Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 545: Cá cược (hạ)

Từ Triết Hoằng thực sự không ngờ Liễu Tuấn lại "dũng cảm" như thế.

Ném hai tỷ ra mà mày không thèm nhướng lên một cái, thản nhiên cứ như bỏ hai đồng mua bánh trên đường vậy.

- Liễu chủ tịch, anh xác định công ty Đằng Phi muốn mạo hiểm thế sao?

Từ Triết Hoằng mặt lúc đó lúc trắng.

Cho dù địa vị của hắn trong tập đoàn họ Từ khá cao, nhưng chớp mắt một cái quyết định sử dụng 2 tỷ đồng cũng khó làm chủ được.

Nên hắn chỉ đành chuyển hướng sang Liễu Triệu Ngọc, hi vọng Liễu Triệu Ngọc không "điên" cùng Liễu Tuấn, để còn vãn hồi lại thể diện.

- Mạo hiểm ư?

Liễu Triệu Ngọc lắc đầu:

- Tôi chưa từng mạo hiểm, mà cũng không nghĩ nghe theo an bài của Tiểu Tuấn là mạo hiểm, cậu ấy nói đồng Yên tăng, thì nó nhất định sẽ tăng, làm ăn lãi trăm phần trăm có gì mà không làm? Thế nào, Từ công tử sợ rồi à?

Liễu Triệu Ngọc nói rất "ác độc" đẩy thẳng Từ Triết Hoằng lên tường, cho hắn không thể xuống nước được.

Thành thực mà nói, Liễu Triệu Ngọc nhìn Từ Triết Hoằng cũng rất ngứa mắt, đừng thấy Từ Triết Hoằng tỏ ra nho nhã lịch thiệp, tựa hồ rất có giáo dục, nhưng sự kiêu ngạo từ tận đáy lòng, làm người ta khó chịu.

Thằng nhãi nhà ngươi chẳng qua sinh ra trong gia đình tốt mà thôi, nếu luận về tài năng thực sự, mày có là cái thá gì! Bảo mày làm một cái máy đóng gạch, sợ rằng mày chẳng biết lay hoay thế nào, dạng như mày mà cũng xứng đấu với Tiểu Tuấn!

Trong lòng Liễu Triệu Ngọc, không ngờ điều đắc ý nhất lại là năm xưa quản lý xưởng gạch cho Liễu Tuấn.

Cái xưởng gạch đó là "xí nghiệp" đầu tiên đúng nghĩa của Liễu gia sơn, sự nghiệp của Liễu Triệu Ngọc và cả Liễu gia sơn bắt đầu bay lên từ cái xưởng đóng gạch đó.

Từ một xưởng đóng gạch nho nhỏ, mười ba mười bốn năm đã có gia sản gần 10 tỷ.

Liễu Triệu Ngọc thực sự có chút xem thường tiền của Từ Triết Hoằng.

Khuôn mặt Từ công tử lập tức đen xì như đít nồi.

- Ha ha, chỉ là tham khảo thôi, cần gì phải coi là thực như vậy.

Khâu Tình Xuyên thấy hai bên "hành động theo cảm tính" rồi, liền đứng ra giàn hòa, một bên là danh gia đại tộc Hồng Kông, có chút dính líu tới cao tầng, một bên là xí nghiệp dân doanh lớn nhất trong nước, là "điển hình" quốc gia ra sức tuyên truyền, Khâu Tình Xuyên không muốn quan hệ hai bên trở nên quá đối lập.

Liễu Tuấn lại thầm lắc đầu.

So với đám thế hệ thứ ba bình thường, Khâu Tình Xuyên rất có cái nhìn đại cục.

Không ngờ Hà đại tiểu thư lại chạy tới góp vui, cười tủm tỉm nói:

- Liễu chủ tịch, hay là anh cho tôi góp hai trăm triệu nhé, anh là ông chủ lớn rồi, kiếm thêm một chút hay không cũng chẳng sao, để cho tôi chia chút lộc đi.

Liễu Triệu Ngọc cười nói:

- Hà chủ tịch nói đùa rồi, chỉ mới là bà chủ lớn chứ, mà thực ra có gì đâu, thêm vào hai trăm triệu của chị, mới là hai tỷ hai, chút tiền này trong mắt tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông có là cái gì, có phải thế không Từ công tử?

Hai người bên hát bên khen, cứ như ăn chắc Từ Triết Hoằng rồi.

Liễu Tuấn thì lại lắc đầu, nói với Hà Mộng Doanh:

- Chị đừng tham gia nữa, hai trăm triệu đó của chị, đầu tư vào hối phiếu có kỳ hạn, kiếm về hai trăm triệu chẳng khó. Anh Triệu Ngọc và Từ công tử đấu là hối phiếu tức thời, cũng chỉ là vui đùa thôi, kiếm chẳng được bao nhiêu. Nếu như đấu hối phiếu có kỳ hạn thì nguy hiểm quá lớn, Từ công tử không tiện đưa ra quyết định.

Liễu Tuấn nói như vậy là thực lòng.

Với hai tỷ hối phiếu tức thời, dù đồng Yên có tăng lên 100%, Từ Triết Hoằng cũng chỉ lỗ một tỉ, nếu như là hối phiếu có kỳ hạn, thì đồng Yên chỉ cần tăng lên 20%, thì 2 tỷ mà nhà họ Từ đầu tư vào, lập tức thành tro hết.

Nhà họ Từ có lắm tiền nhiều của thế nào, cũng sẽ không cho phép chỉ vì tranh hơi mà tùy tiện đem 2 tỷ đi đốt.

Không ngờ Liễu Tuấn nói thực lại hoàn toàn chọc giận Từ Triết Hoằng.

Từ Triết Hoằng nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, lạnh lùng hỏi:

- Nói vậy là Liễu bí thư và Liễu chủ tịch thẳng chắc rồi sao?

Liễu Tuấn bình thản đáp:

- Tôi chỉ vững tin vào phán đoán của mình thôi, nếu Từ công tử không tự tin vào phán đoán của mình thì đừng miến cưỡng. Nói thực hai tỷ này của công ty Đằng Phi, nếu như một thời gian nữa đầu tư vào thị trường hối phiếu có thời hạn, đoàn chừng không bao lâu là kiếm về được một công ty Đằng Phi mới rồi.

Ý của câu này là, đấu với ngươi, cho dù thắng cũng còn là lỗ đấy.

Chẳng qua là muốn dạy dỗ tên nhóc con không biết trời cao đất dày mà thôi, nếu không, đã chẳng thèm để ý tới ngươi.

Lý Kiến An bật cười, nói với vẻ chọc ngoáy:

- Liễu bí thư quả nhiên là cán bộ lãnh đạo, rất có khí phách, các chuyên gia học giả ở chỗ tôi cũng không có gan như Liễu bí thư.

Lời này là nói giúp cho Từ Triết Hoằng.

Thực ra Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng chẳng có giao tình gì, nhà họ Lý và nhà họ Cao cũng chẳng qua lại mấy, mọi người chỉ cùng là quyền thế ở kinh đô, nên quen nhau mà thôi, lúc này nói gúp cho cho Từ Triết Hoằng, chẳng qua là không thích cái thái độ "tự cho mình là đúng" của Liễu Tuấn.

Cho dù ủy ban chứng giám, chỉ phụ trách giám sát, mà không trực tiếp tham gia vào giao dịch tiền tệ, nhưng thân ở trong nghề, nên đối với xu hướng chung của tiền tệ, vẫn thường có phân tích.

Hơn nữa Lý Kiến An cũng thường xuyên được nghe phán đoán của các chuyên gia kinh tế ở các nước phát triển, dù có một số chuyên gia có cùng quan điểm với Liễu Tuấn, nhưng không phải là xu thế chính, càng chẳng có ai vì chứng minh tính chính xác của lý luận mình đưa ra, lại ném vào 2 tỷ để phân cao thấp.

Trong mắt hắn, Liễu Tuấn lúc này chỉ như một con bạc, lòng tin dâng cao, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua nguy hiểm lúc nào cũng có trên thị trường, nếu như là người trẻ tuổi tranh hơi, lấy vài chục vạn ra chơi cũng được, nhưng hiện giờ lại kéo cả xí nghiệp dân doanh lớn nhất cả nước xuống bùn để mạo hiểm, nếu Liễu Tuấn phán đoàn sai lầm, công ty Đằng Phi nhất định sẽ "trọng thương" thậm chí nói không chừng sẽ sụp đổ.

Liễu Tuấn cười nói:

- Câu phú quý kiếm từ trong nguy hiểm, chính là ý tứ này.

Kỳ thực Liễu Tuấn tranh đấu với Từ Triết Hoằng, chỉ là làm bề ngoài cho mọi người xem mà thôi, chủ yếu là để cho Khâu Tình Xuyên thấy, vì thuyết phục được Khâu Tình Xuyên tin vào quan điểm của mình ra rất khó, nên Liễu Tuấn mới bày ra việc này, xem có thể làm Khâu Tình Xuyên chú ý không.

Nếu như người này có thể xoay chuyển được quan điểm của các chuyên gia tài chính cùng lãnh đạo ủy ban chứng giám và ngân hàng TW, sẽ có lợi lớn với quốc gia. Tiền đề việc này là đắc tội với Từ Triết Hoằng, chỉ là việc nhỏ mà thôi.

- Liễu bí thư, tôi thấy thôi đi vậy, chuyện lớn thế này Từ công tử không tiện ra quyết định đâu, còn phải về thương lượng qua với người lớn trong nhà mới được.

Hà Mộng Doanh cười tủm tỉm ném vào một câu.

Bản tính của Hà đại tiểu thư là "chỉ lo thiên hạ không loạn", tên tiểu tử Từ Triết Hoằng này là bạn của Cao lão nhị, Hà đại tiểu thư nhìn hắn không thuận mắt, nhất định phải hạ nhục hắn.

Ai bảo Cao lão nhị đi đắc tội "tiểu sắc ma" của cô chứ?

Thấy Hà đại tiểu thư xem vào ủng hộ Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An không nói thêm nữa, có lẽ nhà họ Hà và nhà họ Liễu có quan hệ bí mật không ai biết, tùy tiện xen vào không tốt lắm.

Từ Triết Hoằng lúc này không còn đường để lui, cho dù hắn có thể không để ý tới thể diện của mình, nhưng không thể không để ý tới thể diện của nhà họ Từ, hơn nữa đối với phán đoán các nhóm cố vấn và cao tầng họ Từ, là hoàn toàn tin tưởng.

Từ Triết Hoằng lạnh lùng nói:

- Nếu như Liễu bí thư và Liễu chủ tịch dứt khoát muốn chơi, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.

Liễu Tuấn vẫn mỉm cười nói:

- Từ công tử thật sảng khoái, anh Triệu Ngọc, anh phải tranh thủ một chút, mau chóng tập trung đủ tài chính, để ký hiệp nghị với Từ công tử.

- Không vấn đề gì, giao hết cho anh là được.

Kỳ thực đối với việc "chơi hối phiếu" này chẳng biết thao tác ra sao, trong lòng chẳng có chút cơ sở nào, có điều cũng chẳng lo, cứ đồng ý trước đã, tới khi đó Liễu Tuấn sẽ tự an bài đầy đủ.

Từ năm ngoài kiếm được một món lớn từ địa ốc ở Quỳnh Hải, tài sản cá nhân của Liễu Triệu Ngọc đột phá mốc năm mươi triệu, nên chỉ còn lại "sùng bái" vô hạn với Tiểu Tuấn rồi.

Chẳng trách mà cha thường nói với mình: Gặp phải khó khăn tìm Tiểu Tuấn.

Cựu chủ tịch lãnh đạo công ty Đằng Phi mười mấy năm, đã tổng kết ra điều tâm đắc quan trọng nhất đó.

***

- Tiểu Tuấn, cậu chắc chắn sẽ thắng chứ?

Trở về "ổ ái tình" cách câu lạc bộ không xa, Hà Mộng Doanh đã vội hỏi ngay.

Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha, giang hay tay ra.

Hà đại tiểu thư lườm một cái, rồi cười sà vào lồng ngực rắn chắc của Liễu nha nội.

Đây là thói quen của Liễu Tuấn, khi hai người ở riêng với nhau, rất ít khi nghiêm túc nói chuyện, không phải ôm ấp thì cũng âu yếm nhau.

Liễu Tuấn lười biếng nói:

- Thắng Từ Triết Hoằng chỉ là chuyện vặn mà thôi? Hắn chung chạ với hạng ngu xuẩn như Cao lão nhị thì không minh thế nào nào được.

Hà Mộng Doanh chẳng nắm chức chút nào:

- Này, cậu đừng có coi thường, Từ Triết Hoằng có lẽ là kẻ ngốc thật, nhưng tập đoàn họ Từ đằng sau chẳng phải hạng ăn không, bọn họ có cả đống chuyên gia kinh tế đấy.

Kỳ thực lời này cô chỉ nói xuôi theo lời của Liễu Tuấn thôi, Từ Triết Hoằng có thể được gia tộc trọng dụng, thống lĩnh đầu tư trong nước, làm sao mà ngu ngốc được?

Liêu Tuấn nói oang oang:

- Vậy thì sao? Chuyên gia tài chính nhiều cũng vô dụng? Chuyên gia lừa đảo kiếm cơm nhiều lắm! Thực sự muốn đánh cá đồng Yên, thì dù có gom cả nhà họ Từ vào, lấy hết tài sản ra mà cược, cũng chỉ là chuyện quá thường, đảm bảo cho bọn chúng thua tới cha mẹ cũng chẳng nhận ra luôn.

- À ghê!

Đôi mắt to linh động của Hà Mộng Doanh "phát sáng lấp lánh".

- Cả nhà họ Từ phải có tới mấy chục tỷ đấy, cậu nuốt hết được không?

Liễu Tuấn lườm cô:

- Ai nói tôi muốn nuốt nhà họ Từ? Chút tiền của cái nhà đó, chẳng đáng để vào mắt.

- Cậu toàn khoác lác thôi!

Hà Mộng Doanh cười khúc khích, thân hình gợi cảm rung rinh trong lòng Liễu Tuấn.

- Này, rốt cuộc cậu có bao nhiều tiền?

Liễu Tuấn trừng mắt lên nói:

- Cha chúng ta, chính là Hà tư lệnh không dạy chị à? Phụ nữ phải biết quy củ, điều không nên hỏi thì đừng hỏi!

Hà Mộng Doanh tức thì giận sôi lên, muốn chỉnh đốn tên tiểu tử này một trận, nhưng không dám tùy tiện hành động, vì một cái tay của "tiểu sắc ma" đã chiếm lĩnh vị trí trọng yếu, Hà đại tiểu thư có hành động là bị "trấn áp tàn khốc" này.

- Vậy sao cậu còn cứ rầu rĩ? Kiếm được tiền mà không vui sao?

Liễu Tuấn khó chịu nói:

- Kiếm thêm chút tiền thì có tính làm gì? Quan trọng là thái độ của Khâu Tình Xuyên làm người ta phải phiền muộn.

Chính đang nói chuyện, thì "cục gạch" của Hà đại tiểu thư vang lên.

Hà đại tiểu thư cầm lấy xem rồi cười:

- Là Khâu Tình Xuyên đấy.