Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 476: Bức ảnh người đàn ông trong túi xách của Xảo Nhi

"Tiểu Tuấn, bố anh đã đến tỉnh J làm tỉnh trưởng rồi hả?"

Xảo nhi ôn nhu hỏi.

Lúc này "Đại chiến" đã kết thúc, hai người cùng ngồi trong phòng tắm hơi của phòng tổng thống. Hai người mồ hôi nhỏ từng giọt.Bên ngoài tiết trời cuối mùa thu, nhưng trong phòng xông hơi mồ hôi của hai cơ thể trẻ tuổi không ngừng chảy ra.

Xảo nhi sửa lại mái tóc ướt sũng, nghiêng đầu nhìn Liễu Tuấn.

"Ân. Bố anh không được ở lại tỉnh. Đảng luôn suy nghĩ nhân tố này khi trọng dụng quan chức cấp cao."

" Vậy có ảnh hưởng gì đến anh không? Anh có muốn đến tỉnh J làm việc không?"

Xảo nhi lo lắng hỏi. Cô tuy không hiểu chính trị nhưng mà cũng biết bố chồng chức cao vọng trọng chắc cũng đã đắc tội vào người, bây giờ lại không còn ở tỉnh, e rằng chồng yêu sẽ gặp phiền toái.

"Không đâu."

Liễu Tuấn cười an ủi cô.

Thật ra Liễu Tuấn muốn làm cho cô yên tâm mà thôi. Liễu Tấn đến tỉnh J nhậm chức, tình hình càng phức tạp. Tất cả mọi người đều đang chờ Liễu Khánh Khai thoái vị. Trương Quang Minh cùng Nghiêm Ngọc Thành đều tiến thêm một bước.Cơ bản, không có gì bất ngờ, Trương Quang Minh nhậm chức bí thư. Nghiêm Ngọc Thành nhậm chức tỉnh trưởng. Chỉ là không biết Liêu Khánh Khai có phải là sang năm mới thoái vị không. Liêu Khánh Khai thoái vị luôn hay là điều đến nhậm chức “ Phát huy sức nóng” của trung ương cũng là một vấn đề quan tâm của mọi người.

Trương Quang Minh nhận chức bí thư xong, Liêu Khánh Khai không còn ở tỉnh, ảnh hưởng quả thật quá lớn. Ít nhất trong vòng một hai năm tới , bởi vì Liêu Khánh Khai vẫn còn tại vị nên thiên hạ này vẫn là của hắn. Có cái chỗ dựa này, chức tỉnh trưởng của Nghiêm Ngọc Thành có thể nói mạnh hơn nhiều so với Trương Quang Minh.

Mặt khác, Hồ Vi Dân trong hội nghị đại biểu nhân dân các cấp lần này cũng được chọn làm ủy viên dự bị. Số phiếu cũng tương đối cao, trong top hai mươi. Ttheo lý thuyết, trong năm năm tới, nếu như ủy viên trung ương mà thiếu thì sẽ dựa theo số phiếu bầu mà bổ sung. Hồ Vi Dân nếu như may mắn thì có thể trở thành ủy viên trung ương.

Chuyện hắn đi hay ở cũng là một chủ đề mẫn cảm. Nếu như hắn ở lại thì có thể sẽ còn thăng tiến, thậm chí có hi vọng tiếp nhận vị trí cũ còn trống của Nghiêm Ngọc Thành, trở thành nhân vật số 3 của tỉnh ủy. Nếu vậy thì cục diện sẽ càng phức tạp.

Ba nhân vật cầm đầu đều có những phe phái riêng của mình.

Thay đổi này đương nhiên có lợi cho Liễu Tuấn. Có vẻ hắn đã đắc tội Quan Minh Kiệt và Hồ Vi Dân Đương nhiên, Hồ Vi Dân nể mặt cha hắn nên không so đo, nhưng mà Liễu Tấn đã đi tỉnh J nhậm chức, người ta sao có thể bỏ qua.

Tuy Nghiêm Ngọc Thành còn ở lại tỉnh nhưng đối với Liễu Tuấn thì sức mạnh cũng đã giảm đi nhiều. Dù sao nhạc phụ cũng không thể bằng cha vợ được, huống hồ hắn và Nghiêm Phỉ vẫn chưa chính thức kết hôn. Người ngoài vẫn nghĩ đây là chuyện xấu.

Quan trọng là Đào Nghĩa Âu đã bắt đầu chỉ đạo công việc của tỉnh ủy,càng khiến người ta nghĩ này nghĩ nọ.Huyện Ninh Bắc lại thuộc quyền trực tiếp của Đại Ninh.Mọi người đều biết, Đào Nghĩa Âu và cha của Liễu Tuấn có khúc mắc.Liễu Tấn vừa mới đi, huyện Ninh Bắc có phần khác lạ. Đến ngay cả Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cũng bắt đầu phản kháng, không chịu nhận tội.

Mà theo báo cáo của Thái Minh, hai họ lớn của Mã Đầu đã rục rịch chuẩn bị lên tỉnh đòi lại công bằng, cho hai vị bí thư đầu não biết thế nào là lợi hại.

Cha người khác thăng quan thì càng thêm oai, cha mình thăng quan, mình lại bị nguy hiểm vây tứ phía, thật đúng là hết cách. Chuyện quan trường quả đúng là kì lạ.Những chuyện này Liễu Tuấn không muốn nói với Xảo nhi.

"Huyện Ninh Bắc có cần đầu tư không? Giờ em có khoảng 0,5 tỷ không dùng đến.” Xảo nhi rất muốn giúp Liễu Tuấn.

"Chuyện xây bệnh viện em đã tìm chuyên gia tính toán, mọi người đều tán thành. Đợi lát nữa em cho anh xem qua kế hoạch... . . . Nếu không bệnh viện này xây ở Ninh Bắc cũng tốt rồi."

Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, lắc đầu, nói : "Huyện Ninh Bắc cục diện giờ rất phức tạp, tạm thời chưa thể khống chế, xây bệnh viện phải hoãn lại đã. Hơn nữa, bệnh viện này phải xây ở Nam Phương hoặc là Giang Khẩu, đưa vào hoạt động một thời gian, tích lũy kinh nghiệm quản lý rồi mới mở rộng ra các tỉnh khác."

Lương Xảo gật nhẹ đầu, cầm khăn lau mồ hôi cho mình và cho Liễu Tuấn.

Xảo nhi kinh doanh cũng đã lâu. Tuy bằng cấp không cao nhưng tư chất thông minh, nhanh chóng trở thành một chủ tịch. Cô cũng hiểu ý của Liễu Tuấn..

Vô luận doanh nghiệp Hoa Hưng hay là công ty khách sạn Thu Thủy đều không phải là cơ quan từ thiện, không thể không có lý do mà xây dựng bệnh viện ở Ninh Bắc được. Rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

"Em thấy hay là đưa dự án bệnh viện này vào quỹ từ thiện của Hà Mộng Oánh đi, như vậy không phải là danh chính ngôn thuận sao?"

Đương nhiên Xảo nhi cũng lo lắng đến vấn đề lí do.

"Ân. Chủ ý này không tồi." Mắt Liễu Tuấn sáng lên.

Xảo nhi đưa ra đề nghị này, Liễu Nha Nội tìm thấy cảm hứng, “ đúng, quyết định vậy đi.”

Làm việc thiện phải “có tâm” chứ không phải là “ kết quả”.

Thấy Liễu Tuấn quyết định, Xảo nhi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề.

“ Sau khi trở về, em sẽ bàn với Hà Mộng Oánh."

Lương Xảo nói, sắc mặt lại thường.

"Làm sao vậy?"

Liễu Tuấn liền vội vàng hỏi.

"Khó chịu ở đâu sao?"

"Không sao”

Xảo nhi né tránh.

Liễu Tuấn cười, vươn tay cọ vào mũi cô.

"Xảo nhi. Cũng học được cách gạt anh rồi đấy?"

"Không thèm lừa anh..."

Liễu Tuấn liền giả bộ không vui nói: "Xảo nhi, nếu không muốn anh giận thì..."

"Đấy là anh muốn em nói nhé!..."

Xảo nhi vênh mặt, dí dỏm nhìn hắn "Quái dị "

Liễu Nha Nội trong nội tâm cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc này lẽ nào lại lùi bước? Hắn khẽ gật đầu "Ân" một tiếng.

"Anh và Hà Mộng Oánh có phải là. . ."

Lương Xảo ướm hỏi, không dám nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Nha Nội kinh hãi. Thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh vã ra như suối.

Mặc dù trong phòng xông hơi nhưng mà mồ hôi lạnh đang toát ra khắp người hắn.

"Xảo nhi.Em..." Liễu Nha Nội cứng họng nhưng lại không biết tìm từ nào, giật mình sững sờ lâu sau mới toát ra một câu, nói : "Em nói bậy bạ gì đó?"

Lương Xảo hé miệng cười: "Mỗi lần em nhắc đến anh, hai mắt chị ấy sáng ngời, thần thái tươi vui. . .Ai cũng nhận ra."

Đấy là tại Hà tiểu thư không biết che giấu.

Nhưng mà Liễu Nha Nội nói vậy cũng có thể chống chế một phen.

"Xảo nhi. Không cho phép em nói lung tung... Em cũng không phải là thầy bói, không phải là nhà tâm lý, em là phụ nữ!"

Xảo nhi chặn họng Liễu Tuấn.

"Thần sắc của chị ấy, rõ ràng là giống hệt em..."

Liễu Tuấn sợ hãi, đành "Uy hiếp" Xảo nhi nói: "Tóm lại không cho phép nói rõ... Chuyện này cũng không thể đoán bừa. . ."

Trong đầu hắn chỉ muốn nhanh chóng “ thông báo” cho Hà Mộng Oánh, không được thể hiện trước mặt người ta không thì đúng là vấn đề lớn.

Xảo nhi liền "Khanh khách" cười không ngừng. Cười đến nỗi Liễu Nha Nội dựng tóc gáy.

"Em còn cười à,.."

Liễu nha nội hổn hển, sử dụng chiêu thức đối phó với Nghiêm Phỉ, cù Xảo nhi. Không ngờ hai người đều mồ hôi chảy khắp người, trơn trượt, tay vừa đưa ra, chẳng kịp cù mà tự nhiên trượt xuống ngực Xảo nhi, nắm chặt không chịu buông tay.

Xảo nhi không nhớ gì đến Hà Mộng Oánh nữa, ôm chặt lấy Liễu Tuấn.

"Không... Không thể trong này, quá nóng. Chịu không nổi...” Xảo nhi nói, giãy dụa. Mở cửa phòng xông hơi, đến bên bồn tắm, xả đầy nước ấm.

Cái bồn tắm lớn này vốn để mát xa.

Xảo nhi khiêu gợi bước vào, ngâm mình xuống nước, nhìn Liễu Tuấn tươi cười, quả nhiên là hấp dẫn vô cùng.

Tuy hai người đã coi như “ vợ chồng già” nhưng giờ khắc này Liễu Tuấn huyết mạch sôi sùng sục. Hoàn toàn khống chế không nổi, nhanh chóng bước chân vào bồn tắm.

"Tiểu Tuấn. Em muốn anh mãi mãi tốt với em "

Xảo nhi thở hổn hển bói bên tai Liễu Tuấn, cắn khẽ vào tai hắn.

"Ân..."

Xảo nhi rên rỉ.

Hai người quấn lấy nhau trong làn nước ấm.

Ăn cơm tối xong sau, hai người nhiều lần "Tác chiến" đến tận sáng, hai người mới ôm nhau nằm trên chiếc giường lớn. Liễu Tuấn châm điếu thuốc hít một hơi thật sâu.

"Tiểu Tuấn. Cho anh xem một tấm hình ". . ."

Xảo nhi đột nhiên nhớ ra một chuyện, với tay lên đầu giường, kéo ngăn kéo lấy ra một cái túi.

"Ảnh? ảnh gì thế? Em chụp ảnh ở đâu thế?"

Liễu Tuấn có chút buồn cười.

Con gái toàn vậy, hai người rõ ràng quấn lấy nhau rồi mà vẫn còn đòi lấy ảnh ra xem.

"Hì hì, anh xem xong sẽ biết..."

Xảo nhi cười khẽ, quả nhiên cầm một tấm hình rồi lại ôm chặt lấy Liễu Tuấn, rồi đưa cho hắn tấm ảnh.

Liễu Tuấn cười nhận lấy, liếc mắt, nụ cười tắt ngấm. Trên tấm ảnh, rõ ràng là một thanh niên tuấn tú, đẹp trai. Hai mắt sáng ngời có thần, tuy chỉ là ảnh chụp, nhưng khiến cho người ta có cảm giác bất phàm.

"Hắn là ai ?"

Liễu nha nội lập tức ghen tuông, khó chịu hỏi!

Ảnh của một thằng khác đẹp trai nằm trong túi của Xảo nhi, đã thế Xảo nhi lại còn tươi cười lấy cho hắn xem, sự việc đương nhiên có gì đó kì lạ.