Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 280: Binh của Hải sư trưởng

“Tiểu Tuấn à, có thời gian không?”

Sau khi tham dự xong tiệc sinh nhật của Hà Mộng Khiết, Lương Kinh Vĩ gọi điện cho tôi.

“Có chứ. Em là sinh viên, hàng ngày đi học, rồi đọc sách, có chuyện gì đâu?”

Tôi cười đáp.

“Vậy được rồi, Hải sư trưởng của bọn anh muốn gặp mặt em, địa điểm em chọn đi.”

Sau khi đồng ý giải quyết vấn đề cho công xưởng gia đình của sư đoàn Lương Kinh Vĩ, tôi gọi điện thoại cho anh họ Nguyễn Vĩ Đức. Công ty con của tổng công ty Đằng Phi từ năm ngoái đã đổi tên thành công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Đằng Phi (Giang Khẩu), Nguyễn Vĩ Đức là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn, anh cả Liễu Triệu Thời là phó tổng giám đốc kiêm tổng tài vụ.

Giờ đây công ty Đằng Phi Giang Khẩu, đã phát triển thành một tập đoàn doanh nghiệp quy mô không nhỏ, những lĩnh vực nó phụ trách đã vượt ra ngoài chế tạo đơn thuần, mà còn động chạm đến cả nhà đất và thương mại đối ngoại, là một công ty lớn có sức ảnh hưởng của thành phố Giang Khẩu.

Việc đưa một đơn đặt hàng cho một công xưởng nhỏ mấy chục người trong bộ đội thế này, đối với anh họ cả, là một việc làm quá ư dễ dàng. Không ngờ Hải sư trưởng lại nhớ như in, lần gặp mặt này, có lẽ định cảm ơn tôi.

Tôi cười đáp: “Anh Kinh vĩ, Hải sư trưởng quá khách khí rồi nhỉ? Địa điểm các anh chọn đi, em nhất định sẽ đến đúng giờ.”

Lương Kinh Vĩ cũng không khách khí với tôi: “Vậy được rồi, ở khách sạn Hải Giang, phòng số 2016, 6h tối nay.”

“Được, em đưa Xảo Nhi đi theo nhé, có được không?”

Lương Kinh Vĩ lạnh lùng đáp: “Đó là việc của cậu. Tự cậu quyết định.”

Chán nản.

Hình như Xảo Nhi là em gái ruột của anh ấy đó, mà sao lại thành việc của mình rồi? Chẳng lẽ là do “đã lấy vợ rồi thì chẳng coi việc đó là của mình”? Vị này cũng máu lạnh quá.

Nhưng tôi thích loại tính cách này.

Không không thích nhìn thấy loại Lương Kinh Vĩ lấy một “công chúa” là hống hách.

............

6 giờ tối, tôi và Xảo Nhi xuất hiện ở khách sạn Hải Giang phòng 2016.

Cần phải nói rằng cái khách sản Hải Giang này chẳng có tiếng tăm gì, địa điểm hơi xa, trang hoàng nội bộ và thiết bị cũng rất bình thường, không thể xếp cùng một hàng với khách sạn Thu Thủy và những khách sạn cao cấp khác.

May mà sau khi Tô Kiến Trung đến thành phố Nam Phương, không có việc gì lại lái xe đi, biết được chỗ của khách sạn Hải Giang này. Không phải là anh ta không có việc gì làm mà đến đây, tất cả đều do chỉ thị của tôi cả.

Một lái xe chuyên chức, thông thuộc đường xá là việc cơ bản.

Trong phòng, ngoài hai vợ chồng Lương Kinh Vĩ, còn hai người nữa, một người trong số đó, tầm 42, 43 tuổi, trên mặt đen hồng, dáng người không cao lắm, người rất rắn chắc, hơi có khí chất người anh hùng. Có lẽ đây là Hải Hướng Quân sư đoàn trưởng rồi.

Nghe Lương Kinh Vĩ nói, vị Hải sư trưởng này là cán bộ lão thành đã nhiều năm của Hà Trường Chinh, là binh đích thân Hà Trường Chinh đón về khi còn là liên trưởng, chưa đến một năm đã được làm lớp trưởng, khi Hà Trường Chinh được thăng làm phó doanh trưởng, Hải Hướng Quân đã là trung đội trưởng, khi Hà Trường Chinh là sư đoàn trưởng, ông ta là đoàn trưởng. Hầu như ông ta đều phát triển từng bước từng bước với Hà Trường Chinh, được coi là một tâm phúc của ông ấy.

Thậm chí giữa Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết, đều là mối duyên Hải Hướng Quân kéo lại gần nhau.

Vì thế với Hải sư trưởng này, từ lâu tôi đã thầm có tình cảm thân thiết.

Một người khác, có hơi không ngờ đến, lại là chị của Hà Mộng Khiết Hà Mộng Doanh. Người phụ nữ này khoảng tầm 26, 27 tuổi, tuổi thực có lẽ lớn hơn một chút, vì chăm sóc bản thân tốt nên trẻ hơn tuổi thật. Nếu luận về tướng mạo, thì đẹp hơn Hà Mộng Khiết, cả người toàn mặc đồ hàng hiệu.

Tôi đã gặp cô ấy một lần ở nhà Hà Trường Chinh, gật đầu chào, không nói gì thêm.

Không biết rằng người con gái kiêu ngạo này, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Tôi chào Hải Hướng Quân trước, tính cách của Hải Hướng Quân cũng giống như bề ngoài của ông ấy, rất vui vẻ, bắt tay tôi lắc qua lắc lại, rồi nói cảm ơn suốt, làm cho tôi rất xấu hổ.

Khi gặp Hà Mộng Doanh, người con gái này đứng dậy, hơi giơ tay ra chào tôi, gật đầu cười, nhẹ nhàng nói: “Liễu tiên sinh, lại gặp mặt rồi. Bộ Amani này thật là hợp với cậu.”

Giống như một quý bà châu Âu, có vẻ rất nho nhã, nhưng không tránh khỏi hơi giả tạo.

Tôi cười: “Cảm ơn đã khen. Bộ quần áo này của cô cũng rất cao quý.”

Tôi vốn muốn gọi cô ấy là chị Mộng Doanh, nhưng người ta vừa mở miệng đã là “Liễu tiên sinh”, nên tiếng “chị Mộng Doanh” này bị tắc trong cổ họng, nếu gọi là Hà tiểu thư, thì lại sợ mặt Hà Mộng Khiết khó chịu, nên chỉ đành hàm hồ chọn một từ.

“Hải sư trưởng, chỉ là chuyện nhỏ thôi, mà ông lại làm to tát thế này, thật là ngại quá.”

Sau khi ngồi xuống, tôi khách khí nói.

Hải Hướng Quân cười ha ha nói: “Tiểu Tuấn à, cậu cũng đừng khách khí gì với tôi nữa, tôi sợ nhất là làm mấy chuyện giả tạo đó. Việc của cậu, Kinh Vĩ đã nói với tôi rồi, anh ấy là binh mà tôi xem trọng nhất, cậu giúp anh ấy, cũng chính là giúp Lão Hải tôi. Về sau cứ gọi tôi là chú Hải là được rồi!”

Người này quả nhiên hào khí như mây.

Tôi cũng cười ha ha, nói: “Chú Hải!”

“Được được được, nói được câu chú Hải này, tối nay nhất định phải say mới được!”

Xảo Nhi giật mình, nhìn Hải Hướng Quân lại nhìn sang tôi, thầm lo lắng. Có lẽ cô ấy nhìn Hải Hướng Quân thế này, tửu lượng nhất định rất tốt, chỉ sợ tôi không uống lại được với ông ấy.

“Tiểu cô nương, cháu là em gái của Kinh Vĩ phải không? Nghe Kinh Vĩ nói, anh ấy có hai cô em gái rất xinh đẹp, cháu là cô chị hay là cô em?”

Hải Hướng Quân hỏi Xảo Nhi.

Xảo Nhi hơi xấu hổ đáp: “Chú Hải, cháu là em, tên cháu là Lương Xảo.”

Tôi cười nói: “Chú Hải, chú đừng thấy cô ấy nhỏ tuổi, ông chủ thật sự của khách sạn Thu Thủy là cô ấy đó!”

Hải Hướng Quân giật mình, nói: “Khách sạn lớn Thu Thủy?”

“Đúng thế, chú Hải cũng biết khách sạn Thu Thủy sao?”

“Sao lại không biết chứ? Lần trước quân khu mở hội nghị ở thành phố Giang Khẩu, đã sắp xếp cho chúng ta ở chỗ khách sạn Thu Thủy. Hì hì, điều kiện ở đó tốt hơn rất nhiều so với phòng tiếp đãi của khu cảnh bị........Sao cơ, khách sạn đó là do Lương Xảo mở sao?”

Hải Hướng Quân hơi không tin tưởng nhìn sang Xảo Nhi.

Tôi bèn nhìn sang Xảo Nhi.

Hợp đồng giữ 70% cổ phần đó đúng là do cô ấy ký. Nhưng cũng là do tôi bảo cô ấy ký thì cô ấy làm theo, chưa đi đến đó lần nào cả, cũng chưa từng coi cả một nhà hàng đẹp tuyệt vời ấy là sản nghiệp của mình.

Giờ đây tôi lại nói như vậy trước mặt mọi người, làm cho cô ấy rất ngỡ ngàng.

“Ừm, đúng vậy, khách sạn đó là do cháu mở....Nhưng, đều là do người ta quản cả, cháu cũng rất ít khi đi đến đó...”

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu nha đầu đã nhớ lại việc này rồi, nếu không thì chết cả lũ!

Thấy Xảo Nhi không giả tạo, Hải Hướng Quân cười ha ha, nói với Lương Kinh Vĩ: “Được lắm, Kinh Vĩ, tiểu tử nhà cậu thật là giỏi đấy, trong nhà lại có một nhà tư bản lớn đến thế này?”

“Sư trưởng à, chú đừng có khen cháu vội, việc này cháu cũng mới biết hôm nay thôi.”

Lương Kinh Vĩ cười nói, vừa nói vừa liếc sang chỗ tôi, biết rằng trong việc này có 7, 8 phần có đuôi của tôi. Em gái mình thế nào, chẳng lẽ anh ấy lại không biết rõ hay sao?

Tôi cười nói: “Anh Kinh Vĩ à, anh cũng đừng dùng con mắt cũ nhìn sự vật mới. Thành phố Bảo Châu của bây giờ, đã không phải là khu Bảo Châu nghèo nàn lạc hậu lúc đầu nữa rồi. Còn Lương Xảo của bây giờ, đã không còn là một tiểu nha đầu thích sụt sịt lúc đầu nữa rồi...”

Hà Mộng Doanh cười nhẹ nhàng nói: “Thế giới đang tiến bộ, quan niệm của con người cũng dần tiến bộ mà.”

Tôi bèn quay sang cô ấy mỉm cười gật đầu.

“Hay hay hay lắm, Tiểu Tuấn à, hèn chi cháu giỏi đến vậy, một câu nói đã giải quyết được vấn đề của chú Hải. Hóa ra cốt lõi vấn đề là ở đây, có một bạn gái là bà chủ lớn lại giỏi giang thế này, ha ha........”

Xảo Nhi ngay lập tức đỏ mặt, đang ngúng nguẩy muốn phủ nhận, tôi thầm kéo tay cô ấy ở dưới bàn, gõ hai nhát vào mu bàn tay cô ấy. Lúc này Xảo Nhi mới nuốt câu ấy vào bụng.

Đây vốn là ý của tôi muốn đem tài sản móc ngoặt vào danh nghĩa của cô ấy, lúc này mà lắc đầu, chẳng phải tất cả đều hủy hoại sạch rồi sao?”

Đang nói chuyện, thức ăn đã được bê lên.

Hầu hết đều là món ăn phương nam, nhưng vượt ngoài suy nghĩ của mọi người, còn có cả món thịt lợn hầm phở!

“Ha ha, đây là món ăn nổi tiếng nhất của quê chúng ta, khi chú còn nhỏ, phải đến tết mới ăn được đấy, đến, mọi người cùng nếm thử xem sao...”

Hải Hướng Quân vui vẻ mời mọi người.

Vị Hải sư trưởng này dúng là một hán tử đông bắc, thảo nào lại rộng rãi đến vậy.

Hà Mộng Khiết bĩu bĩu môi, cười nói: “Chú Hải, lần nào đến đây ăn cơm với chú, chú đều chọn món này, làm cho cháu vừa ngửi thấy mùi thịt hầm là đầu óc quay mòng mòng rồi!”

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều cười rộ lên.

Chỉ có Hà Mộng Doanh là nhoẻn miệng cười nhỏ nhẹ, cố gắng giữ “khí chất cao quý” của cô ấy.

Thịt lợn thì thôi, bổn thiếu gia vốn không quen ăn đồ mỡ màng. Đến khi nhìn thấy chai rượu 62 độ, tôi mới ngã ngửa ra. Đây có phải là rượu đâu chứ? Rõ ràng là cồn mà.

Vội vàng, tôi không thèm để ý đến thể diện của Hải Hướng Quân, bèn kháng nghị nói: “Chú Hải, cháu không uống được loại rượu này. Cháu chỉ quen uống.....rượu vang đỏthôi!”

Vốn muốn nói là Mao Đài, nhưng gấp quá sinh khôn, lời vừa đến miệng ngay lập tức thay đổi. Tên này, nếu như nói đến Mao Đài, thì nhất định không thể cứu được tôi. Rượu 53 độ và 62 độ, có gì khác biệt đâu?

Còn về hồng tửu, mặc dù tôi không thích uống, nhưng nhất định Hải Hướng Quân càng uống không quen.

Nhưng đó là việc của ông ta rồi, không uống quen thì không làm cách nào chuốc rượu tôi được nữa!

Hải Hướng quân chưa mở miệng, Hà Mộng Doanh đã cười nói: “Rượu vang đỏngon mà, Chateaulafite hay là loại gì khác?”

Ừm ừm, không cẩn thận lại tìm được một đồng chí, hình như muốn trở thành “quý tộc” thì nhất định phải gọi hồng tửu.

Hải Hướng Quân vừa nghe đến hồng tửu, trong lòng không mấy vui vẻ, chau mày nói: “Hồng tửu? Đó là đồ uống của phụ nữ thôi. Thế này đi, ba đàn ông chúng ta uống rượu này, còn để ba nha đầu các cháu uống rượu vang đỏ...”

Xảo Nhi đã nhìn thấy độ rượu, trong lòng lo lắng, biết rằng dù thế nào tôi cũng không thể chống đỡ được, bèn dịu dàng nói: “Chú Hải, chú xem này, giờ Tiểu Tuấn vẫn còn là học sinh, uống rượu mạnh thế có lẽ khong tốt lắm...”

Người con gái đẹp phát ngôn đúng là có sức mạnh nghìn cân, chứ đừng nói là người con gái đẹp đẽ mĩ miều lại dịu dàng như Xảo Nhi nữa, dù là người đàn ông như Hải Hướng Quân, cũng cảm thấy không thể kiên trì chính kiến của mình được nữa.

“Vậy....Rượu vang thì rượu vang, chú nói trước, thứ đó chú uống không quen, các cháu uống rượu vang, còn chú vẫn uống cái này thôi!”

Lương Kinh Vĩ cười nói: “Sư trưởng, cháu uống cùng chú!”

Hải Hướng Quân vui vẻ: “Được được, đây mới là quân của ta chứ!”

Hà hà, may mà tôi không phải quân của ông ấy, nếu không nhất định bị ông ấy trách phạt.

Hà Mộng Doanh đã chọn Chateaulafite năm 82, không ngờ khách sạn Hải Giang lại không có, chỉ đành chọn rượu năm 83, ai ngờ cũng không có nốt, chỉ có năm 86. Hà Mộng Doanh rất không vui, lẩm bẩm: “Khách sạn của bộ đội là thế này đây...”

Biết là khách sạn Hải Giang này là thuộc về sản nghiệp của bộ đội, nhưng không biết rằng của quân hay là của sư.

Mặc dù đã được như ước nguyện, gọi được rượu vang đó, như vừa uống mới biết rằng vẫn coi thường tửu lượng của Hải Hướng Quân, nếu chỉ nói về uống rượu, thì ông ấy đã không được xem là một con người nữa rồi, mà phải gọi là một thùng rượu. Vừa vào đã nói rõ, ông uống một ly rượu xái, chúng tôi uống một ly rượu vang đỏ. Nghĩ bụng yêu cầu này rất hợp lý, nên tôi bèn đồng ý.

Chỉ có Xảo Nhi vẫn lắc đầu lia lịa: “Chú Hải, cháu không uống rượu!”

Hải Hướng Quân cười nói: “Cháu không uống cũng không sao, bảo bạn trai cháu uống thay cháu!”

Lương Kinh Vĩ bèn nhìn về đằng này.

Mặt Xảo Nhi hơi đỏ, cắn cắn môi rồi nói: “Chú Hải...”

Tôi lại kéo tay cô ấy dưới gầm bàn.

Tiếng “chú Hải” kiều diễm vừa rời miệng, Hải Hướng Quân chỉ đành đầu hàng: “Được rồi được rồi, cháu không uống, Tiểu Tuấn cũng không uống thay cho cháu, thế này là được rồi chứ?”

Xảo Nhi lúc này mới hài lòng cười: “Cảm ơn chú Hải.”

Theo quy định của Hải Hướng Quân đặt ra, đầu tiên phải cạn ba chén, sau đó mới ăn đồ ăn.

Lần này nỗi đau khổ của tôi lớn rồi, vị của rượu vang đỏ đúng là không phải vị tôi thích, sau khi uống ba chén, đã thấy đầu óc chếnh choáng.

Hà Mộng Doanh cũng thầm lắc đầu, nói: “Chú Hải, uống rượu vang phải nhấm nháp, chứ còn cứ ngửa cổ uống ừng ực thế này, thành nã rượu mất rồi...”

Hải Hướng Quân đã nhượng bộ mấy lần liền, lần này làm sao nhượng bộ được tiếp, cười hì hì nói: “Đại nha đầu, nhấm nháp cũng được, chuốc rượu cũng được, tóm lại là chú cứ uống một li rượu trắng, thì cháu phải uống một ly rượu đỏ...”

Xem ra Hà Mộng Doanh hơi sợ Hải Hướng Quân, đành ngậm ngùi đồng ý.

Thấy Hải Hướng Quân và Lương Kinh Vĩ uống rượu như nước lã, tôi và hai chị em Hà gia mặt đối mặt, đều cảm thấy rất đau khổ. Đến sau này, men rượu bắt đầu dồn lên, tôi mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, giống như có mấy đôi giày nặng nghìn cân đang đạp thình thịch vào ngực tôi vậy, vô cùng khó chịu.

Chết rồi, còn nhớ trước khi tôi xuyên thời gian, nốc mấy chai bia, liền thành thế này! Chẳng lẽ lần này lại xảy ra lần nữa sao? Nói không chừng cái thứ xuyên thời gian này, cũng trở thành thói quen, cứ uống say là lại xuyên, thế thì đúng là không thể sống được nữa!

Hải Hướng Quân không thèm để ý đến tôi, lại nhấc cốc rượu, mặt đỏ bừng nói: “Nào, Tiểu Tuấn, cạn ly!”

May mà lúc này có Hà Mộng Doanh đứng ra thay tôi uống rượu.

“Chú Hải, Tiểu Tuấn không uống được nữa rồi! Ly đó của cậu ấy, cháu uống thay!”

Hải Hướng Quân đánh mắt sang Hà Mộng Doanh, nhe răng cười: “Hà hà, xem ra tiểu tử đẹp trai, đẹp trai đúng là có ích!”

Hà Mộng Doanh cũng là người “dày sương dạn gió”, nên chẳng nề hà gì câu châm chọc của Hải Hướng Quân, cười nói: “Chú Hải đừng nói câu say rượu nữa, em Xảo Nhi sẽ có ý kiến đấy!”

Vừa nói, vừa ngẩng cổ, một hơi uống hết hai chén rượu vang đỏ...