Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 193: Thái độ của Chương Kiệt có vấn đề

"Bác sĩ, làm sao rồi?"

Tôi nắm chặt lấy tay mẹ đang đứng ở bên cạnh.

"Phẫu thuật đã kết thúc rồi, vết thương đã làm tổn hại đến động mạnh phổi, vẫn may là cách vị trí của tim một chút, đưa đến viện kịp thời, có điều bây giờ vẫn đang hôn mê, có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không phải đợi sau 24 giờ nữa..."

Tôi cũng ổn định lại được tinh thần.

Nói như vậy thì có hi vọng lớn rồi!

"Bác sĩ, chúng tôi có thể làm gì?"

"Không cần phải làm gì cả, bệnh viện chúng tôi sẽ có hộ sự chăm sóc bệnh nhân trong 24 giờ."

Bác sĩ già nhìn cũng có vẻ rất mệt mỏi rồi, cho dù hai vị bí thư thị uỷ cũng đang đó nhưng cũng không muốn nói nhiều, xua xua tay bước đi. Với những người bác sĩ như vậy tôi lại có thêm rất nhiều niềm tin.

Không lau sau, chị Tiểu Thanh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, thần thái điềm tĩnh, như thể chưa chịu đau khổ gì vậy, chỉ có điều sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ, tôi đang định đưa tay ra xem hơi thở của chị ấy, thì bị ánh mắt nghiêm khắc của y tá ngăn lại.

"Mẹ, tối nay con ở lại bệnh viện."

Mẹ trợn mắt lên, liên tục lắc đầu: "Không được, không được. Nhất quyết không được!"

"Con không yên tâm!"

Mẹ nói: "Đứa trẻ ngốc này, đều có bác sĩ lo rồi. Con ở lại thì có tác dụng gì chứ? Nghe lời đi. Về nhà nghỉ ngơi trước, ngay mai đến thăm Tiểu Thanh. Yên tâm đi, phẫu thuật thành công rồi, không sao đâu, nhé..."

Tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Cháu là Liễu Tuấn phải không? Cháu hãy nói một chút tình hình có được không?"

Tên bí thư Trương ngu xuẩn bước lên phía trước hỏi.

Tôi trừng mắt lên nhìn hắn, ngẩng đầu lên.

Chương Kiệt bị ánh mắt của tôi làm nghẹn họng.

Hắn hôm nay lững thững đến đây, cũng không đáng được bổn thiếu gia nể mặt. Bà nó chứ, chú hắn làm sở trưởng thì sao chứ? Mẹ nó có thể bỏ quên nhiệm vụ được ư?

"Tiểu Tuấn, phối hợp tốt với đồng chí của cục công an đi, làm rõ cái án này để sớm bắt được phần tử phạm tội về quy án!"

Nghiêm Ngọc Thành lúc này đã mở lời.

"Được rồi, bác Nghiêm."

Đối với Nghiêm Ngọc Thành tôi không dám không nể mặt.

"Xin chào, đồng chí Liễu Tuấn, tôi là Dương Song Thanh, đội trưởng đội điều tra án của cục công an thành phố Bảo Châu, mời cậu về cục với chúng tôi để ghi một chút ghi chép."

"Ở đây hỏi luôn đi, tôi hôm nay muốn trông ở bệnh viện, không đi đâu cả."

Bổn thiếu gia đã cứng đầu lên thì Nghiêm Ngọc Thành cũng chưa chắc đã là đối thủ của tôi.

Dương Song Thanh có chút khó sử nhìn Chương Kiệt. Chương Kiệt mặt đen sì, hơi suy nghĩ rồi gật đầu.

Trong lòng tôi có chút lay động.

Lão già này, Nghiêm Ngọc Thành và cha tôi đều ở đây, hắn lại làm ra bộ dạng đấy, e rằng không đơn thuần là khoe khoang đơn giản như vậy. Hệ thống công an chỉ là nghiệp vụ tiếp nhận chỉ đạo đưa xuống, nhân sự và tài chính đều ở trong tay người đứng đầu của chính quyền địa phương, cho dù chú của hắn là sở trưởng của tỉnh thì hắn cũng không thể động chạm mà khoa trương như vậy với hai vị uỷ viên địa uỷ như vậy!

Người trong quan trường mà kiêu ngạo như vậy thì không thể sống nổi.

Trong việc này chắc có huyền cơ.

"Vậy được, Liễu Tuấn, chúng ta ghi lại sự việc ở trong phòng làm việc của bệnh viện nhé."

Tôi gật gật đầu.

Phòng làm việc của bệnh viện không lớn lắm, không thể chứa được nhiều người. Dương Song Thanh và một người điều tra nữa cùng ngồi, tôi ngồi đối diện, Nghiêm Ngọc Thành, cha và Chương Kiệt ngồi dựa vào tường nghe.

Tuy việc này không hợp quy tắc, nhưng Chương Kiệt tuy rất ngang ngược, cũng không dám công khai đuổi hai vị uỷ viên đi.

Những người khác, bao gồm mẹ và Giải Anh đều ở bên ngoài.

"Tên..."

Công việc theo lệ của Dương Song Thanh bắt đầu.

"Liễu Tuấn, nam, sinh năm 1969, 14 tuổi, học sinh lớp 8 trường cấp hai Nhất Trung Bảo Châu!"

Tôi không đợi để trả lời từng câu hỏi của anh ta, một hơi nói hết lí lịch tóm tắt của mình.

Dương Song Thanh lại bị nghẹn lời thêm lần nữa, có điều nhìn mặt cha tôi, một chút "ngang ngược" này vẫn có thể chịu được. Hơn nữa cũng quả thật là giúp anh ta bớt chút việc.

"Sự việc là như thế này..."

Tôi liền kể lại một lượt sự việc.

Mấy người trong phòng làm việc càng nghe càng thấy kinh ngạc, Dương Song Thanh không nhịn được liền cắt đứt lời nói của tôi, hỏi: "Cậu nói họ có 3 người? Ba người thanh niên trưởng thành, còn có hai chiếc dao?"

"Đúng vậy."

Dương Song Thanh và người cảnh sát ngồi bên cạnh quay sang nhìn nhau, lại nhìn về phía Chương Kiệt, lộ ra ánh mắt không tin. Ngay cả Nghiêm Ngọc Thành và cha bình thường vẫn biết tôi ngày nào cũng đi luyện võ với trưởng bối mà cũng không tin lắm.

Cũng khó trách, một bên là ba thanh niên tráng kiện với hai con dao, một bên là một đưa học sinh cấp hai vị thành niên và một cô gái yếu đuối, nghe tôi nói qua tình hình thì hai chúng tôi không những thoát được mà còn làm cho ba người đối phương đều ngã xuống, dường như đối phương bị thương không nhẹ

"Cậu chắc chắn là không có ai giúp đỡ?"

Tôi không khỏi tức giận, nghiêm giọng nói: "Nếu như có người giúp thì tôi còn bị thương sao? Chị Tiểu Thanh của tôi bây giờ còn sống chết cũng không biết sao? Đồng chí Dương, tôi không hiểu anh đang nghi ngờ điều gì, lẽ nào anh cho rằng tôi đang nói khoác sao?"

Dương Song Thanh vội nói: "Không phải, cậu Liễu Tuấn, cậu đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ muốn làm rõ tình hình mà thôi."

"Tính hình chính là giống như tôi đã nói với các anh, không có nửa câu giả dối."

"Nhưng, cậu nói một mình cậu đấu với ba người trưởng thành..."

"Không sai, là ba tên lưu manh đã trưởng thành!"

Tôi liếc mắt nhìn tên đội trưởng đội điều tra khốn kiếp, ánh mắt hoàn toàn không chút thiện cảm.

"Anh không tin tôi có thể đánh lại được ba tên đó đúng không? Đợi khi các anh bắt được ba tên đó thì cứ hỏi chúng không phải là rõ sao?"

Cha đột nhiên chen lời vào: "Khi tôi đến trường tài vụ thì không thấy ba tên này, sợ là đã chạy mất rồi."

"Chạy không thoát được."

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói.

"Nếu theo như Tiểu Tuấn nói thì chúng bị thương không nhẹ, đặc biệt là còn có một tên bị đá trúng chỗ hiểm, nhất định phải đến bệnh viện chữa trị. Đội trưởng Dương, tôi kiến nghị đội điều tra các anh lập tức ra tay, rà soát toàn bộc ác bệnh viện của thành phố, phải bắt phần tử phạm tội về quy án.

"Từ khi xảy ra án đến nay đã bỏ lỡ không ít thời gian rồi!"

Cha lạnh lùng thêm vào một câu.

Trán của Dương Song Thanh đã bắt đầu chảy mồ hôi.

Việc này không phải là chuyện đùa, nếu như thật sự để chạy mất mấy tên lưu manh đấy thì chuyên viên Nghiêm và bí thư Nghiêm có lẽ tạm thời không làm gì được Chương Kiệt thì sẽ đổ lên đầu đại đội trưởng của đội điều tra hắn, chỉ cần một câu là đủ.

Dương Song Thanh đưa ánh mắt thăm dò về phía Chương Kiệt.

Chương Kiệt hừ một tiếng, nói: "Còn không mau hành động?"

Nhận được câu nói này, Dương Song Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, như muốn nhảy lên vậy, nói với người đồng sự bên cạnh: "Lập tức hành động, lập tức điều tra toàn bộ các bệnh viện trong thành phố, sở vệ sinh!"

Trên cơ bản thì tạm thời không có chuyện của tôi.

Chương Kiệt đứng dậy bắt tay chào tạm biệt với Nghiêm Ngọc Thành và cha.

"Chuyên viên Nghiêm, bí thư Liễu, hai vị lãnh đạo cứ yeent âm, chugns tôi nhất định sẽ bắt được ba tên lưu manh đó."

Cha không nói một tiếng nào.

Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: "Duy trì trật tự đoàn kết xã hội, bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của nhân dân quần chúng là trách nhiệm của cơ quan công an. Bí thư Chương, anh cần phải lưu ý, ba tên này công khai cướp của lại còn dùng dao làm bị thương người khác, đó là thuộc về phần tử phạm tội cực kì nguy hiểm, phải nhanh chóng bắt về quy án, không được để chúng làm hại quần chúng."

"Ừ."

Chương Kiệt gật đầu cáo từ.

"Tên này có vấn đề, không thể tin được!"

Tôi nhìn theo cái dáng lùn béo lắc lư lắc lư đi ra khỏi cổng bệnh viện, đột nhiên nói.

Nghiêm Ngọc Thành và cha quay sang nhìn nhau, đều hơi gật đầu. Nghiêm Ngọc Thành nắm lấy điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại đến sở trưởng sở công an kiêm bí thư uỷ ban chính pháp địa khu Map Ích Nông.

"Bí thư Mao à? Tôi là Nghiêm Ngọc Thành...ngại quá, muộn như thế này rồi mà lại gọi cho anh...chuyện là như thế này, có một cái án muốn báo với anh..."

Mao Ích Nông vừa nghe con trai của Liễu Tấn Tài, bí thư mới của thành phố Bảo Châu bị lưu manh đâm bị thương, cháu gái thậm chí bị thương nặng, sống chết chưa biết, thì lạnh cả người.

Theo như án thì tình hình án cực kì nghiêm trọng như vậy cũng không phải là hiếm thấy, thậm chí còn có nhiều án chưa được phá, nhưng người trong vụ án này lại có lai lịch không hề nhỏ. Việc này thật sự là rất nghiêm trọng, thử nghĩ xem, ngay cả sự an toàn của con trai bí thư thị uỷ cũng không thể bảo vệ, suýt chút nữa bị lưu manh giết, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào? Nếu xử lí không tốt thì với tính cách của Nghiêm Ngọc Thành lại báo cáo lên hội nghị địa uỷ, thử nghĩ xem, với tính khí nóng như lửa của Long Thiết Quân ai lại không run lên như cầy sấy chứ?

"Chuyên viên Nghiêm, anh yên tâm, tôi ở đây sẽ tổ chức lực lượng, thành lập tổ chuyên án, lập tức triển khai điều tra.

Map Ích Nông đã dùng đến ngữ khí báo cáo.

Trong 11 vị uỷ viên địa uỷ của địa khu Bảo Châu thì Nghiêm Ngọc Thành xếp thứ 6, thây thế vị trí của Lưu Giang Nam, chỉ thấp hơn Long Thiết Quân và bốn vị phó bí thư. Trong đó một vị phó bí thư đã lui về tuyến hai làm công tác liên lạc, trên thực tế Nghiêm Ngọc Thành đứng thứ 5. Mao Ích nông đứng thứ 9, còn ở phía dưới cha tôi, hơn nữa phó chuyên viên thường vụ lại là người lãnh đạo toàn khu, Mao Ích Nông nói như vậy cũng không có gì là quá.

"Bí thư Mao này, cục công an thành phố đã bắt đầu hành động, có điều tôi lo lắng lực lượng của họ không đủ."

Lời nói của Nghiêm Ngọc Thành cs chút khách khí, nhưng ý tứ thì ai lại không hiểu chứ?

Chuyện cười! Chỉ bắt có ba tên lưu manh mà lực lượng cục công an của cả một thành phố lại không đủ ư? Rõ ràng là không tin tưởng Chương Kiệt mà. Nhưng cái tên Chương Kiệt này nếu như chỉ dựa vào sự chống đỡ của chú hắn mà trở nên ngang ngược , bình thường không coi ai ra gì thì đúng thật là không đáng để tin.

"Được rồi, chuyên viên Nghiêm cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp, lập tức bước vào hành động."

"Vậy phiền bí thư Mao rồi."

Nghiêm Ngọc Thành rất khách khí đặt điện thoại xuống.

"Mao Ích Nông làm việc cũng ổn thoả hơn."

Lời này của Nghiêm Ngọc Thành cũng coi như là dùng để ăn nói với cha con tôi.

"Tiểu Tuấn, thật là giỏi?"

Nghiêm Ngọc Thành rất ít khi giơ ngón cái dựng lên khen tôi.

Tôi sầu thảm cười: "Hôm nay nếu không có chị Tiểu Thanh thì sợ rằng cái mạng nhỏ này của cháu cũng xong rồi!"

Thần sắc của Nghiêm Ngọc Thành lại nghiêm trọng lên, gật đầu: "Tiểu Thanh quả thật là một cô gái tốt, lúc đầu tiến cử cô bé đi học ở trường tài vụ đúng là không nhìn lầm."

Cha nói: "Tiểu Tuấn này, trở về nghỉ ngơi đi."

Tôi lắc đầu, nói: "Cha, cha không cần phải khuyên con nữa đâu."

Cha cười khổ một tiếng, quả nhiên không nói nhiều nữa.

Đứa con này tính cách giống hệt ông ấy, một khi đã ngang bướng lên thì có năm con trâu cũng khó có thể kéo rời được.

Mẹ thấy tôi đã quyết, đành phải vội vã đi tìm y tá trực ban để bảo họ xếp cho tôi một chỗ nghỉ, lại dặn dò chị hai mau về nhà lấy một ít nhang diệt muỗi, dù thế nào cũng không thể để cậu con trai bảo bối của mình lại chịu thêm ấm ức được.

Khi sắp xếp ổn thoả thì đã là 12 rồi, mẹ muốn mọi người về nhà nghỉ ngơi trước, còn mẹ ở lại trông tôi và đợi tin tức của chị Tiểu Thanh. Mệt mỏi cả một đêm quả thật cũng mệt rồi, mọi người đối với sự sắp xếp của mẹ không có ý kiến gì.

"Cháu cũng muốn ở lại."

Nghiêm Phi đột nhiên nói.

Tiểu nha đầu này đỏ cả hai mắt, ánh mắt kiên định.

"Phi Phi, đừng làm ồn nữa."

Giải Anh mắng nói.

"Con không có làm ồn."

Nghiêm Phi dậm chân một cái.

"Ngày mai con còn phải đi học nữa."

"Ngày mai là chủ nhật, không phải đi học."

Nghiêm Phi lập tức cãi lại dì Giải Anh.

Tôi cười gượng, bước lên trước nắm lấy tay Nghiêm Phi, nói: "Phi Phi, nghe lời đi, ngủ ở bệnh viện không thoải mái đâu. Em về nhà trước đi, ngày mai lại đến thăm anh, được không?"

Rõ ràng tuổi sinh lí của tiểu nha đầu này còn lớn hơn tôi một tuổi, vậy mà tôi lại dùng ngữ khí như nịnh trẻ con để nịnh.

"Ừ...được rồi...ngày mai khi vừa ngủ dậy em sẽ đến thăm anh ngay..."

Nghiêm Phi có chút không chịu gật đầu.

Tôi cười: "Sau khi ngủ dậy thì phải đánh răng rửa mặt đã chứ?"

Câu nói này làm cho mọi người đều cười ầm cả lên, không khí nặng nề đã được giải toả.

Sau khi mọi người đều đã về ết, tôi cũng không vội ngủ. Đến thẳng phòng bệnh của chị Tiểu Thanh xem một chút. Hồi đó bệnh viện nhân dân của địa khu cũng không có loại phòng giám hộ trọng bệnh an toàn chống vi khuẩn như của các bệnh viện ở hậu thế, chỉ có phòng bệnh đặc biệt

Cái gọi là phòng bệnh đặc biệt chính là một gian phòng đơn nhỏ. Tôi nhìn từ cửa sổ vào, thấy miệng chị Tiểu Thanh được lắp ống thở oxi, hai bên cánh tay một bên là treo túi nước truyền, một bên là túi máu, thần sắc rất thanh thản, tôi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa kính.

Y tá ở bên trong nói vọng ra, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi chi vào chị Tiểu Thanh, nói: "Đồng chí y tá, chị cháu có nghiêm trọng lắm không?"

"Bây giờ vẫn chưa thể nói được gì, có điều cơ thể vẫn coi như là ổn định."

Người y tá này khoảng 30 tuổi, nhìn có vẻ rất chững chạc, xem ra bệnh viện rất coi trọng chuyện này, phái người làm việc cũng tinh tường.

Tôi gật đầu: "Vậy tối nay cháu ngủ ở bên ngoài hành lang, có tình hình gì thì báo cháu luôn nhé, được không?"

"Cháu là con trai của bí thư thị uỷ Liễu à?"

Y tá hỏi tôi một câu chẳng liên quan.

"Vâng, cháu tên là Tiểu Tuấn."

"Nghe nói một mình cháu đã đánh được ba tên lưu manh, thật là đáng nể quá!"

Y tá tán thưởng nói.

Không ngờ chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi mà trong bệnh viện đã truyền ra sự việc anh hùng của bổn thiếu gia.

"Cũng là gặp may thôi ạ. Nếu không phải chị cháu đỡ dao cho cháu thì chắc mạng chẳng còn."

Tôi khiêm tốn nói, nói như vậy cũng là để cho cô ấy hết lòng hết sức chăm sóc chị Tiểu Thanh.

"Tóm lại hai chị em cháu thật giỏi."

Y tá tấm tắc không thôi.

Tôi cười cười, xem ra tối nay có thể ngủ ngon bên ngoài hành lang rồi. Chỉ khổ cho mẹ, cũng phải ngủ ngoài hành lang với tôi. Đến 2 giờ, tôi mới mơ hồ ngủ được,. Nửa đêm bị người ta làm tỉnh giấc, tôi chạy vào trong phòng bệnh xem thì thấy rất nhiều bá sĩ đã đứng chật trong phòng bệnh.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, cho rằng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở mình bò lên xông vào trong phòng.

"Ý, cậu làm cái gì vậy?"

Y tác vội vàng đến ngăn tôi lại.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Giọng của tôi đang run lên.

"Không có gì, bác sĩ của bệnh viện đang đi kiểm tra phòng theo thường lệ. Cậu mau ra ngoài đi."