Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 399: Giải vàng

“Tiểu Tuấn, công ty quản cáo Phượng Hoàng, Lâm tổng điện thoại tới, nói bộ trang phục do em thiết kế tham gia tranh giải đã trúng giải vàng rồi!"

Liễu Tuấn vừa đi vào nhà số 3 thường ủy viện tỉnh viện trưởng Nghiêm Phi đã đón đầu thông báo tin vui, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, thật đáng yêu.

Đã trở lại làm việc ở thành phố Đại Trữ, Liễu Tuấn tất nhiên muốn thường xuyên đến Nghiêm gia.

Đến một lần cùng Nghiêm Phi, lần thứ hai cùng Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Liễu rất thân thiết, dù sao giờ đây cũng đã quyền cao chức trọng, không có chuyện gì cùng nhau tụ tập cũng không phải là chuyện gì lớn. Một vài lời do Liễu Tuấn chuyển đạt. Có khi tiểu tử này cũng sẽ giả truyền thánh chỉ, nói gần nói xa xen lẫn chút ít "Hàng lậu", tranh thủ làm lợi cho mình.

Thủ đoạn này không thể giấu diếm được Nghiêm Ngọc Thành cùng Liễu Tấn Tài. Nhưng mà hai vị đại nhân này, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không thái quá, cơ bản cũng là giúp hắn.

Chung quy tiểu tử này bồi dưỡng thêm cho hắn "Tư nhân thế lực" cũng là điều nên làm.

Liễu Tuấn liền cười nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta có thêm một nhà thiết kế tài năng rồi!"

Chuyện này, Bàn Đại Hải cũng không nói gì với Liễu Tuấn. Tuấn Thiểu sớm đã nói rằng, muốn dần dần đưa Nghiêm Phi trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Trang phục cũng quan trọng như nhiều hàng thiết yếu khác. Nhiều trang phục không thật sự là đẹp nhưng người ta là nhà thiết kế nổi tiếng, thì đến cả cái bao tải cũng trở thành mốt.

Để đạt được giải trong cuộc thi ở châu Âu thì còn phải cố gắng nhiều. Nhưng chỉ thắng giải vàng ở Nam Phương thì với thực lực của Liễu Tuấn thì dễ như trở bàn tay. Liễu Tuấn muốn tổ chức buổi triển lãm cho Nghiêm Phi cũng chỉ là chuyện bình thường.

Nghiêm Phi có chút tức giận. Bởi vì phản ứng của Liễu Tuấn quá lạnh nhạt không chút biểu hiện mừng rỡ như điên như cô nghĩ. Khi biết tin Nghiêm Phi vui mừng nhảy cẫng lên.

Hiển nhiên tiểu mỹ nhân đang tươi cười bỗng tắt ngấm. Liễu Tuấn liền hướng Nghiêm Ngọc Thành cười, rồi nói: “Cha của em ở đây, chúng ta phải tôn trọng chút, không thì bị phê bình đấy.”

Nghiêm Phi lập tức hiểu ra, vụng trộm thè lưỡi rồi vui vẻ trở lại.

"Phi Phi là cuộc thi gì thế?" Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành lại hào hứng bừng bừng hỏi.

Lần này khỏi nói Nghiêm Phi vui vẻ thế nào, đại cô nương hai mấy tuổi nhảy nhót, dựa sát vào Nghiêm Ngọc Thành, vén tay áo của hắn lên, cười mỉm nói: "Báo buổi tối của thành phố Nam Phương, triển lãm thời trang và mấy đơn vị khác cùng tổ chức nhà thiết kế trẻ lần thứ nhất. Con được giải vàng đấy.!"

Liễu Tuấn liền hướng cô giơ ngón tay cái lên.

"Ta đã nói rồi mà, Phi Phi của chúng ta là giỏi nhất."

"À... Hội tổ ủy mời con mùng mười tháng sau đi tham dự lễ trao giải…Cha, con có nên đi không?"

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: "Đi... Đương nhiên phải đi. Con gái xinh đẹp nhà ta nhận được giải vàng tiềm năng như vậy, đương nhiên phải đến nhận giải rồi."

"Đúng vậy, nghe nói chẳng những có cúp, có giấy chứng nhận, mà còn có năm nghìn tiền thưởng nữa!" Nghiêm Phi cao hứng vô cùng.

Liễu Tuấn liền âm thầm cười, cũng không biết Bàn Đại Hải tài trợ bao nhiêu tiền mới đổi về được “ Năm nghìn" này . Cái gọi là cuộc thi này, nếu không có quan hệ thì muốn lấy giải đúng khó hơn lên trời. Nhưng mà cái này tin tức này vĩnh viễn không thể cho Nghiêm Phi biết.

Liễu Tuấn sẽ cố gắng không để những thứ hỗn loạn làm ảnh hưởng đến tâm hồn thuần khiết của Nghiêm Phi . Hắn hy vọng vợ mình đến lúc 80 tuổi vẫn còn ngây thơ.

"Ơ, năm nghìn, Phi Phi phát tài rồi." Nghiêm Ngọc Thành vui tươi hớn hở, liếc nhìn Liễu Tuấn. Liễu Tuấn liền nhìn hắn đầy ẩn ý.

Đối với điểm này, Nghiêm Ngọc Thành rất thoả mãn. Hắn một mực lo lắng Nghiêm Phi lớn lên không thích ứng được với xã hội, hiện tại xem ra cái tên tiểu tử này lĩnh hội rất tốt, bảo vệ con gái hắn rất chu đáo.

"Đúng vậy, cha, Sau khi con nhận tiền thưởng con sẽ mua cho cha một cái đồng hồ mới. Cho mẹ một cái vòng cổ và cho Liễu Tuấn một đôi giày da."

"Anh cũng có phần à?" Liễu Nha Nội kinh ngạc.

" Đương nhiên. Em còn mua cho Bảo Bảo một đống đồ chơi nữa."

Nghiêm Phi vui thích lên kế hoạch sử dụng tiền thưởng.

"Rất tốt rất tốt..." Nghiêm Ngọc Thành vuốt bàn tay con gái, vui vẻ nói.

"Mua TV mới, cái TV này cũ rồi." Giải Anh nhiệt tình đề nghị.

"Được, mua TV mới. Hay là ngày mai chúng ta đi mua đi, bây giờ con có tiền." Nói thật, bây giờ người rộng rãi nhất Nghiêm gia là Nghiêm Phi.

Giải Anh liền cười tủm tỉm gật đầu.

"Phi Phi, cùng mẹ đi xem TV đi." Nghiêm Ngọc Thành sờ đầu con gái nhẹ nhàng nói.

Nghiêm Phi liền hiểu rằng, cha cần phải nói chuyện riêng, bèn cười rồi chạy đến bên cạnh Giải Anh, hướng Liễu Tuấn nói : "Tiểu Tuấn, tháng sau mùng mười anh cùng em đi lĩnh thưởng nhé."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu. Nha đầu kia, từ khi mình đến Nam Phương học, không biết nói bao nhiêu lần là phải đến đó chơi một lần nhưng mà đã năm năm trôi qua, mình đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi vẫn còn ngồi đó ngắm Nam Phương qua TV.

Lần này, vô luận thế nào cũng phải hoàn thành mong ước của cô.

...

"Tiểu tử, được lắm." Vào thư phòng, Nghiêm Ngọc Thành nói.

Liễu Tuấn cũng hiểu ý hắn, mỉm cười: " Hồ Vi Dân còn tưởng đoàn tỉnh ủy hắn nói là xong."

"Cậu một sinh viên vừa tốt nghiệp, mới tham gia công tác một tháng, đã đẩy phó bí thư thường vụ vào đường cùng, không phải là quá mạnh mẽ sao?" Nghiêm Ngọc Thành thản nhiên nói.

"Hì hì, Bác Nghiêm, bác không biết, Vi An Bang muốn nhổ cỏ tận gốc. Lần này hắn bị phạt hai mươi nghìn vậy là con đã nương tay rồi đó."

Liễu Tuấn không chút do dự nói.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không hỏi chuyện này nữa. Trên thực hắn vẫn rất tán thành với chiêu này của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn đến đoàn Tỉnh ủy, hắn và Liễu Tấn mới có thể không thèm chào hỏi ai trong tỉnh ủy. Thậm chí, cũng muốn xem tên tiểu tử này khi bị dồn vào "Tầm bắn" thì biểu hiện ra sao.

Hiện tại xem ra nhìn không lầm người. Tiểu tử này quả nhiên có tài, bị ngừng chức, cũng không lo lắng, dễ dàng hóa giải Vi An Bang.

Thế công. Điều khó đạt được chính là không được làm đến độ tất yếu + tử thủ mà phải cho đối phương đường sống. Phỏng chừng sau này người của Hồ Vi Dân cũng sẽ im ắng một thời gian.

"Đã bắt đầu đi làm lại, cậu có kế hoạch gì không?"

Liễu Tuấn cười nói: "Cái này con còn chưa nghĩ ra... Mấu chốt là không biết tỉnh ủy sao lại sắp xếp việc mới cho con."

Nghiêm Ngọc Thành lấy làm lạ hỏi: "Công việc mới? Cậu không phải làm ở khoa đại học sao? Lại chuyển sao?"

"Chuyển thì chắc là không. Phỏng chừng mấy ngày này tỉnh ủy sẽ bố trí công việc tạm thời cho con."

Nghiêm Ngọc Thành giật mình. Như thế chuyện của Liễu Tuấn đã dấy lên một luồng nghị luận lớn, rất nhiều nhân vật lớn trong giới lý luận đều thể hiện cách nghĩ của mình. Kỳ quái chính là, phái bảo thủ hay phái cải cách, đều có người trầm trồ khen ngợi và có người công kích. Bài văn của Liễu Tuấn đã giội một gáo nước lạnh nhưng không phủ nhận cải cách mở cửa. Các nhà lý luận đều tìm thấy trong đó thứ mà mình cần.

Giờ đây thảo luận càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn chưa có kết luận của cơ quan có thẩm quyền. Đương nhiên người viết bài văn này tạm thời không cứ tư cách làm công tác giáo dục. Vạn nhất bị coi là “ Bài văn phản động” thì đoàn ủy tỉnh N sẽ rơi vào thế bị động.

"Bác Nghiêm cha cháu rất quan tâm đến khu phát triển kĩ thuật cao của thành phố Đại Trữ. Ông cảm thấy lãnh đạo hiện tại của khi vực mới không cố gắng, tư tưởng bảo thủ.”

Liễu Tuấn cùng Nghiêm Ngọc Thành nói đến vấn đề của Ninh Thị. Liễu Tấn sau khi giải quyết vấn đề trị an, bắt đầu chú ý đến xây dựng kinh tế.

"Lãnh đạo không nỗ lực, vậy thay người sao?." Nghiêm Ngọc Thành nhàn nhạt nói.

Đây cũng là tác phong làm việc điển hình của Nghiêm Ngọc Thành. Hắn luôn cho rằng nguyên nhân chính của mọi việc là con người, đặc biệt là lãnh đạo, chiếm vị trí rất quan trọng.

"Ân... Cha của con có ý này. Bác xem, điều Lý Dũng tới thì sao?"

Lý Dũng sau khi đảm nhiệm "Chủ nhiệm văn phòng lãnh đạo thí điểm khôi phục lại doanh nghiệp quốc doanh đã phá sản" ở thành phố Bảo Châu ba năm, đã được điều đến nhận chức bí thư huyện ủy huyện Bảo Tây, cũng đã một thời gian rồi.

Vị này chính là phó huyện trưởng nắm trong tay công nghiệp của huyện Hướng Dương, làm việc rất có phương pháp.

Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ nói : "Ta thấy có thể."

Liễu Tuấn móc ra một điếu thuốc Trung Hoa mời Nghiêm Ngọc Thành một điếu.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: "Tiểu tử, vào cơ quan, vẫn xa hoa vậy? Chút tiền lương của cậu không biết có đủ tiền mua thuốc không?”

"Hì hì, lần này tỉnh ủy khua chiêng gõ trống điều tra tài sản của con xong, cón có thể yên tâm phô bày sự giàu sang của mình. Tư sản của đồng chí Liễu Tuấn đều là hợp pháp. Đây chính là kết luận của đoàn Tỉnh ủy."

Liễu Tuấn cười tủm tỉm, vui vẻ nói.

"Coi như là hợp pháp thì cũng phải tiết kiệm, không được xa xỉ lãng phí."

Nghiêm Ngọc Thành nói một câu.

"Bác yên tâm đi, nói thật một người cả đời có thể sử dụng bao nhiêu tiền? Tiền kiếm được nhiều hơn nữa, thì vẫn phải trả lại cho xã hội."

Liễu Tuấn thuận miệng đáp.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn hắn, khẽ gật đầu. Hắn hiểu rằng, Liễu Tuấn đang thể hiện thái độ với hắn. Một người quá để ý đến tiền tài thì không thể tiến xa được. Tên tiểu tử này nghĩ được vậy khiến Nghiêm Ngọc Thành hết sức hài lòng. Thông minh là trời sinh, khí độ cùng trí tuệ là do tự tu nên.

"Ý của cha cậu là để Lý Dũng làm chủ nhiệm hội ủy, hay là trực tiếp làm bí thư công ủy?" Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

"Có thể trực tiếp bắt đầu làm bí thư, đương nhiên không còn gì tốt hơn. Bình thị trưởng lớn tuổi, sức lực không đủ, chủ quản toàn bộ công nghiệp thành phố không nổi, phải lên vùng cao làm việc, quả thật là cũng có chút khó khăn."

Bình thị trưởng chính là phó thị trưởng thường vụ Bình Tư Trữ, chủ quản công nhiệp thành phố Đại Trữ. Bình Tư Trữ có thể vào thị ủy thường ủy, hơn phân nửa dựa vào tư lịch chứ không phải năng lực. Thường ngày nhiều bệnh, thân thể không khỏe, cũng không biết lúc trước Hồ Vi Dân nghĩ gì mf vẫn cho hắn nhậm chức.

"Chỉ biết nắm quyền!" Nghiêm Ngọc Thành rất là bất mãn "Hừ" một tiếng.

Sự bất mãn này đương nhiên giành cho Hồ Vi Dân.

Liễu Tuấn cười cười, hiểu rằng chuyện này, Nghiêm Ngọc Thành sẽ giúp đỡ cha mình.

...

Liễu Tuấn vừa mới đi làm, vẫn chưa ngồi ấm đít, đang tào lao với mấy người cùng phòng thì Nhan bí thư đánh điện tới nói là Hàn bí thư mời hắn qua. Nhan bí thư ăn nói cực kỳ khách khí, nhấn mạnh chữ “ mời”

Liễu Tuấn liền chào hỏi Dương khoa trưởng của khoa Đại học rồi đi đến văn phòng của Hàn Giang.

Nhan bí thư vừa thấy hắn, liền tươi cười, thậm chí còn chủ động bắt tay. Nhan bí thư dù sao cấp bậc cũng cao hơn Liễu Nha Nội hai cấp.

Nhưng mà Nhan bí thư kính nể, không chỉ người đứng sau lưng Liễu Tuấn. Đối Liễu Tuấn, Nhan bí thư giờ đây cũng hơi có chút "Kính sợ". Người này không đơn giản!Dám chống lại Vi An Bang, bắt hắn phải thu lại những lời đã nói trước kia. Nếu như nói trước kia Liễu Tuấn chỉ là một tên tép diu thì hôm nay đoàn Tỉnh ủy 90% đều đã thay đổi cách nhìn. Một kẻ dám chống lại bí thư thường vụ, đã vậy lại còn chiến thắng một cách dễ dàng, lẽ nào lại là một tên đầu đường xó chợ?

"Tiểu Liễu đến đây, mời ngồi mời ngồi." Hàn Giang rất là nhiệt tình: "Liễu Tuấn đồng chí".

"Chào Hàn bí thư!" Liễu Tuấn có chút cúi đầu.

"Ha ha, tiểu Liễu Tuấn!, hôm nay mời tôi gọi cậu đến, là vì việc sắp xếp công việc cho cậu. Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu trước. Cậu xem, tất cả các học viện của tỉnh ta, đều đang trong thời gian nghỉ, khoa Đại học của bộ Giáo học các cậu công việc cũng tương đối nhẹ nhàng. Tôi nghĩ, trong khoảng thời gian này có nên mời cậu đến ngành khác giúp đỡ không? Chờ khai giảng trở lại thì lại bắt đầu công việc cũ?" Hàn Giang quanh co lòng vòng nói.

Hắn tin Liễu Tuấn hiểu ý của mình. Tiểu tử này, thủ đoạn không tầm thường, ** trí tuệ tất nhiên cũng vậy.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Hàn bí thư, là một người đảng viên, tôi đương nhiên phục tòng sự sắp xếp của tổ chức."

"Như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt. Cậu xem, Tiểu Doanhquyên tặng một triệu cho quỹ, một số tiền lớn như vậy, cũng cần phải sắp xếp cho thỏa đáng. Cậu cùng Tiểu Doanhlại quen nhau, vậy thì cậu tạm thời qua phụ giúp Vương Nghị Nhiên phụ trách công trình hi vọng được không? Đương nhiên, cương vị chính thức của cậu vẫn là khoa Đại học bộ Giáo học."

"Hàn bí thư, tôi sẽ tuân theo sắp xếp." Liễu Tuấn không chút do dự.

Hàn Giang liền gật gật đầu, vui vẻ vỗ vai hắn.