Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 337: Sự khó xử của bí thư kỷ ủy

Khi Tô Trí Tân người cuối cùng đến được phòng hội nghị thì cả phòng hội nghị khói thuốc đã mù mịt, hình như mỗi vị thường ủy đều đang buồn bực mà hút thuốc.

Thực ra một sự cố công trình như vậy cũng không được coi là đặc biệt nghiêm trọng, những sự cố xây dựng đường như vậy cũng khá thường gặp, mấu chốt là ở sự việc liên quan tới mạng người khá nhạy cảm.

Hơn nữa chưa cần nói đến việc Liễu Tấn Tài lại đang học tập ở trường đảng của trung ương, việc này có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ấy, mà chuyện là chuyện phía bên giao thông chỉ sợ cũng sẽ xảy ra sự trở ngại. Đó là vì thành phố Bảo Châu đi đầy mở sở giao thông, tự làm phương án mời thầu, nó đã thu hút những thành phố lớn như Đại Ninh, Hồng Dương và Cửu An học tập theo, lần lượt mở sở giao thông làm việc cá thể.

Bây giờ xảy ra sự cố này Từ Duy Quốc sao có thể không mượn gió bẻ măng chứ?

Có vẻ như Trương Quang Minh đã giao cho họ toàn bộ quyền lực giám sát chất lượng công trình.

"Các đồng chí đều đã đến đủ rồi chứ, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Liễu Tấn Tài dụi tàn thuốc, ánh mắt lướt qua mặt mọi người, các vị thường ủy đều như có chút chột dạ mà tránh ánh mắt của hắn. Bí thư Liễu bây giờ mới đến trường trung ương đảng chưa tới hai tháng mà trong nhà đã thủng ra một lỗ, cái đám người này có thể nói là đều đã phụ cương vị công tác.

"Hội nghị này chỉ có một vấn đề chính, đó chính là làm thế nào để giải quyết được hậu quả sau sự cố lần này. Đồng chí Văn Minh, đồng chí là chỉ huy trưởng của ban chỉ huy công trình, đồng chí nói trước đi."

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói.

"Bí thư Liễu, là chỉ huy trưởng của ban chỉ huy thi công, công tác của tôi đã không làm tốt, dẫn đến sự cố lần này, tôi tự thấy không thể trốn tránh được trách nhiệm này...tôi xin làm kiểm điểm sâu sắc với đồng chí và thị ủy..."

Điền Văn Minh trầm giọng xuống, dùng những lời kính trọng nói.

"Xảy ra sự cố như vậy kiểm điểm là cần thiết, không chỉ cá nhân đồng chí cần kiểm điểm mà tất cả các thành viên thị ủy đều cần phải kiểm điểm. Sau khi nguyên nhân của sự cố lần này được điều tra rõ ra, trách nhiệm do ai phải gánh vác không thể nói bừa được. Nhưng bây giờ tạm thời không nói đến việc này. Tôi cho rằng trước tiên cần phải điều tra rõ nguyên nhân. Vì thế tôi kiến nghị lập tức thành lập tổ điều tra sự cố, tiến hành điều tra nguyên nhân của sự việc lần này..."

Nói đến đây, Liễu Tấn Tài hơi dừng lại, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt bí thư kỉ ủy Vương Quân Kiện.

".....Đồng chí Quân Kiện, tổ điều tra này sẽ do đồng chí đảm nhiệm, thế nào?"

Vương Quân Kiện vội nói: "Tôi phục tùng theo sự sắp xếp của bí thư Liễu, lập tức thành lập tổ điều tra."

Thực ra việc này đã xảy ra, Vương Quân Kiện đã thầm lo lắng. Hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, nguyên nhân sự cố nhất định phải điều tra ra, mà nhiệm vụ điều tra 99% sẽ rơi vào đầu bí thư kỉ ủy hắn.

Cũng phải chịu thôi, việc mà bí thư kỷ ủy phải làm là những chuyện như thế này mà.

Then chốt của vấn đề là ở đương sự thứ nhất của sự việc, ở cấp thị ủy mà xét thì chính là Điền Văn Minh

Điền Văn Minh là người như thế nào cơ chứ? Thư kí của bí thư thị ủy Liêu Khánh Khai. Nửa năm trước còn luôn đi theo sát Liêu Khánh Khai, là do Liêu Khánh Khai đã đưa Điền Văn Minh đến thành phố Bảo Châu để rèn luyện, có thể thấy ông ta khá coi trọng Điền Văn Minh.

Thành phố Bảo Châu bây giờ có thể coi là cái nôi của lãnh đạo, đã đào tạo ra hai lãnh đạo tỉnh ủy, bây giờ Liễu Tấn Tài cũng sắp bước vào hàng ngũ này, Điền Văn Minh lại được đưa xuống thành phố Bảo Châu, ý đồ muốn giúp hắn lấy tiếng là rất rõ ràng.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nếu Vương Quân Kiện thật sự điều tra, thì không chừng sẽ đắc tội với Điền Văn Minh.

Cũng không biết Từ Duy Quốc sẽ giở trò gì? Kẻ đứng sau người ta cũng là tỉnh trưởng Diệp Xuân Lâm, cũng là một con hổ của tỉnh N như Liêu Khánh Khai.

Không muốn Điền Văn Minh có chuyện gì thì cuối cùng cái tội danh "bao che" sẽ rơi xuống đầu Vương Quân Kiện hắn.

Suy nghĩ kĩ thì những vấn đề này vẫn không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là những ngày sắp tới của Vương Quân Kiện sẽ không hề dễ qua một chút nào.

Năng lực công tác bản thân và phẩm cách cá nhân của Vương Quân Kiện đều rất vượt trội, tuy là người đến từ nơi khác, vì không khoa trương, làm việc vững chắc cũng rất nhận được sự tin tưởng của các đồng chí trong ban như Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, quan hệ với mọi người cũng rất hòa hợp.

Nhưng có thể ngồi vững lên được vị trí phó bí thư thị ủy này không phải chỉ dựa vào những điều đó, mà còn phải có một hậu sơn vững chắc, đó là điều rất quan trọng.

Hậu sơn của Vương Quân Kiện chính là phó bí thư thị ủy, bí thư kỷ ủy tỉnh hiện nay Doãn Bảo Thanh.

Doãn Bảo Thanh là một trong những con hổ của chính đàn tỉnh N, nhưng lại không phải là người của Liêu Khánh Khai. Trước đây khi La Tử Vinh tại nhiệm thì quan hệ của Doãn Bảo Thanh và La Tử Vinh khá gần, cũng có một thời gian cùng nhau nở mày nở mặt. Năm ngoái La Tử Vinh bị bãi miễn chức vụ bí thư tỉnh ủy, Liêu Khánh Khai kế nhiệm bí thư tỉnh ủy, vị trí của Doãn Bảo Thanh thoắt cái trở nên gượng gạo.

Nếu nói hắn đường đường là một phó bí thư tỉnh ủy, bí thư kỷ ủy tỉnh, cũng không phải là tỉnh ủy một tay có thể tùy ý làm khó hắn được, mấu chốt là trong "ván cờ" cấp cao năm ngoái phe phái mà hắn đứng đã gặp phải sự đánh ép liên thủ, rất nhiều quan lớn cấp cao quan trọng liên tục bị cho nghỉ. Doãn Bảo Thanh vì thuộc vào phe hàng ngũ ngoại vi nên không có chịu sự gạt bỏ quá lớn, miễn cưỡng vẫn có thể trụ ở địa vị này đến bây giờ. Nhưng uy quyền của lời nói đương nhiên là không được như trước, liên đới đến cả những người đi theo hắn, họ làm việc đều trở nên cẩn thận một cách khác thường.

Đây chính là điểm khó xử của Vương Quân Kiện.

Nhưng tình thế nguy cấp, hắn lại không thể không đảm nhận trọng trách của tổ điều tra.

"Đồng chí Quân Kiện, tổ điều tra cần nhanh chóng thành lập, muốn bài trừ quấy nhiễu thì phải điều tra đến cùng."

Liễu Tấn Tài nói giọng đều đều, không thấy có chút tình cảm nào.

"Xin bí thư Liễu cứ yên tâm."

Vương Quân Kiện mơ hồ biểu hiện thái độ của mình.

"Bí thư Quân Kiện, tôi có một kiến nghị..."

Đường Hải Thiên đột nhiên mở lời.

"Mời bí thư Đường cứ đưa ra chỉ thị."

Vương Quân Kiện liền nói.

Mọi người đều là phó bí thư thị ủy, nhưng Đường Hải Thiên lại xếp ở trước Vương Quân Kiện, vì thế lời nói của hắn cũng tỏ ra rất khách khí.

"Chỉ thị thì không dám, mọi người cùng thảo luận mà..."

Đường Hải Thiên mỉm cười.

"Tổ điều tra này nên có nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp nhất định tham gia. Dù sao sự cố lần này cũng có thể là do nguyên nhân địa chất gây nên, nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp tham gia thì kết quả điều tra sẽ càng có căn cứ khoa học, cũng càng làm cho người ta tin phục."

"Tôi tán thành kiến nghị của bí thư Đường Hải Thiên, tổ điều tra nên có chuyên viên kĩ thuật, nếu như lực lượng kĩ thuật của thành phố Bảo Châu chúng ta không đủ thì có thể suy nghĩ cầu viện lên tỉnh, mời chuyên viên trên tỉnh tới tham gia."

Thị trưởng Thạch Vinh Hiên cũng thể hiện thái độ ủng hộ.

Trong lòng Điền Văn Minh thầm cảm kích, đây đúng là đang nói giúp cho hắn.

Đương nhiên Đường Hải Thiên đưa ra kiến nghị này, Thạch Vinh Hiên cùng nói phụ theo, trong lòng mọi người đều hiểu rõ đây có lẽ cũng là ý của bí thư Liễu. Tuy nói Thạch Vinh Hiên là tướng của hệ Nguyên - Chu, nhưng thành viên trong ban ai lại không biết thành phố Bảo Châu bây giờ là "nhất ngôn đường" của Liễu Tấn Tài, uy vọng của hệ Nghiêm - Liễu tuyệt đối sẽ không vì Nghiêm Ngọc Thành thuyên chuyển công tác mà bị suy yếu, ngược lại còn tăng tới một cao độ mới.

Đương nhiên việc này có liên quan đến việc Nghiêm Ngọc Thành thăng nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy.

"Tiếp theo chính là việc xử lý hậu quả cho người chết và người bị thương. Việc này tôi thấy nên do đồng chí Vinh Hiên đảm nhiệm."

Liễu Tấn Tài đã đồng ý đề nghị của hai người Đường, Thạch, bước vào vấn đề thứ hai.

Thi công kiến thiết đường giao thông là do chính quyền thành phố chỉ đạo, xảy ra sự cố này đương nhiên cũng phải do chính quyền thành phố xử lí. Nghĩ đến chỉ huy trưởng Điền Văn Minh là thường ủy thị ủy, nếu bảo những phó trưởng phi thường ủy khác đi giải quyết hậu quả thì không hợp lí, cho dù là phó thị trưởng thường vụ Lôi Vệ Quốc ra mặt, thì cũng có thể sẽ có rất nhiều điểm không tiện. Vì thế Liễu Tấn Tài trực tiếp chỉ điểm Thạch Vinh Hiên phụ trách.

"Được, ngày mai chính quyền thành phố sẽ triệu tập một hội nghị chuyên môn để giải quyết vấn đề này."

Thạch Vinh Quang gật đầu nói.

"Đồng chí Vinh hiên, xảy ra sự cố này tôi rất đau lòng...tôi tin những đồng chí ngồi ở đây trong lòng cũng không dễ chịu gì. Theo như tôi biết công nhân bị chết và bị thương đều là những người dân bình thường của huyện Tú Đông, điều kiện kinh tế gia đình không khá giả gì, có một số còn rất khó khăn. Về việc xử lí hậu quả, chính quyền thành phố không cần tính toán chi li quá, có thể nâng mức bồi thường và trợ giúp một cách thích hợp, tiền viện phí cũng kịp thời trả, cần phải đảm bảo công nhân bị thương được cứu chữa kịp thời...bất kể kết quả điều tra như thế nào thế chúng ta vẫn phải giữ tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, công ty Nhị Kiến cũng phải dự kiến ứng tạm tiền viện phí."

Liễu Tấn Tài nghĩ một lát rồi lại nói.

Thạch Vinh Hiên liên tục gật đầu nói: "Được, xin bí thư Liễu cứ yên tâm, công ty Nhị Kiến đã ứng tạp năm vạn tiền viện phí, nếu như không đủ thì có thể bổ sung thêm bất cứ lúc nào. Tiểu Đới của công ty Nhị Kiến cũng bày tỏ thái độ sẽ gánh trách nhiệm chủ yếu."

"Như vậy thì tốt, trách nhiệm mà ông ta phải gánh thì muốn chạy cũng không được, không phải trách nhiệm của ông ta thì chúng ta cũng sẽ không để ông ta bị oan."

Vương Quân Kiện cẩn thận cân nhắc những lời này, thầm thở dài, ánh mắt dần sáng trở lại.

......................

Trong khi Liễu Tấn Tài đang mở hội nghị thì Liễu Tuấn đã trở về nhà.

Thấy đứa con trai muộn như vậy mà lại đột nhiên về nhà, Nguyễn Bích Tú rất ngạc nhiên, vội vàng chạy từ trong phòng ngủ ra, liên mồm hỏi.

"Tiểu Tuấn, sao nửa đêm lại chạy về nhà vậy?"

"Con đến thành phố Đại Ninh để đón cha, suốt đêm lái xe đến xử lí sự cố sụt lở..."

"Sao cơ, cha con cũng về rồi à? Bây giờ đang ở đâu?"

Nguyễn Bích Tú kinh ngạc.

"Đang mở hội nghị ở phòng hội nghị thị ủy."

Nguyễn Bích Tú liền lẩm bẩm nói: "Muộn như vậy rồi còn mở hội nghị gì nữa, phải nghỉ ngơi sớm một chút chứ, ngày mai đâu phải là trời không sáng. Suốt ngày suốt đêm như vậy cơ thể sao chịu nổi chứ?"

Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ, việc trong thành phố do cha và đám người thường ủy đảm nhiệm. Mẹ vẫn nên lo cho con đi, con đói chết đi được..."

Hơn sáu giờ đã ăn cơm, bụng của Liễu thiếu gia bây giờ đã kêu lên ầm ầm rồi.

Nguyễn Bích Tú vội vàng mang một túi bánh quy đến trước mặt con trai, rồi vội vàng đi lấy sữa, cười híp mắt khi thấy đứa con trai ăn như hổ đói. Sau khi con trai ăn hết hơn một nửa túi bánh, mới đột nhiên nhớ ra hỏi: "Tiểu Tuấn, sự việc lần này sẽ không ảnh hưởng gì tới cha con chứ?"

"Mẹ yên tâm, không sao đâu!"

Liễu Tuấn khẳng định nói.

Nguyễn Bích Tú liền yên tâm lại, đối với những lời con trai nói, bà ta càng lúc càng tin tưởng...