Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 614: Kỹ nữ

“Huyện trưởng Liễu anh là người tốt đó là lời của họ nói”

Nghe được mấy câu khen ngợi Liễu Tuấn, mà Tống Giai cảm giác như vừa nhặt được vàng vậy, vội vội vàng vàng nhấc điện thoại gọi cho liễu tuấn. nhưng khi nghe được mấy câu nói này liễu tuẫn cũng chỉ lắc đầu cười, Tống Giai đúng là trẻ con, chỉ vì mấy câu nói sau khi liễu tuấn giúp đỡ lương diệu hương mà lại cô ấy đã sốt sáng gọi điện đến, hơn nữa lại còn mượn danh “Bọn họ” để khen ngợi gián tiếp nữa.

Kì thực, liễu tuấn không thể hiểu hết được tâm trạng của Tống Giai khi quyết định gọi điện thoại đến. Cô ấy đã phải đấu tranh nội tâm không biết bao nhiêu lâu, nhấc máy lên rồi lại hạ xuống, ngay cả khi đang nói chuyện với liễu tuấn thì tâm trạng của Tống Giai cũng đang hỗn loạn.

Với việc của Lương Diệu Hương Liễu Tuấn cũng không phải chỉ đơn giản giúp đỡ chị ta. Say khi Lương diệu dương chặn xe tố cáo ngay hôm sau Liễu Tuấn đã gọi điện đến cho sở công thương và sở an ninh giám sát để tìm hiểu tình hình, căn bản tất cả những lời của chị ta nói đều là sự thật. Tân chủ nhiệm của sở an ninh giám sát sở trưởng Hoàng nói trong điện thoại với thái độ “Rất căm phẫn”

“Huyện trưởng Liễu, Điền Hồng Quân đáng chết! việc chúng tôi đối xử với gia đình hắn là hoàn toàn hợp lý hợp pháp!”

Trước đây sở trưởng Hoàng là phó sở trưởng sở đia chính. Điền Hồng Quân sau khi xảy ra chuyện Thạch Trọng tiến cử ông ta tiếp nhận chức sở trưởng sở an ninh giám sát đây coi như là thân tín của Thạch Trọng hay cũng chính là cán bộ trên tuyến của Liễu huyện trưởng.

Còn về sở trưởng Hoàng “Hận” Điền Hồng Quân như thế nào, và điền hồng quân có phải là đại phần tử có nhiều tội lỗi hay không, hay tại sao sở trưởng Hoàng lại hận hắn đến vậy thì cũng không cần báo cáo cho Liễu Tuấn và Bạch Dương biết làm gì.

Sở trưởng Hoàng kỳ thực luôn đợi điện thoại của Liễu Tuấn. Ông ta không thể tự mình chạy đến văn phòng của huyện trưởng để “Kể công” được. Huyện trưởng, cái tên khốn Điền Hồng Quân này thật sự rất quá đáng, huyện trưởng cứ xem xem tôi sẽ xử lý vợ và con cái hắn thế nào!

Huyện trưởng Liễu đích thân gọi điện thoại đến, sở trưởng Hoàng đương nhiên sẽ thể hiện sự căm hận của mình với Điền Hồng Quân rồi. Cơ hội như thế này không phải lần nào cũng có thể gặp được!

LliễuTuấn cũng chẳng nóng này gì nhẹ nhàng nói với sở trưởng Hoàng: “Sở trưởng Hoàng việc chồng làm không liên quan tới vợ con người ta, Điền Hồng Quân đã phải chịu án chung thân rồi, vợ con anh ta cũng cần tiếp tục sống chứ?”

Sở trưởng Hoàng không dám mở miệng nói thêm câu nào chỉ có thể thuận theo ý của huyện trưởng Liễu nói: “Vâng, tôi biết rồi thưa huyện trưởng”

“Tòa án tuy phán quyết không tịch thu tài sản của gia đình nhà Điền Hồng Quân thì cứ để cho vợ con người ta có chỗ để sống. Điền Hồng Quân và Lương Diệu Hương đã tham gia công tác hơn 20 năm rồi tiền lương của họ cũng không thể tịch thu hết được”

Liễu Tuấn nói với giọng giải thích.

“Huyện trưởng vậy tiền công quỹ bị họ sử dụng thì sao chứ? Dù sao cũng phải thu lại chứ”

Câu nói này của cục trưởng Hoàng là sự đấu tranh nội tâm rất lâu rồi mới quyết định nói ra. Việc căm ghét Điền Hồng Quân của ông ta lan sang cả người nhà của Điền Hồng Quân đã được ông ta thể hiện một cách chân thành nhất trước Liễu Tuấn!

“Ha ha” Liễu Tuấn cười.

“Cho dù như thế nào thì cũng phải để cho người ta sống cho qua ngày, cứ như vậy đi”

Sau khi tắt máy điện thoại của Liễu Tuấn, sở trưởng Hoàng sau một hồi suy nghĩ lại nhấc máy lên gọi điện cho Thạch Trọng báo cáo một lượt.về chỉ thị của huyện trưởng Liễu.

Sự thông minh của Thạch Trọng hơn hẳn sở trưởng Hoàng, ông ta liền cười nói: “Đương nhiên là phải làm theo chỉ thị của huyện trưởng Liễu rồi, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ nữa, ông Hoàng à, nếu làm tốt thì huyện trưởng Liễu sẽ nhớ đến đó!”

Ngay lập tức sở trưởng Hoàng cảm giác như là đã học được 1 bài học.

Không lâu sau thì cục công thương cũng gọi điện đến cho Thạch Trọng với nội dung tương tự, đương nhiên cũng là nhận chỉ thị của huyện trưởng Liễu về những vấn đề liên quan tới vợ con của Điền Hồng Quân. Tất cả những chỉ thị Thạch Trọng đều theo chỉ thị của anh ta tiến hành không sai nửa câu.

Những việc mà Liễu Tuấn làm chẳng qua cũng chỉ là tạo tiền đề tốt cho người ta mà thôi chứ chẳng có chút gì mang tư lợi cá nhân hay vì tiếng tăm cả.

Không ngờ lại nhận được sự “Khen ngợi” của Tống Giai, huyện trưởng Liễu trong lòng thật sự cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng huyện trưởng Liễu niềm vui đó cũng chẳng kéo dài được bao lây thì ngoài văn phòng làm việc lại vang lên những tiếng cãi nhau.

“Huyện trưởng, tôi muốn gặp huyện trưởng”

Một tiếng hét rất lớn từ bên ngoài vọng vào.

Liễu Tuấn cau mày lại, anh ta nhớ giọng nói này là của cha Tần Phượng.

“Huyện trưởng đang bận giải quyết công việc, ông có chuyện gì thì cứ nói với thư ký của huyện trưởng là tôi đây”

Phan Tri Nhân vội vàng ngăn cản người đó lại.

“Tri Nhân có chuyện gì?”

Liễu Tuấn mở cánh cửa phòng ra nói.

“Đúng, đúng, cậu chính là huyện trưởng, huyện trưởng phải đứng ra làm chủ cho chúng tôi”

Vừa trông thấy Liễu Tuấn người đàn ông đó liền quỳ xuống chân anh ta cho dù người thanh niên này kém ông ta rất nhiều tuổi, tất cả những gì thuộc về nam tử hán dường như bay biến hết nhường lại chỗ cho sự đau lòng bằng những tiếng khóc và giọng nói cầu khẩn.

“Ông Tần ông cứ đứng dậy trước đi đã”

Liễu Tuấn nói.

“Huyện trưởng, họ nói không có căn cứ, họ nói tiểu Phượng nhà chúng tôi là..là “Gái làng chơi”, ông trời ơi, tiểu Phượng nhà tôi mới chỉ có 17 tuổi, nó chỉ là một khuê nữ mà”

Ông Tần đâu có ý đứng dậy, vừa khóc vừa lạy Liễu Tuấn.’

“Huyện trưởng, mọi người nói huyện trưởng là người tốt, là ông trời, ông trời ơi, ông nhất định phải đứng ra làm chủ cho tiểu Phượng nhà chúng tôi”

Từ khi nào cái danh tiếng “Ông trời” được chụp lên đầu anh ta vậy?

Nhưng thực sự lúc đó không thể có đủ thời gian mà suy nghĩ đến những chuyện này được nữa.

“Ông Tần, ông cứ đứng dậy đi đã, nói rõ tình hình cho tôi nghe nào! Ông yên tâm tôi sẽ làm chủ cho ông”

Liễu Tuấn trần tĩnh nói.

“Thật sao?”

Ông Tần ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn!

“Thật!”

Liễu Tuấn gật đầu chắc chắn.

“Mau đứng dậy đi!”

Phan Tri Nhân liền vội vàng tiến lại đỡ ông ta đứng dậy.

Vụ việc ầm ỹ này đã gây chú ý cho cả văn phòng làm việc của huyện, tất cả cán bộ của các phòng ban đều ùa ra xem nhưng chẳng ai dám bước lại gần. Chỉ có phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng vội vàng chạy lại gần hỏi han.

“Sao vậy, có chuyện gì thế, bảo vệ đâu? Đi đâu hết rồi hả?”

Ông ta thấy tình hình này biết là có người đến tìm Liễu Tuấn “Tố cáo”, Thạch Trọng làm việc tại huyện ủy lâu hơn Liễu Tuấn những những việc như thế này thì chưa từng gặp, cho nên thấy vậy cũng chỉ biết gọi bảo vệ đến giải quyết.

Ngay lập tức co người gọi điện cho bảo vệ.

“Không cần đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông Tần”

Liễu Tuấn khua khua tay nói.

“Huyện trưởng…”

Thạch Trọng vừa nói nhìn về phía Liễu Tuấn lắc lắc đầu. ý của Thạch Trọng Liễu Tuấn hiểu, việc này không được truyền ra ngoài nếu như bị truyền đến chính quyền ủy ban huyện thì sẽ ảnh hưởng tới công tác hiện nay của anh ta, liệu anh ta có còn ngồi tiếp tục công việc nay không?

Liễu Tuấn gật đầu tỏ ý đã hiểu ngụ ý của Thạch Trọng, nhưng vẫn để cho ông Tần vào phòng làm việc của mình.

Việc để cho kẻ yếu quỳ dưới chân mình cầu xin mà lại coi như không có chuyện gì xảy ả thì thực sự Liễu Tuấn không thể làm được!

“Ông Tần ngồi đi!”

Liễu Tuấn chỉ về phía sofa nói.

Bước vào căn phòng sáng sủa sạch sẽ không chút bụi nào, ông Tần căng thẳng đến nỗi ho xù xụ, lại không dám ngồi xuống chiếc ghế sofa đắt tiền kia, cứ đứng khom lưng trước mặt Liễu Tuấn.

“Huyện trưởng bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi đi…"

Phan Tri Nhân theo nguyên tắc sẽ pha trà cho hai người này, thấy thái độ của ông Tần liền mở lời nói với ông ta, việc người đàn ông họ tần này đi vào văn phòng của huyện trưởng làm cho Phan Tri Nhân rất kinh ngạc, hơn nữa Phan Tri Nhân thực sự cũng đồng tình với ý giải quyết sự việc của Thạch Trọng.

Tiền lệ này không thể bỏ được!

Muốn phản ánh vấn đề thì cũng vẫn phải tuân theo nguyên tắc. Ông Tần sau một hồi do dự lại nhận thêm lời nói của Phan Tri Nhân mời từ từ ngồi xuống ghế nhưng với dáng vẻ có thể đứng bật dậy bất cứ lúc nào.

“Tri Nhân mời huyện trưởng Thạch cùng vào đây nghe đi!”

Liễu Tuấn đột nhiên dặn dò Phan Tri Nhân.

Phân Tri Nhân liền quay người đi mời Thạch Trọng.

Văn phòng phó huyện trưởng thường vụ cũng rất gần với văn phòng làm việc của huyện trưởng, một lát sau Thạch Trọng liền bước vào phòng ngổi xuống cạnh Liễu Tuấn.

“Tri Nhân cậu ghi chép lại đi”

Liễu Tuấn lại dặn dò.

“Vâng”

Phan Tri Nhân tỏ ra rất thận trọng nhưng trong lòng lại không hiểu lắm. Đêm Liễu Tuấn và Vương Á đến bệnh viện nhân dân Phan Tri Nhân không có mặt tại đó cho nên cũng không biết ông là ai, và ông ta sẽ nói gì, chỉ đến khi ông ta nhắc tới việc của Tần Phượng thì anh ta mới sực nhớ lại.

Vì việc này đề cập đến châu quốc trọng cho nên Liễu Tuấn nói thận trọng mời cả thạch trong đến cùng nghe lại còn bảo anh tag hi chép lại để tránh người khác hiểu lầm. Nếu không sau này rất dễ bị Chu Quốc Trung hiểu nhầm là Liễu Tuấn nhằm vào ông ta.

“Ông Tần nói đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Liễu Tuấn nói với ông ta bằng giọng rất nhẹ nhàng. Nhắc đến con gái ông Tần lại không nén lòng lại được nữa bật khóc.

Thạch Trọng cau mày không vui nói: “Ông đúng thật là, có việc gì mà cứ khóc ỷ ôi như vậy chứ? Đàn ông đàn ang 40-50 tuổi rồi còn gì! Bình tĩnh nói đi!”