Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 363: Tòa nhà lớn sắp sập đổ

Mùa xuân năm nay, thành phần chủ yếu của lớp tỉnh ủy tỉnh N thật là không nhẹ nhàng thanh thản, hiển nhiên cần tính cả Hồ Vi Dân. Cuối năm dương lịch, phòng thương nghiệp tỉnh, phòng giám sát và ủy pháp chính quyên tỉnh, cục kiểm tra chất lượng tạo thành một tổ điều tra, tiến hành điều tra kĩ lưỡng chất lượng công trình quảng trường Thiên Mã.

Nguyên nhân đầu tiên của việc này là trong hội nghị thường vụ chính quyền tỉnh Trương Quang Minh đột nhiên phát hỏa.

tỉnh trưởng Trương yêu cầu phòng thương nghiệp tỉnh và cục kiểm tra chất lượng đi điều tra.

“Theo quần chúng báo lên, thi công xây dựng quảng trường thương nghiệp Thiên Mã tồn tại vấn đề chất lượng hết sức nghiêm trọng. Trưởng phong Tào, trưởng cục Đàm , các ông hiểu sao về vấn đề này?”

Trương Quang Minh giơ một tập tài liệu tra trước mặt. sắc mặt nghiêm trọng, giọng nói thể hiện ý tức giận, đôi mắt long lanh đầy thần sắc nhìn thẳng vào trưởng phòng thương nghiệp Tào và trưởng cục giám sát Đàm.

Quảng trường thương nghiệp Thiên Mã quy về phòng thương nghiệp quản lý. Nghe nói xảy ra vấn đề chất lượng, trưởng phòng thương nghiệp Tào đầu tiên thoát không được sự liên can này. Mà cục giám sát tỉnh phụ trách giám sát chất lượng công trình toàn tỉnh, cũng không thể từ bỏ trách nhiệm.

Tào Đàm trên trán hai người này toát đẫm mồ hôi.

“Tỉnh trưởng, chúng tôi… chúng tôi… cũng nhân được thông báo từ quần chúng, đang… đang chuẩn bị tiến hành điều tra!”

Trưởng phòng Tào tay lau mồ hôi, lắp bắp nói, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Trương Quang Minh, nhưng lại cũng không dám nhìn ra chỗ khác, không thể làm gì hơn là hơi cúi xuống nhìn từ mũi Trương Quang Minh đổ xuống, để tránh cặp mắt phẫn nộ của tỉnh trưởng.

“Đang chuẩn bị tiến hành điều tra? Thế trước đây các ông làm cái gì rồi? xây dựng một công trình lớn như vậy. Vì sao lại không phái người theo?”

“dạ. Tôi có lập một tổ chuyên nghiệp giám sát quản lý công trình. Đóng quân ngay tại nơi thi công… Điều này, cục trưởng giám sát cũng phái người theo mà…”

Trưởng phòng Tào vừa lau mồ hôi, vừa nhìn sang cục trưởng giám sát tỉnh Đàm.

Người này quả thật rất cao, vừa nói vừa chuyển hương đến lão Đàm.

Tuy nói quảng trường Thiên Mã là phòng thương nghiệp chúng tôi quản lý, nhưng chất lượng công trình là do cục giám sát quản là chủ yếu. Bây giờ xảy ra chuyện, lão Đàm hay là ngươi phải gánh vác thôi.

Hai người như hai con châu chấu trên cũng một sơi dây. Ai cũng không chạy nổi ai. Lão Đàm ngươi cũng đừng mong mà vui mừng.

Ánh mắt của mọi người dồn hết về phía trưởng cục giám sát Đàm.

Trưởng cục Đàm thân hình gầy guộc, lúc này cũng toát hết mồ hôi đầy người.

“Vâng, tỉnh trưởng… Tôi… chúng tôi cũng có cử một tổ chuyên ở đó giám sát công trình…”

“Tốt lắm nhỉ, đều có tổ chuyên môn ở đó giám sát quản lý. Xin hỏi tổ của các ông hàng ngày ở đó làm gì? Uống rượu ăn cơm sao? Đơn vị thi công xuất hiện hàng giả, bòn rút nguyên liệu mà cũng không phát hiện ra!”

Trương Quang Minh càng thêm tức giận, thậm chí dùng lực đập tay xuống bàn, tùy không lớn, âm thanh cũng không vang, nhưng trong không khí trầm lặng như vậy, như một trận lôi đình, rất nhiều người cũng không kìm đưuọc, cúi đầu xuống.

Tỉnh trưởng từ trước đến giờ luôn bình tĩnh, Hôm nay lại đập tay xuống bàn, có thể thấy trong lòng ông ta vô cùng phẫn nộ.

Cấp trên tức giận, nhất định có người phải trả giá.

Trưởng phòng Tào liếc mắt nhìn về phía phó tỉnh trưởng thường vụ Diệp Xuân Lâm.

Lão Tào cũng có thể xem là một trong những thân tín của Diêp Xuân Lâm, tất nhiên mối quan hệ cũng không được “sắt” như phòng giao thông Từ Duy Quốc. Thời khắc như thế này, tất nhiên cũng hy vọng lãnh đạo xuất diện “cứu giúp”.

Không ngời tỉnh trưởng Diệp lại không phản ứng gì, đối với sự tức giận của Trương Quang Minh và sự gượng gạo của Tào Đàm lại như không nghe thấy.

“Các vị lập tức tiến hành điều tra, nhất định cháy ra sẽ ra mặt chuột!”

Đợi đến lúc tỉnh trưởng mắng mỏ xong, cục trưởng ngữ điệu vang vang thể hiện đầy quyết tâm.

“tất nhiên là phải điều ra sao cho cháy nhà ra mặt chuột rồi!”

Trương Quang Minh “hừ” một tiếng, lập tức hòa hoãn không khí một chút, rồi hướng về Diệp Xuân Lâm.

“Đồng chí Xuân Lâm, ý kiến của đồng chí thế nào?”

Diệp Xuân Lâm trong những vị phó tỉnh trưởng là người có kinh nghiệm lâu năm nhất, thành viên lớp tỉnh ủy, Trương Quang Minh cũng không thể qua mắt ông ta được.

“Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của tỉnh trưởng. Không chỉ là cần điều tra, mà còn điều tra đến tận gốc. Không chỉ cần điều tra vấn đề đã lộ ra một cách rõ ràng mà đối với vấn đề chưa lộ ra cũng phải cẩn thận điều tra, điều tra triệt để, tiêu trừ ẩn họa!”

Diệp Xuân Lâm tỏ vẻ ủng hộ rõ ràng.

Trương Quang Minh miệng cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Nhưng thành việc tổ chức Đảng chính quyền tỉnh của hội nghị, phó bí thư ủy ban thanh f phố Đại Ninh, thị trưởng Đào Nghĩa Âu, miệng lại hơi nhếch một chút, thể hiện một sự tức giận không dễ phát giác.

Trương Quang Minh một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm, trong hội nghị thường vụ chính quyền tỉnh, tức giận xong, ngày hôm sau lại đem việc này đến hội nghị thường vụ tỉnh ủy.

Sắc mặt của Liêu Khánh Khai rất không tốt.

Quảng trường thương nghiệp Thiên Mã xảy ra vấn đề chất lượng, không chỉ là mất mặt Trương Quang Minh mà còn mất mặt cả tỉnh N.

Đương nhiên, Trương Quang Minh thái độ trong hội nghị thường vụ tương đối kiềm chế, lúc trình bay tình hình, ngữ điệu bình tĩnh lạ thường, sử dụng từ ngữ cũng hết sức khách quan.

Hôm qua tỉnh trưởng Trương đa nổi trận lôi đình tại hội nghị thường vụ chính quyền tỉnh, các thường ủy tỉnh ủy cũng đều biết cả rồi.

“Điều tra!”

Liêu Khánh Khai khẳng định nói.

“ủy kỉ tỉnh, ủy pháp chính quyền tỉnh và ngành chức năng chính quyền tỉnh, tạo thành một tổ điều tra, lập tức bắt tay vào điều tra. Nhất đinh sẽ điều tra ra hết mọi chuyện một cách rõ ràng. Nếu có vấn đề chất lượng thật, vậy thì thà đình công, cũng không thể liều lĩnh mang tài sản sinh mệnh của nhân dân mà đùa được.”

… …

Kết quả điều tra, tất nhiên là đã trong dự đoán, quảng trường Thiên Mã, quả thực không ít vấn đề.Ví dụ như vật liệu xây dựng có hàng nhái, xi măng không đạt tiêu chuẩn, bòn rút nguyên liệu, tỉ lệ sắt quá ít, những vấn đề như thế này, chỗ nào cũng có. Ngoài ra lại còn tồn tại việc chuyển thầu nhiều lần, đội thi công không đủ tư chất thi công.

Là một thương nghiệp bao thầu xây duwnngj lớn nhất quảng trường Thiên ma, công ty Hoa Phạm và Trang Hoa Dương, người thay mặt theo pháp luật tất nhiên khó thoát khỏi liên quan.

Đối diện với tổ điều tra liên hợp tỉnh ủy, Trang Hoa Dương chiêu trước đây ----“tiền tài mỹ nữ” hoàn toàn không là gì. Hơn nữa không cần nói người ta có muốn nhận hay không, ngoài tìm hiểu tình hình , thời gian còn lại, ông ta ngay từ đầu ngay cả mặt nhân viên tổ điều tra đều gặp không được.

“Phú hào số một thành phố Đại Ninh” thật sự hết sức lung túng, đến lúc nguy kịch, Trương Hoa Dương không thể không cầu cứu người cuối cùng---- Hồ Vi Dân!

Tại một biệt thự tuyệt đẹp “Kim cúc hoa viên” ở thành phố Đại Ninh, Trang Hoa Dương và Hồ Vi Dân gặp mặt nhau.

Hồ Vi Dân tự lái xe đến, không mang theo thư kí và lái xe nào cả. Đi một chiếc oto bình thường biển số bình thường, có vẻ không hợp với biệt thự tuyệt đẹp này.

Chủ biệt thự là em của Trang Hoa Dương Trang Hoa Sảnh, một người hơn 30 tuổi, tướng mạo và thân hình cũng vô cùng xinh đẹp.

Trước lúc Hồ Vi Dân đến, Trang Hoa Dương liên tục đi đi đi lại trong phòng khách lơn thiết kế thoáng đãng hòa hoa, một chút cũng không yên tâm. Trang Hoa Dương mặt một áo len bó sát màu đen, quần cũng bó màu đen, cổ đeo một chiếc khăn da chồn, là hàng nhập khẩu chính tông từ Nga, lông mượt mà, thêm phụ kiên vào nhìn thấy là mệ người.

Trang Hoa Sảnh ngồi trên sô fa bằng da thật màu xanh lam, mặt mày nhăn nhó bất mãn, nhìn anh trai.

“Anh đừng có đi đi lại lại nữa, em chóng hết cả mặt.”

Trang Hoa Dương gượng gạo cười, ngồi xuống ghế sô fa.

Lúc này anh ta có thể không dám đắc tội với em gái.

Một lát sau, ánh mắt của Hoa Sảnh và Hoa Dương cùng hướng về phía cửa.

Hồ Vi Dân và Trang Hoa Sảnh giống nhau đen một màu, cổ áo màu đen cao cao dựng lên che nửa khuôn mặt, trời lạnh, lại còn đội một chiếc mũ màu đen, không nhìn thấy mặt ai cũng nhận không ai đây là bí thư Hồ một tay che cả bầu trời thành phố Đại Ninh.

Anh em Trang Hoa Dương nhanh chóng đón vào.

Trang Hoa Sảnh bỏ mũ cho ông ta, Trang Hoa Dương thì giơ tay ra cười.

Hồ Vi Dân cở áo khoác ngoài và mũ đưa cho Trang Hoa Sảnh, còn với đôi tay giơ ra của Trang Hoa Dương thì không thèm nhìn “hừ” một tiếng, đi thẳng tới ghế sô fa ngồi, không nói một từ.

Tuổi của Hồ Vi Dân cũng ngang ngang với Trương Quang Minh, 53 53 tuổi, lớn hơn Nghiêm Ngọc Thành, Mặt hình chữ điền, lưng to lớn, ngồi ở đó rất có uy thế.

Trang Hoa Dương ngượng ngùng, đứng ở đó,hai tay xoa xoa, không dám ngồi xuống.

Trang Hoa Sảnh rót tra nóng mang đến, cũng đưa cho Trương Hoa Dương một công, khẽ mở môi đào nói: “Anh, anh cũng ngồi xuống đi!”

“ừ…”

Trang Hoa Dương liếc nhìn Hồ Vi Dân, thấy ông ta không có vẻ phản đối, chỉ ngồi nửa mông trên ghế sô fa.

Trang Hoa Dương kì thực đã gặp Hồ Vi Dân rất nhiều lần rồi, rất nhiều lần đều là thông qua Trang Hoa Sảnh thay mặt chuyển lời. Đối với “chồng em gái” quan uy cực thịnh này, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.

“trời thật lạnh… Uống một hớp trà nóng cho nóng người đã.”

Trang Hoa Sảnh ngồi cạnh Hồ Vi Dân, bê cốc trà đến tay ông ta, nhẹ nhàng nói.

Hồ Vi Dân nhận cốc trà uống một hớp, hít một hơi thật sâu, rồi lại nhả ra, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Hoa Dương.

“Nói đi, tổ điều tra nắm bắt được những chứng cớ gì rồi?”

“Vâng, Hôm qua bọn họ tới công ty điều tra, mang hết tất cả sổ sách vốn đi rồi…”

Trang Hoa Dương đắn đo nói.

“Kì thực… những sổ sách đó hết sức trong sạch, sẽ không điều tra ra được cái gì cả….”

“Hừm, sổ sách trong sạch thì có tác dụng gì cơ chứ? Công trình lớn như vậy ở đó, vẫn cần dùng đến sổ sách sao?”

Trang Hoa Dương cúi đầu xuống, không dám nói tiếng nào.

“Vi Dân…”

Trang Hoa Sảnh yểu điệu gọi một tiếng.

“Cả em nữa đấy, bình thường anh không nói sớm với em, kiếm tiền thì phải kiếm cho đúng đắn, không được làm bừa, em rốt cuộc có nói với hắn ta không?”

Nếu là bình thường, Trang Hoa Sảnh nhẹ nhàng nói một tiếng, Hồ Vi Dân sớm đã mềm nửa người ra rồi, lần này lại cứng nhắc như vậy, lại còn răn dạy trách mắng.

Trang Hoa Sảnh đờ ra, thấp giọng nói: “Có mà… tuy nhiên, đây cũng là cách ngành xây dựng thường làm, mọi người đều làm vậy mà…”

“Mọi người đều làm vậy?”

Hồ Vi Dân tức giận lên, lên cao giọng.

“người ta làm như này, đó cũng là từng trường hợp. Quảng trường Thiên Mã đối với tỉnh chúng ta mà nói hết sức quan trọng, các người lại không phải không biết mà? Đây cũng có thể tùy tiện ra tay hay sao? Hơn nữa, theo giá bao thầu binh thường, cũng đủ để các người kiếm tiền, thế mà làm sạo lại còn làm thế này hả?”

Nhìn thấy mặt em gái biến sắc, Trang Hoa Dương kích động “tình thương hiệp nghĩa”, thẳng người dậy, nói: “bí thư Hồ, tôi biết việc này là sai rồi, có điều gì, đều do tôi chịu, không liên quan gì đến ông và Trang Hoa Sảnh…”

Hồ Vi Dân có chút ngẩn ra, lại uống một hớp trà, rồi lại nhẹ thở ra, ngữ điệu hòa hoãn xuống một chút.

“Hoa Dương, công trình này, nếu cứ xây dựng thế này, cuối cùng có thể cho vào sử dụng không… thật ra mà nói, đây là điều quan trọng nhất!”

Trang Hoa Dương lập tức ý thức được tình hình chưa đến mức tuyệt vọng hoàn toàn, lập tức nói: “bí thư Hồ, tôi tất nhiên không dám lừa ông… ừm, công trình chủ thế, chúng tôi đều làm đúng theo yêu cầu thiết kế, sẽ không có vấn đề gì cả…. Chỉ là công trình phụ là mới giở trò như vậy thôi.”

Hồ Vi Dân gật đầu, vẻ mặt có vẻ thanh thản một chút.

Chỉ cần công trình chủ thể không có vấn đề gì, mọi việc không đến nối không cữ vãn được.

Rốt cuộc quảng trường thương nghiệp Thiên Mã đã xây dựng được một phần, lúc này lại làm lại, bất luận là tiền vốn hay là tiến độ công trình đều sẽ gặp vấn đề lớn. Nhưng không chỉ là xử lý một vài cán bộ thất trách và gian thương vô lương là có thể giải quyết được.

Chắc Trương Quang Minh cũng không muốn nhìn thất tác phẩm đắc ý của mình biết thành công cốc.

“trương Hoa à, điều tra việc này, là thông qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy quyết đinh, bất kể người nào cũng rất khó ngăn lại được. Các người đã làm sai như vậy, cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí đi…”

Hồ Vi Dân hơi trầm tư, chậm rãi nói.

Trong lòng Trang Hoa Dương liền “hồi hộp” một lúc, không dám tùy tiện gật đầu, chỉ là ánh mắt viện trợ hướng về phía Trang Hoa Sảnh.

“Vi Dân, phối hợp điều tra thì không có vấn đề, nhưng anh của em, anh ấy… tỉnh rốt cuộc sẽ xử lý anh ấy như thế nào?”

Trang Hoa Sảnh liền nhờ cánh tay của Hồ Vi Dân cứu giúp, hai tòa núi đôi cao cao như dí săt vào bả vai Hồ Vi Dân.

Hồ Vi Dân thở dài: “Đây không phải là điều tra trong thành phố, anh cũng không tiện nhúng tay vào. Thực mà nói, lần này e rằng vị trí của anh cũng khó mà giữ nổi!”

Anh em Trang Hoa Dương hết sức kinh ngạc, hai mắt nhìn nhau.

Anh em Trang gia đều xuất thân nghèo hèn, đối với nội tình quan trường nhiều nhất cũng chỉ biết một nửa. Đối với bọn họ mà nói, đó chính là nhân vật giống trời rồi. Vì thế mới đầu Hồ Vi Dân chỉ là có chút hứng thú với Trang Hoa Sảnh, Trang Hoa Sảnh lập tức ly hôn với chồng vừa mới cưới chưa được bao lâu, còn bỏ đi đứa bé còn đang ở trong bụng, một lòng một dạ theo Hồ Vi Dân.

Những năm gần đây, dựa vào ngọn núi lớn Hồ Vi Dân nay, Trang gia nhanh chóng từ “cô bé lọ lem” trở thành “hoàng hậu” kiềm diễm, trở thành tân quý tộc trong tầng lớp tài phú chính ở thành phố Đại Ninh.

Không ngờ được vì một công trình thế này mà lại ảnh hưởng đến cả tiền đồ của Hồ Vi Dân.

Hồ Vi Dân mà bị đổ, Trang gia bọn họ lập tức trở về như ngày trước, thậm chí còn tồi tệ hơn. Trong quá trình làm giàu, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, gây nên bao mối thù rồi.

“Vậy… vậy thì phải làm thế nào?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trang Hoa Sảnh, hai hàng lệ hoảng sợ bỗng dưng nhỏ xuống.

“Như thế này đi, Hoa Dương cần chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chủ động phối hợp với tổ điều tra vấn đề bàn giao, tranh thủ xử lý khoan dung… Nhớ kỹ, điều cần nói thì nói, điều không cần nói không được nói linh tinh, hiểu không?”

Trang Hoa Dương gật đầu không ngừng.

“Hix… Hồ Vi Dân, có một việc muốn nói với ông, tên Hoàng Minh Lương chính là thương nghiệp bao thầu khác của Thiên Mã, hình như có chút quan hệ với bí thư tỉnh ủy Doãn, ông ty của hắn ta cũng tồn tại vấn đề không nhỏ.”

Hồ Vi Dân bình tĩnh nói: “Việc này, cậu có thể nói với tổ điều tra.”

“Vâng, tôi biết rồi.”