục nói, mọi người đều khen là đẹp, cứ thế mà truyền đi. Hồ Hữu Nghị nói vợ của hắn ta cũng muốn một bộ, lúc ấy tôi có nói, trang phục do Phi Phi thiết kế ra đều chỉ hợp với người trẻ tuổi mặc thôi, vợ của hắn ta sắp bốn mươi rồi, mặc vào không hợp. Nhưng hắn ta cứ không nghe, quấn lấy tôi muốn tôi giới thiệu Phi Phi cho hắn, tôi bị quấy rầy phiền quá mới đồng ý. Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?

Vũ Viện Viện giải thích.

Khi ấy vợ của Hồ Hữu Nghị nghe nói một bộ y phục tới mấy vạn đồng thì hoàn toàn không tin, cho rằng Vũ Viện Viện đang khoác lác, không ngờ rằng Hồ Hữu Nghị vừa nghe thấy lại mừng như vớ được của báu, vội giục vợ mua một bộ.

Kỳ thực Hồ Hữu Nghị cũng hoàn toàn không tin vào cái giá này, nhưng người thiết kế là con gái của bí thư tỉnh ủy thì cũng hợp lý, dù người ta chỉ cần lấy ra một cái bao tải, nói với ngươi là giá mấy vạn đồng, ngươi cũng phải móc ngay ví ra, chỉ sợ rất nhiều người phải tranh nhau cái bao tải này.

Hồ Hữu Nghị thầm cảm thán, quả nhiên không thẹn là đại lão trên tỉnh, thù đoạn vòi tiền cũng làm cao nhã như vậy.

So với đám nhà quê ở huyện thực sự là cao minh hơn rất nhiều.

Hôm nay thấy thái độ hòa nhã của Liễu huyện trưởng, Hồ Hữu Nghị cảm thấy mấy vạn đồng này tiêu quá đáng giá, xem ra không dám nói bí thư, nhưng cái mũ ô sa trấn trưởng có là cái chắc rồi.

Quan trọng hơn nữa là mọi người đều không biết phải móc nối quan hệ với Liễu huyện trưởng như thế nào, chỉ có bản thân mình, thăm dò được cửa này, có chỗ dựa vững vàng như Liễu huyện trưởng, sau này chẳng phải tiền đồ vộ hạn sao.

- Cô toàn làm bậy.

Thái tháo độ hoàn toàn chẳng bận tâm của Vũ Viện Viện, Liễu Tuấn tức tới xì khói:

- Có có biết rằng Hồ Hữu Nghị là một phó khu trưởng trọng huyện tôi không, hắn ta vừa tới chô tôi khoe khoang kia kìa.

- Hả? Cái này tôi đâu có biết...hi hi, người ta tới hối lộ anh đó...

Vũ Viện Viện vẫn cười cợt.

Liễu Tuấn quát tháo:

- Cô còn cười à? Tôi cảnh cáo cô, về sau này đừng có giới thiệu những thứ khách vớ va vớ vẩn nữa... Mà cũng chẳng cần cô giới thiệu khách gì hết... Hiện giờ cô làm cho tôi hết sức bị động, sau này cô còn làm càn nữa, thì đừng nói bạn bè gì nữa.

Khi chỉ có một mình với Vũ Viện Viện, Liễu Tuấn rất ít khi nào ôn hòa.

- Ừ... Tôi biết rồi mà...

Vũ Viện Viện thấy Liễu Tuấn nổi giận thật rồi, liền ở đầu kia điện thoại giảu mỏ lên, nói rất là ủy khuất.