Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 483: Đánh địch phải đánh kẻ cầm đầu

"Tiểu Tuấn, đã trễ thế sao còn trở về?" Khoảng 9h thấy Liễu Tuấn Nghiêm Phi không khỏi vui mừng kéo tay hỏi.

"hì hì. Nhớ em!"

Liễu Tuấn thấy Nghiêm Phi và Giải Anh đều không ở trong phòng khách, bèn vòng tay qua eo hôn lên má nàng một cái.

Nghiêm Phi nhẹ nhàng đánh hắn một cái rồi hôn lại, khanh khách cười không ngừng.

"Cha đâu?"

Nghiêm Phi phụng phịu nói: "Biết ngay là anh lừa em mà, lại bàn chuyện công sự..."

Liễu Tuấn cười đùa nói: "Nhớ em là chủ yếu. Tìm cha nói chuyện công sự là thứ yếu."

"Vậy thì thôi, cậu cứ ở đó nói chuyện với Nghiêm Phi đừng đến tìm tôi."

Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đang đứng ở hành lang hút thuốc.

Nghiêm Phi mắc cỡ tai đỏ bừng, dậm chân, hờn dỗi, đưa lưng về phía Nghiêm Ngọc Thành hét lên: "Cha, cha là người lớn không được nghe lén con. "

Đúng là quá trẻ con.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười.

"Nghiêm Phỉ, đợi tí nữa lại cùng em nói chuyện!"

Liễu Tuấn bỏ bàn tay bé nhỏ của Nghiêm Phi chạy lên lầu. Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành hắn không dám “bất kính” với Nghiêm Phỉ.

"Tiểu tử. Xảy ra đại sự rồi hả?"

Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở sô pha, chân bắt chéo, rất tùy ý mà hỏi.

"Nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ."

Liễu Tuấn vẫn rất thoải mái nói.So với cha hắn còn có phần thoải mái hơn.

"Người của Mã Đầu muốn gây chuyện?"

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Liễu Tuấn đang uống trà kinh ngạc nhìn hắn.

"Được rồi được rồi,những lời nịnh nọt không cần nói nữa." Nghiêm Ngọc Thành khoát tay áo, trêu chọc nói: "Ba của con trước khi đi, đã nói chuyện này với ta.

"Cha quả thật là có con mắt nhìn xa, con quả thật bái phục!"

Liễu Tuấn tự đáy lòng “ nịnh nọt”Mặc dù Liễu Tấn Tài đã nói về chuyện này, nhưng mà một cậu đã đoán trúng quả là không phải thường.

"Nói đi!"

Nghiêm Ngọc Thành vào thẳng vấn đề nói.Liễu Tuấn cầm chén trà nhấp một ngụm rồi chậm chậm kể lại.Nghiêm Ngọc Thành nhíu mày, hút từng hơi thuốc không nói một tiếng nào.

"Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy."

Thật lâu , Nghiêm Ngọc Thành trầm giọng nói .

"Đúng vậy. Mỏ than một là không an toàn, hai là lãnh phí tài nguyên. Nhà nước không quản lý tốt, an toàn không đảm bảo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Thật ra tình hình hiện tại đã khiến người ta giật mình. Hàng năm số người tử vong cũng không phải nhỏ, chỉ là Phương Triêu Dương không chịu công khai. Nếu bị lộ thì đúng là tin trấn động. Nhưng tài chính của huyện Ninh Bắc rất nguy, phải tăng thu nhập mới đẩy lùi được đói nghèo.”

Liễu Tuấn trình bày kế hoạch với Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành gật gật đầu, nói : "Tư tưởng được lắm thử nghiệm xem sao. Tổng kết kinh nghiệm rồi mở rộng là một cách. Nhưng mà, nơi thí điểm chọn thế là không đúng!, tại sao vừa mới bắt đầu mà đã chọn khúc xương khó nhằn nhất? Việc gì cũng nên dễ trước khó sau như vậy mới theo trình tự. "

Liễu Tuấn cười khổ một tiếng: "Đúng thế. Đáng tiếc lại bị Bành Thiểu Hùng nói rằng nơi thí điểm đã định rồi thì cứ tiếp tục làm đi."

Nghiêm Ngọc thành trầm mặt" hừ" một tiếng: "Biết thừa là giở trò, vậy mà không làm gì đó thực tế đi.

Xây dựng kinh tế vốn là công việc của huyện trưởng như hắn!"

Liễu Tuấn cười cười.

"Có phải cậu lo Mã Đầu không khống chế được sẽ dẫn đến **?"

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Liễu Tuấn gật gật đầu.

Nghiêm Ngọc Thành hút một hơi thuốc rồi suy nghĩ.

"Chuyện này, phải chuẩn bị kĩ lưỡng."

Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi nói .Liễu Tuấn liền đứng thẳng người nhìn Nghiêm Ngọc Thành.

"Thứ nhất, tăng cường đề phòng, cậu cùng Lương Quốc Cường lấy danh nghĩa làm việc, bảo hắn điều người đến Ninh Bắc chuẩn bị cho kĩ. Thứ hai. Bắt giặc phải bắt vua trước!"

"Bắt giặc phải bắt vua trước?"

Liễu Tuấn hỏi lại.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn sang hắn đầy ẩn ý.Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, ánh mắt cũng sáng lên.Liễu Tuấn không ở lại Đại Ninh mà nhanh chóng trở lại Ninh Bắc.

Liễu Tuấn phải nịnh Nghiêm Phimột hồi mới có thể chạy xe đến Ninh Bắc được.

Trở lại Ninh Bắc, đã hơn một giờ, đèn trong phòng thẩm vấn vẫn sáng trưng, chắc là các cảnh sát điều tra đã chuẩn bị kĩ.

Lương bí thư vẫn đang ngồi chờ kết quả.Lữ Vượng Hậu sau khi tỉnh rượu hối hận vô cùng.Đúng là đáng chết, uống vài chén nói linh tinh để Liễu Tuấn nghe thấy. May mắn của hắn đúng là bị chó tha mất rồi! Thẩm vấn hắn, Trình Tân Kiến đích thân chủ trì, Tiếu Vũ cùng Vương Bác Siêu cũng tham gia, ngoài ra còn có cả cảnh sát huyện. Không biết người này phạm tội gì mà Trình Tân Kiến đích thân thẩm vấn.

Lữ Vượng Hưng nói muốn đập vỡ đầu Liễu Tuấn, Trình phó cục trưởng đương nhiên giận sôi người.

Khi mới bắt đầu cảnh sát huyện đều cẩn thận, hết thảy đều y theo trình tự làm việc, sợ bị Trình phó cục trưởng nắm thóp, không ngờ hỏi chưa được vài câu Trình Tân Kiến đã đập bàn.

"Hắn không thật thà."

Tiếu Kiếm không nói hai lời, tiến lên bạt tai hắn một cái.

Khi Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc thì Lữ Vượng Hậu cũng đã nói nhiều chuyện .

Những thông tin này nhanh chóng được giao cho Lương Quốc Cường.

Lúc này, Bạch Dương cùng Bành Thiểu Hùng đều đã được cho về.

Liễu Tuấn xem xong nói với với Trình Tân Kiến : "Trình ca, vất vả cho anh rồi, anh hỏi hắn xem mỏ than của hắn đã xảy ra sự cố gì, đã chết bao nhiêu người, bị thương bao nhiêu người.

Chết thế nào, càng chi tiết càng tốt. "

"Được!"

Trình Tân Kiến không chút do dự trở lại thẩm vấn.

Hơn ba giờ sáng, Trình Tân Kiến lại một lần nữa giao tài liệu.

Liễu Tuấn sắc mặt tái nhợt.

Hai mỏ than do hắn quản lý đã xảy ra nổ và sụt lún một lần, tám người chết và ba người bị thương tàn phế. Người chết đa phần đều là dân nghèo.

Mặt khác, hắn còn cho biết các lò than khác phát sinh sự cố không chết không ít. Gia đình người chết được bồi thường khoảng 30, 40 nghìn nhân dân tệ. Cái giá này quá là rẻ mạt.

Khai thác than là công việc mệt mỏi, bẩn thỉu, nếu như không phải là gia đình nghèo thì sẽ không chọn công việc này. Chính là bởi vì vậy nên khi xảy ra sự cố họ không được bồi thường xứng đáng.Liễu Tuấn sớm đã dự liệu điều này nhưng mà tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi lửa giận đùng đùng.

"Lũ khốn đáng bị bắn chết!"

Liễu Tuấn căm hận quát.

Lương Quốc Cường mặt cũng đanh lại, nhắc nhở liễu tuấn nói: "Tiểu Tuấn, chuyện này không phải chỉ liên quan đến mình hắn, nếu đập chết hắn cũng không giải quyết được vấn đề.Muốn giải quyết được thì phải tìm căn nguyên vấn đề" Nghiêm bí thư nói đúng, bắt giặc phải bắt vua trước!"Liễu Tuấn tỉnh táo lại, khẽ gật đầu.

"Sư phụ, con muốn đi gặp hắn một chút"

"Được, ta cùng ngươi đi!"

Trong phòng thẩm vấn, Lữ Vượng Hậu cúi đầu, sức cùng lực kiệt. Liễu Tuấn hiểu rằng Trình Tân Kiến đã dùng thủ đoạn nếu không thì không thể lấy được lời khai có giá trị như vậy. Nhưng mà nhìn bề ngoài chỉ thấy hắn mệt mỏi chứ không thấy vết thương nào.

Thủ đoạn của cảnh sát quả nhiên rất cao.Thấy Lương Quốc Cường cùng Liễu Tuấn đi vào mấy tên cảnh sát huyện đứng dậy. Bọn họ đều chưa từng gặp Lương Quốc Cường và Liễu Tuấn nhưng mà sát khí của Lương Quốc Cường cũng đủ để họ đoán ra được. Nhưng Liễu Tuấn thoạt đầu bọn họ còn tưởng là nhân viên đi theo Lương Quốc Cường mãi đến khi Võ Kiếm gọi "Liễu bí thư " bọn họ mới ngớ ra.

Sớm đã biết phó bí thư là người trẻ tuổi nhưng không ngờ lại trẻ đến vậy. Mọi người đều cẩn trọng.

"Lữ Vượng Hậu ngẩng đầu lên."

Liễu Tuấn vỗ bàn kêu lên.

Hắn gắng sức ngẩng đầu mơ mơ màng màng nói: "Cảnh quan.Những gì phải nói tôi đã nói hết rồi. . . Không…nữa..." Không có gì giấu diếm... Các anh có thể thả tôi ra được không?"

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày, nhìn hắn có vẻ không tỉnh táo.

Vậy mà vẫn muốn về nhà ngày.

"Lữ Vượng Hậu, tôi là Liễu Tuấn!"

"Liễu Tuấn . ."

Lữ Vượng Hậu thì thào nhắc lại, tiếp đó toàn thân giật mình, cứ như chợt bừng tỉnh.

"Liễu bí thư, thực sự xin lỗi!, tôi. . .tôi uống say nói hưu nói vượn, tôi không phải người, tôi là cứt chó... Đại nhân không chấp tiểu nhân. Tha cho tôi lần này. . .lần sau tôi không dám thế nữa..."

Liễu Tuấn hèn mọn nhìn hắn.Loại người này, ỷ thế ra oai tại quê nhà. Vì kiếm tiền, mà hắn coi mạng người không ra gì,đã thế lại còn dám ngang nhiên chửi Liễu bí thư, muốn đập vỡ đầu hắn giờ thì nếm mùi rồi.Liễu Tuấn cáu giận muốn đạp chết hắn.

"Lữ Vượng Hậu, anh biết tội rồi sao?"

Liễu Tuấn kiềm nén lửa giận hỏi.

"Liễu bí thư, tôi biết tội rồi. . . Tôi không nên nói hưu nói vượn "

Hắn nghĩ tội lớn nhất của hắn là không nên đắc tội Liễu Tuấn.

"Vô liêm sỉ! Ngươi phạm tội gì? Ngươi vi phạm pháp luật.Ngươi đắc tội với thiên lý!Theo tội của ngươi thì có thể bắn chết!"

Hắn sợ tới mức mặt không còn chút máu, tụt dài theo chân ghế.

Một cảnh sát đứng cạnh vội tóm lấy hắn.

"Nếu không muốn chết, thậm chí là bảo vệ một phần tài sản của mình thì tôi sẽ cho anh một con đường sống.!"

Lữ Vượng Hậu vội vàng nói: "Liễu bí thư, anh nói gì tôi cũng làm theo!"