Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 499: Chuyến đi Hồng Châu

Liễu Tuấn mùng chín tết mới tới Hồng Châu, lúc này cơ quan chính phủ cũng rực rỡ màu sắc, Bạch Dương thì đã trở về thủ đô, cô mùng bốn mới về, ở nhà hai ngày, mùng bảy đã về huyện Ninh Bắc rồi.

Liễu Tuấn xin nghỉ phép vài ngày, dẫn Nghiêm Phi tới Hồng Châu chúc tết cha mẹ.

Tỉnh J cũng là một tỉnh nông nghiệp, bất quá thành phố Hồng Châu lại là một toàn thành cổ, lịch sử chẳng ít hơn Đại Ninh, có chút du tích cổ để Liễu nha nội du lãm.

Liễu Tuấn kiếp trước học nghề, sở thích nghiệp dư là vô tuyến điện tử với văn học, kiếp này học văn, đối với việc thăm thú di tích cổ rất là hứng thú, theo kế hoạch ở Hồng Châu chừng ba ngày, không lo không có chỗ để đi.

Liễu Tấn Tài đã chính thức trúng truyển làm tỉnh trưởng ở đại hội nhân dân tỉnh J mở vào tháng một, tác phong làm việc vẫn như trước kia, bận tới dù đầu.

Quản lý một tỉnh và một thành phố dù sao có khác biệt rất lớn, huồng hồ vừa mới tới tỉnh J, nhân sinh còn chưa quen, căn bản không có sẵn ban bệ để dùng, chỉ có thể vừa triển khai công việc, vừa làm quen với nhân viên, cường độ công tác lớn, việc cần phải làm thực sự quá nhiều.

Liễu Tấn Tài do với trước kia càng thêm gầy gò, ngay cả Nguyễn Bích Tú xưa nay luôn thảnh thơi an nhàn, cũng gầy đi rất nhiều, hiện giờ Nguyễn Bích Tú nhậm chức ở cục hồ sơ, chức vụ là phó chủ tịch công đoàn, cấp chính xử, cơ bản cũng là một chức nhàn tản.

Công việc chủ yếu của bà là chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn sớm đã để nghị mời một giúp việc cho gia đình, nhưng Liễu Tấn Tài cho rằng không cần thiết, Nguyễn Bích Tú và Liễu Tấn Tài bằng tuổi, năm nay mới trong năm mươi hai, sức khỏe rất tốt, trong nhà không có người giúp việc cũng được.

Thấy con trai và con dâu lâu này mới gặp cùng tới, Liễu Tấn Tài trong lòng cao hứng, phá lệ bỏ công việc qua một bên, trở về nhà ăn bữa tối, ăn cơm xong cũng không vội xử lý công việc, cả nhà năm người ở trong phòng khách nói tàn gẫu.

Liễu Tuấn không nắm rõ tình hình ở tỉnh J, cũng không có chuyện công gì nói với cha, huống hồ mẹ và chị ba cũng đã lâu không gặp, vừa vặn cùng nhau nói chuyện, không cần phải nấp vào trong thư phòng nữa.

Nghiêm Phi và Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng, quan hệ mật thiết, gặp nhau là nói không hết chuyện.

- Ba, mẹ, hai người đều gầy đi đấy.

Liễu Tuấn chăm chú nhìn cha mẹ, có chút thương cảm.

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:

- Ừ thì công việc chưa nắm được hết mà...

- Công việc phải làm từng cái từng cái một, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, một tỉnh có bao nhiêu việc phải làm, dựa một mình ông mà được à? Ông dù cả người bằng sắt, cũng làm được bao nhiêu việc chứ?

Liễu Tấn Tài còn chưa nói xong, Nguyễn Bích Tú đã bùng nổ rồi.

Liễu Tấn Tài ngày đêm bộn bề công việc, Nguyễn Bích Tú nhìn chồng mỗi ngày một gầy đi, trong lòng sốt ruột hết sức, nói với ông liền mấy lần không có chút tác dụng nào. Hiện giờ con trai về rồi, Nguyễn Bích Tú nắm lấy cơ hội "nhắc lại đề tài cũ", ngữ khí rất bực bội.

Liễu Tuấn Tài chỉ cười không lên tiếng.

Đối với người vợ cùng nhau chia xẻ hoạn nạn mấy chục năm trời, ông chưa từng bao giờ nặng lời, trừ khi đụng chạm tới vấn đề nguyên tắc.

Nhưng Nguyễn Bích Tù đúng là một người vợ hiền, ở chuyện lớn, như vấn đề mang tính nguyên tắc phu nhân can dự chính sự, thu lợi từ cán bộ cấp dưới, không hề có chút sai sót nào để người ta lên án. Cho nên hai vợ chồng gần như chưa bao giờ cãi nhau.

- Ba, mẹ nói có lý đấy, hiện giờ ba cũng không còn trẻ nữa rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Công việc vĩnh viễn làm chẳng hết được.

Ở vấn đề này, Liễu Tuấn là người ủng hộ kiên địch của mẹ, lập tức ở bên khua chiêng hỗ trợ.

- Đúng thế, chú Liễu, chuyện này ba con ở nhà cũng nói đó.

Nghiêm Phi trước nay không xen vào chuyện cha con họ nửa lời, lần đầu tiên nói một câu, bất quá lời tiếp theo cô không nói nữa, khả năng ý thức được lời phía sau không nên nói ra.

- Phi Phi, ba cháu nói cái gì?

Liễu Tấn Tài hứng thú hỏi, ông và Nghiêm Ngọc Thành tương giao mấy chục năm, tình cảm hai bên sớm đã vượt qua phạm trù bạn bè, thuộc về minh hữu chính trị lẫn tri kỷ, giữa hai người không có gì phải giấu nhau. Vì thế ông càng muốn biết ở nơi riêng tư Nghiêm Ngọc Thành bình luận về mình thế nào.

- Ừm...ba cháu nói, chú chỉ biết công tác, không biết nghỉ ngơi, sớm muộn cũng có ngày ngã gục trên bàn làm việc ...

Nghiêm Phi thành thực, nên cũng chẳng do dự gì nói "lời bình" của Ngọc Thành ra.

Kỳ thực lời này Nghiêm Phi đã cắt bớt đi rồi, nguyên văn của Nghiêm Ngọc Thành còn có ba chữ trong đó nữa là "thiếu khôn ngoan"! Nghiêm Phi cho dù rất thành thật, cũng biết lời bình phẩm này không thể nói ra từ miệng cô được.

Nếu như Nghiêm Liễu đối diện với nhau, Nghiêm Ngọc Thành có nói thế nào cũng không sao cả.

- Đúng đấy!

Nguyễn Bích Tú vỗ tay, rất là tán đồng.

- Ông xem, ngay Nghiêm bí thư cũng nói ông, ông thực sự phải chú ý một chút, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, nếu như để mệt tới sụp đổ, cũng là thiếu trách nhiệm với công việc đó.

Liễu Tuấn mỉm cười giơ ngón tay cái với mẹ.

Nguyễn Bích Tú năm xưa làm cán bộ cơ sở nhiều năm, "trình độ lý luận" vẫn còn.

- Được được, tôi sẽ chú ý... Ài, mỗi người mỗi tính mà, tôi cũng muốn học theo Ngọc Thành, chỉ sợ vẽ hổ không được lại thành chó!

Liễu Tấn Tài không muốn tiếp tục "đi sâu" vào vấn đề này nữa, liền qua loa cho xong.

Liễu Tuấn không khỏi thở dài.

Hắn cũng biết, nếu muốn cha mình thay đổi cái tật xấu "tham công tiếc việc" này, sợ là khó rồi.

- Tiểu Tuấn này, ba mươi tết xuống mỏ cảm giác như thế nào?

Liễu Tấn Tài thay đổi đề tài, hỏi tới "sự nghiệp huy hoàng" của con trai.

Liễu Tuấn cười đáp:

- Cũng được, chỉ có điều đen xì xì, thiếu chút nữa đem than đá thành xủi cảo ăn vào bụng!

Mấy người khác liền cười ầm lên.

- Ừm, được đấy, ban bệ huyện Ninh Bắc của các con có thể đoàn kết ứng phó với thách thức, điểm này làm cha hài lòng nhất. Bác Nghiêm của con cũng rất hài lòng, trong điện thoại khen con làm việc không tệ, nói trước kia cho con tới huyện Ninh Bắc là nước cờ hay.

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại đánh giá về mình như vậy, Liễu Tuấn có chút cảm giác vừa mừng vừa sợ, bất quá miệng lại nói ra những lời đắc ý:

- Đương nhiên! Nhân tài kiệt xuất như con, đưa tới đâu chẳng phải là một nước cờ hay.

Những lời này lại làm mọi người cười rộ lên.

Nghiêm Phi trừng mắt nhìn y, giẩu miệng nói:

- Chỉ toàn tự khoe khoang khoác lác, không biết xấu hổ.

Dáng vẻ cô nàng trông đáng yêu hết sức.

Liễu Tấn Tài biết tính khí con trai của mình, biết hắn chỉ nói đùa mua vui cho mọi người thôi, nên cũng không nghiêm mặt lại dạy hắn phải "khiêm tốn cẩn thận" ," tránh tự kiêu ngạo" ..v..v.

Huống hồ trong lòng ông thực sự cũng coi con trai mình là một nhân tài, xét từ biểu hiện lúc còn nhỏ của Liễu Tuấn, thậm chí gọi là "thiên tài" cũng chẳng có gì là quá đáng.

- Ban bệ mới cọ xát cũng phải qua rồi, sức lực chủ yếu phải đặt trên việc kiến thiết công tác. Huyện các con, năm nay mặt phát triển kinh tế có hành động gì?

Vừa mới nói tới công việc, Liễu Tấn Tài tự nhiên hỏi tới chuyện kiến thiết kinh tế, phảng phất bản thân vẫn là bí thư thành phố Đại Ninh vậy, hiện giờ toàn quốc khơi lên làn sóng phát triển kinh tế, Liễu Tấn Tài quả thực cũng muốn nghe qua phương pháp của huyện Ninh Bắc.

Luận tới kiến thiết kinh tế, con trai ông luôn đưa ra những cách làm thần kỳ, nói không chừng có thể đem thành kiểu mẫu cho phát triển kinh tế cấp huyện.

Phát triển kinh tế của một tình, thậm chí là một quốc gia, trước tiên là nền móng phát triển ở một khu một huyện, giả thiết một tỉnh, trên bảy mươi phần trăm huyện đều hết sức phát đạt, thì kinh tế tỉnh đó muốn không đi lên cũng chẳng được.

Liễu Tuấn biết tâm tư của cha mình, lập tức liền nói chi tiết quy hoạch tổng thể kiến thiết kinh tế huyện Ninh Bắc:

- Ừm làm tốt nền móng kiến thiết, cải thiện hoàn cảnh đầu tư và phát triển kinh tế, lối suy nghĩ này chưa được tốt lắm ...năm dần ăn lương năm mão, hì hì, rất nhiều cán bộ địa phương còn thiếu chút can đảm và khí phách.

Liễu Tuấn Tài liên tục gật đật, cảm thấy rất mới mẻ.

Điều hiếm có là Liễu Tuấn nói lời sâu sắc mà giải thích dễ hiểu, dù Nguyễn Bích Tú, Liễu Yên, Nghiêm Phi vốn không quan tâm tới "chính sự" cũng bị thu hút, lên tiếng phụ họa.

Nguyễn Bích Tú đột nhiên nảy ra ký tưởng, hưng phấn nói:

- Hay là Tấn Tài này, tôi thấy điều Tiểu Tuấn tới tỉnh J cho xong, làm phó bí thư ở khu nào đó của thành phố Hồng Châu, thi thoảng còn có thể trò chuyện đưa ra chủ ý, làm tham mưu cho ông.

Nếu như con trai tới thành phố Hồng Châu, Nguyễn Bích Tú cũng không phải cô đơn nữa!

Liễu Tấn Tài và Liễu Tuấn chỉ nhìn nhau cười.

Liễu Tấn Tài lắc đầu nói:

- Bà không hiểu mấy chuyện này đâu!

- Tôi không hiểu chỗ nào, giống như những điều vừa rồi Tiểu Tuấn nói đó, tôi hiểu rất rõ.

Nguyễn Bích Tú rất không phục, môi cũng cong lên.

Liễu Tuấn chỉ cảm thấy mẹ mình vẫn đáng yêu như trước kia.

Liễu Tuấn Tài tâm tình rất tốt, cũng không kiêng kỵ gì nói:

- Nói như thế này nhé, hiện giờ con trai bà là phó bí thư huyện ủy trẻ nhất toàn tỉnh, có thể là toàn quốc nữa, nếu như bà muốn nói tiến bộ, trở thành bí thư thành ủy trẻ nhất, thậm chí trở thành bí thư tỉnh ủy trẻ nhất, thì đừng điều nó tới thành phố Hồng Châu sẽ tốt hơn.

Nguyễn Bích Tú bĩu môi:

- Thế thì sao nào? Cho dù hiện giờ nó làm tỉnh trưởng giống như ông, mà bận tới bù đầu tối mắt, thì báu lắm à? Tôi thà để nó sống an nhàn cả đời, còn tốt hơn ngày ngày vất vả như thế.

Cha con Liễu Tuấn Tài cười khổ, đều bị nghẹn họng không biết phải nói gì.

Lời của Nguyễn Bích Tú đúng là có đạo lý!

Liễu Tấn Tài quay sang hỏi Nghiêm Phi:

- Phi Phi, cha mẹ cháu sức khỏe còn tốt chứ?

Kỳ thực mỗi hai ba ngày ông đều cùng Nghiêm Ngọc Thành gọi điện thoại một lần, đối với tình hình sức khỏe của Nghiêm Ngọc Thành vẫn hiểu khá rõ, hỏi như thế chủ yếu xuất phát từ lế số.

Con dâu từ xa tới, thăm hỏi thông gia là điều nên có.

- Khỏe ạ, cha cháu ngày nào cũng cười rất vui vẻ.

Liễu Tấn Tài cảm khái thở dài:

- Lệnh tôn cách cục to lớn, chú chẳng bì được!

Thế cục chính trị của tỉnh hiện nay, Trương Quang Minh thế mạnh, Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư tỉnh ủy rất "quy củ", rất là tương phản với phong cách mạnh mẽ của ông, không ngờ lại còn lạc quan vui vẻ như vậy, Nghiêm Ngọc Thành quả nhiên là người thường không thể bì kịp.

- Ba và bác Tiễn hợp tác vẫn tốt chứ?

Nhắc tới Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn liền nhớ tới Tiễn Kiến Quân bí thư tỉnh ủy tỉnh J, Liễu Tuấn nghe danh Tiễn Kiến Quân đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt.

Liễu Tấn Tài gật đầu mỉm cười:

- Cũng không tệ lắm.

- Tiễn bí thư giống như Nghiêm bá bá của con vậy, là một lãnh đạo có năng lực không chế vĩ mô rất mạnh, chuyện cụ thế không nhúng tay vào.

Thấy cha thái độ vui vẻ như vậy, Liễu Tuấn không khỏi sinh lòng cảm kích với vị bí thư tỉnh ủy chưa từng gặp mặt này, không vì gì khác, chỉ vì không ta tạo ra hoàn cảnh làm việc thoải mái cho cha mình, đó là điều quan trọng nhất với người "tham công tiếc việc" như Liễu Tấn Tài. Giả sử Liễu Tấn Tài vừa bận rộn công tác kiến thiết kinh tế toàn tỉnh, lại vừa thận trọng với "đòn bẩn" từ sau lưng, sẽ có ảnh hưởng không tốt với sức khỏe của ông.

Liễu Tuấn nói:

- Hay là con đi chào hỏi bác ấy...con cũng ngưỡng mộ đại danh bác ấy cũng lâu rồi.

Liễu Tấn Tài rất tán đồng suy nghĩ của con trai:

- Đúng là nên tới chào hỏi, con là bề dưới mà.

Nếu như con trai mình đã tiến vào giới chính trị, thì gặp mặt nhân vật lãnh quân thế hệ mới này, cũng chẳng phải là chuyện xấu.

Liễu Tuấn hỏi:

- Vậy ba thấy khi nào tới thì thích hợp hơn? Ngày mai hay ngày kia?

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:

- Theo lễ tiết, hôm nay con nên đi chào hỏi ông ấy.

Liễu Tuấn cũng cười.

Liễu Tấn Tài liền cầm lấy điện thoại, gọi cho Tiễn Kiến Quân.

- Xin chào, Tiễn bí thư hả? Đúng đúng, tôi là Liễu Tấn Tài đây.. Là thế này Tiễn bí thư , đứa nhỏ nhà tôi với bạn gái của nó từ tỉnh N qua, muốn sang chúc năm mới anh, không biết khi nào anh có thời gian rảnh.

Hai người đứng đầu đảng và chính phủ rất hòa thuận, Liễu Tấn Tài hỏi thế đương nhiên chỉ là khách khí mà thôi, con của tỉnh trưởng muốn tới chúc tết ông ta, về tình về lý, Tiễn Kiến Quân đều không thể nói không rảnh được.

- À, được được, vậy tôi dẫn bọn chúng qua.

Tỉnh ủy bí thư và tỉnh trưởng kỳ trước của tỉnh J đều điều đi, không ở lại tỉnh J dưỡng lão, vì thế biệt thự của Liễu Tấn Tài và Tiễn Kiến Quân, lầu số một và số hai, ở sát vách với nhau.

Đồng thời đem cả tỉnh ủy bí thư và tỉnh trưởng cũ điều đi, có thể thấy trung ương rất ủng hộ Tiễn Kiến Quân và Liễu Tuấn Tài.

Từ căn lầu số hai đi ra, cách không tới ba bốn chục mét là lầu số một rồi, vợ Tiễn Kiến Quân đã đích thân mở cửa, tươi cười chào hỏi Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài giới thiệu:

- Đây là dì Trác!

- Chào dì Trác!

Liễu Tuấn và Nghiêm Phi cùng khom lưng chào gì Trác.

Gì Trác tuổi chừng năm mươi, người cao ráo, dưỡng nhan không tệ, khí chất điềm tĩnh tao nhã, hết sức tương sức với thanh danh lão đạo kiểu học giả như Tiễn Kiến Quân.

Gì Trác gật đầu liên tục, cười tủm tỉm, còn xoa đầu Nghiêm Phi, tấm tắc khen:

-Cô bé này trông thật xinh đẹp quá.

Nghiêm Phi đỏ mặt lên, lại chào một tiếng nữa:

- Chào gì Trác.

Tiễn Kiến Quân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, thấy đoàn người Liễu Tấn Tài vào cửa, chậm rãi đứng dậy cười nói:

- Ha ha ha, sớm đã nghe nói Tấn Tài có con trai giỏi, bí thư Ngọc Thành sinh được khuê nữ hay, hôm nay được gặp đúng là lời đồn không sai, quả nhiên là một đôi trai tài gái sắc.

Từ khi ở Bảo Châu có duyên gặp mặt Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài một lần, hai bên luôn giữ liên hệ, khi Nghiêm Liễu tới thủ đô dự họp, còn gặp nhau vài lần, đối vời tình hình con cái hai nhà cũng hiểu ít nhiều.

Huống chi Nghiêm Liễu hệ kết thông gia, cũng là một trong vấn đề lo lắng khi đại lão đương triều dùng bọn họ đảm nhận cán bộ cấp tỉnh, vì thế Tiễn Kiến Quân mới biết con dâu tương lai của Liễu Tấn Tài và thiên kim của Nghiêm Ngọc Thành.

Liễu Tuấn quan sát vị tỉnh ủy bí thư nghe danh đã lâu này, thấy ông chừng năm mươi tuổi, vóc dáng tầm trung, khuôn mặt vuông vức, đeo một cái kính gọng đen, mặc y phục kiểu Tôn Trung Sơn màu xanh thẫm, vẻ mặt nho nhã, khác biệt với vẻ ngoài khí thế mạnh mẽ của Nghiêm Ngọc Thành, có vài phần giống với Chu tiên sinh.

Liễu Tấn Tài bắt tay Tiễn Kiến Quân, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi đi tới cúi đầu chào Tiễn Kiến Quân.

Hai bên chào hỏi xong, liền chia chủ khách ngồi xuống, Trác a di tự mình đưa trả nước lên, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vội đứng dậy đón lấy, luôn miệng cám ơn.

- Phi Phi, cha cháu vẫn khỏe chứ?

Chuyện đầu tiên là Tiễn Kiễn Quân hỏi thăm tình hình của Nghiêm Ngọc Thành, hai người đều là tỉnh ủy bí thư , lễ số này tất nhiên phải chú ý.

Nghiêm Phi ngoan ngoãn trả lời:

- Khỏe lắm ạ, cám ơn bác Tiễn.

Gì Trác ngồi kề bên Tiễn Kiễn Quân, không ngừng đánh giá Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, rất thích đôi trẻ anh tuấn xinh đẹp này.

Tiễn Kiến Quân hứng thú hỏi:

- Liễu Tuấn, nghe nói hiện giờ cháu đã là phó bí thư huyện ủy rồi hả?

Gì Trác giật mình, một lần nữa nghiêm túc đánh giá lại Liễu Tuấn, là phu nhân của bí thư tỉnh ủy, một phó bí thư huyện ủy tất nhiên không đáng để vào mắt bà, nhưng Liễu Tuấn thực sự quá trẻ.

Cho dù Liễu Tuấn khí độ trầm ổn, dù sao tướng mạo trẻ tuổi, có nói là sinh viên đại học thì gì Trác cũng chẳng hoài nghi.

Không ngờ lại là phó bí thư huyện ủy rồi.

Liễu Tuấn lễ phép đáp.

- Vâng thưa bác Tiễn, cháu đang công tác ở huyện Ninh Bắc.

Vào năm 1978, bời vì Tiễn Kiến Quân đại biểu cho trung tổ tới Bảo Châu tìm hiểu tình hình của Nghiêm Liễu, cho nên mới có xoay chuyển lớn, Nghiêm Liễu từ đó về sau đường mây luôn rộng bước, vì nguyên nhân đó mà Li Tuấn luôn có thiện cảm với Tiễn Kiến Quân.

***Trung tổ : bộ tổ chức trung ương TQ.

Gì Trác đột nhiên hỏi xen vào.

- Liễu Tuấn này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?

- Gì Trác, năm nay cháu tròn hai mươi ba rồi.

- Hai mươi ba tuổi ?

Gì Trác ngây ra một chút, rồi mỉm cười nói:

- Huyện ủy phó bí thư hai mươi ba tuổi, sợ rằng là trẻ nhất toàn quốc rồi hả?

Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.

Câu hỏi này đúng là không tiện trả lời.

Dù sao cũng không có tư liệu nào chứng minh hai mươi ba tuổi có phải là huyện ủy phó bí thư trẻ nhất toàn quốc hay không.

- Hà hà, chuyện này bà không biết rồi, đồng chí Tiểu Liễu bí thư này cũng giống cha mình, đều là đại lý luận gia, văn chương đưa vào cuộc họp nội bộ cấp cao, ngay cả thủ trưởng tối cao cũng đã xem qua.

Tiễn Kiến Quân thấy thê tử ngạc nhiên, liền cười giải thích, ông xuất thân từ bộ tuyên truyền, nên đặc biệt lưu ý tới can bộ xuất thân từ làm lý luận.

- Thì ra là như thế! Quả nhiên từ cổ anh hùng xuất thiếu niên...

Gì Trác vỡ lẽ.

Liễu Tuấn vội cám ơn, ở trước mặt bí thư tỉnh ủy và phu nhân, không thể ra vẻ được.

Tiễn Kiến Quân hứng thú hỏi han:

- Thế nào Liễu Tuấn, ở huyện Ninh Bắc làm việc không tệ chứ?

- Tháng chín năm ngoái cháu mới tới huyện Ninh Bắc, trước kia lại không có bao nhiêu kinh nghiệm công tác ở cơ sở, nên giờ vẫn ở giai đoạn làm quen công việc.

Liễu Tuấn cẩn thận đáp.

Tiễn Kiến Quân gật đầu, mang theo vẻ tán thưởng nói:

- Trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng vội, đúng là hiếm có, Tần Tài gia giáo căn bản, rất giỏi.

Lần này tới cha con Liễu Tấn Tài cùng cám ơn.

Hai bên làn đầu tiên gặp mặt, chủ yếu là thăm hỏi mang tính lễ số, Tiễn Kiến Quân hỏi gì, Liễu Tuấn trả lời cái đó, hoàn toàn nằm trong quy củ, đây là biểu hiện của trầm ổn, rất được lòng Tiễn Kiến Quân. Khi chào tạm biện, Tiễn Kiến Quân mỉm cười nói với Liễu Tuấn:

- Sau này tới Hồng Châu thăm cha mẹ, nhớ phải tới gặp bác Tiễn đó!