Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 391: Khởi đầu mới

Đồng chí Liễu Tuấn trưởng khoa phó khoa của trường học tỉnh ủy gần đây rất bận. Đi làm viết văn, lúc tan ca, vội vàng hẹn hò với Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh là khách của Liễu Triệu Thành mời đến.

Tổng công ty thực nghiệp Đằng Phi đã quyết định mở một “khu công nghiệp Đằng Phi” hoàn toàn mới ở khu khoa học kĩ thuật mới của thành phố Đại Ninh, diện tích gần hai trăm vạn mét vuông, ba trăm mẫu. Dự tính tổng đầu tư khoảng hai mươi ức tệ, kì đầu tiên sẽ lấy được khoảng sáu ức. Tỉ lệ tiền là 6:4, tổng công ty Đằng Phi đầu tư vào 60%, công ti trách nhiệm hữu hạn Thịnh Nghiệp Hồng Kông đầu tư 40%.

Đây là một hạng mục lớn đầu tiên của khu kĩ thuật mới ở thành phố Đại Ninh vào năm nay, chính phủ thành phố và hội quản lí khu công nghiệp cao đều rất chú trọng đến nó.

Tổng công ty thịnh nghiệp Đằng Phi dưới sự lãnh đạo của Liễu Triệu Thành, đã nắm vững thời cơ, mấy năm nay thu hoạch được một số tiền lớn, tổng tư nghiệp của công ty đã vượt qua 12 ức.

Chủ tịch Liễu Tấn Văn chính thức về hưu vào cuối năm nay, và nhường vị trí bí thư chi bộ Liễu Gia Sơn cùng chủ tịch công ty Đằng Phi cho Liễu Triệu Ngọc. Đương nhiên, điều này còn cần phải trải qua một thủ tục nữa.

Cũng chỉ là một loạt các bước mà thôi.

Cha con Liễu Tấn Văn dưới sự hi vọng của người dân Liễu Gia Sơn đã đạt đến độ không ai có thể thay thế được.

Nhưng điều làm Liễu Tuấn cảm thấy ấm áp là, dù là bác năm Liễu Tấn Văn hay là anh họ Liễu Triệu Ngọc, đều không có tâm lí kiêu ngạo đặc biệt biểu lộ ra ngoài. Ngoài phẩm chất cao quý của Liễu Tấn Văn, chủ yếu vẫn là nhờ vào chế độ hoàn thiện của công thi Đằng Phi.

Đây là điều Liễu Tuấn vẫn ngầm ủng hộ.

Còn về việc Liễu Tấn Văn sẽ về hưu vào cuối năm nay, Liễu Tuấn đã tỏ thái độ phản đối. Kiến nghị của anh cho công ty bác năm là đội đến khi chế độ cổ phần của công ty Đằng Phi đã cải tạo hoàn thành, Liễu Tấn Tài mới nên rút về hậu tuyến.

Dù thế nào, thì thể chế cổ phần của công ty Đằng Phi đã đề cập đến chia cắt lợi ích quá lớn, và đã đề cập đến nhiều vấn đề, cần phải có người của thường vụ chính hiệp tỉnh, đại biểu nhanh dân toàn quốc như Liễu Tấn Văn đứng ra chủ trì.

Nghĩ mà xem, anh em người bình thường phân chia gia sản, có nhiều lúc còn vì miếng đất miếng cát mà mặt đỏ tía tai kìa. Vì thế tổng tiền hai mươi ức đó nếu chia cắt ra chẳng phải là sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề hay sao?

Nếu như so sánh với ông già nhà đó, thì uy vọng của Liễu Triệu Ngọc đúng là đã kém hơn nhiều.

Còn về việc tổng công thi Đằng Phi đầu tư một khu công nghiệp ở khu kĩ thuật mới, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Thứ nhất, tất nhiên là Liễu Tấn Văn đứng ra vì chú em 12. Nghe nói thành phố Đại Ninh có người muốn làm xấu mặt chú mười hai nên mới nói rằng ông ta là bí thứ phạt tiền, bí thư vệ sinh, Liễu Tấn Văn mặc dù chẳng hiểu kiến thiết kinh tế là gì những cũng tức đến nổ máu mắt.

Mẹ kiếp chứ, em 12 nhà tôi không hiểu kiến thiết kinh thế, vậy mà cái thành phố Bảo Châu có thể phát triển đến ngày hôm nay được sao? Đừng nói là chú 12, dù là thằng cháu Liễu Tuấn thôi, đem nó ra so sánh cũng hơn mấy ông thị trưởng chó của thành phố Đại Ninh gấp vạn lần!

Đây là câu nguyên văn của Liễu Tấn Văn.

Thứ hai là vì vị trí địa lí của thành phố Đại Ninh thật sự có ưu thế hơn rất nhiều so với Liễu Gia Sơn. Theo quy hoạch của Liễu Tuấn, công ty Đằng Phi (Giang Khẩu) xây dựng một khu công nghiệp Đằng Phi ở đó nhất định là điều khả thi.

“Đã muốn đến thành phố Đại Ninh thì phải làm một quả cho to vào. Xây thêm một tổng công ty Đằng Phi nữa!”

Chủ tịch Liễu Tấn Văn đã phát biểu trong cuộc họp chủ tịch, làm cho mọi người hừng hực khí thế!

Ông già đã hạ lệnh rồi, thì Liễu Triệu Ngọc liền phất cờ mà làm việc.

Hì hì, xây thêm một công ty Đằng Phi nữa, nói thì dễ, nhưng làm chẳng đơn giản đâu nhé.

Một vấn đề nữa là: Tiền ở đâu ra?

Mua lại ba trăm mẫu đất, tổng đầu tư đến hai mươi ức, chẳng phải cứ lấy miệng nói là tìm được từng ấy tiền.

Thấy con trai ôm sầu vì chuyện đó, Liễu Tấn Văn thấy rất không vui, mắng: “Thằng ngốc, mày không biết tìm Liễu Tuấn để thương lượng à?”

Liễu Triệu Ngọc ngớ người!

Hình như mỗi lần ông già nhà mình gặp phải khó khăn gì, dù là vấn đề lớn đến đâu chăng nữa, người đầu tiên ông nghĩ đến là “tìm Liễu Tuấn thương lượng”, dường như Tiểu Tuấn là một đại thần thần thông biến hóa vậy, chỉ cần giơ tay ra chỉ, là tất cả mọi khó khăn đều biến mất.

Nhưng anh ta không thể không phục tùng mệnh lệnh của ông già mà.

Liễu Triệu Ngọc thử gọi điện nói chuyện với Tiểu Tuấn một chút, Tiểu Tuấn thật sự đã giải quyết được vấn đề khó khăn này của anh ta.

“Việc nhỏ ấy mà, anh Triệu Ngọc!”

Liễu Tuấn nói rất thản nhiên trong điện thoại.

Liễu Triệu Ngọc lại đờ người ra lần nữa.

Hai mươi ức mà là chuyện nhỏ sao?

Đẳng thức này chẳng dễ tính chút nào.

“Thế này đi, anh tìm Tiểu Thanh thương lượng một chút. Anh còn thiếu bao nhiêu tiền, cứ bảo cô ấy bù vào cho anh.”

Được, chẳng lẽ vị này giống như bác năm của cậu ta, giải quyết vấn đề một câu là xong sao?

Tiểu Thanh?

Liễu Triệu Ngọc biến rằng vị em gái họ xa này là bà chủ lớn của Hồng Kông, có tiền, công ty tập đoàn Xuân Thiên có một nửa tiền đầu tư là của cô ấy. Nhưng điều cần thiết bây giờ, khong phải là ba năm nghìn vạn, ít nhất phải đến mấy ức ấy chứ. Cô ấy nói lấy ra là lấy được ngay sao? Hơn nữa nghe khẩu khí đó của Tiểu Tuấn, hình như có cô ấy rồi vấn đề chẳng còn to tát gì nữa vậy!

Vì thế, Liễu Triệu Ngọc lại đang đoán xem quan hệ giữa Liễu Tuấn và Tiểu Thanh là gì.

Sao Tiểu Tuấn lại hiểu rõ về tình hình tài chính của Tiểu Thanh như vậy chứ?

Lúc đầu khi Tiểu Tuấn rút cổ phần ra khỏi công ty Đằng Phi, đã mang đi năm nghìn vạn. Giờ đây Tiểu Tuấn lại về đoàn tỉnh ủy làm một trưởng khoa rách, lại còn là cấp phó, điều này làm cho Liễu Triệu Ngọc có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi lí do tại sao.

Làm quan chẳng lẽ có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

Làm phú ông thì không thích, lại thích làm phó trưởng khoa!

Số tiền này của Tiểu Tuấn, rốt cuộc đã dùng vào đâu rồi, cũng là một câu đố.

Ừm, chẳng lẽ Tiểu Thanh lại là người đại diện của Tiểu Tuấn ở Hồng Kông sao?

Rất có khả năng đó!

May mà giờ đây Liễu Triệu Ngọc cũng là người có chút thân phận, biết tình hình này không thể đoán lung tung được, nếu là thật, thì càng không được nói ra. Đây là một việc có thể gây đắc tội với người khác.

Càng huống hồ, Liễu Triệu Ngọc dựa vào đâu mà phải đi đăc tội với em mười hai cơ chứ?

Không có em mười hai, làm gì có Liễu Gia Sơn và Liễu Triệu Ngọc của ngày hôm nay?

Liễu Triệu Ngọc lắc đầu, nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Thanh, nói rõ ràng với cô ấy, là Tiểu Tuấn bảo anh ta gọi cuộc điện thoại này.

“Không vấn đề gì. Anh Triệu Ngọc, anh cần bao nhiêu cũng được, mấy ngày nữa em sẽ đi về thành phố Đại Ninh gặp mặt anh, rồi chúng ta nói chuyện trực tiếp sau.”

Tiểu Thanh cười khanh khách trong điện thoại.

Liễu Triệu Ngọc phục thật rồi.

..........

“Căn phòng này, em mua từ lâu rồi sao?”

Liễu Tuấn hỏi một cách ngạc nhiên.

Đây là một trong những tòa nhà mới xây của khu Giang Đông thành phố Đại Ninh, rất đẹp, thiết kế nội thất cũng rất hợp lí, ba phòng ngủ một hai phòng khách, khoảng 100 mét vuông, ở thành phố Đại Ninh khi đó cũng được coi là một khu đô thị mới rất cao cấp rồi.

“Ừm.”

Tiểu Thanh cười hì hì đáp.

“Thích không? Hoàn toàn bố trí theo kiểu anh thích đấy.”

Tiểu Thanh lần này về thành phố Đại Ninh rất giản dị, trang điểm cũng rất đơn giản, mặc một bộ áo màu hồng và một chiếc váy trắng, đi một đôi giày có gắn đá xanh, đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

Liễu Tuấn hơi gận đầu, ôm vào vòng eo nhỏ của cô ấy, hôn nhè nhẹ vào má cô.

“Sao tự nhiên em lại nghĩ ra việc mua nhà ở thành phố Đại Ninh thế?”

Hai tay của Tiểu Thanh ôm lấy eo anh ta, đầu dựa vào vai, nghe thấy tiếng tim gấp gáp của người yêu, nhẹ nhàng nói: “Em đã nghe nói từ lâu chú em sẽ được điều động đến thành phố Đại Ninh làm bí thư, nên em mua căn phòng này từ lâu rồi.”

Liễu Tuấn ôm Tiểu Thanh, ngồi lên ghế sô pha, chạm nhẹ vào chiếc mũi thẳng của cô ấy, nói: “Chỉ có em là tinh thôi.”

Nói thế cũng có lí của nó, khu Giang Đông là nơi đóng cọc của chính phủ tỉnh tỉnh ủy và chính phủ thị ủy, vị trí của khu đô thị mới lại hơi xa, hẹn gặp Liễu Tuấn ở đây sẽ tránh được cặp mắt của nhiều người quen.

Còn nói về tinh an, thì Tiểu Thanh và Xảo Nhi Hà Mộng Doanh thậm chí còn không bằng được.

Đây cũng là điều bình thường thôi, tiền của Tây có dễ kiếm như vậy sao? Quỹ Thịnh Nghiệp tước mát tổng quy mô đã vượt quá một trăm ức đô la, sản nghiệp đầu tư của Thịnh Nghiệp cũng đã vượt qua ba mươi ức đô la. Dù là ở một thành phố phồn hoa như Hồng Kông cũng đã có chỗ đứng trong làng tài chính. Nắm vững một tập đoàn lớn như thế này, nếu không phải là một người tinh anh liệu có được không?

“Tiểu Tuấn, ngân hàng Zyuganov đã trở thành chi nhánh ngân hàng Mat-xcơ-va của Nga rồi.”

Tiểu Thanh dựa đầu vào báo cáo về tin tốt lành này.

Đây cũng là vấn đề Tiểu Tuấn quan tâm. Đầu tư của Thịnh Nghiệp ở Mát-xcơ-va có một chỗ làm việc, nhiệm vụ lớn nhất của chỗ làm việc này không phải là kiếm tiền thế nào, mà là tiêu tiền thế nào. Tiêu tiền ở trên người đồng chí Gennady Andreyevich Zyuganov, giúp đỡ ông ta lên chức thành công.

Chiến lược tiền mở đường đạt được thành công mĩ mãn ở Nga, dưới địa vị của Gennady Andreyevich Zyuganov, ngân hàng đó giờ đây đã trở thành một ngân hàng của trữ lượng lớn nhất của Nga.

“Ừm, em nói lại cho Gennady Andreyevich Zyuganov, bảo ông ấy phải tiếp cận nhiều với Yeltsin vào, phải bảo ông ấy toàn sức ủng hộ cho Yeltsin, điều này vô cùng quan trọng!”

Tiểu Tuấn dặn dò.

“Yeltsin, tổng tống của Liên bang Nga, cái ông ủy viên đã tuyên bố rút khỏi chính trị của liên bang Xô Viết sao?”

Với những chính trị gia nổi tiếng trên thế giới, Tiểu Thanh giờ đây rất quen thuộc.

Làm công tác tài chính, không thể chỉ biết cách thao tác, những nhân vật chủ yếu như Yeltsin, cũng cần phải quan tâm cho đúng mực. Chính trị của nước lớn rung chuyển, thường là cơ hội lớn cho các nhà cổ phiếu trên toàn thế giới. Nếu như không thể nắm bắt những động thái chính trị đó một cách kịp thời hoặc đưa ra phán đoán sai lần, nhất định cơ hội tốt đó sẽ tan như bọt xà phòng.

“Đúng, chính là ông ta! Nhất định phải đi theo cho chặt!”

Liễu Tuấn nói chắc chắn.

“Tại sao? Người này toàn đối đầu với Gorbachov mà!”

Tiểu Thanh không hiểu tại sao.

Dù sao thì lúc đó, Gorbachov vẫn là tổng bí thư của Liên bang Xô Viết, tổng thống của Liên bang Xô Viết, không thể xem thường. Yeltsin so sánh với ông ta, chỉ là thân phận của một “thằng hề” mà thôi. Ngoài Liễu Tuấn, chẳng có ai biết được rằng, vị tổng thống Nga này không lâu sau sẽ trở thành nhân vật của thời đại, đích thân kết thúc vận mệnh của mọt nước lớn đã tồn tại đến bảy mươi năm, bắt đầu xây dựng một thời đại mới của bản thân mình!

Zyuganov lúc đó nếu như có thể chen chân lên xe của ông ta, theo địa vị của Zyuganov vào lúc này, nhất định sẽ trở thành một nhân vật trọng đại, nắm một chức vị lớn trong cục diện tài chính của Nga.

Liễu Tuấn hôn nhẹ lên tai của Tiểu Thanh, cười nói: “Không sao, em cứ làm theo những gì anh nói là được rồi. Nhất định sẽ thu hoạch được những điều không thể tưởng tượng được.”

Cơ thể của Tiểu Thanh hơi nhũn ra, cười khanh khách, gật đầu.

Dường như mỗi lần làm theo lời của Tiểu Tuấn, đạt được không chỉ là một chút thu hoạch. Mỗi lần tài chính đều tăng gấp mấy lần. Lúc đầu khi mới đến Hồng Kông, Tiểu Thanh làm sao dám nghĩ đến việc chỉ vài năm ngắn ngủi sau, mấy trăm vạn tệ Hồng Kông lại có thể biến thành ba mươi ức đô la?

Trên thực tế, tên của Liểu Thanh, trong giới tiền tệ của Hồng Kông và cả các quốc gia đông nam á, đều đã trở thành một truyền kì.

“Tiểu Tuấn, lần này hợp tác với anh Triệu Ngọc, tại sao anh lại nhất định phải nắm được quyền cổ đông của công ti Đằng Phi?”

Tiểu Thanh lại hỏi về vấn đề này.

Buổi chiều, ba vị trẻ tuổi họ Liễu đã mở cuộc họp rất hữu hảo tại khách sạn Phù Dung.

Nói là đàm phán, nhưng thật ra là buổi gặp mặt thân thiết để nói chuyện.

Hai vị giám đốc Liễu rất nghe theo lời của Tiểu Tuấn, tỉ lệ nắm cổ phần 4:6, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Liễu Tuấn đã nói được điều lệ, và cả phương thức hợp tác cụ thể.

Về phương diện này, đừng nói là Tiểu Thanh, dù là Liễu Triệu Ngọc cũng đã hơn anh ta quá nhiều.

Nhưng Liễu Tuấn đã đề xuất nắm cổ phần ở công ti Đằng Phi, thậm chí còn có thể độc lập kinh doanh nữa.

Liễu Triệu Ngọc mặc dù không biết dụng ý của Liễu Tuấn là gì, nhưng vẫn đồng ý rất vui vẻ.

Còn Tiểu Thanh, càng không hiểu tại sao LIễu Tuấn muốn nắm vững công ty công nghệ kĩ thuật này.

Công ty công nghệ kĩ thuật Đằng Phi, là công ty xây dựng trên nền tảng của tổng công ti Đằng Phi trước kia vào năm 88, theo ý của Liễu Tuấn, là phải độc lập kinh doanh, trở thành một công ti độc lập theo đúng nghĩa.

Liễu Tấn Văn đã chấp nhận kiến nghị của Liễu Tuấn, thành lập công ty kĩ thuật này. Nhưng chưa thể mô hình “thuần thương nghiệp hóa” mà Liễu Tuấn đề ra, chỉ là đã thay đổi nhiều, treo lên một cái biển của công ty kĩ thuật, thực tế vẫn là một công ty con của tổng công ty, không có cạnh tranh gì hết.

Nếu nói rằng Liễu Tuấn có điểm gì không hài lòng về việc triển khai của tổng công ty Đằng Phi mấy năm nay, chính là công ti kĩ thuật này.

Liễu Triệu Ngọc chẳng suy nghĩ được xa như vậy, thì Liễu Tuấn cũng chẳng miễn cưỡng làm gì. Những thứ về quan niệm, có lúc rất khó thay đổi. Liễu Tuấn lại không có thời gian ngày nào cũng đến xem xét.

“Ừm...Là thế này....”

Liễu Tuấn ôm Tiểu Thanh, bắt đầu nói với cô ấy về suy nghĩ lúc đầu của mình.

Quả nhiên những suy nghĩ của Tiểu Thanh không hề giống với Liễu Triệu Ngọc, sau khi đã nghe rõ, đôi mắt đen của cô ấy chợt sáng bừng lên, nói: “Thung lũng điện tử?”

Liễu Tuấn cười.

“Đúng vậy, ý anh là thế đó. Khoa học kĩ thuật là một nguồn lực lớn, không thể làm ăn đùa cợt được. Sau khi em tiếp nhận công ty kĩ thuật đó, ngay lập tức mời những người nhân viên chuyên nghiệp về quản lí. Còn về phương hướng nghiên cứu, lấy nghiên cứu công nghiệp nặng và máy móc làm chính, những thứ khác, nghe ý kiến của chuyên gia. Đừng sợ phải bỏ tiền, chỉ cần bỏ tiền vào việc chính đáng là được. Tiền chúng ta kiếm được ở nước ngoài, tất cả đều đầu tư vào đó cũng không sao. Chỉ cần có được thành tích, có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng xứng đáng.”

Liễu Tuấn lại nói rõ lần nữa quan điểm của mình.

“Ừm, em sẽ nghe theo anh!”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Liễu Tuấn lại bắt đầu nổi trò không thật thà.

“Đợi chút đã, đi tắm cái trước đã....A....Đừng anh......”

Không lâu sau, những âm thanh kì diệu vang lên trong khắp căn phòng.