Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 371: Mày biết ông già tao là ai không?

"Đi đâu?"

Giọng nói của Từ Văn Hòa không mang theo một chút biểu cảm nào, giống như là đang nói với một người chưa hề quen biết vậy.

Kỳ thực lúc không có việc gì, Liễu Tuấn thường mời bọn họ và Tô Kiến Trung, Lệ Thục Dĩnh ăn cơm uống rượu cùng nhau, quan hệ rất thân thiết hòa hợp. Dẫu sao thì bảo vệ của quốc nội, không phải là thông qua con đường chính quy mà mời thì ít nhiều có ý tứ tư giao ở bên trong.

Từ Văn Hòa bình đạm như vậy, chỉ là nỗ lực làm tốt công tác bảo vệ của mình mà thôi.

"Quảng trường Mười Một." Liễu Tuấn cũng lạnh lùng nói.

"Ài, tiểu Tuấn, cái xe đó hình như cứ một mực theo chúng ta." Nghiêm Phi nhìn ra sau, nói.

"Bọn họ theo ta thì cứ để cho theo đi." Ngữ khí của Liễu Tuấn vẫn rất bình thản.

Hắn hiện tại đã rất ít khi so đó với đám hoàn khố đệ tử đã hơn hai mươi tuổi đầu mà còn thích ra vẻ này rồi. Từ khi ông già của hắn làm lãnh đạo tỉnh ủy, trở thành người chèo lái của tỉnh N, thành thị lớn đệ nhất, tầm mắt của Liễu nah nội cũng nước lên thì thuyền lên, người bình thường, hắn không thèm để vào mắt.

Ngụy Xuân Sơn ngồi ở ghế lái hơi quay đầu lại, làm một cái thủ thế rất khó thấy, trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn, ý tứ là có cần giáo huấn hai thằng ôn đáng ghét này một chút không.

Liễu Tuấn mỉm cười xua xua tay.

Ngụy Xuân Sơn quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Tiểu Tuấn, anh vừa rồi hình như là chưa trả tiền..."

Tới quảng trường Mười Một rồi xuống xe, đã không thấy chiếc xe Toyta đâu. Nghiêm Phi mới nhớ ra vấn đề này.

Cô bé này, thật sự coi người ta là xe taxi rồi.

Kỳ thức năm ngoài ở quán rượu Phù Dung giáo huấn Trương Dũng Thịnh, cháu ngoại của Trang Hoa Dương, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn hai ngươi đã lộ mặt ra trước Nghiêm Phi, chỉ là thời gian cách tới mấy tháng rồi, lúc đó lại hỗn loạn như vậy, Nghiêm Phi không nhớ mặt mũi hai người này. Vừa rồi ở trên xe hai người lại ngồi ở ghế trước, chưa từng đối mắt với Nghiêm Phi, do đó cô bé này không nhận ra hai người họ.

"Vậy ư? Anh trả rồi, em không chú ý đấy thôi." Liễu Tuấn nói dối bạn gái.

Nghiêm Phi đơn thuần như vậy, rất nhiều chuyện hoàn toàn không cần để cho cô ta biết.

Nghiêm Phi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quả thực là không nhớ được, có điều cô ta cũng không quá để ý.

"Tiểu Tuấn, chúng ta tới Lưỡng Tình Y Y" dạo một lát nhé?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Được, có điều nghe nói là Hoàng Minh Lương xảy ra chuyện rồi, em lát nữa chỉ ngắm quần áo, không được hỏi thăm linh tinh đâu đấy nhé."

Chuyện ở quảng trường Thiên Mã, Trang Hoa Dương và Hoàng Minh Lương đều bị kiện, trước mắt còn đang ở sở đợi điều tra, làm không tốt là phải bị tù năm ba năm. Nhưng hai người này khăng khăng xử lý cho Hồ Vi Dân và Doãn Bảo Thanh được hạ cánh an toàn. Nếu thực sự đẩy chuyện gì đó ra, Hô Vi Dân và Doãn Bảo Thanh hạ cánh một cách buồn bã, hai người họ e rằng cũng không thoải mái gì.

Cũng đều là người thông minh cả mà.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là sự hạ cánh an toàn của Hồ Vi Dân ở phía đó. Quan hệ giữa Doãn Bảo Thanh và Hoàng Minh Lương, còn lâu mới mật thiết bằng quan hệ dữa Hồ Vi Dân và Trang Hoa Dương. Đây cũng là Doãn Bảo Thanh biết rõ Hoàng Minh Lương cũng muốn được chia một chén can ở quảng trường Thiên Mã, nhưng vẫn kiên trì muốn vạch trần cái nguyên nhân đáng chết này.

Không có một chút sức lực thì loại "nhân tinh" lão luyện trên quan trường như Doãn Bảo Thanh há có thể hành động thiếu suy nghĩ?

Chỉ có điều Doãn Bảo Thanh tuy trở mặt nhưng lại không đạt được mong muốn như trước kia. Doãn Bảo Thanh vốn muốn mượn cơ hội này để dựa vào Liêu Khánh Khai, dã tâm cũng không lớn, có thể bình an ngồi ở vị trí bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh cho tới lúc về hưu cũng là thỏa mãn lắm rồi. Hiện tại xem ra, chưa chắc đã được như ước nguyện, rất có khả năng ngay mai sẽ phải lui về tuyến hai.

Tuổi của Doãn Bảo Thanh so với bọn Nghiêm Ngọc Thành, Trương Quang Minh thì đều lớn hơn, nhưng lại nhỏ hơn Liêu Khánh Khai. Nếu không phải là đứng nhầm đội, rất có hi vọng tiến thêm một bước, tại đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc tỉnh hoặc là hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh làm chính bộ một lần rồi dưỡng lão, dù không tốt thì cũng có thể tranh thủ ngồi ở vị trí hiện tại thêm được vài năm. Long Thiết Quân không phải là tới hơn sáu mươi mới rút lui đó sao?

Cục diện hiện giờ, cho dù không phải là cục diện mà Duẫn Bảo Thanh muốn nhìn thấy thì cũng chỉ có thể an ủi mình - cứ cố hết sức người, còn đâu thì dựa vào số trời.

Mình đã tận lực rồi, bất kể là kết quả như thế nào thì cũng không có gì phải luyến tiếc.

"Ừ, em biết rồi."

Nghiêm Phi gật đầu nói.

Ông chủ của người ta xảy ra chuyện lại tùy tiện hỏi han, chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương.

Tới "Lưỡng Tình Y Y", nhưng cũng không thấy điều gì dị thường, trang phục vẫn được treo đầy mặt tiền cửa hàng, khách cũ cũng không ít, nhân viên phục vụ vẫn tươi cười đón khách, thậm chí ngồi sau quầy thu ngân cũng vẫn là thiếu phụ xinh đẹp khoảng ba mươi mấy tuổi mà lần trước đã thấy, đoán rằng không phải là vợ thì cũng là bồ của Hoàng Minh Lương. Phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn ra giữa hàng lông mày tô nhạt của bà ta có một tia lo lắng.

Liễu Tuấn và Liễu Tuấn chỉ mới tới "Lưỡng Tình Y Y" có một lần, người trong cửa hàng tất nhiên là không có ấn tượng quá sâu với họ. Có điều thấy hai người này, nam thì cao to khỏe mạnh, khí vũ hiên ngang, nữ thì ôn nhu mỹ lệ, yểu điệu thon dài, đúng là một đôi người ngọc, nhân viên phục vụ không khỏi nảy sinh hào cảm, chủ động tới chào hỏi.

"Ừ, hoa văn của cái áo này... khá đẹp..."

Nghiêm Phi vốn là muốn phê bình hoa văn và màu vải của cái áo này không hợp nhau, nhưng lại nhớ tới Liễu Tuấn từng nói với cô ta mấy lần là không được tùy ý chê bai quần áo của người ta, cho nên mới đổi giọng, nuốt vào những lời phê bình. Chỉ có điều là sắc mặt hơi có vẻ không tự nhiên lắm. Nói ra những lời giả dối, thực sự là rất không quen.

"Đúng vậy, kiểu dáng này là kiểu dáng mới nhất từ thành phố phương nam du nhập tới, rất thịnh hành. Tiểu thư thân hình xuất sắc như vậy, mặc vào chắc đẹp lắm. Cô có muốn thử không?"

Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm tiến hành tiêu thụ.

"Thử đi, thử đi..."

Người nói không phải là Liễu Tuấn, cũng không phải là Nghiêm Phi, mà là "Quang ca" đầu dầu má phấn gì đó ở trong xe Toyota rất kiêu ngạo chê bai Liễu nha nội là "thằng khố rách áo ôm", và tên đồng bọn của hắn đang cợt nhả bước tới.

"Ê, cô em, thích bộ nào thì cứ chọn đi, Quang ca mua hết cho em!"

Nghiêm Phi lườm hắn một cái, chán ghét quay đầu đi.

Liễu Tuấn vốn không chấp hạng người như chúng, thế nhưng hai tên này lại không thức thời, cứ khăng khăng muốn tới tìm phiền phức, xem ra không giáo huấn chúng một chút thì chúng cũng không biết trời cao đất dày như thế nào.

Liễu Tuấn liếc nhìn ra ngoài một cái, chỉ thấy Tử Văn Hòa đang đi lang thang ở cách đó xa, còn Ngụy Xuân Sơn thì không thấy đâu.

Xem ra hai người họ lại chơi trờ "thay phiên yểm hộ rồi."

Kỳ thực đối phó với hai tên hoàn khố này, căn bản không cần hai người Từ, Ngụy ra mặt, Liễu Tuấn tùy tiện ra tay một cái là hai tên này phải bò ra ngoài rồi. Liễu Tuấn liếc nhìn ra ngoài cũng là động tác theo thói quen.

Liễu nha nội mỉm cười bước lên một bước, đang chuẩn bị hoạt động gân cốt thì thấy lại có một tốp khách đi vào trong cửa hàng, lẫn bên trong đám phụ nư trẻ em có một tên nam tử trẻ tuổi.

Tên trẻ tuổi đó gió ràng là không đi cùng với đám khách nữ, hắn để tóc dài, trên khửu tay đắp một cái áo, hai mắt đảo như lạc rang, sau cùng nhìn chằm chằm vào cái ví căng phồng của Quang ca.

Liễu Tuấn có nhân sinh duyệt lịch mấy chục năm, đối với loại người này cũng thấy nhiều rồi, là tiên sinh "móc túi" tung hoành ngang ngược một thời vào những năm 90.

Mắt thấy bàn tay được che dưới cái áo nhẹ nhàng móc lấy ví tiền của Quang ca, rồi nháy mắt đã lủi đi mất, đang bước về phía Từ Văn Hoa, Liễu Tuấn liền đưa tay lên ra hiệu một cái.

"Phi Phi, đã có người mời khách, vậy chúng ta cũng không ngại mua mấy bộ quần áo nhỉ!"

Liễu Tuấn cười hi hi nói với Nghiêm Phi.

"Cái gì?"

Nghiêm Phi nhất thời không hiểu được ý tứ của Liễu Tuấn.

"Quang ca phải không? Anh thực sự rất có tiền à?"

Liễu Tuấn cười cười hỏi Quang ca.

"Mẹ kiếp!"

Quang Ca quay đầu đi, không thèm để ý đến Liễu Tuấn, bước thẳng tới trước mặt Nghiêm Phi.

"Cô em, thích quần áo gì cứ mua, để anh Quang đây trả!"

"Cái gì, tôi quen anh à?"

Nghiêm Phi lại một lần nữa quay đầu bỏ đi. Liễu Tuấn vội vàng chạy theo, thuận tay gỡ mấy bộ nữ trang giá hai ba trăm tệ từ trên giá xuống, đưa tới quầy thu ngân.

"Bà chủ, phiền bà tính xem tổng cộng bao nhiêu tiền!"

Thiếu phụ xinh đẹp đó cũng không khỏi ngây người, trước giờ chưa từng thấy ai mua quần áo như vậy cả, ngay cả thử cũng không cần, hơn nữa còn một phát mua tới mấy bộ, lại còn đều là nữ trang xa xỉ giá cả không rẻ.

"Cái này... chàng trai, anh thực sự muốn mua chỗ quần áo này ư? Không thử à?"

Liễu Tuấn cười nói: "Thử làm gì, dẫu sao thì cũng là người ta mời khách, cứ mua trước đã, không hợp thì lại đổi!"

Thiếu phụ có chút do dự, bằng trực giác, cô ta biết Liễu Tuấn không phải là kẻ dễ đối phó, làm gì có chuyện người ta đũa bỡn bạn gái của mình mà vẫn cười hi hi giúp người ta chọn quần áo.

"Chàng trai, anh nghe tôi khuyên một câu, đừng tranh chấp với người ta..."

Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn lập tức biến mất, đổi sang ngữ khí lạnh lùng, nói: "Bà chủ, tôi mua đồ, bà tính tiền, có người trả tiền. Những chuyện khác bà không cần phải quan tâm!"

"Đúng, tôi trả tiền, bà nói đi, bao nhiêu tiền?"

Quang ca cũng bươc tới quầy thu ngân, hùng hổ nói, mắt thì một mực nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi thì một mực quay lưng về phía này, hoàn toàn không thèm để ý.

Nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng vẫn xinh đẹp vô cùng.

Thấy cảnh này, thiếu phụ rùng mình, không khuyên nữa, lập tức cầm quần áo xem một lượt, ngón tay gõ lên máy tính tiền mấy cái, nói: "Năm bộ phục trang, tổng cộng một ngàn hai trăm chín mươi tệ. Thôi làm tròn số là một ngàn hai trăm..."

"Một ngàn hai trăm ư? Rẻ thế!"

Quang ca đĩnh đạc cho tay vào trong quần móc ví, liếc Liễu Tuấn, vẻ mặt rất khinh thường.

"Thằng nhóc, vẫn là học sinh à? Không có tiền thì đừng học người ta dẫn bạn gái đi dạo phố, mất mặt lắm đấy..."

Đột nhiên, vẻ mắt khinh thường của Quang ca cứng lại ở trên mặt.

"Sao? Quang ca cũng quên mang tiền à?"

Liễu Tuấn cười tủm tỉm nhìn hắn.

Quang ca hung hăng lườm Liễu Tuấn một cái, gọi đồng bọn: "Chấn Hưng, mày lại đây..."

Chấn Hưng vội vàng chạy lại.

"Sao hả Quang ca?"

"Ví tao không phải là để ở chỗ mày à?"

Chấn Hưng vội vàng sờ loạn lên ngoài. Một lát sau, vẻ mặt hốt hoảng lắc lắc đầu: "Không có, anh Quang... Anh không đưa ví cho em mà..."

"Hả, quái thật, khi tao ra ngoài rõ ràng bỏ ví vào túi rồi mà.." Quang ca mắng.

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Không có tiền thì đừng học người ta giả vờ làm kẻ giàu có, mất mặt lắm!"

"Mày..."

Quang ca lại nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn với ánh mắt tàn bạo.

"Nhất định là thằng nhãi mày, mày là móc túi! Trộm ví của tao!"

"Ê, anh vừa rồi không phải nói rằng tôi là học sinh ư? Sao thoáng cái tôi lại biến thành móc túi vậy?"

Trên mặt Liễu Tuấn vẫn treo một nụ cười hỉ hả.

"Thằng nhãi mày còn dám chối hả? Mày biết ông già tao là ai không? Ngoan ngoãn một chút đi, mau trả ví lại cho tao..." Quang ca hét lên.

Chấn Hưng cũng bắt đầu xắn tay áo.

"Anh nói linh tinh! Anh mới là móc túi!"

Phi Phi vốn không thèm để, nhưng thấy bạn trai của mình vô duyên vô cớ bị vu cho là móc túi, không khỏi lòng đầy căm phẫn, bước tới cao giọng mắng Quang ca, khuôn mặt tuyệt mĩ đỏ bừng cả lên.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu, nhìn Phi Phi, nói: "Không sao, coi như là đùa giỡn vui vẻ với một con khỉ thôi!"

"Mày... thằng chó chết này, mày nói ai là khỉ..."

Quang ca chưa nói xong câu này, mắt đã sớm trúng phải một cái bạt tai, bốp một tiếng giòn tan, trên mặt Quan ca lập tức nổi lên năm vết ngón tay đỏ rực.

Quang ca lần này bị người ta đánh cho ngu người, ôm mắt không dám ngẩng lên.

Chấn Hưng thì rú lên như sói lao tới, miệng không ngừng hét: "Thằng chó, mày dám đánh Quang ca, mày không sống yên được đâu... Ái da..."

Liễu Tuấn hạ thủ không chút dung tình, trong nháy mắt, cổ tay của Chấn Hưng bị vặn gãy, sau đó gào thét quỳ dưới đất. Cổ tay bị trật khớp còn bị người ta nắm, hơi nhấc lên trên, Chấn Hưng không quỳ cũng không được.

"Ngoan ngoãn thì quỳ ở đó, đừng có lộn xộn, nếu không tao đảm bảo là cánh tay còn lại của mày sẽ còn lành lặn..." Liễu Tuấn vẫn tươi cười như cũ.

Nhân viên phục vụ và khách trong cửa hàng đều sợ đến ngây ngốc.

"Vị... vị tiên sinh này... cái này..."

Thiếu phụ xinh đẹp kinh hãi nhìn cảnh này, lời nói cũng không được lưu loát.

"Bà chủ, bà cũng đừng khó xử. Ví của vị Quang ca này không phải là bị móc rồi sao, phiền bà gọi điện thoại báo công an, mời đồng chí của cục công an tới xử lý một chút đi." Liễu Tuấn cười nói.

"Báo cảnh sát?"

Thiếu phụ ngây người, lập tức quay mặt, đánh mắt ra hiệu cho Liễu Tuấn, ý bảo hai người bọn hắn mau đi đi. Dẫu sao thì nhìn bộ dạng ngông nghênh của Quang ca và Chấn Hưng, chắc hẳn hai tên này đúng là có chút lai lịch. Hơn nữa Liễu Tuấn động thủ đánh người, chung quy cũng là không đúng, cảnh sát tới rồi, chắc gì đã có thể yên lành mà đi được.

"Không sao, tôi bảo bà gọi điện thoại thì bà cứ gọi đi. Tôi tin cảnh sát nhất định sẽ xử lý chuyện ở đây một cách công chính..."

"Đúng đúng, báo cảnh sát đi..."

Quang ca ruốt cuộc cũng hồi thần lại, ôm mặt gào lên.

Phải nói Quang ca cũng không phải là một tên đầu đất thuần túy, mắt thấy Chân Hưng so với mình còn tráng kiện hơn mà còn trong một chiêu đã bị đốo thương vặn gãy tay, quỳ ở dưới đất rên hừ hừ không dám đứng dậy. Biết rằng mình thế này, có thêm mấy người cũng vô ích, vẫn không dám xông lên trước.

Thiếu phụ xinh đẹp không biết làm sao, chỉ đành gọi điện thoại báo cảnh sát.

"Alo, đồn công quan quảng trường phải không, chỗ tôi là cửa hàng số A066 của quảng trường Mười Một..."

Không đợi bà ta nói xong, Quang ca đã cướp điện thoại, gào lên với đầu dây bên kia: "Alo, đồn công an quảng trường phải không? Tôi là Hách Xuân Quang... là con trai của Hách cục trưởng thị cục... Tôi ở trong một cửa hàng quần áo của quảng trường số Mười Một bị người ta đánh, còn ăn cắp ví tiền của tôi nữa, các anh mau tới đây xử lý đi..."

Hét xong, Hách Xuân Quang đắc ý dương dương cười gằn một cái với Liễu Tuấn, bộ dạng như muốn nói "để xem thằng nhãi mày sẽ ra sao nhé".

Sắc mặt của thiếu phụ lại biến đổi, lại một lần nữa quay đầu lại, đánh mắt ra hiệu cho Liễu Tuấn và Phi Phi.

Liễu Tuấn vẫn giả vờ như không nhìn thấy, đã thế còn ung dung cầm một bộ quần áo ở trên bàn lên ngắm nghía, cười nói: "Phi Phi, anh cảm thấy em mặc bộ này vào trông sẽ rất đẹp đấy, đi mặc thử đi..."

Mắt thiếu phụ trợn tròn lên, đợi tới khi Phi Phi không ngờ lại mỉm cười nhận lấy quần áo, đi vào trong phòng thử, thiếu phụ mới thở dài một tiếng, cuối cùng cũng bị hai đứa nhóc "khờ khạo" không biết trời cao đất dày là gì này triệt để đả bại rồi, chỉ có thể nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt thương hại rồi lắc lắc đầu.

Cảnh sát của sở công an tới cực nhanh, sau khi gọi điện thoại chưa tới mười Phút, cảnh sát đã tới nơi.

Con trai của Hách cục trưởng thị cục bị ăn đòn ở quảng trường Mười Một, toàn thể đồng chí cảnh sát mà quảng trường phái ra có thể nói là "ai ai cũng đã lơ là trách nhiệm", khi xuất cảnh không nhanh lên một chút thì e rằng sẽ gặp phiền phức lớn.

Tại chợ Đại Ninh, có ai không biết con trai của Hách cục trưởng nổi danh là "Hoa hoa thái tuế"? Có đắc tội với ai thì cũng đừng đắc tội với Xuân Quang.

"Hách thiếu, anh đánh cậu vậy?"

Một cảnh sát đi đầu, khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng cũng rất lão luyện, vừa bước vào "Lưỡng Tình Y Y" đã quát lớn.

Xuân Quang vừa thấy vậy, quả thực giống như là "đứa con đi lạc tìm thấy mẹ", dưới cơn kích động, hai hàng lệ thiếu chút nữa thì trào ra, bước nhanh lên trước, nắm chặt lấy tay vị cảnh sát này, liên tục lắc.

"Lô sở trưởng, ông tới kịp thời lắm, mau bắt tên hung thủ đánh người và móc túi này lại đi..."

Hách Xuân Quang chỉ vào Liễu Tuấn rồi gào lên.

Mà Chấn Hưng thấy cảnh sát tới, cũng không ngoan ngoãn quỳ dưới đất nữa, vùng vẫy đứng dậy.

"Ê, cậu... sao lại làm vậy?"

Lô sở trưởng bước tới trước mặt Liễu Tuấn, nghiêm nghị quát.

Liễu Tuấn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Lô sở trưởng, nói: "Lô sở tưởng phải không? Tôi và bạn gái cùng nhau đi dạo. Hai vị này, đúng rồi, người này là Xuân Quang, người kia là Chấn Hưng, lái xe Toyota ở trạm giao thông công cộng cách nhà văn hóa không xa đã quấy nhiễu chúng tôi cho tới tận nơi này. Sau đó, Hách thiếu gia lại giả vờ giàu có, muốn mua quần áo cho bạn gái của tôi. Kết quả thì sao? Không mang theo ví, rồi lại đổ cho tôi là móc túi."

Liễu Tuấn mặt tươi cười, thần thái thản nhiên, giống như là đang thuật lại một chuyện không liên quan gì tới mình.

"Vậy... vì sao lại đánh người?" Lô sở trưởng lại hỏi.

"Hắn đáng đánh!" Liễu Tuấn lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Lô sở trưởng mắt trợn trừng lên.

"Tôi nói là hắn đáng đánh! Mắt chó khinh thường người, ngang nhiên ở trên phố quầy rối nữ thanh niên, lại còn tùy tiện vu cho người khác là móc túi, đảo lộn trắng đen... Dạng người như hắn vả cho một cái là còn nhẹ đó."

"Mày..." Xuân Quang không ngờ cảnh sát của đồn công an ra mặt mà thằng nhãi này vẫn kiêu ngạo như trước. Hắn tức giận chỉ vào Liễu Tuấn, nhưng nói không ra lời.

"Cậu tên gì?"

Lô sở trưởng có chút thở hổn hển, móc còng ở túi sau ra.

"Sao? Lô sở trưởng là muốn sử dụng còng cảnh sát với tôi ư?"

Liễu Tuấn liếc xéo Lô sở trưởng, khóe miệng phác ra một nụ cười khinh thường.

Lúc này, Phi Phi đã mặc quần áo xong, mỉm cười bước ra muốn khoe với Liễu Tuấn. Nhưng chỉ thấy mấy vị cảnh sát khí thế hung hãn đang vây lấy Liễu Tuấn. Cô ta giật nảy mình, vội vàng chạy tới, nói: "Ê, các người làm gì thế?"

"Làm gì ư? Hắc hắc, bạn trai của em trộm tiền, còn đánh người, hắn xui xẻo rồi..."

Hách Xuân Quang người xấu xa, bởi vì hưng phấn nên cái mặt bóng nhãy của hắn đỏ bừng, dấu bàn tay càng nổi bật hơn.

"Nói năng linh tinh? Tiểu Tuấn sao lại trộm tiền được? Rõ ràng chính là hai tên lưu manh các anh vu khống!" Phi Phi tức đến mặt đỏ bừng.

Tính tình của cô ta có tốt hơn nữa thì cũng tuyệt đối không thể dung thứ cho người khác đổ oan trắng trợn cho Liễu Tuấn.

"Này cô gái, cô cũng là người đương sự hả? Cùng chúng tôi tới sở cảnh sát một chuyến đi!"

Bởi vì thấy Phi Phi xinh đẹp kinh người, cho nên Lô sở trưởng vẫn khá khách khí cô ta.

Liễu Tuấn lắc lắc đầu, nói với Phi Phi: "Phi Phi, em đưa chứng minh thư cho họ xem đi."

"Vâng.."

Phi Phi cũng không hỏi vì sao phải đưa chứng minh thư cho Lô sở trưởng.

Lô sở trưởng có chút kỳ quái nhận lấy, Hách Xuân Quang lập tức ghé đầu vào xem.

Hắc hắc, nhìn thấy chứng minh thư của cô em xinh đẹp này rồi, nhưng không biết em ý sống ở đâu nhỉ?

"Họ tên Phi Phi, địa chỉ gia đình: Phố Đại Ninh, đường Dung Hồ, số 3 ngõ 1..."

Sắc mặt của Lô sở trưởng lập tức biến thành trắng bệch.

Ngõ 1 đường Dung Hồ là thường ủy viện tỉnh ủy mà!

Còn số 3 thì càng dễ đoán hơn, nhân vật số ba của thường ủy tỉnh ủy chính là Nghiêm Ngọc Thành, phó bí thư đảng quần, cô gái này tên là Phi Phi. Lô sở trưởng đầu óc có kém thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể liên tưởng ra quan hệ có thể tồn tại giữa hai người.

Lô sở trưởng lau mồ hôi, đột nhiên biết thành vô cùng khách khí và cung kính, hai tay kính cẩn cầm giấy chứng minh đưa lại cho Phi Phi.

"Ặc, đồng chí Phi Phi, xin hỏi Nghiêm bí thư tỉnh ủy..."

"Là cha tôi!"

Phi Phi nhanh miệng, không nghĩ ngợi gì trả lời luôn.

Liễu Tuấn cũng chỉ đành lắc đầu cười cười.

Lần này, ngay cả sắc mặt của Liên Xuân Quang trong thoáng chốc cũng biến thành trắng bệch, liếc trộm Phi Phi một cái, rồi hoảng sợ cụp mắt xuống. Giống như Nghiêm đại tiểu thư xinh đẹp tới cực điểm ở trong mắt hắn đột nhiên biến thành "quái thú" mặt xanh nanh vàng vậy, dọa cho Hách thiếu gia không coi ai ra gì này hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn.

"Ặc,.. cái này, đồng chí Phi Phi, cái này chỉ là hiểu nhầm..."

Lô sở trưởng ríu rít nói, trong đầu vẫn nghĩ cách giải vây cho Hách Xuân Quang. Tên hoa hoa thái tuế Xuân Quang này chuyên môn trêu ghẹo con gái nhà lành, lần này cuối cùng cũng đá trúng tấm sắt rồi.

Nhưng bất kể là nói thế nào, Hách Xuân Quang chung quy vẫn là con trai của Hách cục trưởng của thị cục, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, có thể giúp hắn vượt qua sườn núi này, ở trước mặt Hách cục trưởng chính là một đại công rồi!