Sau khi Liễu Tuấn báo cáo chuyện trường trung học Thất Lĩnh Trùng cho Vương Nghị Nhiên xong, trong nội tâm hắn nghĩ, chuyện này từ đầu đến cuối đều do Liễu Tuấn làm, không nói với ai một câu.
Nhưng hắn vẫn tuân theo quy tắc, tiền trên danh nghĩa vẫn là do hội cấp cho huyên Trữ Bắc, vậy cũng coi như là lấy danh tiếng cho hội. Quan trọng là, không lâu trước mình có đắc tội hắn nhưng hắn lại không so đo. Hắn chỉ là người đến giúp đỡ nhưng mà làm việc không khác gì nhân viên của hội.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Nghị Nhiên có chút không kìm được vỗ vai Liễu Tuấn.
"Liễu Tuấn, trưa này cùng đi ăn cơm với tôi nhé.” Vương Nghị Nhiên thân mật mời hắn.
"Được, hay là gọi thêm thượng trưởng đi?" Liễu Tuấn trưng cầu nói.
"Được được được..." Vương Nghị Nhiên vui mừng nói.
Ở tỉnh ủy, Bạch Dương có vị trí rất đặc biệt. Nếu như nhất định phải nói về địa vị của Bạch Dương thì có thể nói là cấp trên của Hàn bí thư. Những tình huống thường ngày cấp trung báo cáo với cấp cao hơn là chuyện bình thường.
Vương Nghị Nhiên lại thuộc hai thế giới. Ngày thường mặc dù cũng rất muốn tiếp cận Bạch Dương nhưng lại khổ không có cơ hội. Bạch dương bên ngoài rất hòa khí nhưng mà bên trong lại rất lạnh lùng. Chỉ cần Liễu Tuấn mở miệng thì Bạch Dương nhất định sẽ đến. Vương Nghị Nhiên vừa mừng rỡ vừa sợ hãi.
Nha Nội dù sao cũng là Nha Nội. Hắn và Bạch Dương quen biết nhau. Ngay cả cháu gái của bí thư Hà hắn cũng quen.
...
"Hừ cậu giảo hoạt thật đấy, chuyện coi như xong rồi lại còn kéo tôi vào." Bạch Dương khó chịu, oán hận chằm chằm nhìn Liễu Tuấn, nếu không phải tại văn phòng thì e rằng đã xảy ra một vụ bạo động rồi.
Liễu Tuấn liền hướng Bạch Dương giơ ngón tay cái lên. Bạch trưởng phòng đúng thông minh, nhìn cái là biết tâm địa giảo hoạt của hắn. Cái gọi là một chuyện làm hai lần chính là chuyện trường học Thất Lĩnh Trùng, tại thanh cơ trả tiền thượng đi một chuyến, trên danh nghĩa là hội thanh niên nhưng mà người ta chỉ nhớ tới đồng chí Liễu Tuấn. Dịch Hàn Trương Hiểu Mạn hiểu rõ chuyện này. Cho nên việc này Liễu Tuấn không chút tổn thất mà ngược lại có lợi, và kết bạn được với Vương Nghị Nhiên.
"Chị Bạch Dương lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.Em đây không phải bắt chị đền đáp, mà mong chị giúp đặt nền móng."
"Nhờ tôi đặt nền móng?" Bạch Dương khó hiểu.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Em là trưởng khoa, cấp bậc khác hẳn so với trưởng phòng. Kết thân với hắn có ý nghĩa gì? Chị lại khác, trước mắt chị đã là lãnh đạo của tỉnh ủy, nếu như không ra ngoài mà cứ ở trong tỉnh ủy thì sau này nhất định sẽ còn thăng tiến, không phải là cần thêm vài người trợ giúp sao?” Liễu Tuấn chậm rãi nói.
"Cậu nói linh tinh gì đấy? Những lời như thế mà cũng nói ra được."
Bạch Dương vừa trách cứ Liễu Tuấn vừa nhìn bên ngoài sợ tai vách mạch rừng.
Liễu Tuấn cười cười, quả nhiên không cần phải nhiều lời nữa.
...
Đi ăn cơm cũng khá xa. Dù sao tổ chức của Vương Nghị Nhiên là Vi An Bang. Nếu để lão Vĩ biết là Vương Nghị Nhiên chủ động mời Liễu Tuấn ăn cơm, chỉ sợ bị chọc giận đến thổ huyết.
Vi An Bang không phải là người độ lượng. Vấn đề độ lượng của hắn cũng là một trong những nguyên nhân hắn chủ động tiếp cận Liễu Tuấn. Vương Nghị Nhiên không ngốc, hắn cũng nhìn ra được,Vi An Bang có chút nguy hiểm. Cứ ôm lấy chân Hồ Vi Dân tuy có thể được hắn tín nhiệm, nhưng Hồ Vi Dân một khi bị lật đổ thì Vi An Bang cũng thất thế.
Lần này, Liễu Tuấn chỉ nhẹ nhàng khoát tay, đã khiến cho Vi phó bí thư đau đầu.
Vương Nghị Nhiên đúng là có tầm nhìn xa. Dù sao hắn mới ba mươi mấy tuổi, nên cũng còn phải làm việc lâu lâu cho nên cũng phải suy nghĩ cho kĩ.
Liễu Tuấn lái xe đưa Bạch Dương đi trước, Vương Nghị Nhiên cũng đánh xe đi theo.
Liễu Tuấn mời bạn ăn cơm thường là ở khách sạn Phù Dung. Giống như Xương Huy nói, món ăn bản địa ở đây được làm rất ngon, giá cả cũng khá hợp lý. Trước khi khách sạn Thu Thủy tiến công thì Liễu Tuấn cũng không đổi địa điểm.
Trông thấy Liễu Tuấn, Trịnh Hinh Liên lập tức mặt đầy mỉm cười đón chào. Thấy Bạch Dương có chút sửng sốt một chút. Vị này dường như không phải là cô gái lần trước đi cùng Liễu tiên sinh. Nhưng mà Trịnh Hinh Liên cũng không tỏ ra kinh ngạc, lập tức mỉm cười sắp chỗ ngồi cho bọn họ.
Bạch Dương đi vào trước, Liễu Tuấn đứng chờ Vương Nghị Nhiên rồi cùng đi vào.
"Bạch trưởng phòng rất hân hạnh được đón tiếp, thật sự là khiến cho người ta vui mừng." Vương Nghị Nhiên đi vào căn phòng, bắt tay với Bạch Dương.
"Mọi người đều là đồng sự, Vương trưởng phòng khách khí quá." Bạch Dương vững vàng đáp.
Vương Nghị Nhiên ha ha cười, đưa thực đơn nói: "Mời hai vị gọi món ăn a."
Liễu Tuấn cười nói: "Hai vị lãnh đạo gọi món ăn, tôi mời."
Vương Nghị Nhiên trừng mắt: "Liễu Tuấn, sao lại nói thế? Xem thường tôi vậy sao?"
"Vương trưởng phòng đừng hiểu lầm. Tỉnh ủy đã điều tra rõ ràng, tôi là người giàu nhất tỉnh ủy. Tôi không mời sao được chứ!" Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
Vương Nghị Nhiên cùng Bạch Dương không khỏi mỉm cười.
"Người giàu nhất là một chuyện, mời khách là chuyện khác." Vương Nghị Nhiên phản đối
Liễu Tuấn đành thuận theo hắn. Lập tức gọi vài món ngon, vài chai bia, Liễu Tuấn đặc biệt gọi hai món ăn không cay cho Bạch Dương và cả món ăn tốt cho sắc đẹp.
Vương Nghị Nhiên cũng biết trên bàn không nên nói chuyện công việc, ba người nói chuyện trên trời dưới biển. Vương Nghị Nhiên nhìn Liễu Tuấn nói: "Liễu Tuấn cậu có nhớ bài văn cậu viết không?"
Liễu Tuấn giật mình, không rõ Vương Nghị Nhiên đột nhiên hỏi cái này là có ý gì, nói: "Trên tư liệu có nói về một số hiện tượng của cải cách Xô Viết, cảm thấy khác thường nên tôi ghi lại. Thật ra cũng chỉ là ý kiến của cá nhân đảng viên đối với cải cách của đất nước mà thôi."
Vương Nghị Nhiên cười nói: "Nhưng không phải là chuyện đó? Không phải là mỗi đảng viên đều có quyền tự do ngôn luân... Nhưng mà có ít người, luôn nghĩ chuyện này theo hướng khác."
Liễu Tuấn trong nội tâm khẽ động. Vương Nghị Nhiên lúc này nhắc tới cái đề tài này, chắc là có nguyên nhân. Hắn là người cạnh Vi An Bang, chẳng lẽ lão Vi lại muốn làm gì? Chuyện này cũng không phải là không thể.
Vi An Bang cùng Lâm Minh Nghĩa không phải là người dễ nhận thua.
"Mỗi người đều có suy nghĩ riêng." Liễu Tuấn nhàn nhạt cười.
“Tôi nghĩ gì thì viết ra thôi."
"Đúng vậy, quan điểm bất đồng mà thôi." Vương Nghị Nhiên gật gật đầu chuyển chủ đề, tiếp tục nói chuyện phiếm.
...
Ngày 12 tháng 8 tỉnh triệu tập Tỉnh ủy.
Đây là một lần thông lệ của thường ủy hội tỉnh ủy, kiểm tra mấy vấn đề của vài cá nhân, không có vấn đề gì thì giơ tay thông qua.
Kế tiếp, tỉnh trưởng Trương Quang Minh đưa ra vài phương án phát triển kinh tế, trong quan trọng là yêu cầu mở rộng thành phố Hãn Hồ đến tuyến quốc lộ của thành phố Đại Ninh. Mục đích là muốn đưa thành phố Hãn Hồ vào vòng tròn kinh tế này.
Sau khi cải tạo quốc lộ từ thành phố Đại Ninh đến Bảo Châu, thời gian di chuyển giữa ba thành phố sẽ rút ngắn, vật chất lưu thông sẽ tăng lên,có tác dụng lớn đến sự phát triển kinh tế của bốn thành phố trong khu này.
Thành phố Hãn Hồ đưa ra yêu cầu này là hợp lý.
Vấn đề là từ Hãn Hồ đến Đại Ninh khoảng 180km, so với hai năm trước mà nói, năm nay giá hàng tăng lên, nên số tiền dự trù là 2,2 tỷ đô la. Vô luận Hãn Hồ hay là Đại Ninh đều thấy rất áp lực.
"Các đồng chí bàn bạc với nhau rồi chứ?" Trương Quang Minh giới thiệu tình huống xong, Liêu Khánh theo lệ cũ hỏi các đại biểu, ánh mắt dừng lại ở hai đồng chí Diệp Xuân Lâm và Liễu Tấn Tài Tài.
Riêng vấn đề xây dựng kinh tế, các thường ủy khác thường không phát biểu ý kiến. Diệp Xuân lâm là phó tỉnh trưởng thường vụ chủ quản kinh tế, Liễu Tấn Tài Tài là bí thư thị ủy Đại Ninh đương nhiên cũng có liên quan, hơn nữa cũng am hiểu xây dựng kinh tế bởi vậy Liêu Khánh mới muốn nghe ý kiến của họ.
"Đây là chuyện tốt, tuy tài chính có khó khăn nhưng tôi nghĩ Tài chính có thể cầu viện được." Diệp Xuân Lâm nói
Trương Quang Minh nhíu mày. Cũng không phải hắn phản đối Diệp Xuân Lâm nhưng mà tài chính rất căng thẳng. Hi vọng viện trợ từ trên không nhiều.
Liễu Tấn Tài Tài nói : "Về nguyên tắc tôi cũng đồng ý với đồng chí Xuân Lâm. Tài chính chúng tôi có thể tự lo. Con đường này trong khu vực thành phố Đại Ninh khoảng bảy chục km, thành phố có thể góp khoảng 0,3 đến 0,4 tỷ."
Trương Quang Minh nói : "Về chuyện thành phố Hãn Hồ, họ rất nhiệt tình với việc tu sửa đường và cũng có thể tự lo được khoảng 0,6 tỷ,tỉnh có thể hỗ trợ khoảng 0,4 tỷ, nếu như trung ương có thể trợ giúp tyheem thì chúng ta sẽ duyệt.”
Liêu KhánhKhai gật gật đầu: "Đã như vầy, tôi nghĩ có thể sẽ được duyệt. Mời đồng chí Quang Minh cùng chính quyền tỉnh lên kế hoạch chuyện này.”
"Được." Trương Quang Minh gật đầu đồng ý.
Liêu Khánh Khai liền nhìn quanh hội trường, chuẩn bị làm tổng kết.
"Liêu bí thư, tôi có ý kiến." Lúc này, Tỉnh ủy bộ tuyên truyền Khổng Trạch Nguyên đột nhiên nói.
"Đồng chí Trạch Nguyên, mời nói." Liêu Khánh Khai khách khí nói.
Khổng Trạch Nguyên năm mươi ba tuổi, da mặt trắng nõn, rất có khí chất của người tri thức.Ngày thường có quan hệ khá gần gũi với Hồ Vĩ Dân.
"Liêu bí thư, Trương tỉnh trưởng, các đồng chí, gần đây các đồng chí phụ trách tuyên truyền khắp nơi không ngừng điện báo, nói là trước mắt có dư luận không tốt, có người ý đồ phá hoại công cuộc cải cách. Các đồng chí đều rất tức giận, cho rằng nhất định phải trị tận gốc." Khổng Trạch Nguyên nói, ánh mắt lơ đãng dừng lại tại Liễu Tấn Tài Tài.
Liễu Tấn Tài Tài yên lặng nâng chén trà lên uống.
Liêu Khánh Khai bất động thanh sắc nói: “ Ý kiến của bộ tuyên truyền các cậu thế nào?"
Khổng Trạch Nguyên đẩy kính mắt, nói : "Bộ tuyên truyền chúng tôi cho rằng, cấp cơ sở đã có đồng chí có yêu cầu này, vậy thì nên thảo luận chuyện này trong phạm vi toàn tỉnh."
"Các đồng chí khác có ý kiến gì không?"
Hồ Vi Dân ho khan một tiếng, chậm rãi mở lời: "Tôi cho rằng, Trạch Nguyên có ý kiến này rất đúng. Dư luận rất quan trọng. Đối với bất cứ dư luận không chính xác nào, đều phải kiên quyết bác bỏ. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của các đồng chí khác."
"Cũng không thể nói như vậy, mỗi người đều có quyền lợi phát biểu ý kiến của mình, chỉ cần không phải là cố ý phá hoại cải cách, ý kiến khác nhau là chuyện đương nhiên . Có thể trợ giúp chúng ta giảm bớt những sai lầm.”
Trương Quang Minh khẽ cười nói.
"Tỉnh trưởng nói vô cùng có lý. Vấn đề là đã gây hỗn loạn tư tưởng cho các đồng chí cấp cơ sở, tôi cho rằng Tỉnh ủy cần phải có thái độ rõ ràng, để các đồng chí an tâm làm việc, không bị sai lầm của dư luận làm cho ảnh hưởng." Khổng Trạch Nguyên cũng khẽ cười nói, trong lúc sơ ý nhận định bài văn đó của Liễu Tuấn là "Sai lầm" .
Liêu Khánh Khai khoát tay áo, nói : "Đã muốn tiến hành thảo luận, vậy ai đúng ai sai, tạm thời không cần nói đến. Chờ thảo luận rồi đưa ra kết luận."
"Liêu bí thư đồng ý triển khai thảo luận?" Khổng Trạch Nguyênvội vàng hỏi.
Liêu Khánh Khai cười nói: "Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, từ trước đã là chủ trương của Đảng ta. Dân gian có một câu tục ngữ: Lời không nói không rõ, lý không luận không hiểu. Đã có bất đồng về cách nhìn, đương nhiên phải thảo luận."