Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 433-2: Lời ra tất trúng (2)

Ngay trong một hai ngày này, thế cục của kinh thành lại mơ hồ nổi lên một lần biến hóa. Liễu Tuấn mới vừa cùng vợ chồng Hà Mộng Oánh và Lương Kinh Vĩ đi dạo phố trở về, thư ký của Hà lão đã liền bước nhanh ra nghênh đón, nói khẽ với Liễu Tuấn : "Đồng chí Liễu Tuấn, Hà lão mời đồng chí tới thư phòng của ngài ấy."

Liễu Tuấn thu lại dáng tươi cười trên mặt, quy củ lên tiếng trả lời: “Được!" Rồi đi theo phía sau thư ký, hướng tới thư phòng của Hà lão.

Thư phòng của Hà lão ở trong góc của biệt viện, rất là thanh tĩnh nhưng không tao nhã, bên trong thư phòng của một người lại có thể bày một khẩu pháo bảy ly bóng loáng đặt trên tường, mồi lần Liễu Tuấn đi vào trong phòng đều sẽ không kìm lòng được mà liếc mắt nhìn lên hướng cái tiểu pháo này.

Có lẽ Hà lão muốn giữ lại bên người một chút hơi thở của thời khắc hào hùng trong quá khứ.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Hà lão ở đây, không ngờ Vũ lão gia tử cũng đã ở đây.

Từ sau hội nghị lần trước, đám nguời Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến cùng Vũ Hoàng Hà đều quay về vị trí của mình trong quân, trong thời kỳ phi thường bọn họ cũng không thể ở nhà được lâu, Vũ lão gia tử cũng vậy.

Bây giờ hai người lão chiến hữu này lần thứ hai cùng nhau chờ tại thư phòng muốn gặp Liễu Tuấn, tất nhiên là chuyện này đã nổi lên biến hóa.

Liễu Tuấn bước vào cửa thấy Vũ lão gia tử ngồi ngay ngắn bất động như bàn thạch, đối với việc Liễu Tuấn đi đến coi như không thấy, hàng mi rậm rạp buông xuống không rung động một chút nào.

Hà lão gia tử đứng ở trước khẩu tiểu pháo, tay trái chắp bối ở sau lưng, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve thân pháo, giống như Hà lão đối với khẩu pháo này có tình cảm cực kỳ sâu đậm.

Liễu Tuấn liền lẳng lặng mà đứng, không kêu một tiếng, thư ký ở tại bên ngoài đóng lại cánh cửa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trong thư phòng trong cũng là im ắng, chỉ có tiếng kêu không rõ từ bên ngoài truyền đến, ước chừng qua vài phút, Hà lão gia tử rốt cục lên tiếng.

"Buổi sáng ngày hôm nay, Chính ủy đã tiếp kiến ta."

Hà lão gia tử chậm rãi nói nhưng không xoay người lại.

Hai hàng lông mày của Liễu Tuấn hơi giương lên. Chính ủy trong miệng của Hà lão gia tử, hắn đương nhiên biết người được chỉ tới chính là ai.

Lấy thân phận hiện nay của Hà lão gia tử, người mà có thể được dùng đến hai chữ "tiếp kiến", hoàn toàn chỉ có thể là nói tới một người mà thôi.

"Chuyện đã quvết định rồi?"

Liễu Tuấn cũng là bất động thanh sắc mà hỏi thăm.

"Quyết định rồi!"

Thanh âm của Hà lão gia tử chính là không gợn sóng không sợ hãi.

"Cơ bản cùng tình huống cháu nói là như nhau. "

Liễu Tuấn liền khẽ thở ra một hơi.

Vũ lão gia tử một mực yên lặng không lên tiếng lại bỗng nhiên nhíu lên hàng lông mày rậm, ánh mắt như tia điện nhàn rỗi quét qua phía hắn, khóe miệng lại hiện lên một chút tiếu ý, tất cả đều như trong dự doán của tiểu tử này. Lần này Hà gia Vũ nhà bọn họ tại trong cảm nhận của Chính ủy lại muốn thăng lên một tầng thứ mới đi.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu nói:" Hà gia gia, Vũ gia gia, cháu cần phải trở về Đoàn ủy, công việc của Tỉnh Ủy đoàn cũng rất bận rộn."

"Được rồi, ngày mai cháu cùng hai nha đầu bọn họ cùng nhau đi." Hà lão gia tử chậm rãi chuyển thân qua hướng Liễu Tuấn hơi gật đầu, bỗng nhiên thấy hình dạng muốn nói lại thôi của Liễu Tuấn liền mỉm cười hỏi:

"Có chuyện nói thẳng đi?"

"Ân, cháu có một thỉnh cầu nho nhỏ."

Liễu Tuấn có chút lắp bắp nói.

Hai vị lão gia tử liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau gật đầu. Hà lão gia tử nói: "Nói đi, nhưng phải là điều thỏa đáng."

Ánh mắt của Liễu Tuần sáng lên, trên mặt lại có thể dần hiện ra một tia tươi cười giảo hoạt nói:

"Gia gia, đây chính là ngài nói, không được nói rồi lại thôi."

Hà lão gia tử hơi cười nói: "Tiểu tử ngươi không nên nói lời thừa với ta, nói đi! "

"Ân, cháu muốn hai người sẽ đồng ý gọi Chính Hiên ca về trong nước, an bài sắp xếp bên trong quân đóng tại ngay thành phố Đại Trữ."

"Chính Hiên? "

Hai vị lão nhân ngơ ngác nhìn nhau.

"Việc này làm sao lại cùng hắn nổi lên quan hệ? "

Vũ lão gia tử càng là thần tình thân thiết. Đừng thấy hắn uy nghiêm nặng nề, dù sao Vũ Chính Hiên là người con trai mà hắn yêu quý nhất.

"Hắc hắc, Vũ gia gia, chú Vũ Thu Hàn không báo cáo với ngài sao? Chính Hiên ca bây giờ chính là một lòng với chị Liễu Yên của cháu, hai người bọn họ cách xa nhau nghìn dặm, không tiện cho hai người gặp mặt, xin hai vị tư lệnh khai ân đi."

"Có loại chuyện này sao?"

Vũ lão gia tử rất là giật mình, lập tức cười ha ha lên.

"Được, không cần lão mặt đen này gật đầu, ta đồng ý với cháu."

***

Trong lòng Liễu Tuấn tràn đầy sung sướng trở lại thành phố Đại Trữ, vừa lên phòng liền phát hiện bầu không khí bên trong cơ quan Đoàn Tỉnh Ủy tương đối kỳ quái.

"Hàn bí thư có khả năng phải đi.”

Liễu nha nội theo lệ cũ không nán lại trong phòng làm việc của mình, chạy đến phòng của Bạch Dương. Bạch Dương lộ ra thần sắc ngưng trọng, thông báo cái tình huống này cho hắn.

"Trong dự liệu!"

Liễu Tuấn cười cười, cầm lên chén trà sứ của Bạch Dương ở trên mặt bàn uống liền hai ngụm.

Gần đây, hắn đến phòng làm việc của Bạch Dương, Bạch Dương cũng không pha trà cho hắn nữa, Liễu nha nội cũng không tự pha, lúc khát nước liền bưng lên chén trà của Bạch Dương mà uống nước. Bạch Dương cũng không lên tiếng, tựa hồ cam chịu.

"Cậu đi thủ đô mấy ngày nay, người của Bộ Trung Tổ đến nói chuyện cùng Hàn bí thư."

Bạch Dương nói.

"Chị có hỏi Bạch bá bá là Hàn bí thư đi tới nơi nào hay không?"

Bạch Dương liền trừng mắt liếc hắn, "hừ" một tiếng, rất có ý hờn giận.

"Cậu ở kinh thành, làm sao không tự mình đi hỏi? Tôi thấy ở trong đầu của cậu, căn bản sẽ không nhớ tới cha tôi."

Liễu Tuấn liền nở nụ cười, quan sát Bạch Dương từ trên xuống dưới.

"Nhìn cái gì vậy!"

Bạch Dương cả giận nói.

Liễu Tuấn biết, Bạch Dương lại ghen tị. Cho dù nàng không biết Liễu Tuấn đi thủ đô làm cái gì, chỉ biết hắn là ở tại Hà gia. Hừ, khẳng định lại cùng "Hà hội trưởng" kia làm chuyện không đứng đắn đi!

Bạch Dương lúc tức giận, sẽ giống như cô gái nhỏ, cong môi lên, đương nhiên mức cong không gay gắt, chỉ là một chút mà thôi, nếu không chú ý quan sát thật đúng là không nhìn ra được.

Tất nhiên, một cái nhăn mày một nụ cười, dù là động tác rất nhỏ cũng đều ở trong đáy mắt của Liễu nha nội.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy bộ dạng Bạch Dương tức giận cực kỳ xinh đẹp, Liễu Tuấn lại có chút ngây ra, thậm chí còn liếm liếm môi.

Gương mặt trắng như ngọc của Bạch Dương nhất thời nổi lên hai rặng mây đỏ ửng.

Liễu Tuấn bình thường không thể hiểu nổi nhìn nàng đờ ra, Bạch Dương cũng đã quen. Nhưng mà cái động tác liếm môi này, cũng rất "tà ác". Bạch Dương cực kỳ thông minh, làm sao có thể khôngbiết tiểu ngoan đồng này có ý xấu gì chứ?

*

"Tôi muốn dứt khoát đem chị ấn xuống đi!"

Trong lòng Liễu nha nội nổi lên lòng hươu dạ vượn, câu nói không da không mặt mũi này thiếu chút nữa thoát ra khỏi miệng, còn may là dừng cương được trước bờ vực.

Lời này nếu thật sự nói ra khỏi miệng mà nói, hậu quả không phải là nghiêm trọng bình thường.

"Hắc hắc, chị cũng biết, lúc này tôi chính là không tiện đến nhà thăm hỏi lệnh tôn đại nhân!"

Liễu nha nội rất nhanh đem tâm tư "sắc lang" thu trở về, có điều là trên da mặt còn có chút hi hi ha ha tươi cười.

"Hừ! Tất cả đều là mượn cớ!"

Bạch Dương vẫn còn giận, chưa tiêu tan.

"Là thật. Bây giờ thế cục rất vi diệu, tôi ở thủ đô, trên cơ bản là cửa lớn không ra, cửa sau không bước, so với Doãn Xương Huy còn thành thật hơn."

Liễu Tuấn cười nói, đem Doãn Xương Huy mở lên câu vui đùa.

Ân, lúc này gần đến lúc biến động nhân sự quy mô lớn, không biết đường ra của Doãn Bảo Thanh ra làm sao, phỏng chừng hẳn là sẽ rút lui.

Một ý niệm nổi lên, trong lòng Liễu Tuấn lại có chút trầm trọng. Không phải vì Doãn Bảo Thanh, là vì Doãn Xương Huy. Đã không còn lão ba làm phó bí thư Tỉnh Ủy làm chỗ dựa vững chắc, sau này nếu Doãn Xương Huy muốn lại bước lên sợ là tương đối khó. Có điều là nói đi còn nói lại, Doãn Xương Huy có khả năng càng thích trải qua những ngày bình thường bình thản hơn đó chứ. Vậy cũng không có gì không tốt.

Thấy thần sắc ung dung trên khuôn mặt tươi cười của tiểu ngoan đồng, mà giữa trán lại hiện lên một tia trầm trọng, Bạch Dương lập tức liền trầm trọng theo lên.

Có chút không thể nhận thấy, tâm tình của Bạch bộ trưởng càng ngày càng chịu ảnh hưởng của Liễu nha nội. Tựa hồ nhất cử nhất động của tiểu ngoan đồng này, cũng đều có thể tác động đặc biệt đến thần kinh của Bạch Dương tỷ tỷ.

"Ân, Hàn bí thư có khả năng được triệu hồi về Trung Ương Đoàn, trên cấp bậc sẽ được điều chỉnh một chút"

Bạch Dương lộ ra ngọn nguồn.

"Đại khái lúc nào sẽ đi?"

"Thời gian cụ thể thì không rõ ràng, hẳn là sẽ rất nhanh. Cán bộ khảo sát đã hoàn tất, trình tự phía sau cũng làm được tương đối.”

Liễu Tuấn mỉm cười: "Nói như vậy, trong Đoàn ủy lại sẽ náo nhiệt lên nữa rồi!"

"Cũng không thể không như vậy được sao? Có một ít đồng chí trong đầu đã sớm ngứa ngáy rồi."

Bạch Dương cũng cười gật đầu.

Về vị đồng chí trong đầu có chút ngứa ngáy này, tất nhiên là hiểu trong lòng không nói ra.

"Hắc hắc, chỉ sợ cũng chưa hẳn là có thể được như ý nguyện."

Liễu Tuấn thản nhiên nói.

Bạch Dương chính là không để ý nhiều, vung tóc, nói: "Cho dù hắn được như ý nguyện, chúng ta làm tốt công tác của mình, hắn cũng không thể làm gì chúng ta."

Liễu Tuấn cười nói: "Hắn tự nhiên sẽ không làm gì được chị rồi. Nịnh bợ chị còn không kịp đó chứ!"

Lời nàv cùng đúng!

Người ta cùng Bạch Dương lại không có mâu thuẫn gì.

Bạch Dương liền hung hăng trừng mắt liếc hắn, xoay đầu qua, vẻ mặt thật sự là hờn giận.