Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 460: Quan lớn tập trung

Trong đám cháu trai cháu gái, người mà người ông này yêu quý nhất chính là Vũ Chính Hiên, dù sao hai người này cũng có những nét tương đồng với những hình ảnh trước kia của ông ta, cho nên chỉ cần nhìn thấy Vũ Chính Hiên thì đã đủ làm cho ông ta cảm thấy mình như đang sống lạo những năm tháng đấu tranh gian khổ những hào hùng trước đây, lần này mời không phải do Vũ Thu Hàn đứng ra mà là qua thư kí của ông nhà họ Hà, đích thân gọi điện đến văn phòng của Liễu Tuấn, mời anh ta đến tham dự. Điều này cũng đã chứng tỏ một thái độ coi trọng với anh ta, xem ra trong mắt của ông nhà họ Hà, tiểu tử này cũng có vị trí nhất định, ông nhà họ Hà ở tại tứ hợp viện, cách nhà họ Hà không xa, Liễu Tuấn đã cùng Vũ Thu Hàn đến đây thì phải đến chào hỏi người ta, khi bước vào nhà họ Vũ tại tứ hợp viện, Liễu Tuấn thật sự có chút cảm giác khác lạ.

Tứ hợp viện của kinh thành có bố cục gần giống nhau, chỉ có vài điểm là mang nét riêng của khu vực mà thôi, Liễu Tuấn cảm thấy điểm khác nhau chủ yếu ở đây không phải ở kiến trúc mà là khí thế của nó, vườn của nhà họ Vũ không hề có nhiều hoa cỏ như nhà họ Hà, nhà họ Vũ không chỉ ít cây cối mà loại cũng không giống nhau, căn bản đều là cây vạn niên thanh, chủ yếu là các loại cây xanh, rất ít hoa, nó không giống với khu vườn rực rỡ sắc hoa của nhà họ Hà.

Liễu yên lần đầu tiên đến thăm tứ hợp viện của kinh thành đặc biệt là của một gia đình nhà binh như nhà họ Vũ thế này, sau khi bước vào trong thì cảm thấy rất tỉ mỉ, Vũ Chính Hiên lại không phải người nói nhiều, không biết nên trấn an bạn gái. Khi đứng trước cha, cũng không dám nắm tay hay bất kì hành động thân mật nào để thể hiện quan hệ của mình với Liễu Yên, chỉ có thể “Dùng ánh mắt để cố vũ”, nghe tin con trai đưa bạn và con dâu tương lai về nhà, cụ ông nhà họ Vũ rất trịnh trọng, ngồi vào vị trí ghế trung tâm tại phòng khách, thể hiện được tư thái hoan nghênh, nhưng vẻ mặt của cụ ông còn nghiêm nghị hơn cả Vũ Thu Hàn, khuôn mặt không lộ ra chút nụ cười nào, nhưng hiện nay Liễu Tuấn hiện nay đã không sợ cụ ông nữa, vì dù sao cụ ông cũng đã từng nở nụ cười trước mặt của Liễu Tuấn một lần, có thể thấy sự nghiêm khắc của cụ ông chỉ là do thói quen lâu ngày tham gia quân đội mà thôi, nội tâm của cụ rất sâu sắc, cũng có những nỗi buồn thâm kín giống như những người bình thường khác, hơn nữa Liễu Tuấn chỉ cần nhớ tới những lời phê bình của cụ ông Hà giành cho mình thì đã bật cười, cụ ông Hà gọi cụ ông Vũ là “Lão mặt đen!”

“Cha”

Vũ Thu Hàn bước vào cửa thì đã lễ phép nói.

“Ừm”

Cụ ông Vũ gật đầu, Vũ Thu Hàn liền nhường sang một bên, Vũ Thu Hiên mặc bộ quân phục với quân hàm thiếu tá, sau đó liền hành lễ theo đúng quy tắc quân đội với cụ ông .

“Cháu chào ông”

“Ừm”

Cụ ông Vũ vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị.

Đến Liễu Yên, nhẹ nhàng chào cụ ông Vũ với một giọng nói nhỏ: “Ông”, cũng không biết cụ ông Vũ lớn tuổi như vậy có nghe thấy không, tóm lại là Liễu Tuấn cần rất tốn nhiều công sức mới nghe được một chút “Hơ hơ”

Cụ ông Vũ “Vâng”, vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị.

“Ngồi đi!”

Liễu Tuấn tiến lên vài bước, nói lớn: “Cháu chào ông Vũ”

Ông cụ Vũ lại gật đầu: “Liễu Tuấn, cháu cũng đến rồi à”

“Vâng, thưa ông”

“Cháu cũng ngồi đi”

“Vâng”

Mọi người vẫn ngồi như cũ, một nhân viên trẻ tuổi mang trà lên, ông Vũ liền hỏi về tình hình của quân đội, Vũ Chính Hiên liền trả lời.

“Chính Hiên à, điều kiện của quân đội đóng tại thành phố Đại Ninh, tốt hơn rất nhiều với điều kiện của quân đội biên phòng, nhưng vẫn còn có rất nhiều những khó khăn, kỹ thuật quân sự cũng rất mạnh, không nên vì có cuộc sống đầy đủ mà ngày càng sa đọa được”

Ông Vũ nói.

“Ông!”

Vũ Chính Hiên cung kính trả lời, Liễu Yên có hơi ngẩn ra, doanh trại quân đội của Vũ Chính Hiên, cô ấy cũng đã từng đến, tuy là đóng quân tại thành phố Đại Ninh, cũng là khu ngoại ô của thành phố, trong mắt của Liễu Yên cũng vẫn rất hoang vắng, bước ra doanh trại không phải nhìn thấy cây cối thì là núi sông, chim kêu líu lo, cũng có hình ảnh của ruộng vườn, nhưng tại những vùng trong thành phố thì lại hoàn toàn ngược lại, thì ra điều kiện như thế này, trong mắt của cụ ông Vũ chính là cái gọi là cuộc sống “Sa hoa” rồi? Vũ Chính Hiên vẫn trả lời rất thỏa đáng, thật sự không biết trước đây bọn họ trước đây khi làm tại quân đội biên phòng đã trải qua những ngày tháng như thế nào, ngay sau đó, cụ ông Vũ cũng hỏi mấy câu về tình hình của Liễu Yên, rồi lại gật đầu có lẽ cũng cảm thấy khá hài lòng.

“Thu Hàn, tối nay cứ ở lại đây, lúc nữa anh cả sẽ về, các cháu nói chuyện, mau sẽ đưa các cháu đi chúc thọ bác Hà”

Cụ Vũ nói.

“Vâng”

Vũ Thu Hàn vẫn mang tác phong của quân đội, trả lời rất lưu loát, gần đến lúc ăn cơm tối, hai người Vũ Hoàng Hà đều đến, thấy Liễu Tuấn thì thấy rất vui mừng, mọi người cùng dùng bữa tối, cụ ông Vũ trở về phòng sách, huynh đệ Vũ thị cùng với mấy người trẻ tuổi cùng ngồi một bàn, nói chuyện trong nhà, lần này đến nhà họ Hà chúc thọ, tuy không tổ chức lớn nhưng lại có rất nhiều khách khứa, rất nhiều người mang dáng dấp của nhà lính, ngoài Lương Kinh Vĩ, Vũ Chính Hiên, chị em nhà hà mộng doanh ..đều là những tướng quân. Quân hàm trên vai đều làm cho những người khác phải khâm phục.

Cụ Hà ngồi tại vị trí của đại soái, bên cạnh là cụ Vũ và hai người khác cũng với vẻ mặt uy nghiêm, có lẽ đây cũng là những chiến hữu của cụ Hà đồng cam cộng khổ trong thời gian khai quốc này, trước tiên là Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Hà Diên An và Lương Kinh Vĩ và chị em Hà Mộng Doanh cùng với anh em 3 đời nhà họ Hà đến chúc thọ cho ông Hà, nói xong những lời chúc thọ, hai anh em Hà Trường Chinh và Hà Đông Tiến liền cùng với cụ ông Hà kính lễ, chúc cụ “Thọ tỷ nam sơn”, cụ Hà liền mỉm cười gật đầu, sau những người trong quân đội chúc thọ liền chào hỏi cụ ông Hà, chỉ huy Hà và bộ trưởng Hà liền đáp lễ.

Sau đó, là những đệ tử của Vũ Thu Hàn không tham gia phục vụ trong quân đội chúc thọ ông, những hình thức chúc thọ này cũng khoảng hơn 1 tiếng mới căn bản hoàn thành, sau những người thuộc thế hệ thì hai thì mới đến những người của thế hệ thứ ba như Liễu Tuấn, ngoài đệ tử trực hệ của nhà họ Vũ -nhà họ Hà, thì nói trắng ra cũng chỉ có 4 người, chị em Liễu Yên, Liễu Tuấn và vợ chồng Trương Gia Vệ đều rất vui vẻ, Trương Quang Minh không đến, cử vợ chồng Trương Gia Vệ đến đại diện, Trương Gia Vệ lớn hơn Liễu Tuấn, trước là hai người đó tiến lên trước nói những lời cát lợi, ông cụ gật đầu đồng ý, Liễu Tuấn là người cuối cùng lên chúc mừng, chúc những lời như “Phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn”, những câu nói này, nhưng dù sao cũng nằm trong quy tắc, ông Hà mỉm cười, ngoại lệ nói thêm vài câu.

“Liễu Tuấn à, cháu khá lâu không đến thăm lão giã này rồi đó”

“Ông, ông không gọi, cháu đâu dám đến chứ?”

Liễu Tuấn cười.

“Câu này là sao? Chẳng nhẽ cháu đến ta sẽ ăn thịt cháu sao?”

Ông Hà trừng mắt nhìn.

“Được, chỉ cần ông không trách cháu, cháu sẽ om sòm một chuyến vậy”

Ông Hà cười gật đầu.

Thấy Liễu Tuấn và ông Hà cười tươi như vậy, những người không quen biết Liễu Tuấn cũng cảm thấy kì lạ, dò hỏi thông tin về anh ta, không biết tên nàu là thần thánh phương nào có thể làm được như vậy!

Còn về Trương Gia Vệ, lại có chút ngạc nhiên, theo quan hệ lâu của nhà họ Trương và họ Hà, anh ta cũng đã từng gặp ông Hà rất nhiều lần rồi, ông Hà xưa nay chưa từng nói chuyện với anh ta, không biết Liễu Tuấn này đã có những đặc điểm gì mà giành được sự sủng ái của ông Hà như vậy?

Sau một lúc lại có thêm hai vị khác đến, một là người của quân ủy, phó chủ nhiệm của phòng ban đem theo cả bí thư, tặng cho ông cụ một chiếc bánh và một bức “Chúc thọ ngôn”, vị phó chủ nhiệm đó cũng mang quân hàm thiếu tướng, tầm ngoài 40 tuổi, đích thân cầm “Chúc Thọ ngôn” bí thư của anh ta hai tay cầm chiếc bánh.

Liễu Tuấn chăm chú nhìn, chiếc bánh gato đó cũng rất bình thường, trong lòng có chút thất vọng, thật cách nghĩ này thật buồn cười, theo cách nghĩ của những người bình thường, với danh nghĩa của cơ quan quân sự cao nhất vậy mà những vật mang đến thật chênh lệch, đi với những lời mỹ miều là vậy thế mà chiếc bánh thì là chuyện thế nào đây? Chiếc bánh tinh hoa cũng chỉ làm từ bột mì và trứng, không thể làm từ những vật liệu khác được, nhìn lại bức chúc thọ cũng rất bình thường, một trang giấy đỏ lớn, phó chủ nhiệm của phòng quân ủy nói: “Đồng chí Hà, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”

Nghe nói là thư chúc thọ của quân ủy, mọi người đều rất nghiêm túc lắng nghe, chỉ có mấy người vẫn ngồi yên không động đậy, đợi đến sau khi bức thư chúc thọ này được đọc xong thì Liễu Tuấn mới cảm thấy ngạc nhiên, đến đây là hết rồi, chỉ có một câu?

Lúc này, phó chủ nhiệm đã hai tay đưa bức thư chúc thọ này cho ông Hà, ông Hà nhận lấy nó, mỉm cười nói:

“Cảm ơn sự quan tâm của trưởng ủy ban quân ủy, vẫn còn nhớ ngày sinh của tôi…”

Phó chủ nhiệm hơi cúi lưng cười nói: “Đồng chí Hà đức cao vọng trọng. Công lao nổi bật” nhà quân sự nhà cách mạng, chúc thọ đồng chí là điều nên làm, vốn là cần phải đích thân đến chúc thọ, vì có chuyện bất ngờ chỉ đành viết bức thư này, xin đồng chí tha lỗi”

“Trưởng ủy khách khí quá rồi”

Ông Hà cười, sau đó đưa bức thư cho Hà Trường Chinh, đến lúc này thì Liễu Tuấn mới có thể xem kĩ càng hơn, trên tờ giấy đỏ lớn đó, không phải viết câu vừa mới đọc ư? Chứ rất lớn, mực tàu rất rõ nét, Liễu Tuấn hơi choáng, vì anh ra đã nhận ra, bức thư chúc thọ này thực sự rất đáng giá. Theo kinh nghiệm của anh ta thì qua nhiều phương tiện thông tin đại chúng anh ta đã từng trông thấy nó, không thể nhận nhầm được đây là bút tích của một thi gia, có thể thấy vị trí của ông Hà trong mắt của vị phó chủ nhiệm này rất cao, tuy đã về hưu nhưng kính lão tôn hiền như thế vẫn là truyền thống tốt đẹp của dân tộc chúng ta, phó chủ nhiệm lại vui vẻ nói chuyện với ông Hà, bức thư đó được đặt lên bàn, chiếc bánh được đặt bên cạnh, sau đó bí thư của ông ta liền lấy máy ảnh ra chụp 1 bức ảnh lưu niệm cho ông Hà và phó chủ nhiệm, sau đó phó chủ nhiệm mới chào hỏi ông Vũ và hai người bạn kia của họ, tiến đến là đến bắt tay với Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà cùng những đồng chí khác, lễ chúc thọ cũng đã diễn ra khá lâu rồi ( Ông Hà không có thói quen đeo đồng hồ nên ngước mắt nhìn mặt trời có lẽ cũng đã đến trưa rồi, ông ta liền ra hiệu cho Hà Trường Chinh mời các vị quan khác nhập tiệc)

Có khoảng 6 mâm, Liễu Tuấn cùng mấy người nhỏ tuổi khác ngồi cùng một mâm, khi tiệc chuẩn bị bắt đầu, có tiếng ô tô từ bên ngoài vọng lại, một người trung niên với vóc dáng tầm trung tiến vào, cười nói với ông cụ Hà : “Ông Hà, chúc thọ ông, chúc ông sinh nhật vui vẻ!

Ông Hà và mấy người nữa ngồi rất nghiêm túc, còn những người khác bên dưới từ Hà Trường Chinh trở xuống, đều đứng dậy cười nói.

“Chủ nhiệm Kính, không ngờ người bận rộn như cậu cũng đến! rất cảm ơn!”

Đợi sau những người khách khác chúc ông Hà xong, Hà Trường Chinh liền nắm chặt tay của chủ nhiệm kinh mỉm cười nói,

“Tiệc sinh nhật của ông Hà, làm sao có thể thiếu tiệc được, suýt chút nữa là không đến kịp rồi, mong chỉ huy tha lỗi”

Chủ nhiệm kính cũng cười bắt tay với Hà Trường Chinh.

Sau đó mấy người thế hệ thứ hai cùng nhau uống rượu vô cùng vu vẻ, hà mộng doanh ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, nói nhỏ vào tai anh ta: “Chủ nhiệm Kính là phó chủ nhiệm phòng trung ương, điều đến từ chỗ phó bí thư Phương Minh Châu” sợ là Liễu Tuấn không biết thân phận của anh ta. Liễu Tuấn hơi gật đầu, anh ta làm sao không biết ông ta là ai chứ, vào thế kỉ 21, anh ta thường nhìn thấy ngươi này trên ti vi rồi. Đến đây chúc thọ ông Hà có thể thấy quan hệ của họ rất gần gũi.

Chúc thọ này cũng không nên kéo quá dài, cho nên khi bữa tiệc bắt đầu Liễu Tuấn liền ăn rất no, nếu không lo thì lấy đâu ra sức mà nói chuyện vui chứ?

Quan khách lần lượt ra về, tứ hợp viện đã trở lại được không gian yên tĩnh vốn có của nó, sau khi nói chuyện vài câu với mọi người Hà Trường Chinh liền quay về phòng sách.

“Những người khác thích làm gì thì làm, Liễu Tuấn qua đây”