Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 332: Bổ túc trường Đảng Trung Ương

Thực ra vẫn chưa đến giờ cơm, còn cách một tiếng nữa. Nhưng có điều lâm trường Ngũ Phong chưa bao giờ được đón tiếp một lãnh đạo cấp cao thế này. Trước kia thường chỉ đón được thị trưởng Liễu, đây cũng là điều hiếm thấy, trước kia làm gì có ông thị trưởng nào đến vùng đồi núi này? Vì thế vô cùng xúc động, làm chuẩn bị trước cũng là chuyện thường tình.

Lê lão không đói, nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của người ta, vì thế bèn cười hà hà vào phòng ăn, cũng là một phòng kiểu cũ, Lê lão rất thích nó.

Một đoàn người đi vào, cộng them cả những người nhà của lâm trường, tổng cộng ngồi đầy ba bàn. Lê lão vừa ngồi vào, tất cả những đĩa rau liền được bê lên, đều là những bát ô tô rất to, thức ăn chất thành đống, rắc lên những mẩu ớt đỏ, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã them ăn. Chỉ có Bạch Dương thầm lè lưỡi. Vì cô ấy là người ở thành phố Đại Ninh, khá mẫn cảm với ớt.

Những thứ này ăn vào rất sảng khoái, nhưng ăn nhiều thì trên mặt ắt hẳn sẽ đỏ bừng, lần này Bạch Dương chết rồi.

Điều này tôi không thể giúp được, không thể gỡ từng miếng thịt ra rồi cho vào bát của cô ấy. Chri đành cho cô ấy một bát canh, nếu khi nào quá cay thì uống một hớp.

Bạch Dương quay ra nhìn tôi cười, giống như thục nữ vậy, vô cùng điềm đạm.

Nói đến đại tiểu thư Phong Phạm, vị này giống như Nghiêm Phi, và còn hơn Hà Mộng Doanh một bậc.

Mỗi lần đi đến chỗ Hà Mộng Doanh, tôi đều làm “lão gia” cả.

Bác sĩ Tống ngồi bên cạnh Lê lão, gắp thức ăn.

Mọi người cùng uống rượu Ngũ Phong.

Lê lão không biết chính quê mình sản xuất loại rượu này, thấy dáng vẻ bề ngoài rất cao quý, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Ý, Ngũ Phong Đại, sao lại có loại rượu này? Ở đâu ra vậy?”

Tôi cười nói: “Lê lão, đây là do công ty xuất khẩu rượu Ngũ Phong làm đó ạ. Rượu đó cải tiến từ rượu của huyện Hướng Dương. Trước mắt xưởng rượu đó đã trở thành hộ lớn nhất huyện Hướng Dương rồi.”

Nói thế này cũng chẳng sai, mặc dù tổng tiền của công ty Đằng Phi vượt xa xưởng rượu Ngũ Phong. Nhưng nói đến lợi nhuận, thì vẫn phải nhường rượu Ngũ Phong. Vì rượu Ngũ Phong là xí nghiệp nhà nước, không những phải nộp thuế, mà còn phải bỏ một phần lợi nhuận.

“Ồ? Huyện Hướng Dương còn có thể sản xuất ra loại rượu cao cấp này à? Tôi nếm thử xem!”

Bác sĩ Tống hơi ngập ngừng.

Lê lão cười nói: “Chỉ một chén thôi.”

Xem ra Lê lão rất tôn trọng người bác sĩ này.

Bác sĩ Tống cũng không nói nhiều nữa, bèn gật đầu, đưa cho Lê lão một cốc nhỏ.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lê lão.

“Nào, tôi kính mọi người một ly, cảm ơn đồng chí lâm trường trưởng đã khoản đãi!”

“Chúc Lê lão mạnh khỏe!”

Mọi người cùng nâng cốc.

Lê lão bèn uống một ngụm nhỏ, rồi những người khác, ngoài Bạch Dương, đều uống cạn.

“Ồ, rượu rất ngon đấy chứ, rất vừa miệng, lại còn ngọt nữa!”

Lê lão cười.

“Tôi đã lớn tuổi rồi, không uống cùng mọi người được nữa, mọi người cứ uống đi nhé!”

Nghe Lê lão nói vậy, những nhân viên ở lâm trường vốn định kính rượu cũng đã dừng lại, không dám lên trước nữa, mọi người cũng uống rất cầm chừng, không khí hơi buồn một chút. Chỉ có tôi và thầy trò Lương Quốc Cường bốn người, giống như đang thi ăn cơm vậy, ai nấy đều ăn rất nhanh, chiếc bát lớn đến vậy, mà mọi người đều ăn liền hết ba bốn bát.

Lê lão uống xong ly rượu nhỏ, chỉ ăn nửa bát là đặt đũa xuống, nhìn chúng tôi ăn hung hung, cảm khái nói: “Đúng là người trẻ tốt thật!”

Tôi bèn nhe răng cười với Lê lão nói: “Lê lão, lúc ông còn trường chinh, nếu như có thức ăn ngon thế này, có lẽ mỗi người phải ăn được đến bảy tám bát.”

Lê lão cười nói: “Cậu nghĩ hay ho nhỉ? Lúc đó mà còn có thức ăn ngon thế này à? Rau rừng còn chẳng đủ mà ăn nữa kìa. Chính các cậu đã được đổi đời, giờ mới sung sướng thế này.”

Tôi vội gật đầu, rất đồng cảm với lời bình phẩm của Lê lão, lịch sử huy hoàng của dân tộc chúng tôi, đã đến gần rồi.

Ăn cơm xong, Lương Quốc Cường lau miệng, đứng dậy, mắt nhìn Lê lão, đợi ông ra chỉ thị.

“Ha ha, mọi người đều ăn xong rồi phải không? Đi thôi!”

Lê lão vừa phất tay, tất cả mọi người đều đi ra ngoài.

Lâm trường trưởng Tào vội vàng vẫy tay về phía sau, một người đàn ông cường tráng chực tầm bốn mươi tuổi bước lên trước, khom lưng với Lê lão.

“Lê lão đây là Tào Tam Vượng, là công nhân của Lâm Trường chúng tôi, đội viên đội bảo vệ rừng, rất thông thuộc đường rừng. Kỹ thuật bắn súng cũng rất giỏi, một xạ thủ cừ khôi.”

Mắt thấy người này đeo một khẩu súng trường, quanh lưng quấn một ddaonj dây gai dài, một đầu của dây gai là một móc sắt 3 vuốt, sau lưng còn dắt một con dao nhỏ, tay còn dắt theo ba con chó săn, quả nhiên đúng là một thợ săn lão luyện.

Lê lão liền vui mừng gật đầu nói: “Tốt lắm, trông rất có phong độ đấy!”

Lương Quốc Cường bèn nhìn sang lâm trường trưởng Tà, ánh mắt chứa đầy vẻ nghiêm khắc. Điều đó có nghĩa hỏi là, người này liệu có đáng tin cậy không? Anh ta mang trọng trách bảo vệ sự an toàn của Lê lão, không được xem nhẹ.

Lâm trường trưởng Tào liền gật đầu lia lịa, ý muốn nói, Lương Quốc Cường cứ an tâm, người mình đề cử ra nhất định đáng tin cậy.

“Tôi dẫn đường!”

Tào Tam Vượng cũng không nói nhiều, chỉ nói ba chữ đơn giản, rung rung sợi dây trong tay, ba con chó săn lập tức lao đi. Tào Tam Vượng cũng đi theo đó.

Lập tức Vương Bác Siêu đi tiếp sau ngay Tào Tam Vượng, hai người như tiên phong cả đoàn.

Tiếp theo đó là Lê Lão và bác sĩ Tống, rồi đến lái xe và thư kí, Lương Quốc Cường đi sau thư kí. Tôi và Bạch Dương đi đằng sau Lương Quốc Cường, Tiếu Vũ và lâm trường trưởng Tào đi sau cùng.

Đi đến khe núi, chỉ có thể đi từng người từng người một thành một hàng dài.

Tổng cộng có bốn khẩu súng trường, Tào Tam Vượng thân thủ thế nào, vẫn chưa ai biết được, thầy trò chúng tôi bốn người đều có kĩ năng cứng cả, nếu có gặp phải mãnh thú thì cũng ứng phó được. Mà còn có ba con chó săn rồi, tuy đều là chó nhà, trông không được to khỏe lắm, nhưng cũng có thể trợ giúp được. Lâm trường trưởng Tào cẩn thận tỉ mỉ, thấy bữa trưa Lê lão ăn không nhiều, lưng đeo một cái ba lô, bên trong đựng ít thức ăn và nước uống.

Tôi cũng đeo chéo một chiếc cặp, bên trong cũng đựng một ít lương thực, đây là do Bạch Dương chuẩn bị cho.

Cô ấy tuy hơn tuổi tôi, nhưng lại giống như một đại tiểu thư cần được chăm sóc.

Giờ đã là mùa đông lạnh giá rồi, kì thực chẳng thích hợp để đi săn gì cả. Có lẽ Lê lão cũng chỉ là muốn tìm cảm giác khác mà thôi. Ai mà biết được là đi chưa được là bao, Tào Tam Vượng giơ tay lên, dừng bước, ba con chó săn cũng dừng lại, hai chân trước cào cào, rồi sủa “gâu gâu”.

Theo hướng tay Tào Tam Vượng chỉ thì phía trước khoảng trăm mét có một con thỏ rừng màu nâu, rất lớn, đang ăn rễ cây thực vật nào đó, vẫn chưa phát giác ra chúng ta.

Lương Quốc Cường bèn giơ súng lên, lên đạn, rồi đưa khẩu súng cho Lê Lão.

Lê lão mỉm cười, nói nhỏ giọng: “cự lý hơi xa một chút, không biết là có được không…”

Nói xong liền cầm lấy khẩu súng, vừa đứng đó vừa giơ súng lên.

Nhìn thấy điệu bộ này, tôi âm thầm ghé vào tai của Bạch Dương nói: “Cá độ không?”

Một mùi thơm ngọt ngào bay thẳng vào mũi, suýt nữa thì không chịu được mà sát vào thịt.

Bạch Dương nhìn tôi, cũng cố gắng nhỏ giọng: “Cá gì vậy?”

“Trúng hay không?”

Bạch Dương nheo mắt lại, nhìn con thỏ hoang, nhếch mép, lắc đầu:

“Thế cậu cá là không trúng à?”

“Ừm.”

“Được, vậy em cá nhất định sẽ trúng!”

Tôi rất bình tĩnh nói.

“Thế cá gì nào?”

“lần sau đến nhà cậu, nấu cơm cho chị ăn, chị thua thì chị nấu cậu ăn. Tóm lại là thua thì phải làm việc, thắng thì được ngồi chơi! Không được ra ngoài quán!”

Bạch Dương hé miệng cười, gật đầu nói.

Đang nói thì tiếng súng nổ lên, con thỏ hoang bị trúng đạn chết ngay lập tức, không kịp giãy giụa.

“Bắn hay quá!”

Tôi lớn tiếng reo hò.

Tào Tam Vượng vừa thả một con chó ra thì nó chạy ngay đến chỗ con thỏ, ngậm thỏ chạy về.

Lê Lão cười rồi đưa súng cho Quốc Cường, có phần đắc ý lắm.

Bạch ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tuấn, sao mà anh biết sẽ bắn trúng vậy?”

Tôi cười: “nhìn tư thế bắn là biết mà, một trăm mét, người bắn được như thế này không nhiều… Lê lão thật là một xạ thủ tài ba.

Lê lão cười hì hì nói: “Tên này cũng hiểu biết nhỉ. Lúc bao vây diệt trừ địch lần thứ 4, ta bắn 10 phát đạn, giết chết được 7 tên địch, trong đó có một tên là phó trưởng doạnh trại, lúc đó, ta vẫn còn là tân binh cơ! Súng lúc bấy giờ là do Hán Dương làm, rãnh nòng súng gần như mài bằng rồi!”

Chả trách mà hứng trí hừng hực đi săn đến vậy, quả nhiên là hổ lão hùng phong!

Tôi bèn vỗ tay.

Tào Tam Vượng cầm con thỏ hoang còn dinh máu bọc trong một túi ni lông mỏng, rồi cho vào ba lô đằng sau, tiếp tục đi tiếp. Tiếp theo đó, thì không được may cho lắm, chốc lát đã một tiếng rồi, vậy mà không thấy bóng dáng một con thú hoang nào cả.

“Nghỉ một lát đi!”

Đến một chỗ đất cỏ khá là rộng, bỗng nhiên bác sĩ Tống nói.

Thì ra ông phát hiện Lê lão đang thở hổn hển.

Thực ra không chỉ có Lê Lão mà thư kí và Bạch Dương cũng đã thở hổn hển thì lâu rồi.

Thế là mọi người dừng lại và ngồi lên đá ở đó, bác sĩ Tống lấy từ trong túi một tấm đệm bằng bông để xuống đá rồi đỡ Lê Lão ngồi xuống.

Tôi và Bạch Dương cũng ngồi xuống, lấy bánh từ trong cặp đeo ra đưa cho mọi người.

Bạch Dương thực sự cũng mệt rồi, cầm bình nước lên uống hai hớp, nhẹ nhàng dựa vào người tôi, vốn là con quan tôi bèn ngồi thẳng người dậy, đưa cho cô ấy “một bờ vai vững chắc”, nhưng mà chính nhân quân tử cũng chẳng được bao lâu, bèn noi nhỏ với cô ấy: “đợi đến lúc xuống núi, để tôi cõng cô!”

Bạch Dương đưa tay ra, dùng lực rất mạnh cấu lưng tôi.

Bạch đại tiểu thư hơi có khuynh hướng bạo lực, vốn là thích dùng bạo lực, trước mặt mọi người thì không dám “hung hăng” như vậy, bèn ra “ám chiêu” này. Đành phải “cắn răng chịu đựng” vậy.

Ý, thì ra mồm miệng ba hoa cũng có lúc bị trả giá.

“Thủ trưởng. nghỉ xong chúng ta về thôi, hôm nay ngài đã hoạt động quá sức rồi.”

Bác sĩ Tống nghiêm nghị nói.

Dù sao thì ông cũng đã khai súng rồi, thỏ cũng săn được rồi, nên về thôi!

Lê lão nhiều năm theo đuổi công việc kiểm sát, tính kỉ luật hết sức nghiêm ngặt, đừng nói là bác sĩ Tống chỉ là một bác sĩ bảo vệ sức khỏe, cấp bậc không thể so sánh với ông ta, nhưng mà trung ương quy định, do ông ta phụ trách đảm bảo sức khỏe cho Lê Lão, trong tình hình này, Lê lão nhất thiết phải nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ Tống.

“Thôi được rồi, nghe ông vậy!”

Lê lão cười hì hì nói.

Lâm trường trưởng Tào hơi lo lắng một chút, cảm thấy Lê đại lão từ thủ đô đến lâm trương Ngũ Phong này để săn, chỉ đi quanh núi cho một vòng, mệt đến nỗi thất điên bát đảo, mà chỉ săn được mỗi con thỏ, cũng thật là không thể nói gì được.

Thực ra đây cũng có thể xem là may rồi. Đây cũng chẳng nói là đi săn mà thực ra là đi leo núi. Có thể săn được một con thỏ hoang, đã là “ông thổ địa” lâm trường giữ thể diện cho Lê Lao lắm rồi.

“Tam Vượng, có phải hôm qua ngươi đặt bẫy rồi không? Đi xem có bẫy được con nào không?”

“Vẫn còn 7 8 dặm nữa cơ.”

Tào Tam Vượng ấp úng nói.

“Vậy thôi, về đi. Tôi đến đây để giải sầu ấy mà, động vật hoang dã ít quá, cũng chả cần làm gì.”

Thấy lâm trường trưởng Tào vẫn còn muốn nói, Lê lão cười nói với anh ta.

Quả nhiên là khí phách mọi người.

Lương Quốc Cường cũng không khuyên nhiều, Lê lão về đến thành phố Bảo Châu sớm giờ nào, trọng trách trên vai của anh cũng nhẹ được giờ ấy.

Tôi thì lại thấy có chữa được thỏa mãn lắm, nhưng mà nhìn sang Bạch Mai đang dựa bên cạnh tôi, đành nuốt những lời muốn nói vào trong lòng mà về. Cứ coi như Lê lão nhẫn nại được thì Bạch Mai cũng không thể kiên trì được.

Bỗng nhiên, trong lòng tôi muốn cô ấy được nghỉ ngơi thêm chút nữa, rốt cuộc một đại mỹ nhân đang dựa vào vai thế này, cảm giác thật sung sướng, tuy sau lưng có một vết tím bầm nhưng mà cảm thấy vẫn đáng.

… …

Từ lâm trường Ngũ Phong trở về, vài ngày sau, Lê lão lại thị sát huyện Bảo Tây và huyện Uy Ninh, những chỗ đến đều là những nơi có phong cảnh tuyệt vời. Trước khi rời thành phố Bảo Châu một ngày Lê lão một mình ở khách san Bảo Châu triệu kiến hai người là Long thiết quân cùng bố.

“Đồng chí Tấn Tài, công việc của thành phố Bảo Châu vẫn rất có thành tích, rất được đánh giá khẳng định.”

Lê lão đi thẳng vào vấn đề, khẳng định công việc của lão bá.

Lão bá cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhận được những lời bình này, thật là không dễ dàng gì, miệng liên tiếp nói những lời khiêm tốn.

“Đồng chí Tấn Tài, ngày mai tôi về thủ đô rồi, có chỗ nào cần tôi giúp đỡ không?”

Nói đến tình hình công việc của thành phố Bảo Châu một lúc, Lê Lão hỏi.

Lão bá cảm thấy hơi hoảng sợ, Lê lão nói như vậy không chỉ là khẳng định công việc của ông ta mà dường như còn là đang tán thưởng. Lão bá không kìm được lòng nhìn Long Thiết Quân, Long Thiết Quân hơi gật đầu, thể hiện sự cổ vũ.

Lê lão thấy được sự bất an ở lão bá, cười nói: “Tấn Tài ah, ông không cần thiết phải căng thẳng như thế, là một người Bảo Châu, tôi cũng muốn tận tâm vì quê hương.”

Lão bá hơi do dự, nói: “Đã như vậy, Lê lão, vậy tôi có một thỉnh cầu thế này, thành phố Bảo Châu của chúng tôi, cấp bách cần bồi dưỡng trình độ lý luận của cán bộ đảng viên, đặc biệt là trình độ lý luận của cán bộ lãnh đạo, đầu tiên về lý luận, quy định tự do hóa của giai cấp phản tư sản, phản diễn biễn hòa bình cần nâng cao hơn nữa, dưới chỉ dẫn thế giới quan, tư tưởng quan đúng đắn, mới có thể phát triển hơn nữa công việc xây dựng kinh tế…”

Lê lão hơi vuốt cằm: “ồ, việc này à, tôi biết rồi.”

… …

Sau tết không lâu, bố tôi nhận được thông báo nhập học của lớp nghiên cứu thảo luân lý luân cán bộ các cấp cho các phòng cục của trường đảng trung ương, thời gian học là ba tháng. Trong thời gian đi học, công việc ủy ban thành phố Bảo Châu tạm thời do Thạch Vinh Hiên đảm nhận.

Theo kinh nghiệm xưa, sau khi kết thức lớp học này, chức vụ của các học viên thông thường đều được thay đổi, thường là được thăng chức. Bố tôi giờ là cấp phòng chính, hơn nữa là bí thư thành ủy. Nếu lên nửa cấp nữa, không nghi ngờ gì nữa là gần với phó bộ.

Lê lão thị sát thành phố Bảo Châu, kết quả lại như vậy, thật là ngoài dự đoán của nhiều người.

Nhưng lúc mọi người cho rằng đại cục đã định thì bỗng dưng xảy ra một việc không thể ngờ được, đột nhiên gợn lên sóng lớn.