Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 384: Ly biệt

Tháng 6 vừa rồi đồng chí Liễu Tuấn cuối cùng cũng bảo vệ xong luận án tốt nghiệp của mình, giành được bằng thạc sĩ chuyên ngành văn học cổ đại, cũng đã đem về vài tấm bằng khen đây cũng coi như quà lưu niệm, những bạn học cùng khóa với anh ta cũng đã ra trường cách đây 1 năm rồi, hiện nay mỗi người đều có con đường đi riêng cho mình, ở lại tiếp tục học thạc sĩ cũng chỉ có mình anh ta thôi.

Để chúc mừng cho sự kiện này , Liễu Tuấn đã đặt mấy bàn tiệc tại nhà hàng Hải Giang, mời tiên sinh Khương và thầy giáo Khưu cùng bạn học đến chung vui.

Mọi người đều uống rất khiêm tốn, dù sao cũng có Khương tiên sinh ngồi đó, lại cứ uống ừng ực thì ông được, hơn nữ cho dù có uống thật thì tửu lượng của mấy người này sao sánh được với Liễu Tuấn.

Trong bữa tiệc, Liễu Tuấn còn tặng cho mọi người một món quà nhỏ nữa, đều là ống đựng bút, nghiên mực, đều là những đồ tinh xảo nhưng cũng khá bắt mắt, tặng cho phu tử dạy học là rất hợp lý.

Đặc biệt riêng thầy Khương thì anh ta giành cho thầy một chiếc nghiên mực, màu xanh da trời, vô cùng tinh xảo, hơn nữa lại còn là cổ vật từ thời nhà Thanh nữa, đây là tặng phẩm mà Liễu Tuấn đặc biệt nhờ tiểu Thanh đặt tận từ Hồng Kông gửi về, giá trị cũng đến vài trăm Hồng Kông. Đương nhiên những chuyện này không thể nói với tiên sinh được.

Trước mặt của tiên sinh, Liễu Tuấn cũng có nhưng biểu hiện rất tốt, một đệ tử có tài thiên bẩm nữa. Lão phu tử xưa này chưa từng nghĩ cho rằng cậu sinh viên này lại là một người có ảnh hưởng lớn trong thiên hạ.

Liễu Tuấn cũng chỉ làm những chuyện nghiên cứu mà thôi

Khương lão tiên sinh không hề thay đổi sắc mặt nhận lấy món quà đó.

Những suy nghĩ này Liễu Tuấn cũng chỉ kể cho người khác nghe mà thôi. Một cái nghiên mực thật giả thế nào đương nhiên làm sao có thể qua mặt được Khương lão tiên sinh chứ?

Trong bữa tiệc, mọi người đang vui vẻ như vật làm sao tiên sinh có thể phá hỏng được chứ. Cho dù như thế nào, thì cũng là tâm ý của học trò. Cảm ơn công giáo dưỡng cửa thầy.

Ngày hôm sau Liễu Tuấn đến để tạm biệt tiên sinh, thầy trò đã cùng nghiên cứu nhiều năm, tuy không thân thiết từ nhỏ như Chu tiên sinh nhưng cũng có tình cảm sâu đậm. trước khi đi được nghe những lời dặn dò của tiên sinh thật sự cũng thật cảm động.

“Tiểu tuấn, đã chọn được cơ quan chưa?”

Khương tiên sinh hỏi.

“Dạ, đã chọn rồi ạ, tỉnh đoàn tỉnh N, ban ngành cụ thể thì chưa phân”

“Ừ, ủy ban tỉnh đoàn cũng là nơi rất tốt để rèn luyện cán bộ trẻ, trò bây giờ còn trẻ tuổi, nên học hỏi thêm những người khác”

Khương lão nói.

Liễu Tuấn cười nói: “Tiên sinh dạy rất đúng ạ”

“Tiểu Tuấn à, trò có tài năng thiên bẩm, là nhân tài của đất nước, lại tuấn tú, tiền đồ chắc chắn sẽ rộng mở. Đây là những điều thầy dự định về tiền đồ sau này của con. Nhưng trước khi ra đi ta cũng có vài lời muốn căn dặn con”

Đôi mắt tiên sinh như sáng lên nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn liền ngồi ngay ngắn, trịnh trọng nói: “Xin tiên sinh chỉ bảo”

Khương lão tiên sinh gật đầu từ tốn nói: “Vì quan nhất nhiệm, tạo phúc một phương, đây là câu nói cổ xưa, ta hy vọng con có thể hiểu được nội hàm của nó, không được chỉ có nặng về khẩu hiệu quá”

“Vâng, tiên sinh, đồ đệ xin ghi nhớ kĩ”

“Sự việc trong thể chế, ta rất ít có kinh nghiệm, cũng không thể nói gì nhiều. Nhưng ta nghĩ, cho dù ở đâu, chức vụ nào đều cần tập trung toàn bộ sức lực để hoàn thành tốt cồng việc! cho dù chuyện gì, chỉ cần có lợi cho dân, thì cố gắng tận lực đi làm. Không được lơ là, từng việc từng việc làm tốt thì sẽ tạo thành một con đường thuận lợi.”

Khương lão tiên sinh coi đây là cách nâng cao học vấn, những việc trong thực tế tuân thủ luật vẫn cứ nên tuân thủ, dùng học vấn để đi giải quyết những vấn đề của các nơi thật sự vẫn là cách tốt và thích hợp nhất.”

“Tiên sinh cứ chỉ dạy”

“Ngoài ra, muốn lập lên sự nghiệp lớn thì không nên vướng vào bụi trần, cần luôn ngay thẳng trong mọi việc, những chuyện thị phi tuyệt đối không được làm”

Liễu Tuấn liền gật đầu.

“Tiễu tuấn à, món quà hôm qua con tặng ta, thầy trò đã học cùng nhau bao nhiêu năm trời, tấm lòng của con ta xin nhận, người làm thầy như ta cũng muốn tặng con một thứ”

Liễu Tuấn vội vàng đứng dậy.

Lão phu tử liền đưa tay ra lấy cho Liễu Tuấn một trục cuộn tranh cuốn.

……

Trở lại căn biệt thự rộng lớn của Lương Xảo, Liễu Tuấn cẩn thận mở món quà đó ra thì hóa ra đó lại là một bức trung đường.

“Công sinh minh khiêm sinh uy”

Sáu chữ đó được viết nắn nót trên trang giấy. Liễu Tuấn

Anh ta lắc đầu thở dài. Bức trung đường này, nửa là cổ vũ, nửa là khuyên răn, hơn nữa cách khuyên răn lại rất khéo léo. Trên có ấn ngọc của Khương lão tiên sinh cho nên thật sự là một tác phẩm nghệ thuật có giá trị. Ấn đó của tiên sinh từ nam phương đến các nơi khác trên cả nước đâu đâu cũng biết. bức trung đường này vốn là của thư pháp gia “Chử Toại Lương” tặng cho Khương lão tiên sinh.

Đi theo lão phu tử nhiều năm, có đợi dài cũng không thể có được bản vẽ đẹp của ông ta.

Lão phu tử lấy cách trao đổi này để biểu đạt ý của mình.

Xảo Nhi nhẹ nhàng ôm Liễu Tuấn từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh ta.

Ngôi biệt thự này mới sửa xong vào tháng 5 năm nay, nằm tại đường giang tân khu Hải Giang thành phố Nam Phương, một tòa biệt thư hướng ra biển, sản nghiệp của công ty Hoa Hưng.

Tòa biệt thự này hoàn toàn xây dựng theo yêu cầu của hai người này, vị trí rộng rãi, có hồ bơi, sân bóng chuyền, …căn biệt thự có 2 tầng lầu, kiến trúc châu âu.

Theo giá cả thời gian đó cũng phải lên đến 1 ngàn vạn.

Xét cả thành phố cũng như cả nước thì đó thật sự là căn biệt thự lộng lẫy, xa hoa vô cùng.

Nhưng Liễu Tuấn và Xảo Nhi mấy ngày trước mới chuyển đến, trước đâu vẫn ở tại lầu phúc của bên đại học Hoa Nam, không chuyển qua sớm chủ yếu thuận tiện cho việc học tập của liễu tuấn.

Ý của Liễu Tuấn, mình sẽ rời khỏi thành phố Nam Phương, sau này không thể ngày ngày ở bên Xảo Nhi. Cho nên trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không cần để lại quá nhiều dấu vết của cuộc sống chung, tránh cho những ngày tháng sau này của Xảo Nhi khi sống tại đây lại hồi tưởng lại. Tất cả nhưng hồi ức tốt đẹp đó chỉ nên giữ kín tại căn phòng phúc điển.

Căn biệt thự này, có phòng của Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh.

Hai người này đã có đăng kí kết hôn, ngoài ra, có thêm hai osin đến nữa, đều là những người do Hắc Tử lựa chọn. Hiện nay Hắc Tử đang làm phó chủ tịch chuỗi nhà hàng Thu Thủy kiêm chủ tịch của nhà hàng Thu Thủy tại thành phố Giang Khẩu.’

Tô Kiến Trung cũng không còn trẻ trung nữa, Lệ Thục Dĩnh cũng đã 26-27 tuổi rồi, trong 1-2 năm này Lệ Thục Dĩnh sẽ sinh con cho nên không thể tiếp tục làm thư kí và bảo mẫu nữa.

Theo sắp xếp của Liễu Tuấn, Lương Xảo đang dạy cho cô ta dần quen với nghiệp vụ bất động sản, sau này có thể tiếp tục công tác tại công ty Hoa Hưng, còn về Tô Kiến Trung, lại làm lái xe trừ khi anh ta tự mình từ chức nếu không thì không cần thay đổi.

Ngoài vệ sĩ còn có thể một bảo mẫu và một người chăm sóc hoa.

Khi Liễu Tuấn không ở đây cũng sẽ không sợ buồn. trong thời gian này, Xảo Nhi cũng bắt đầu tăng cường xem xét, vận dụng những tình hình mới trong thành phố.

“Mai đã đi rồi sao?”

Xảo Nhi nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ”

Liễu Tuấn ậm ừ trong cổ họng.

“Anh làm tại cơ quan nào của ủy ban?”

“Chắc là liên quan tới các trường học”

Liễu Tuấn quay người lại ôm lấy Xáo nhi bế cô ta ngồi lên ghế. Xảo Nhi liền nằm gọn trong lòng anh ta.

“Cán bộ trường học thì làm những công việc gì?”’

Trước đây nhưng việc thế này Xảo Nhi không quan tâm, hiện nay vì công việc của Liễu Tuấn lại quay ra hỏi han vài câu.

“Quản lý công tác giáo dục tư tưởng của các trường cao đẳng đại học toàn tỉnh….đơn giản hơn là giáo dục cho sinh viên, học sinh chăm chỉ học hành, có chí tiến thủ, làm học trò giỏi..”

Liễu Tuấn cười.

Xảo Nhi cũng cười: “Em thấy hơi khó đó!”

Liễu Tuấn đột nhiên nhiên cô ta.

“Sao, coi thường chồng em”

Xảo Nhi mím môi, đây là lần đầu tiên trước mặt cô ấy anh ta tự xưng là chồng, hay tự anh ta cho rằng đã tốt nghiệp rồi, bước chân vào xã hội rồi cũng đâu còn trẻ nữa, cho nên mới tự có tư cách này!

“Hi hi, việc khác không dám coi thường anh, nhưng việc này thật sự hơi khó…anh nghĩ đi, từ xưa đến nay chỉ có những đứa trẻ ngoan mới giáo dục được những đứa trẻ ngoan”

Xảo Nhi cũng rướn mày nhìn anh ta.

Liễu Tuấn liền nói: “Được đó, thì ra em luôn nói xấu anh không phải người tốt!”

Xảo Nhi cười nói: “Chẳng nhẽ anh cho rằng mình là người tốt sao?”

Liễu Tuấn lập tức không nói gì.

Thấy vậy, Xảo Nhi lại thấy vui, ôm lấy vai anh ta, cười nói: “Đùa anh thôi, tiểu Tuấn của em là người tốt nhất thế gian..”

Liễu Tuấn hôn nhẹ lên đôi môi cô ta.

“À..tiểu Tuấn ,chị Mộng Óanh nói, chú Hà đã đồng ý chị ấy giữ lại quân kì, rời quân đội đi vận động quỹ từ thiện Hoa Hưng, việc này có giúp gì cho công tác của anh sau này không?”

Ha ha, giữ lại quân kì!” trong quân đội cũng có thể làm “Dừng lương lưu chức” tiến có thể công, lùi có thể thủ. Đương nhiên, đây là Hà Mộng Óanh, nếu đổi là người khác e rằng không có chuyện tốt thế này. Với sự kiên quyết của Hà Mộng Óanh, Liễu Tuấn đương nhiên cũng cảm động.

“Có chứ, tỉnh đoàn có một quỹ do thanh niên mở ra có thể tiếp nhận được quỹ từ thiện này, nhưng chỗ anh làm là nơi quản lý trường học, cho nên không trực tiếp liên quan tới”

Xảo Nhi nói: “Thế cũng không sao, dù sao em đi làm từ thiện cũng coi như có công lao với tỉnh đoàn, bí thư sẽ biểu dương, đương nhiên cũng có phần của anh”

Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười.

Xảo Nhi bây giờ càng ngày càng thông minh và lanh lợi, không hề thấy lời trước mắt mà quên cái lợi sau này. Tại cơ quan, cạnh tranh thể diện, kiếm công lao không phải mục tiêu chủ yếu sao? Gái có công thì chồng chẳng phụ, huống hồ vị lãnh đạo đó Liễu Tuấn sẽ “Nhờ Cậy” , anh ta sẽ nhận được rất nhiều những chuyện tốt.

Hai người cứ thế nằm ôm nhau không biết thời gian đang trôi qua.

“Xảo nhi, chúng ta đi ăn đi, em muốn ăn ở đâu?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Anh nằm đi, trưa nay không đi đâu cả, em nấu cơm cho anh”

Xảo Nhi ngồi dậy từ lòng Liễu Tuấn

Anh ta cười nói: “Quá tốt, cơm em nấu vẫn là những món anh thích ăn nhất.”

Xảo Nhi mỉm cười, đứng dậy pha cho anh ta 1 tách trà, châm một điếu thuốc , rồi mới vào bếp.

Thấy bà chủ xuống bếp, osin rất ngạc nhiên, trước đây người osin kia về nhà lấy chồng, còn vị này cũng là do Hắc Tử cử đến, tuyệt nhiên là người đáng tin tưởng. osin không ngờ một bà chủ xinh đẹp, trẻ trung vậy lại xắn tay áo lên nấu cơm. Lại khéo léo như vậy, không biết là tự học ở đâu.

Xảo Nhi cười nói với cô: “Tôi chỉ nấu cho hai người nhanh thôi”

Ý của bà chủ, osin này hiểu, muốn có không gian riêng cho hai người, không muốn người khác làm phiền. Cho dù mới đến nhưng cũng hiểu được, Lương Xảo là đại bà chủ, Liễu Tuấn là bạn trai. Thực sự không biết tiểu Tuấn này có phúc như thế nào mới có được người bạn gái xinh đẹp giỏi giang, lại đối tốt với anh ta như vậy?

Xảo Nhi thoắt đã làm xong món thịt, gà rán, rau xào, canh tôm nõn bí đao, hương thơm phức phức cả phòng.

“Ông xã, ăn cơm thôi”

Xảo Nhi cười kéo Liễu Tuấn.

“Á…thơm quá, lại đây, hôm thưởng 1 cái!”

Liễu Tuấn cười ôm hôn Xảo Nhi. Người giúp việc vội vàng quay mặt đi, trong lòng thầm trách sự thay đổi của xã hội.

Hai người ngồi vào bàn ăn, người giúp việc giúp họ sửa soạn đồ.

Xảo Nhi cười nói: “Chị Hồng, chị cứ đi đi, em tự làm được”

Nói rồi, Xảo Nhi đặt trước mặt Liễu Tuấn1 cái bát.

Chị giúp việc cũng lẵng lẽ lắc đầu thở dài, nhẹ nhàng lùi đi.

Liễu Tuấn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai, cười tít mắt, khen tài nấu ăn của Xảo nhi. Cô ấy cũng cười tươi, gắp thêm 1 miếng cho anh ta.

Sau khi lớn, Xảo Nhi rất sợ béo cho nên ăn uống cũng khá thanh đạm. Món thịt này đương nhiên không đụng tới chỉ ăn chút trứng tráng.