Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 493: Cùng có lợi

Bạch Dương nhìn chằm chằm vào mặt Liễu Tuấn, có lẽ được một phút rồi.

Đây là phòng làm việc của thư kí huyện ủy. Cuộc họp thường ủy hôm nay vừa kết thúc, thiếu gia Liễu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của Bành Thiếu Hùng và sự kinh ngạc của những thường ủy khác, lẳng lặng dọn dẹp laptop và bút chì, sau đó ung dung đi ra khỏi phòng hội nghị.

Bạch Dương làm một động tác tay với anh ta, rất không rõ ràng, nhưng Liễu Tuấn hiểu rất rõ.

Chị BẠch Dương muốn nói: “Đến đây tôi nói chuyện!”

Thế là phó bí thư Liễu liền đi theo bóng của bí thư Bạch chầm chậm vào phòng làm việc.

Trương Hiểu Mạn cũng không vào pha trà, trực tiếp đóng cánh cửa phòng làm việc lại.

Hai vị này, thường xuyên một mình ở trong phòng làm việc rất lâu. Lắm lúc Trương Hiểu Mạn cũng tò mò nghĩ, liệu có phải Liễu Tuấn và bí thư Bạch thật sự có gì đó không?

Đương nhiên, mỗi lần chỉ cần nghĩ như vậy, Trương Hiểu Mạn ngay lập tức khống chế bản thân mình, không ngừng tự mắng mình “thấp hèn vô sỉ”, tạm thời không nói đến sự giúp đỡ của Liễu Tuấn với hai vợ chồng cô ấy, ngay cả Bạch Dương, cũng đối xử rất tốt với mình. Có thư kí của một lãnh đạo nào được làm việc nhẹ nhàng như Trương Hiểu Mạn? Người làm thư kí, ai mà chẳng biết phải cẩn thận hết mực, lo hết cái này đến cái kia?

Mình làm sao có thể nghĩ về hai vị đó như vậy được?

Người ta trẻ thế mà đã làm được đến chức vụ này, là những người bàn việc lớn kìa!

Cần phải nói rằng sự đoán định này của Trương Hiểu Mạn ít nhiều cũng có lí, không hoàn toàn là đoán mò.

Ít nhất thì không khí trong phòng làm việc giờ đây có phần “ám muội không minh bạch”.

Liễu Tuấn ngồi lên trước mặt Bạch Dương, cầm cốc trà của Bạch Dương uống từng ngụm một, để mặc cho Bạch Dương nhìn, vô cùng ung dung tự tại. Cốc trà của anh ta rõ ràng là để bên cạnh, mà cứ nhất định phải uống cốc của Bạch Dương, có lẽ rằng trên cốc trà đó có mùi thơm của Bạch Dương chăng?

“Nhìn đủ chưa vậy? Có phải cảm thấy bỉ nhân ngày càng đẹp trai ra rồi?”

Liễu Tuấn cười nói.

“Tôi thấy cậu ngày càng thần khí rồi đấy! Dám ngang nhiên làm cho Bành Thiếu Hùng không còn nước nào chui trên cuộc họp trường ủy!”

Bạch Dương bĩu môi, nói.

Liễu Tuấn cười.

Trong cuộc họp, anh ta đã gần như đạp đổ tất cả cái gọi là “quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế”, làm cho người ta có một cảm giác như anh ta là huyện trưởng vậy, Bành Thiếu Hùng chỉ là người đóng góp vài phần nhỏ cho bản quy hoạch của anh ta mà thôi.

Các thường ủy đều cảm thấy rất rõ rằng Bành Thiếu Hùng đang cố gắng chế ngự ngọn lửa giận trong lòng mình.

Kết quả cuộc họp thường ủy lần này, ngoài Liễu Tuấn, tất cả các thường ủy khác đều lựa chọn yên lặng, ngay cả những ý kiến mang tính tượng trưng cũng không đề ra.

Hai bên phát sinh sung đột đều quá mạnh.

Quan Minh Kiệt làm phó tỉnh trưởng thường ủy, Bành Thiếu Hùng ngay lập tức run rẩy hẳn lên, vốn tưởng rằng Lão Quan sẽ chìm nghỉm như vậy! Nhưng Liễu Tuấn còn “kinh khủng” hơn nữa, cha mình đã đi đến tỉnh J rồi, mà nhạc phụ đại nhân lại ngồi được lên cái ghế vàng bí thư tỉnh ủy.

Dù là bí thư thường ủy hay là phó tỉnh trưởng thường ủy, đều không phải là những nhân vật có thể đắc tội.

Thôi cứ nên ngầm kiếm tiền vậy!

Chỉ có Bạch Dương không để tâm đến những việc này, đằng sau người ta có cả ủy viên cục chính trị kìa! Hơn nữa mình cũng là một bí thư huyện ủy, người đứng đầu, tất nhiên không cần thiết phải để ý đến thái độ của ai.

“Anh ấy không làm cho vẹn toàn thì em chỉ ra cho anh ấy. Đây không phải là một chuyện nói chơi. Chúng ta đến huyện Ninh Bắc để làm gì? Không phải là để kiếm tiền, cần phải chăm chỉ làm chút gì đó cho quần chúng. Nếu như dựa vào cách làm việc của Bành Thiếu Hùng, đương nhiên không có sai lầm gì cả, kinh tế của huyện Ninh Bắc vẫn chìm nghỉm như vậy....Vậy chẳng phải đã lãng phí cái bản lãnh của bổn thiếu gia đây rồi sao!”

Liễu Tuấn cười nói.

Bạch Dương vốn gật đầu lia lịa, rất “cảm động”, không ngờ tiểu ngoan đồng này bản tính khó dời, câu cuối cùng làm cho Bạch Dương dở khóc dở cười.

“Này, tôi đang nói chuyện tử tế với cậu, cậu đừng có nói linh tinh được không?”

Bạch Dương vừa bực vừa cảm thấy buồn cười, trừng mắt với Liễu Tuấn, môi nhạnh lên.

Liễu Tuấn choáng.

Bạch Dương xinh đẹp mĩ miều thỉnh thoảng lại lộ ra cái thái độ như trẻ con này, “lực sát thương” cực kì lớn. Liễu Tuấn cảm thấy mình chịu đựng sắp đến giới hạn rồi, có thể trở thành “cầm thú” bất cứ lúc nào!

Phó bí thư Liễu khô cả cổ họng, vội vàng cầm chén trà lên uống lia lịa mấy ngụm liền, cố gắng đưa sức chú ý của mình vào chỗ khác, thở một hơi, rồi nói với Bạch Dương: “Em cũng đang nói chuyện thật đấy chứ. Bành Thiếu Hùng chẳng có tài cán gì, không xử lí được tốt kinh tế của huyện Ninh Bắc, chúng ta không thể hùa theo anh ta, nếu như không làm được, thì có lẽ bổn thiếu gia sẽ già sớm mất...cái chức phó bí thư này của em không phải là nhẹ nhàng, không những cần phải giáo dục bí thư mà còn phải giáo dục cho cả huyện trưởng nữa.....”

Liễu Tuấn than thở.

Không ngờ cơn thịnh nộ của Bạch Dương đã đến.

Liễu Tuấn phản ứng rất nhanh, quay đầu, bàn tay ngọc ngà của Bạch Dương đang để trên vai, Liễu Tuấn thò tay ra nắm lấy nó đưa sượt qua miệng, rồi lại nhanh chóng rời tay, nhìn Bạch Dương, cười “hề hề”.

Mặt Bạch Dương hơi đỏ.

Gần đây những động tác nhỏ như thế này của tiểu ngoan đồng ngày càng nhiều, Bạch Dương “khủng khiếp” nhận ra rằng, mình cũng dần dần quen với nó, xem ra sự chiều chuộng với tên này cũng quá nhiều rồi.

Bạch Dương vẫn kiên quyết cho rằng đó là sự “chiều chuộng”!

Dù thế nào, cái phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình nhất định phải thủ cho vững!

Chỉ có điều liệu có thủ được hay không hoặc là có thể thủ trong vòng bao lâu, trong chính tâm can Bạch Dương cũng không hề chắc chắn!

“Này, những thứ liên quan đến kinh tế này cậu học từ ai thế?”

Bạch Dương không nhịn được hiếu kì hỏi.

Dường như từ trước không biết rằng tiểu ngoan đồng còn có bản lĩnh này nữa.

“Này, đại tiểu thư, chị đừng có quên, anh họ em là giám đốc tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi đó, cha em là một cán bộ lãnh đạo nổi tiếng vì kinh tế đó, chẳng phải những điều đó được rót vào tai em hau sao?”

Liễu Tuấn chỉ đành lấy ra hai tấm bia đỡ đạn.

Việc đế quốc tiền tệ vẫn không nên để Bạch Dương biết thì hơn.

“Những điều cậu nói hôm nay, hình như cũng có lí đấy...”

Bạch Dương trầm ngâm.

Thiếu gia Liễu được một quả buồn.

“Cái gì mà là hình như có lí cơ chứ? Vốn là rất có lí mà! Kinh tế của huyện Ninh Bắc muốn phát triển nhanh chóng, đây là một biện pháp duy nhất! Hừ, cái chức huyện trưởng này nên để cho em làm mới đúng!”

Trước mặt Bạch Dương, thiếu gia Liễu không hề khiêm nhường, mà rất huênh hoang.

Bạch Dương cười nói: “Đáng tiếc rằng tôi không phải là bí thư thị ủy, nếu không thì, tôi đã để cho cậu làm cái chức huyện trưởng!”

Liễu Tuấn “Hừ” một tiếng, nói: “Nếu như chị là bí thư thị ủy, thì chúng ta cũng phải làm đến cái chức thị trưởng chứ, ai mà thèm để mắt đến cái huyện trưởng rách này?”

Tay Bạch Dương hơi ngứa ngáy, nhưng không dám gõ vào vai Liễu Tuấn nữa, sợ rằng tiểu ngoan đồng lại “được thể”, con “ác quỷ” trong lòng cô lại lớn lên thêm một chút.

........................

“Bí thư Liễu, vừa này huyện trưởng Bành gọi điện đến, hỏi rằng anh có nhà không!”

Liễu Tuấn vừa về đến phòng làm việc của mình, thư kí Phan Tri Nhân đã nói với anh ta.

“Huyện trưởng Bành?”

Liễu Tuấn hơi ngớ người.

“Là huyện trưởng Bành!”

Phan Tri Nhân gật đầu.

“Tôi biết rồi!”

Liễu Tuấn ngồi xuống nghĩ một lúc, không biết rằng Bành Thiếu Hùng tìm anh ta có việc gì? Chẳng lẽ không phục muốn đánh nhau với anh ta sao? Liễu Tuấn nhìn sang Phan Tri Nhân.

Phan Tri Nhân lắc đầu nói: “Anh ta nghe nói rằng anh không ở đây liền cúp máy rồi!”

Vừa đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

“Alô xin chào ai thế ạ?”

Liễu Tuấn nhấc máy điện thoại.

“Bí thư Liễu, là tôi, Bành Thiếu Hùng........”

“A, chào anh, huyện trưởng Bành!”

Liễu Tuấn hỏi rất lịch sự.

“Bí thư Liễu giờ anh có thời gian không?”

Bành Thiếu Hùng hỏi.

“Có. Huyện trưởng Bành có chỉ thị gì thế?”

Bành Thiếu Hùng cười, rồi nói: “Bí thư LIễu quá khách khí rồi, tôi làm gì có chị thị gì chứ? Thế này đi, nếu giờ anh có thời gian rảnh, thì tôi muốn đến thăm một chút, nói rõ về suy nghĩ về tổng thể phát triển kinh tế của huyện...”

Liễu Tuấn lại ngớ người ra lần nữa.

Thái độ khiêm nhường của Bành Thiếu Hùng thật sự là không ngờ đến.

“Ha ha, huyện trưởng Bành khách khí quá rồi, tôi làm sao để anh đến đây được? Để tôi qua đó........Đương nhiên là tôi phải qua đó rồi, huyện trưởng Bành đợi một chút, tôi sẽ đến ngay!”

Liễu Tuấn chỉ hơi ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng đúng với quy tắc quan trường.

Dù thế nào thì Bành Thiếu Hùng cũng là người đứng thứ hai, không có lí do gì mà bắt người ta đến để “thảo giáo”. Những kiến nghị đưa ra trên hội nghị dù có kịch liệt một chút, nhưng cũng nằm trong khuôn khổ quy phép của tổ chức. Nhưng hết công việc, thì mình làm sao có thể bành trướng được? Ngồi đợi Bành Thiếu Hùng đến, nếu việc này mà đồn ra ngoài, thì trong mắt cán bộ cấp dưới, dù cho bí thư Liễu có giỏi giang đến đâu đi chằng nữa, nếu đồn đến tai mấy lão thành cũng chẳng ra sao cả.

Mấy lão thành đó nhất định sẽ cho rằng Liễu Tuấn dương dương tự đắc, không biết trời cao đất dày, lấn sân của huyện trưởng. Nếu như cán bộ của huyện Ninh Bắc không đoàn kết với nhau thì đó là tội của Liễu Tuấn!

Nghe lời đó của Liễu Tuấn, trong lòng Bành Thiếu Hùng dễ chịu hơn một chút.

Dù thế nào, tên này cũng rất biết nguyên tắc.

Liễu Tuấn rất nhanh đã đến căn nhà của chính phủ huyện, Bành Thiếu Hùng đích thân đứng ở cổng phòng làm việc chờ, đó đã là cái lễ cao nhất để đáp lại Liễu Tuấn rồi.

“Bí thư Liễu, hoan nghênh hoan nghênh....”

Bành Thiếu Hùng nắm chặt tay của Liễu Tuấn, nụ cười trên khuôn mặt cũng rất sáng lạn, chẳng thể nhìn ra dáng vẻ trên cuộc họp.

Liễu Tuấn hàn huyên với anh ta vài cau, rồi cùng ngồi lên sô pha, thư kí đưa lên nước trà rồi lui ra ngoài.

“Bí thư Liễu, những lời của anh hôm nay trên cuộc họp, làm tôi thu được rất nhiều gợi mở.....nói với anh được một lần vậy mà còn hơn mười năm đọc sách!”

Bành Thiếu Hùng cảm động nói.

Liễu Tuấn khiêm nhường cười đáp: “Huyện trưởng Bành à, hôm nay tôi thật sự là không cố ý chống lại anh đâu, anh đừng để ý nhé!”

Bành Thiếu Hùng lắc tay Liễu Tuấn, nói: “Bí thư Liễu nói đi đâu thế, đã là cuộc họp rồi thì mọi người đều phải trình bày ra ý kiến của mình, ai nói đúng thì nghe người ấy, đều là vì phát triển kinh tế huyện chúng ta mà thôi, tôi làm sao để ý được?”

Liễu Tuấn gật đầu, nói: “Huyện trưởng Bành khoan dung rộng lượng thật đáng để tôi học tập.”

“Bí thư Liễu, mọi người đều là đồng nghiệp lâu năm của nhau rồi, những lời khách sáo thì đừng nói nữa, ha ha.....Tôi mời bí thư Liễu đến đây là muốn nói chuyện với anh một chút. Cơ sở của huyện Ninh Bắc rất mỏng, tôi không thể nào lấy được tiền. Đề nghị hôm nay của bí thư Liễu làm cho tôi có được sự gởi mở rất lớn.”

Bành Thiếu Hùng nói.

Lúc này, Liễu Tuấn đã có thiện cảm với anh ta hơn một chút.

Dù thế nào, người này vẫn muốn làm việc tử tế. Anh ta đang trẻ tuổi, cũng cần phải nghĩ cho thành tích chính trị của mình. Đây là điểm tương đồng của anh ta với Liễu Tuấn.

Chỉ cần đồng ý làm một việc gì đó cho quần chúng, Liễu Tuấn sẽ khẳng định anh ta!

“Điều mà huyện trưởng Bành lo ngại là, kinh tế của huyện Ninh Bắc chúng ta năm nào cũng xếp cuối, quan trọng nhất có hai vấn đề cần giải quyết. Một là thay đổi tư tưởng, không thể đợi chờ được, phải chủ động tiến lên, tìm cơ hội phát triển cho mình. Thứ hai là phải có một nguồn lực tài chính hùng hậu! Chỉ cần giải quyết được vấn đề này, tôi thấy phát triển kinh tế cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

Thấy Bành Thiếu Húng nói ra suy nghĩ thật sự, LIễu Tuấn cũng không nói đùa với anh ta nữa mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Bành Thiếu Hùng gật đầu liên tiếp.

“Bí thư Liễu nói thật đúng quá. Thay đổi quan niệm thật sự là một việc lớn, nguồn lực kinh tế cũng là một việc quan trọng. Huyện Ninh Bắc lớn như vậy, chỉ cần có mấy tỉ mười mấy tỉ đập xuống, không sợ rằng không phát triển được! Có điều là, hai việc này đều là việc nói dễ làm khó...”

Liễu Tuấn cười, nói: “Đúng là hơi khó, nhưng cũng phải thử một chút chứ. Huyện trưởng Bành, tôi có một đề nghị, để cho anh tham khảo. Tôi thấy, cần phải phân nhiệm vụ cho từng cán bộ lãnh đạo cấp huyện!”

“Phân nhiệm vụ cho từng cán bộ cấp huyện?”

“Đúng vậy! Nhiệm vụ thu hút nguồn vốn và nhiệm vụ làm từng mảng. Bên chính phủ huyện, phải đề ra những hạng mục quan trọng cho năm nay......điều này tôi kiến nghị vẫn nên để chuyên gia cùng thương thảo....sau đó cần phải lấy những nhiệm vụ này phổ biết đến từng cán bộ lãnh đạo. Muốn thay đổi quan niệm, thì lãnh đạo huyện phải làm gương trước. Ví dụ như nói đến Liễu Tuấn tôi, tôi có thể phụ trách dẫn bên hợp tác với công ty than. Tôi nghĩ chỉ cần có hai ba ức thì cái công ty than này nhất định sẽ vận hành được ngay!”

Liễu Tuấn cũng không “nói mà không làm”, vừa lên đã nhận nhiệm vụ khó nhất về mình.

Bành Thiếu Hùng nheo nheo mắt theo thói quen rồi mắt lại sáng lên.

“Bí thư Liễu nói thật ư?”

Liễu Tuấn cười nói: “Quân tử nhất ngôn!”

“Vậy thì tốt rồi!”

Bành Thiếu Hùng rất vui vẻ vỗ bàn một cái.

“Chỉ cần bí thư Liễu đồng ý làm việc này, thì làm sao không thành sự được?”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Huyện trưởng Bành, tôi cũng không phải huênh hoang tự đắc ở đây. Thật sự là chúng ta không thể kéo được đâu, kinh tế của huyện Ninh Bắc, nhất định phải trong một hai năm mới có thể nhìn thấy được sự thay đổi! Điều này yêu cầu chúng ta phải đoàn kết với nhau đồng tâm hiệp lực! Với cả tốp lãnh đạo của huyện ủy, và đối với cả huyện Ninh Bắc ta, đều có lợi!”

Bành Thiếu Hùng nhìn sang Liễu Tuấn, thấy thần thái anh ta hết sức thành khẩn, trong lòng vô cùng cảm động. Xem ra trước đó mình rất hiểu sai về anh ta, hoàn toàn xem anh ta là một “con em nhà quan” đáng ghét. Không ngờ người này mặc dù trẻ tuổi, mà đã có cách làm việc như vậy, lại còn rất có trách nhiệm nữa!

Thực sự là thế, nếu như kinh tế của huyện Ninh Bắc trong một hai năm có sự thay đổi lớn, đối với Cổ Thiếu Hùng, đối với huyện Ninh Bắc, tất cả đều có lợi ích lớn.

Cái gọi là tranh đấu trong quan trường, không phải là những điều không thể điều hỏa được, quan trọng nhất là phải tìm được phương hướng và mục tiêu phát triển giống nhau.