Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 251: Sống cô độc

“Căn phòng lớn thế này, tôi..tôi mỗi ngày dọn dẹp đến phát ốm thôi”

Lương Xảo sau khi xem căn phòng mới vừa cảm thấy vui lại vừa có chút lo lắng hai luồng cảm xúc cứ hỗn loạn.

Hắc Tử cười: “Đâu cần cô phải dọn vệ sinh chứ? Cả 4 căn phòng này đã có bên nghiệp vụ đảm nhiệm rồi, nhân viên đã sắp xếp xong cả, người phụ trách chính là người bạn cấp ba Thạch Tú Lệ, gọi là Phạm Thanh Linh, là người rất đáng tin cậy. cô ấy sẽ sắp xếp người dọn dẹp phòng mỗi ngày.”

Vì cần phân việc rõ ràng, Hắc Tử trong phút chốc nói nhiều lời.

Tôi không nín được liền giơ ngón tay về phía anh ta.

Những thứ này, tôi chưa từng nghe anh ta nói tới, đều là tự mình sắp xếp ổn thỏa.

Khách sạn thu thủy sau hơn một năm đi vào hoạt động đã không ngừng phát triển cả quy mô lẫn nghiệp vụ. về quy mô thì đã trở thành khách sạn nổi tiếng của Giang Khẩu, cứ ba bến bus thì có một tram của khách sạn này, còn về nghiệp vụ thì đã lọt vào danh sách ba khách sạn tốt nhất có vốn đầu tư ngoại thương. Nhiều khi muốn có phòng khách hàng còn phải đặt trước.

Thời gian này Hắc Tử đương nhiên có công lao số một.

Có lẽ sau khi tiểu Thanh chuyển đến Hồng Kông, khách sạn Thu Thủy hoàn toàn giao cho Hắc Tử sẽ không có vấn đề gì. Chị tiểu Thanh chủ yếu là làm chỉ quản tài vụ của khách sạn, những công việc khác đều là do Hắc Tử đảm nhiệm.

Nghe Hắc Tử nói. Xảo Nhi hơi đỏ mặt nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.

Tuy câu nói rất nhỏ nhưng tôi và Hắc Tử đã nhiều năm luyện tập võ nghệ cho nên tai mắt rất tinh nhanh. Dù sao vẫn nghe rõ câu: “Thế tôi không thành vợ địa chủ rồi?”

“Xảo Nhi, việc dọn dẹp thì có thể do người khác làm nhưng cơm thì phải do chính tay chị làm. Tôi không quen ăn thức ăn do người khác làm..”

Tôi cười nói.

Câu nói này hơi có phần nịnh bợ, trên thực tế tôi cũng chỉ ăn cơm với cô có một lần tại cửa hàng bánh mì Xảo Xảo. Nhưng đây là câu nói mà phụ nữ thích nghe, Xảo Nhi cười tươi, gật đầu, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Thế tối hôm nay em ăn tạm vậy, bây giờ không chuẩn bị kịp gia vị.”

Hắc Tử cười.

“Cái này là đương nhiên, đâu để cho Xảo Nhi vừa đến đã chịu khổ rồi”

Xảo Nhi vội nói: “Tôi không thấy khổ, nếu như em không ăn quen thức ăn ở bên ngoài thì chị sẽ ra bên ngoài mua đồ về làm, cũng không có việc gì cả..”

Tôi cảm thấy rất cảm động, cô gái ngốc này, trong lòng chỉ có tôi thôi ư.

Khi đó cũng cảm thấy có chút e dè với Hắc Tử và Đại Hải, liền giật giật tay cô ấy, Xảo Nhi lập tức đỏ mặt, không nói thêm câu nào nữa.

Có lẽ cô ấy vừa bước vào căn phòng lớn này, thì đã hiểu những thay đổi trong thời gian sắp tới. Hắc Tử và Kiến Trung đều là người không nhạy cảm về vấn đề này cho nên khi đó chẳng nhìn thấy cái gì cả. Sau khi chuyển xong hành lý, mọi người liền cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

“Gọi người bạn học đi, mọi người làm quen một chút…ừm, gọi là Phạm Thanh Linh nhỉ, cái tên rất nhã nhặn”

Hắc Tử giơ ngón tay cái, đồng ý với lời khen ngợi của tôi, dù sao mới nghe tên người ta một lần mà đẫ nhớ rồi.

Phạm Thanh Linh năm nay 24-25 tuổi, người đẹp như tên, tuy không có những nét đẹp như Thạch Tú Lệ, cũng có những nét thanh tú, cô ấy có lẽ là một cô gái thông minh có năng lực. Nhìn dáng đi và hình dáng của cô ấy có lẽ cũng từng kết hôn.

Quả nhiên Hắc Tử nói, chồng cô ấy cũng ở huyện Thanh An, bây giờ hiện đang làm đầu bếp tại khách sạn Thu Thủy.

Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “Vợ đến thành phố Giang Khẩu? nhà hàng Thu Thủy của huyện Hướng Dương, đại cương đã đón qua đây chưa?”

Sau khi Hắc Tử đến thành phố Giang Khẩu, cửa hàng ăn tại huyện Hướng Dương là thuộc sự quản lý của Thạch Tú Lệ, nghĩ tới việc hai vợ chồng họ mới kết hôn có hai năm mà thời gian dài phải cách xa nhau thế này, tôi liền nhắc Hắc Tử, bảo Đại Cương sắp xếp công việc tại Bảo Châu, để cho Thạch Tú Lệ và Hắc Tử đoàn tụ.

Bên cạnh khách sạn Thu Thủy thành phố Giang Khẩu, theo kế hoạch đã định, chúng tôi đã mở một nhà cao cấp để cho cô ấy quản lý là rất hợp lý.

Hắc Tử cười: “Đã qua rồi, cậu đã căn dặn như vậy, mà sao có thể không làm theo được cơ chứ?”

Tôi mỉm cười.

Hăc tử thật sự vừa coi tôi là bạn lại vừa là ông chủ, câu nói này nghe không chút cảm thấy khó chịu gì cả. tôi tuy hiện nay giao nhiệm vụ cho chị tiểu Thanh trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế sau này thÌ cần giao hoàn toàn cho mấy người Hắc Tử quản lý. Chị tiểu Thanh chỉ phụ trách chức tổng mà thôi. Hiên nay, không những Hắc Tử mà ngay cả Đại Hải và Đại Cương đều là những nhân tài, ngay cả Thạch Tú Lệ cũng là một trợ thủ không tồi.

“Tiểu Phạm, giới thiệu cho cô, đây là Lương Xảo, chính là đại bà chủ mà tôi đã nói đó…”

Hăc Tử biết tôi không muốn mình ra mặt cho nên giới thiệu Lương Xảo trước.

Tất cả mọi người trong lĩnh vực bất động sản này cũng có cái tên của Lương Xảo. giói thiệu như vậy cũng không sai.

“Bà chủ Lương xin chào…”

Phạm Thanh Linh hơi ngạc nhiên, rồi mới đưa tay ra, có lẽ cô ấy không ngờ “Đại bà chủ” mà Hắc Tử nói tới không ngờ lại là người trẻ trung xinh đẹp và là đại mỹ nữ như thế này, hơn nữa vẫn còn rất trể trung, cũng không biết đã tròn 20 tuổi hay chưa.

May mà tại cửa hàng bánh mì Xảo Xảo tại thành phố bảo châu Xảo Nhi đã quen với cách gọi “Bà chủ” rồi cho nên cách xưng hô của chị ta “Bà chủ Lương” cũng không làm cho chị ngạc nhiên.

“Chị phạm, xin chào..”

Xảo Nhi hiện nay không còn ngai ngần đỏ mặt mỗi lần có người gọi như vậy, mà rất tự tin bắt tay cùng chị ta.

“Đây là thiếu gia Tuấn”

Hắc Tử giới thiệu đơn giản khác thường, không dùng bất cứ từ khách khí nào mà chỉ cần một câu “Thiếu gia Tuấn”

“Thiếu gia Tuấn, xin chào”

Phạm Thanh Linh vừa cười vừa bắt tay với tôi.

Tôi cười lại không nói gì thêm.

Nhưng từ trong ánh mắt, Phạm Thanh Linh đã đoán ra vị trí số một của tôi tại đây rồi. Con mắt nhìn người của Hắc Tử thật không tồi, người này rất đáng dùng, sau này rất có khả năng trở thành trợ thủ cho Xảo Nhi. Sau bữa cơm, Xảo Nhi và Phạm Thanh Linh đã tỏ ra khá thân thiết. Lần đầu gặp mặt “Đại bà chủ” hơn nữa lại là có vẻ đẹp hơn người như thế này, Phạm Thanh Linh cũng khó tránh có chút e dè, nhưng thấy Xảo Nhi cười nói vui vẻ, thân thiện, rất dễ gần, thì chị ta cũng dần dần mở lòng và nói chuyện với Xảo Nhi thoải mái hơn. Phạm Thanh Linh cũng là người nhanh nhẹn, khi nghe Hắc Tử giới thiệu Tô Kiến Trung cũng là người huyện Thanh An, liền chủ động bắt chuyện với anh ta, không ngờ người này là tên đầu gỗ, nói tới, hỏi tới cái gì cũng khôn biết, nhiều nhất cũng chỉ “ Ừm” một tiếng, nhiều hơn một chữ cũng không nói. Làm cho tiếng Thanh An mà Phạm Thanh Linh nói ra cũng chỉ giống như người ta nghe không hiểu vậy.

Tôi và Hắc Tử đều cười thầm. sau bữa cơm Hắc Tử liền chào tôi ra về trước, cần về thành Giang Khẩu ngay trong đêm nay. Thành phố Nam Phương cách Giang Khẩuhơn 200 cây, khi đó cũng chưa đường cao tốc, lái xe cũng phải mất mấy tiếng.

Tôi khuyên: “Bây giờ đã muộn rồi, ở lại đi, mai đi sớm dù sao cũng có phòng”

Hắc Tử cười, không nói. Bổn nha nội hiểu ý của anh ta, khuôn mặt vẫn đỏ, không dám cố giữ nữa liền nói: “Thế, để xe của anh lại, lấy xe của tôi mà đi”

Xe của tôi là nhãn hiệu của Bảo Châu, khá hiếm thấy ở tại thành phố Nam Phương, còn xe của Hắc Tử lại là nhãn hiệu của giang khẩu, tại đây thì nhiều vô kể, cho đó muốn đổi xe. Hắc Tử cười, nói nhỏ: “Tiểu Thanh hỏi, thì tôi trả lời thế nào?”

Tôi nghĩ trong chốc lát, việc này có thể giấu môt giờ chứ không thể giấu cả đời được, dù sao họ cũng biết sự tồn tại của đối phương.

“ Cậu cứ yên tâm đi, hai ngày sau tôi sẽ về”

Hắc Tử nói.

Tôi có chút kinh ngạc, nói : “Hai ngày sau?”

Hắc Tử cười nói: “Cậu quên rồi, hai này sau là sinh nhật cậu”

Tôi đật tay vào trán cười.

Đúng rồi, hai ngày nữa tôi sẽ tròn 17 tuổi, thật nhanh chưa gì đã qua 10 năm rồi.

Việc này đúng thật là, ngay cả tôi cũng quên sinh nhật của mình, mà người nhắc nhở mình lại là Hắc Tử nữa. Không ngờ con người Hắc Tử này, lại tận tâm đến như vậy. Nếu như là kiếp trước thì việc này tôi cũng không hay nhớ tới nữa, không phải mẹ nhắc nhở thì sẽ là Hạ Linh nhắc.

Còn cuộc đời này, sự việc thay đổi quá nhiều. Sau khi Hắc Tử đi, chúng tôi trở về lầu Phúc Thụy. ha ha, bốn lầu của tòa nhà này đã được đặt tên, từ trái sang phải lần lượt là Phúc Dương, Phúc Thụy, Phúc thắng, Phúc Toàn. Khi đó quên mất không hỏi Hắc Tử, cái tên “Phúc , Lộc, Thọ, Hỉ” rốt cuộc là ai đặt cho, sau này học sinh của đại học thanh hoa đến thuê phòng nhất định sẽ không thể không lén cười.

“Tổng Lương, phòng của mọi người, mỗi ngày mấy giờ cho người tới dọn dẹp thì hợp lý?”

Phạm Thanh Linh rất hiểu nguyên tắc, tiễn chúng tôi tới tận trước cửa phòng tại lầu 4, mới dừng bước, kính cẩn hỏi.

Xảo Nhi hơi đỏ mặt, nhìn tôi, có ý tùy tôi.

Tôi cười nói:”Việc trong nhà, tôi nên không hỏi, tùy vào chị”

câu nói này nói ra, ngạc nhiên chính là người ta.

Xảo Nhi lại vừa vui vừa ngại ngùng. Trên thực tế, khi ở thành phố Bảo Châu cũng như thế này, việc của cửa hàng bánh mì tôi chỉ là vẽ đường còn lại là do cô ấy đảm nhiệm, tất cả đều rất hợp tình hợp lý. Như vậy có thể thấy cho dù trình độ học vấn của Xảo Nhi không cao, nhưng rất lanh lợi. Chẳng qua là mới đến thành phố Nam Phương, người lạ còn chưa quen, trong lòng có chút không yên tâm.

Phạm Thanh Linh lại chớp mắt, người phụ nữ này có thói quen cứ có chuyện gì không ngờ tới là lại chớp mắt. Có lẽ cô ta cảm thấy, tôi còn trẻ lại chưa kết hôn với Xảo Nhi. Cái này cũng không sao cả, tòa nhà mới xây này không phải là xây lên cho những sinh viên “Sống chung” như thế này thuê hay sao?

Sự vật biến đổi, cũng không thể mãi dùng ánh mắt của quá khứ để đánh giá sự việc hiện tại, dù sao chị Phạm cũng không phải là người cổ hủ.

“Thế, hai ngày sau tôi sẽ nói lại cho chị. Phòng mới, không nhanh bẩn thế đâu”

Xảo Nhi tạm thời vẫn chưa đưa ra quyết định.

“Ừm, thế cũng được, vậy hai vị nghỉ sớm đi, tôi không làm phiền nữa. tôi nghỉ tại phòng của đầu bếp Tô, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi là được”

Phạm Thanh Linh lễ phép nói.

Căn phòng lớn như vậy mà chỉ có hai chúng tôi, Xảo Nhi có chút xấu hổ, nhìn tôi, tiến vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Tôi mỉm cười, cũng không truy hỏi thêm, từ từ mở cửa sổ của phòng khách ra, đi ra ngoài ban công.

Ban công này cũng rất lớn, phải tới 100 mét vuông, xung quanh bày trí hoa cỏ. Hắc Tử biết tôi có thói quen luyện tập vào sáng sớm, chỗ này chính là chuẩn bị cho tôi, còn nói là nhỏ hẹp gì chứ, trên gác còn có cả một “Vườn hoa trên không”, cũng trồng đầy hoa, ở giữa để trống khoảng 200 mét vuông, đủ để tôi tập quyền. Tất cả số hoa này, sắp xếp hệ thống tự động tươi tiêu, có lẽ hao tâm không ít.

Chu đáo như thế này, Hắc Tử cũng tôn tâm tổn sức không ít.

Tôi hít thật sâu, nhìn ra xa, trong vườn hoa lớn đã thắp sáng anh đèn, đẹp vô cùng. Bắt đầu từ ngay mai, tôi sẽ trải qua những năm tháng tốt đẹp tại ngôi trường này. Kiếp trước tôi đã từng làm thêm tại thành phố nam phương, cũng đã giống như bây giờ, vô cùng ngưỡng mộ ngôi trường đại học thanh hoa.

Những hiện tại, đối diện với ngôi trường đào tạo đại học lớn nhất phương nam, bổn nha nội vẫn chuồn học như cũ.

Tình hình như nhau, tình cảm thì đã khác nhau về thế hệ.

“Tiểu Tuấn…”

Xảo Nhi đứng bên cạnh gọi. tôi chuyển người lại.

“Quần áo của anh đã chuẩn bị xong rồi, đi tắm trước đi..”

Xảo Nhi đỏ mặt.

Không ngờ cô ấy bận rộn là để chuẩn bị quần áo cho tôi. Nhiều năm về trước, Xảo Nhi đều là toàn tâm chăm sóc tôi,nhưng chuẩn bị cả đồ trong thì đây lại là lần đầu.

Tôi cười, cho như đó là điều đương nhiên, không chút suy nghĩ nào. Phòng vệ sinh của phòng ngủ cũng rất rộng rãi, Hắc Tử hoàn toàn dựa theo sự hào hoa của khách sạn Thu Thủy mà thiết kế phòng cho tôi, rộng rãi thoải mái, đừng nói 1 mình tôi mà cả 4 người cùng ở cũng không thấy chật.

Nhưng từ nhiều năm trước, tôi đã quen tắm vòi sen, bồn tắm này có chút thừa thãi,có lẽ sau này có thể thường dùng.

Sau khi tắm xong, lại không thấy Xảo Nhi đâu. Tìm kỹ thì mới thấy có ánh đèn hắt ra từ cửa một phòng ngủ khác đang đóng, chắc là đang nằm tắm giặt gội đầu.

Năm 10 tuổi, Xảo Nhi đã cùng nằm chung giường chung gối với tôi rồi. Nhưng khi đó, tâm hồn của cô ấy còn trong sáng.Bây giờ, đứa trẻ đó đã lớn thành một đại hán chuẩn, cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng, cô nương nhà người ta có chút xấu hổ.

Tôi cười lắc đầu, mở tivi, ngồi ở ghế sofa tại phòng khách, lấy một quả táo từ trên đĩa gặm ăn, thật thoải mái.

Sau khi xem tivi khoảng 1 tiếng, xảo nhu vẫn chưa ra. Tôi thấy có chút kì lạ, bình nước nóng chạy bằng điện chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện gì?

Tuy trong lòng biết Hắc Tử nhất định đã chọn loại đồ dùng tốt nhất, nhưng vẫn hơi lo lắng, tôi vội vàng đứng dậy, đến trước cửa phòng ngủ, gọi “Xảo Nhi”, đang chuẩn bị mở cửa ra, thì cánh cửa đã tự động mở ra.

Tóc Xảo Nhi vẫn còn ướt, rõ ràng là vừa tắm, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu, rất là bẽn lẽn.

Cái ngạc nhiên là, cô ấy ăn mặc rất chỉnh tề, áo phông trắng, quần bò, thắt thêm chiếc thắt lưng da nữa, ăn mặc như vậy có phải muốn cùng tôi đi dạo?

Tôi đờ ra một lúc, Xảo Nhi càng thấy ngại, nhỏ nhẹ hỏi : “Tối nay…tối nay…anh ngủ ở đâu?”

Á, nha đầu này…làm như vậy là không tốt với tôi đâu? Chẳng nhẽ bổn nha nội lại giống Liễu cái gì cũng tính toán có cái lại đi theo?

Khi đó cung không nói gì. Tiến lên một bước, ôm chặt cô ấy vào lòng, cúi đầu tìm đôi môi mềm của Xảo Nhi.

Xảo Nhi toàn thân run lên, giống như chiếc lá trước gió, từ từ ngẩng đầu, hôn lại tôi…

Tôi giữ chặt lấy vai của cô ấy, còn tay kia không để yên, cởi chiếc cúc của áo phông. Xảo Nhi đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói nhỏ vào tai tôi : “Tiểu …Tiểu tuấn, tối nay…tối nay không được..đợi…đợi…hai ngày nữa được không…”