"Tiểu Tuấn, cậu phải cẩn thận một chút, cô Du Khả Khanh đó không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu đâu.”
Trong nhà hàng cơm tây Kim Manh, Hà Mộng Doanh cắt nhỏ miếng thịt bò, đưa vào trong miệng, từ từ nhai, nhếch mắt nhìn tôi nói.
Tôi còn cho rằng cô ta định dọa dẫm giở trò gì với tôi, sẽ sử dụng một chiêu lợi hại gì đó, không ngờ chỉ là ăn một bữa cơm. Làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đến nơi hẹn. Bây giờ nghe thấy cô ta nói rất chân thành, trong lòng cũng thấy cảm động.
Chợt nghĩ lại nhận xét của Du Khả Khanh với Hà Mộng Doanh tôi không khỏi mỉm cười.
"Cười cái gì? Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy."
Hà Mộng Doanh đột nhiên tức giận, nhíu đôi mày liễu lên, bĩu môi lườm tôi một cái, lộ dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp của một cô gái nhỏ.
Tôi cười nói: "Du Khả Khanh cũng nói cô như vậy."
Hà Mộng Doanh ngạc nhiên cũng không giận dữ nữa, vội hỏi: "Cô ta nói tôi như thế nào?"
Có vẻ rất quan tâm.
Tôi bất giác phì cười, đàn bà mà, cho dù bên ngoài có kiên cường đến đâu thì cũng rất ít người không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cho dù là bình luận của người đối đầu hoặc không bằng mình cũng có thể làm cho họ vô cùng chú ý.
"Cô ấy cảnh cáo tôi, nói, tôi đã gây phiền phức lớn rồi, nói chị không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu. Nhất định sẽ mượn cơ hội mà bắt bí tôi."
Hà Mộng Doanh ngạc nhiên nói: "Không ngờ cô gái nhỏ này lại nhìn người chuẩn vậy."
Tôi liếc nhìn cô ta hỏi: "Chị sẽ không thật sự mượn cơ hội mà bắt bí tôi chứ?"
Hà Mộng Doanh cười sáng lóa nói: "Ăn cơm trước đi, chuyện bắt bí thì ăn cơm xong hãy nói."
Tôi không khỏi cảm thấy chán nản.
Dám chắc trên đời thật sự có loại người này, bảo người ta trước khi chịu đao thì phải xem cô ta ăn cơm trước đã.
"Tiết lộ trước một chút để tôi chuẩn bi tâm lí."
"Sao cơ, sợ rồi à?"
Hà Mộng Doanh vừa cắt thịt bò vừa nhếch mắt nhìn tôi, khuôn mặt lại nổi lên sự tươi cười châm chọc kèm chút tinh nghịch.
"Bây giờ tôi không nói đấy, để cho cậu lo lắng nhiều hơn. Ai bảo cậu lăng nhăng như vậy. Đáng đời."
"Được, cố vấn Hà. Sau này có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nói ở văn phòng. Kẻ hèn này thật sự là quân tử chân thành.
Tôi rút nhanh ra một điếu thuốc đưa lên miệng, dựa vào sau, trêu chọc nói
"Cậu dám!"
Hà Mộng Doanh nổi nóng, trợn mắt nhìn tôi. Thấy dáng vẻ thản nhiên của tôi như thể hoàn toàn không coi sự "uy hiếp" của cô ta ra gì, cô ta không khỏi có chút nhụt khí.
"Này, cậu nói thật xem, cậu và Du Khả Khanh đó rốt cuộc đã tới mức nào rồi?"
"Bạn học!"
Tôi thản nhiên nói
Hà Mộng Doanh bĩu môi, khuôn mặt đầy vẻ không tin.
Tôi nghịch hộp thuốc, đột nhiên nghiêm lúc hỏi: "Chị Mộng Doanh, trong lòng chị rốt cuộc tôi là người như thế nào?"
Hà Mộng Doanh ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi cười: Không dễ nói...sao đột nhiên lại hỏi một nghiêm túc như vậy?"
"Tò mò thôi. Không dễ nói thì cứ nói đại, chị có nói đại thì tôi nghe đại thôi."
Hà Mộng Doanh thấy tôi nghiêm túc như vậy thì hơi nghiêng nghiêng đầu, có vẻ đang suy nghĩ kĩ, bớt một chút phần "quý tộc", dáng vẻ rất đáng yêu, trong phút chốc tôi ngẩn ra.
Có lẽ đây mới thực sự là Hà Mộng Doanh. Ai mà ngờ được dưới bề ngoài mang chút bỡn cợt với đời lại ẩn chứa một tấm lòng như vậy. Cũng như tôi vậy, không biết tôi bây giờ rốt cuộc là đang sống ở tiền thế hay là sống ở kiếp này.
Có lúc tôi có thể bình tĩnh giống như một người 40 tuổi xử lý mọi việc đâu ra đấy, có lúc lại tràn trề nhiệt huyết giống như một sinh viên đại học thật sự, có cả sự sôi nổi xúc động không thể kiềm chế được.
"Ừm. Vẫn không dễ nói. Tôi chỉ cảm thấy con người cậu rất thú vi. Có lúc trông cậu rất tinh minh lão luyện, giống như cậu đã lăn lộn trong xã hội mấy mươi năm vậy. Có lúc lại rất ngang ngạnh. Ừm, còn có chút cố chấp nữa..."
Hà Mộng Doanh nghĩ một lúc rồi nói
Tôi cười cười.
Nhận xét này cũng tương đối giống như tôi đã nghĩ.
"Ừm, còn một điểm nữa. Cơ bản cậu không thể coi là một người tốt nhưng lại làm cho người bên cạnh cậu có một cảm giác an toàn."
Tôi không khỏi ngạc nhiên, cười khổ nói: "Đây nên coi là khen tôi hay là chê tôi vậy?"
"Khen cậu!"
Hà Mộng Doanh khẳng định nói
"Cảm ơn nhé...này, tôi nói chị một chuyện. Trần Vệ Tinh đó là thế nào?"
Hà Mộng Doanh lập tức giống như vừa ăn phải một con ruồi vậy, khinh thường nói: "Con người này cả người đều là cặn bã, rác rưới..."
"Tồi như vậy sao?"
"Sao cơ, cậu không tin à?"
Hà Mộng Doanh lập lức lườm tôi một cái.
Tôi mỉm cười, xem ra ấn tượng mà Trần Vệ Tinh để lại cho Hà Mộng Doanh không phải là xấu bình thường. Tôi chẳng qua chỉ là tiện mồm nói một câu mà cũng đã nhận "một sự đãi ngộ không thiên vị". Nhớ đến anh ta ở Bát trân tửu lâu dám ngang nhiên lôi kéo Hà Mộng Doanh, dám chắc giữa hai người này đã từng có một mối quan hệ mật thiết.
"Tôi biết chuyện này cậu không làm rõ nhất định sẽ không yên tâm. Tôi nói cho cậu biết vậy. Trần Vệ Tinh trước dãy là bạn trai tôi nhưng cha tôi không đồng ý..."
Tôi giật mình.
Với vị trí địa vị của Hà Trường Chinh và cha Trần Vệ Tinh với hoàn cành Hà gia mà nói thì chuyện tình yêu giữa Hà Mộng Doanh và Trần Vệ Tinh có mang chút mùi vị “thông gia chính trị”, nhưng Hà Trường Chinh lại phản đối. Nhất định có nguyên nhân.
"Cha tôi và cha hắn không phải cùng một phe, phe của quân đội ấy, cậu hiểu không?”
Hà Mộng Doanh áp giọng nhó xuống một chút quay sang nhìn tôi hỏi.
Tôi gật gật đầu, đột nhiên dương cao tay gọi: "Em gái, thanh toán"
Hà Mộng Doanh hơi ngẩn ra. Lập tức biết tôi không muốn nói những vấn đề nhạy cảm này ở nơi công chúng, trong mắt cô ta nhất thời lộ ra ý tán thành.
Cậu con trai này có lúc thật sự không giống một sinh viên đại học 20 tuổi.
Lẽn xe Hà Mộng Doanh, cò ấy hỏi: ”Đi đâu?"
"Tùy chị."
Hà Mộng Doanh liếc nhìn tôi mỉm cười nói: "Cậu không sợ tôi kéo cậu về nhà sao?"
"Tùy chị.”
Tôi vẫn lạnh nhạt nói
Trong mắt Hà Mộng Doanh càng thêm phần cảm động
Hành động này của tôi chính là biểu thị rõ sự tín nhiệm đối với cô ấy.
Khi một cô gái nói "tùy ý” vói một chàng trai thì bạn chớ tường là thật, nếu bạn thật sự "tùy ý” thì sau này sẽ có phiền phúc lớn đấy. Nhưng nếu một chàng trai nói "tùy ý” với một cô gái thì đó thật sự có thể "tùy ý”
Hà Mộng Doanh nói tôi có thể cho người bên cạnh một cảm giác an toàn, thực ta bản thân cô ấy cũng vậy, cũng có thể cho tôi cảm giác này.
"Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?” Hà Mộng Doanh cười hỏi
Hàng đèn nê-ông lắc lư hai bên đường chiếu vào mắt tôi, tôi hơi nhắm má lại duỗi người ra tựa lưng vào ghế.
"Tới chỗ phe quân đội."
"Đúng rồi Cha tôi và bác Trần không phải cùng xuất thân từ quân dã chiến..."
Hà Mộng Doanh thuận miệng nói.
Hệ thống quân đội vì tính chất dặc thù của thời kì kháng chiến mà nhiều năm nay đều tự mình chiến đấu. Liên hệ giữa các bộ phận quân đội, chưa cần nói đến giữa quân dã chiến khác nhau mà ngay cả nội bộ cùng một quân dã chiến cũng sẽ vì nguồn gốc lịch sử mà hình thành đa dạng các phe phái. Đương nhiên về hướng đi chủ dạo thì vẫn thống nhất khi cần chân thành hợp tác thì tuyệt đối sẽ không mập mờ.
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiếu.
"Lúc đó à, mọi người tuổi tác vẫn cồn nhỏ, Trần Vệ Tinh cũng không xấu xa như bây giò..."
Tôi mỉm cười nói: "Tình đầu đẹp đẽ."
Hà Mộng Doanh liếc nhìn tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp ừng hồng, ánh mắt cũng trở nên hiền dịu. Xem ra tình đầu trong lòng Hà Mộng Doanh vẫn lưu giữ lại những hồi ức tốt đẹp.
"Hồi đó chúng tôi cũng không hiểu lắm sự phức tạp của nội bộ quân đội. Bên ngoài mặt hai người lớn gặp nhau đều cười nói hỉ hả...vì cha tôi không đồng ý nên chúng tôi đã chống lại..."
Tôi cười hỏi: "Chống lại như thế nào? Bỏ trốn hay là..."
Hà Mộng Doanh lại lườm tôi, hai gò má đỏ lên, cắn môi không lên tiếng.
Tôi cười cười cũng không hỏi nữa.
Sự chống đối của đôi tình nhân trẻ tuổi với gia đình không phải là chiêu "gạo nấu thành cơm" hay sao?
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì giải tán. Vĩnh viễn không thể lay động được cha tôi và cha hắn. Sau đó mỗi ngưỡí đều có gia đình riêng."
Hà Mộng Doanh nói, nhẹ nhàng xoay vô-lăng, chiếc xe chạy tiến vào một khu cao cấp. Tôi có chút ngạc nhiên. hoi: "Chị không sống ở trong bộ đội sao?"
"Bộ đội quá gò bó, sồng bên ngoài tự do hơn một chút."
Hà Mộng Doanh từ từ dừng xe trước một tòa chung cư.
Sau khoảng một phút, một chiếc Santana khác cũng dừng gần vào đó. Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ngồi ở trong xe, không xuống.
"Tầng mấy?”
"Tầng tám."
Gian nhà một phòng lớn ba phòng nhỏ, Hà Mộng Doanh ở khoảng hơn 120 m2, rất rộng rãi.
Tôi nhìn một lượt, cười nói: "Rất tư sản nhé!"
Hả Mộng Doanh mỉm cười, lại nghe hiểu "danh từ" thế ki 21 mới lưu hành này.
Hà Mộng Doanh dốc khá nhiều tâm sức để bố trí căn nhà của mình, rèm cửa màu vàng nhạt, thảm màu vàng nhạt, tất cả màu sắc đều phảng phất một sự ấm áp, làm cho người ta khi vừa bước vào đã có một cảm giác dễ chịu thoải mái. Một bên góc phòng khách lại còn có một quầy rượu nhỏ.
"Ngồi đi, uống chút gì nhé? Cà phê hay rượu đỏ?"
"Trà xanh!"
"Cà phê tôi đích thân say, rất đậm mùi, muốn thử không?"
"Trà xanh."
Tôi vẫn kiên trì sở thích của mình.
Hà Mông Doanh cười bất đắc dĩ, sẵng giọng nói: "Đàn ông các cậu ngày càng cố chấp."
Tôi quả thật không khách sáo, nằm nghiêng người trên ghế sofa, đầu dặt lên tay ghế, hai chân đặt lên tay ghế khác, làm chiếc dép lê vừa mới thay rơi bộp xuống đất.
“Này, cậu thật chẳng coi mình là người ngoài nhỉ?"
Hà Mộng Doanh mỉm cuời, lại có chút tức giận nhìn tôi.
Hai tay tôi gối lên đầu, nhắm mắt ngưng thần, chẳng để ý đến lời cô ấy.
Cô đưa tôi về rồi mà tôi còn cần phải tự coi mình là người ngoài sao?
Hà Mộng Doanh ngâm cho tôi một cốc trà xanh thơm nức mũi, nhẹ đặt lên bàn trà, có chút ngoan cố nói: "Lão gia, mời dùng trà.”
Tôi dùng mũi ”ừ” một tiếng, nhìn ly trà.
Hà Mộng Doanh vừa tức vừa buồn cười, cũng không làm gì được tôi. Cái eo nhỏ xoay lại, bước vào phòng ngủ. Một lát sau thay một bộ váy ở nhà màu vàng nhạt bưóc ra, mái tóc vốn buộc cũng thả ra, để xõa xuống vai, áo nịt ngực màu đen và đôi gò bồng đào cao vút lúc ẩn lúc hiện qua lóp váy mỏng, rất mê người.
Tôi đành phải ngồi dậy
Cứ nằm thẳng ra như vậy thì tiểu huynh đệ sẽ bán đứng mình mất.
Trò Liễu Hạ Huệ này không phải người người đều có thể giả vờ.
Hà Mộng Doanh mỉm cười, có chút đắc ý, đến bên quầy rượu, lấy một chai Latite từ trên chiếc giá gỗ ra, rót một ít, rồi dựa người vào quầy rượu, nhấp từng hớp một, đôi môi đỏ mọng mỗi lần ngậm vào chiếc ly thủy tinh lại làm cho người ta choáng váng.
Tôi không khỏi tự nhắc nhở mình: Tiểu tử ngươi, hôm nay không phải là lúc "háo sắc", có chuyện nghiêm chỉnh đấy.
"Này, cô vẫn chưa nói hết, sau đó thì sao? Kết hôn rồi sao lại ly hôn?”
Tôi bê cốc trà lên nhấp một ngụm, quả thật không tồì, là trà Long Tĩnh, chẳng trách có mùi thơm đượm như vậy.
"Còn không phải là vì Trần Vệ Tinh hay sao?"
Hà Mộng Doanh có chút tức giận nói.
"Tôi và anh ta đã nói rồi, nếu như chia tay thì thôi, sau này làm bạn. Ai biết được anh ta cứ bám riết lấy...thực ra chia tay với anh ta không phải chỉ do sự phản đối của gia đình, thời gian bên nhau dài quá cũng phát hiện ra nhược điểm của anh ta quá nhiều..."
"Ví dụ?"
"Ví dụ này, ích kỉ, cáu gắt, còn nữa, háo sắc..."
Nói đến đây, đôi mẳt phượng của Hà Mộng Doanh vô tình mà như cố tình liếc về phía lối, mang theo ánh mắt cười mà như không cười.
Cô gái đáng chết.
Tôi hừ mội tiếng: "Con người không cần phải phí hoài tuổi xuân.”
“Phong lưu và hạ lưu là hai chuyện khác nhau." Hà Mộng Doanh tức giận nói.
Hóa ra Trần Vệ Tinh bám lấy không được liền đi khắp nơi nói Hà Mông Doanh lẳng lơ vô sỉ như thế nào, mang một số chuyện trước khi họ có gia đình riêng kể khắp nơi, làm cho chồng Hà Mộng Doanh không chịu nổi lời đàm tiếu xung quanh mà sau khi kết hôn mấy tháng đã li hôn với cô ấy.
Tôi hơi nhăn mày.
Tên Trần Vệ Tinh này thật sự quá quắt, không một chút khí chất nam nhân.
“Được rồi không nói mấy chuyện đó nữa, làm cho nguời khác bực mình."
Hà Mộng Doanh uống hết cạn cốc, xua xua tay, hình như muốn xua tan hết những chuyện trước đây.
Tôi bưóc đến quầy, mỉm cười, lấy một hộp trang sức từ trong túi ra đưa về trước mặt cô ấy.
"Tặng tôi ư?"
Hà Mông Doanh cười hỏi
"Hối lộ chị đấy.”
"Ôi trời, lâu lắm rồi không nhận quà con trai tặng đấy.”
Hà Mộng Doanh vừa nói vừa mở hộp trang sức ra. Là một chiếc nhẫn kim cương sáng lóa hơn một ca-ra. Cửa hàng đá quý Đại Phúc à. Thành phố Nam Phương không có bán, đó là từ Hương Cảng mua về.
Hà Mộng Doanh lập tức ngẩn ra. Lập tức đóng hộp trang sức lại đôi mắt nhìn chăm chăm tôi, cười như có như không nói:
"Sao thế, tối không muốn đi nữa à?"
Tôi cười cười: "Đây là để che mồm."
Hà Mộng Doanh như thờ phào, lại có chút thất vọng.
"Ngoài ra còn có chuyện muốn nhờ.”
Hà Mộng Doanh ngẩn ra một chút: "Chuyện gì?"
"Cục trưởng Vũ của cục công an thành phố Nam Phương có phải chị rất quen ông ấy không?"
"Điều này chắc cậu phải biết chứ, Lương Kinh Vĩ không nói cho cậu à? Chú Vũ là thuộc hạ cũ của cha tôi, cha của chú ấy và ông nội tôi là lão chiến hữu trường chinh tới đây.”
Xem ra tôi không đoán sai, cục trường Vũ quả thật cũng là hậu thế của nhân vặt nổi tiếng.
Hà Mông Doanh giới thiệu qua quan hệ giữa Hà gia và Vũ gia, đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Cậu có chuyện gì muốn nhờ chú Vũ à?"
Một sinh viên đại học như tôi sao lại có thể kéo quan hệ với "nhất ca" của hệ thống chính pháp thành phố Nam Phương chứ? Lại còn dùng một chiếc nhẫn kim cương to như vậy để hối lộ người trung gian, chuyện định nhờ chắc chắn sẽ rất lớn.
Tôi cười nhạt: "Nói ra thì cũng không phải là tôi có chuyện nhở chú ấy, chỉ là muốn chú ấy giúp một chút thôi, đối với cục trưởng Vũ mà nói cũng là chuyện tốt."