Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 552: Trên de dưới búa

Chủ nhiệm Tiễn Bình giáo ủy huyện Ninh Bắc rất bồn chồn.

Nhận được điện thoại của Liễu bí thư, Tiễn chủ nhiệm liền hỏa tốc chạy tới thành phố, tìm phó chủ nhiệm giáo ủy Hoa Bân, Hoa Bân là bạn học cũ của Tiễn chủ nhiệm, rất thân thiết, giao tình đã trên hai mươi năm rồi.

Vận may của Hoa Bân tốt hơn Tiễn Bình một chút, luôn được công tác ở giáo ủy thành phố, năm ngoái thăng lên làm phó chủ nhiệm, là cán bộ lãnh đạo cấp phó xử, theo quản lý của ngành dọc, thì xem như là cấp trên trực tiếp của Tiễn Bình rồi, bất quá chuyện thăng chức này không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người bọn họ.

Hiện giờ Tiễn Bình gặp phải khó khăn lớn như vậy, tất nhiên nghĩ ngay tới cầu viện Hoa Bân.

Mà cũng chỉ có Hoa Bân có thể cầu viện thôi.

Vào thời đó, giáo ủy huyện mặc dù không phải không phải là vũng nước trong, nhưng cũng chẳng phải là nơi có màu mỡ béo bở gì, Tiễu Bình không có chỗ dựa gì lớn, chỉ có một vị phó thị trưởng thường vụ là Thạch Trọng.

Trước kia Thạch Trọng còn chưa vào thường ủy huyện ủy, xếp hàng gần cuối trong số các phó huyện trưởng, Tiễn Bình đã kịp thời đựa vào, coi như thành thân tính của Thạch Trọng.

Nhưng chuyện này lại không tiện nhờ Thạch Trọng giúp đỡ.

Mà Thạch Trọng cũng chẳng giúp được.

Nếu đó là ý của giáo ủy tỉnh, thì phải nghĩ cách trong nội bộ của giáo ủy tỉnh.

Hoa Bân tuy chỉ là một phó chủ nhiệm thành phố, song dù sao ở lâu tại Đại Ninh, qua lại với giáo ủy tình tương đới thường xuyên, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp tốt.

Chuyện này nếu không có kết quả vừa ý là không được.

Hiện giờ ở huyện Ninh Bắc, "lão đại" của Tiễn chủ nhiệm, là Thạch Trọng cũng phải nhìn sắc mặt Liễu bí thư mà làm việc.

Khi Tiễn Bình chạy tới giáo ủy thành phố, chính vào lúc ăn cơm, liền vội vàng chạy thẳng vào phòng làm việc của Hoa Bân, kéo Hoa Bân đi luôn, làm Hoa Bân chẳng hiểu ra làm sao.

Có điều hai người giao tình rất sâu, Hoa Bân cũng không trách gì.

Bình thường Tiễn Bình tới, nếu như không ăn cơm ở nhà Hoa Bân, thì hai người cũng tới một nhà hàng, kiếm một gian phòng thanh tĩnh làm vài chén, tàn gẫu trời đất, cũng rất thích ý.

Lần này vẫn theo quy củ cũ.

Rượu và đồ ăn còn chưa kịp mang lên, Hoa Bân đã quan tâm hỏi:

- Lão Tiễn, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi. Tiễn Bình lắc đầu.

Hoa Bân có chút không vui:

- Không tin tôi à?

Tiễn Bình cười khổ:

- Tôi không tin anh thì tới tìm làm gì? Có điều chuyện này thực sự là khó.

- Anh cứ nói trước đi, một người kế ngắn hai người kế dài, thương lượng mà làm, chuyện khó khăn thế nào, thì rồi cũng nghĩ ra cách.

Hoa Bân tuổi lớn hơn Tiễn Bình một chút, bình thường cũng hay sắm vai người anh.

Tiễn Bình thở dài, đang muốn nói thì phục vụ mang rượu và thức ăn lên, chỉ đành nuốt trở lại, hai người không gọi nhiều món lắm, theo đúng quy các bữa cơm công việc, bốn món ăn một món canh, rượu là sản phẩm của công ty rượu Ngũ Phong huyện Hướng Dương.

Hiện giờ công ty rượu Ngũ Phong sớm đã trở thành một chiêu bài bằng vàng cho nghề rượu của huyện Hướng Giang, chiếm vị trí hàng đầu vững vàng trong các xưởng rượu quy mô toàn tỉnh, có xây dựng tổng bộ tiêu thụ của công ty ở Đại Ninh.

Nhưng nơi sản xuất vẫn đặt ở huyện Hướng Dương.

Sản xuất và tiêu thụ chia tách, là một loại thủ pháp quen dùng ở đời sau.

Tiễn Bình rót cho Hoa Bân đầy một chén, sau đó cầm chén lên khẽ chạm cốc.

Tiễn Bình uốc cạn chén, Hoa Bân thì chỉ nhấp môi một chút, yên tĩnh nhìn Tiễn Bình, đợi hắn nói.

- Anh Bân, tôi đang bị trên đe dưới búa đây.

Tiễn Bình thở dài, đem cảnh khó mình gặp phải nói hết ra.

- Nói như vậy thì Tiểu Liễu và cô gái kia có quan hệ thật rồi?

Không ngờ nghe Tiễn Bình nói xong, Hoa Bân lại thốt ra một câu như vậy.

- Xuỵt, khẽ chứ!

Tiễn Bình vội đặt ngón chỏ lên môi, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người họ, nhưng vẫn chột dạ ngó chừng xung quanh.

Hoa Bân vừa bực mình lại buồn cười:

- Sợ cái gì? Đây đâu phải huyện Ninh Bắc, có cần phải nơm nớp lo sợ thế hay không?

- Ôi thôi, anh không biết sự lợi hại của Liễu bí thư đấy thôi, ở trong huyện Ninh Bắc chúng tôi, đừng nói là ở trường hợp công chúng không ai dám nói xấu Liễu bí thư, dù là chốn riêng tư cũng chẳng có mấy người dám nói lung tung.

Hoa Bân ngạc nhiên:

- Hả, cán bộ huyện Ninh Bắc các anh sống khổ như vậy sao?

- Hà, kỳ thực Tiểu Liễu lợi hại thì lợi hại, nhưng rất chú ý đạo lý, không tùy tiện chỉnh người khác, chỉ cần không ai chọc vào cậu ta, ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, ít nhất cậu ta cũng không tham, lại khá công bằng.

Thấy đây là chỗ kín đáo, Tiễn Bình cũng "cả gan" một phen, gọi một câu "Tiểu Liễu", nhưng trong lời nói vẫn không dám có chút ngỗ nghịch nào.

- Nếu đã như thế không phải xong rồi sao? Anh trở về nói với người ta, chuyện này đích thân Hồng Nhạc Tụng nói, anh chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp khoa, có biện pháp gì được? Tiểu Liễu muốn chiếu cố cho nhân tình, thì đi gặp thẳng thẳng lão Hồng ấy, trút giận lên anh để làm gì?

Hoa Bân không phải là cán bộ huyện Ninh Bắc, nên "đúng nói chuyện không biết mỏi".

- Anh gan to, vậy anh đi mà nói với người ta ấy.

Tiễn Bình không vui.

- Dù sao người ta cũng đâu quản được tới anh

Hoa Bật bật cười, cũng thấy mình làm thế là thiếu tình nghĩa.

Tiễn Bình tới cầu viện, lại nói lời châm chọc vô ích, có điều đối phương là người đứng đầu giáo ủy tỉnh, cách Hoa Bân một khoảng xa, Hoa Bân trong hệ thống giáo ủy hơn hai mươi năm, tổng số lời nói với Hồng chủ nhiệm không tới mười câu, cơ bản là không nhờ và gì được.

Hao Bân đặt chén rượu xuống, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:

- Không ổn.

Thần sắc Tiễn Bình trở nên ảm đạm.

Hoa Bân cười áy náy:

- Lão Tiễn, không phải là tôi không chịu giúp, mà anh cũng biết đó, tôi với anh như nhau thôi, có đường nào đâu.

Tiễn Bình vẫn không từ bỏ:

- Bên tỉnh giáo ủy anh không kiếm được ai có thể lên tiếng với Hồng chủ nhiệm sao?

Hoa Bân thở dài:

- Lão Tiễn, anh không tỉnh táo rồi, chuyện này nói không chừng Hồng Nhạc Tụng cũng không tự quyết được.

- Ý.. Ý anh là Quan phó tỉnh trưởng...

Tiễn Bình mặt lúc trắng lúc đỏ.

Hoa Bân trịnh trọng gật đầu, giải thích rõ hơn:

- Rất có khả năng ấy, Hồng Nhạc Tụng và Tiểu Liễu không thù không oán, kết cái mối thù này để làm gì? Đừng thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, loại nha nội như Tiểu Liễu rất chú ý tới thể diện! Hứa trước mặt nữ nhân của mình mà lại không thực hiện được, nhất định hận lão Hồng bầm gan tím ruột! Lão Hồng không đâu đi chọc vào Tiểu Liễu làm cái gì.

Tiễn Bình tuyệt vọng:

- Vậy là không còn cách nào nữa ?

Hoa Bân suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thực ra anh không cần quá lo lắng làm gì, chuyện này bản thân Tiểu Liễu khẳng định sẽ ra mặt, vấn đề không lớn, cậu ta trước kia chẳng phải làm việc ở đoàn tỉnh ủy sao? Bí thư Trì Hiểu Ba lại là tổ trưởng tiểu tổ bình chọn, cho dù Hồng Nhạc Tụng phủ quyết, Trì Hiểu Ba vẫn có thể đưa ra, dù sao cô ấy là tổ trưởng, có tiếng nói quyết định mà. Tiễn Bình tức thì mắt sáng lên, như người chết đuối với được phao cứu sinh.

…..

- Liễu bí thư, xin lỗi, đều do tôi vô dụng.

Tiễn Bình đứng trước mặt Liễu Tuấn, hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, cực kỳ hổ thẹn, giống như học sinh làm sai chuyện gì đang thành khẩn nhận lỗi với thày giáo vậy.

Nó ra chuyện này thực sự không trách Tiễn Bạch được, nhưng tâm tư của lãnh đạo, sao có thẻ dùng lẽ thường mà đong đếm được? Lãnh đạo nói ngươi làm việc vô dụng, kkhi nào tới lượt ngươi giải thích gì chứ? Hơn nữa giải thích có tác dụng không?

Đã kết thành ấn tượng xấu, lại còn "cưỡng từ đoạt lý", sau này có lúc cho ngươi biết tay.

Liễu Tuấn chỉ cười.

Kỳ thực khi Tiễn Bình gọi điện xin gặp, muốn báo cáo trước mặt, Liễu Tuấn không định gặp hắn.

Liễu nha nội có lẽ có khuyết điểm này khuyết điểm nọ, nhưng chưa từng trút giận bừa bãi lên người khác, khi gọi điện cho Tiễn Bình cũng đã đi tìm hiểu tình rồi, không hề có ý trách móc gì, ai dè dọa cho Tiễn Bình sợ thành như thế này.

Xem ra hình tượng của mình trong lòng cán bộ huyện Ninh Bắc chẳng ra làm sao cả.

Người ta coi mình thành hổ mất rồi.

Không thể phủ nhận, hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc rất cao, nhưng loại uy vọng hoàn toàn lập nên bởi quyền thế, không phải là điều Liễu Tuấn muốn!

Lúc mới nhậm chức, tình thế ép buộc, phải dùng thủ đoạn sấm sét để tạo dựng quyền uy cho bản thân, khi đã đứng vững chân, phải dùng lý dùng đức thu phục người khác, đó mới là vương đạo.

Cho nên Liễu Tuấn liền thay đổi chủ ý, đồng ý gặp Tiễn Bình, tránh để người ta quá sợ hãi, cho rằng mình không chịu tha thứ.

Lãnh đạo đã không muốn gặp ngươi nữa rồi, say này ngươi còn được sống yên thân nữa sao?

- Tiễn chủ nhiệm ngồi xuống đi.

Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, nói rất ôn hòa.

- Dạ vâng.

Tiễn Bình không dám kiên trì nói muốn đứng, đặt nửa cái mông lên ghế, bộ dạng vẫn nơm nớp lo sợ.

- Nói đi, người của giáo ủy tình giải thích thế nào.

Chân tướng chuyện này Liễu Tuấn sớm đã nắm rõ trong lòng rồi, hiện giờ chỉ là cho Tiễn Bình một cơ hội "bày tỏ", có thể mới thực sự giải trừ sợ hãi trong lòng Tiễu Bình.

Tiễn Bình ấp a ấp úng kể lại, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Liễu Tuấn.

Từ đầu tới cuối, trên mặt Liễu Tuấn vẫn giữ nụ cười, không hề có chút xao động nào.

Trong lòng Tiễn Bình càng không yên.

Lãnh đạo cười với ngươi, không có nghĩa là tán đồng ý kiến của ngươi, mà chỉ vì lãnh đạo tu dưỡng sâu, mừng giận không lộ ra ngoài mà thôi.

- Liễu bí thư, chuyện này đoàn tỉnh ủy là chủ đạo, nếu như bí thư Trì Hiểu Ba chịu ra mặt nói mấy câu, có lẽ...

Thấy Liễu Tuấn không tỏ thái độ, Tiễn Bình luống cuống hết cả, vội vàng đem lời Hoa Bân "dạy" nói ra.

Nói ra rồi lại quên một việc "dạy lãnh đạo làm việc" đó là đại kỵ, nhưng khi tỉnh ra thì lời đã ra khỏi miệng, không khỏi mồm há hốc, trên tràn mồ hôi như suối, trong lòng hối hận vô cùng.

- Chuyện này vất vả cho Tiễn chủ nhiệm rồi.

Liễu Tuấn cười nói:

- Tôi đã tới gặp bí thư Trì Hiểu Ba.

Tiễn Bình mừng cuống cả lên:

- A, vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi.

Liễu Tuấn nhìn thẳng vào Tiễn Bình, chậm rãi nói:

- Tiễn chủ nhiệm, chuyện này tới đây là dừng, cho dù cô giáo Long Diễm Lệ có được bầu là cá nhân tiên tiến hay không, đồng chí cũng không cần bận tâm nữa. Tôi cũng không muốn trong huyện có người bàn tán chuyện này, hiểu chưa?

Tiễn Bình cảm thấy có một áp lực cực lớp ập thẳng tới, tất nhiên gật đầu như bổ củi.