Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1686: Quốc hữu tránh thần, bất vong kỳ quốc!

Liễu Tuấn tại phòng họp Thành ủy nghe báo cáo của các đồng chí phụ trách chủ chốt của tứ sáo ban tử TP.Tiềm Châu. Những cán bộ này dù cho có một số không phải là chi chính Liễu Tuấn đề bạt lên nhưng cũng rất rõ thói quen của Liễu tỉnh trưởng, khi báo cáo cứ rõ ràng, tóm tắt, ăn ngay nói thật. Có thành tích phải báo cáo, có chuyện cũng không giấu diếm, rất thản nhiên đề xuất ra cho tỉnh trưởng biết.

Trong những trường hợp công chúng loại này, Liễu Tuấn đương nhiên phải tuân theo quy tắc, dành sự tán thành đầy đủ đối với công tác của TP.Tiềm Châu và đưa ra biểu dương đối với các cán bộ phụ trách chủ yếu, cổ vũ mọi người dưới sự lãnh đạo của Thành ủy không ngừng cố gắng, làm tốt các công tác của Tiềm Châu, nâng cao một bước.

Mọi người đều rất phấn chấn.

Báo cáo hoàn tất, Liễu Tuấn có mặt tại ngọ yến mà Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu tổ chức cho y. Ngọ yến lần này hoàn toàn dựa theo quy cách, 4 món ăn 1 món canh. Đương nhiên, nói chính xác, là đã lên năm đĩa món ăn. Ngoại trừ canh bằng bát, bốn đĩa món ăn còn lại đều được chia làm 3 quy cách, mỗi quy cách đều là một dạng món ăn khác nhau. Cho nên trên thực tế là 12 món ăn và 1 canh.

Liễu Tuấn cũng không nói gì thêm, nhưng các cán bộ Tiềm Châu vẫn nhìn ra vẻ không hài lòng của tỉnh trưởng.

Trước kia Liễu Tuấn đã nói rõ, khi làm việc rượu chỉ uống 3 ly, cơm phải ăn no.

Bởi vì quy củ của Liễu Tuấn nên bầu không khí bữa tiệc này không phải quá nhiệt liệt, mọi người ý thức được tỉnh trưởng có chút mất hứng. Đây cũng là quy củ của Liễu Tuấn, cá nhân y mời khách, cũng không phản đối xa hoa, phàm là cán bộ cấp dưới được Liễu tỉnh trưởng mở tiệc chiêu đãi qua, bình thường có thể tại trên bàn cơm nhìn thấy sơn trân hải vị sang quý. Nhưng yến hội trên là việc công, nhất là cơm công tác, Liễu Tuấn rất kiên trì tiêu chuẩn4 món 1 canh.

Sau ngọ yến, Liễu Tuấn vẫn chưa nghỉ ngơi mà đơn độc triệu kiến Lý Huệ tại phòng khách sạn mình ngủ lại.

Lý Huệ theo Liễu Tuấn cùng đi vào phòng, trong lòng có chút lo sợ bất an. Bây giờ hắn càng lúc càng cảm thấy áp lực tỏa ra trên người Liễu Tuấn. Có thể là bởi vì biến hóa chức vụ của Liễu Tuấn, có thể là bởi vì bản thân Liễu Tuấn quả thực đã thay đổi khí độ. Nói chung hiện tại khi Lý Huệ đơn độc ở cùng với Liễu Tuấn, tâm tình cũng không phải rất thoải mái.

Đây cũng là điểm bất đồng lớn nhất giữa Lý Huệ và Sài Thiệu Cơ.

Bất cứ lúc nào Sài Thiệu Cơ đơn độc ở chung với Liễu Tuấn trong lòng đều tương đối thản nhiên. Lại nói tiếp, chủ yếu vẫn là Sài Thiệu Cơ không có dục vọng thế tục cường liệt như Lý Huệ. Hắn đối với Liễu Tuấn thuần túy là tôn kính và ngưỡng mộ, không có tính lợi ích bao nhiêu.

Mà Liễu Tuấn cũng chưa bao giờ khiến người đi theo y phải thất vọng qua.

"Ngồi đi!"

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sofa trước, rất tùy ý bảo Lý Huệ.

Lý Huệ thầm thở phào nhẹ nhõm, thái độ của Liễu tỉnh trưởng đối với hắn vẫn tùy ý giống như trước đây. Điều này đã nói lên, địa vị của hắn trong cảm nhận của Liễu Tuấn vẫn không chút thay đổi.

Điểm này cực kỳ quan trọng.

"Này!"

Liễu Tuấn đưa cho Lý Huệ một điếu thuốc, Lý Huệ vội tiếp nhận rồi lại châm lửa cho Liễu Tuấn.

"Lý Huệ, công tác ở Tiềm Châu làm rất tốt, tôi rất vui."

Liễu Tuấn hút thuốc, vẫn tùy ý nói.

Lý Huệ vội hạ thấp người: "Đa tạ tỉnh trưởng biểu dương, đây đều là do tỉnh trưởng gầy dựng cơ sở tốt, chúng tôi chỉ làm cái có sẵn thôi, ha ha. . . Tỉnh trưởng, đây không phải là tôi nịnh hót ngài, là lời nói thật đó. Nếu như không có cơ sở tốt mà tỉnh trưởng gầy dựng, thì có lẽ thu nhập tài chính của Tiềm Châu vẫn chỉ eo hẹp như trước đây, tôi không có biện pháp, chỉ có thể duy trì mà thôi."

Tại trước mặt thân tín của mình, Liễu Tuấn cũng không tùy tiện khiêm tốn, gật đầu: "Cơ sở của Tiềm Châu cũng khá tốt rồi, nhưng công tác mấy năm nay của các anh cũng quả thực làm rất thích hợp, thực hiện sự gắn liền rất tốt. Hiện tại rất nhiều địa phương chúng ta có vấn đề nằm ở khâu gắn liền này, Trương Tam làm một kiểu Lý Tứ làm một kiểu, rất nhiều công tác hai tam năm là khó có thể thấy được hiệu quả, chí ít cũng cần phải kiên trì trên 5 năm. Về phần phương lược kinh doanh chỉnh thể của thành phố thì phải kiên trì trên 10 năm, thậm chí càng thời gian dài mới có thể nhìn thấy hiệu quả. Thí dụ như Tiềm Châu, hiện tại cũng không thể nói đã phát triển đặc biệt tốt, nếu đặt ở toàn cục thì vẫn thuộc dạng đang phát triển, điều này nhất trí với vị trí quốc gia chúng ta tại toàn cầu. Cho nên, mục tiêu kiến thiết thành phố sinh thái, thành phố nghi cư không thể thay đổi, phải cố định thực thi tiếp, và có lẽ tiếp qua mấy năm nữa, cơ cấu này mới cơ bản ổn định được. Đến lúc đó cho dù người kế nhiệm của chúng ta chỉ vì cái trước mắt thì cũng phải hành sự ở trên cơ cấu này, không đến mức ảnh hưởng đến gốc rễ phát triển của thành phố. Lý Huệ, điểm này rất quan trọng, người chấp chính của một thành phố có thành tích hay không không chỉ xem trong nhiệm kỳ của người đó làm được thế nào, quan trọng hơn là đánh giá của thành phố đối với người đó sau khi rời khỏi như thế nào."

Đối với những lời này, Lý Huệ vui lòng phục tùng.

Bởi vì bản thân Liễu Tuấn chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.

Lý Huệ liên tiếp gật đầu: "Đúng vậy, tôi hoàn toàn tán thành quan điểm của tỉnh trưởng, chúng ta còn phải tiếp tục nỗ lực hơn."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Lý Huệ, ngày hôm nay tôi tới đây cũng không phải tới để nghe các anh ca công tụng đức, cũng không phải tới để nghe bản thân các anh biểu dương. Tôi tới là để tìm vấn đề."

Lý Huệ giật thót, nói ngay: "Mời tỉnh trưởng chỉ điểm!"

Liễu Tuấn khoát tay: "Không cần nói những lời khách khí này, tốc độ phát triển kinh tế của Tiềm Châu rất nhanh, thu nhập tài chính mấy năm liền liên tục tăng, đây là thành tích, hơn nữa bước tiến rất ổn, rất kiên cố, không có dấu hiệu chỉ vì cái trước mắt, điều này rất tốt. Nếu chỉ nhìn từ cách kiến thiết của TP.Tiềm Châu, anh và đồng chí Sư Phạm còn có các đồng chí trong ban đều làm rất khá,. Thế nhưng, anh không thể chỉ đặt bản thân mình định vị ở bí thư Thành ủy Tiềm Châu được."

Trong lòng Lý Huệ lại giật thót, lời này của Liễu tỉnh trưởng là có huyền cơ!

Lẽ nào. . .

Lý Huệ cả kinh, lại gắng thu hồi tâm tư "khả năng lẽ nào" của mình lại, vẻ mặt chăm chú nhìn Liễu Tuấn, nói giọng cung kính: "Mời tỉnh trưởng chỉ điểm!"

Những lời này, cũng không phải khách khí mà là thật tâm thành ý thỉnh giáo Liễu Tuấn.

Trí tuệ nhân sinh và trí tuệ chính trị của người thanh niên trước mắt quả thực càng lúc càng làm cho Lý Huệ kính phục.

"Sư phụ của tôi Chu Dật Phi lão tiên sinh đã từng chỉ điểm qua, người đi xuống nhưng tư tưởng không thể đi xuống, phải thường xuyên nhảy ra khỏi vị trí của mình, đứng ở mức độ càng cao hơn để nhìn vấn đề. Đây cũng chính là điều mà chúng ta thường nói là phải có cái nhìn đại cục, phải hướng tới tương lai. Lý Huệ, anh không cảm thấy, từ sau khi anh rời khỏi bên người Cận bí thư đã hoàn toàn chìm xuống sao? Thời gian đó anh làm thư ký cho Cận bí thư, trong mắt của anh nhìn chính là đại cục của toàn tỉnh. Nhưng hiện tại thì sao? Anh trở thành bí thư Thành ủy Tiềm Châu, tầm mắt cũng chỉ giới hạn tại Tiềm Châu. Anh nên nhảy ra khỏi cái chức vụ bí thư Thành ủy Tiềm Châu này để đứng ở tầng cấp càng cao hơn mà nhìn vấn đề."

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Đây là lần thứ hai Liễu Tuấn đàm luận đề tài "tầm mắt và bố cục" với cán bộ cấp dưới, lần đầu tiên là cùng Vu Hoài Tín. Rất hiển nhiên, Vu Hoài Tín đã hoàn toàn nghe lọt tai lời nói của y, khi còn đang bồi dưỡng ở trường đảng Tỉnh ủy đã xuất ra cho Sài Thiệu Cơ một điểm quan trọng, thành công quốc hữu hoá quyền khai thác mỏ than của TP.Tống Đô.

Lần đó đã khiến Liễu Tuấn cực kỳ thoả mãn. Vu Hoài Tín đã nhảy ra khỏi bố cục của mình và đứng ở vị trí bí thư Thành ủy để suy nghĩ vấn đề.

Chỉ có đối với thuộc hạ mình trọng dụng, Liễu Tuấn mới có thể đàm luận những đạo lý này với họ.

Lần này Lý Huệ không nói gì, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

Và Liễu Tuấn cũng không giục hắn, chậm rãi hút thuốc.

"Tỉnh trưởng, ngài là nói, Tiềm Châu chúng ta cần phải tiến thêm một bước phát huy hiệu ứng của khu vực thành phố trung tâm, kéo theo các khu chung quanh cùng phát triển?"

Trầm tư một lúc, Lý Huệ hỏi dò.

Trên mặt Liễu Tuấn tươi cười, gật đầu: "Đúng, chính là như vậy. Lúc trước tôi đã có tâm tư này, muốn kiến thiết Tiềm Châu thành thành phố trung tâm có tính khu vực, trở thành động cơ kinh tế của vùng tây nam tỉnh ta. TP.Tiềm Châu tiếp giáp với TP.Đại Hồ và một vài thành phố trong tỉnh, cách một con sông với TP.Giang Châu của tỉnh J, vị trí địa lý này tương đối ưu việt. Hiện tại tốc độ phát triển của Tiềm Châu rõ ràng đã nhanh hơn các thành phố chung quanh, tổng sản lượng kinh tế cũng luôn dẫn đầu. Cho nên, chúng ta cũng không thể thỏa mãn chỉ phát triển một thành phố một khu mà còn phải tự giác gánh vác trọng trách phát triển các khu vực khác. TP.Tiềm Châu không chỉ chiêu thương dẫn tư, đưa vào nguồn tài chính từ bên ngoài, còn phải chủ động phát ra tài chính và kỹ thuật, trợ giúp các vùng chung quanh cùng nhau phát triển. Lý Huệ, đây là một sách lược đa doanh. Thí dụ như anh mở một cái cửa hàng, nếu như hàng xóm của anh đều là dân nghèo, như vậy lợi nhuận của anh cũng chỉ có hạn, còn giả như tất cả hàng xóm đều là nhà giàu có, vậy thì lợi nhuận này có phải cũng sẽ nước lên thì thuyền lên?"

Lý Huệ thở dài một hơi rồi gật đầu: "Vâng, tỉnh trưởng chỉ bảo quá chính xác, trước đây ánh mắt của tôi quả thực không đủ, thấy không xa. Tỉnh trưởng vừa chỉ điểm, trước mắt tôi quả thực đã sáng tỏ thông suốt!"

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ngộ tính của anh rất cao, tôi cũng từng nhắc tên anh trước cha và cha vợ của tôi, nói anh rất có cái nhìn đại cục."

Lý Huệ không khỏi trong lòng loạn nhảy, cố kiềm chế nỗi kích động trong lòng, hạ thấp người mới nói: "Đa tạ tỉnh trưởng đề bạt!"

Một cán bộ cấp sở có thể ở trong lòng những cự đầu như Nghiêm Liễu lưu lại vết tích, Lý Huệ rất rõ điều này có ý nghĩa thế nào, huống chi còn là do chính miệng Liễu Tuấn đề cử, phân lượng càng khác biệt. Lý Huệ biết, hiện nay Nghiêm Liễu hệ đang cùng bên kia đấu cờ kịch liệt, nhưng bên kia muốn triệt để phá huỷ một tập đoàn chính trị khổng lồ thì độ khó rất lớn. Theo chủ tịch Lý Trị Quốc càng củng cố trận doanh của mình, tập đoàn chính trị khổng lồ này cũng sẽ càng trở nên cường đại, nói kiểu khác đó là càng yêu cầu nhiều cán bộ hậu bị hơn.

Lý Huệ hắn không hề nghi ngờ đã được xếp vào danh sách cán bộ hậu bị cần bồi dưỡng của Nghiêm Liễu hệ.

"Mặt khác, là bí thư Thành ủy, tại phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ, nhất là đề bạt sử dụng cán bộ anh cũng phải chú ý nhiều hơn. Chủ tịch đã từng nói, Đảng ngoại vô Đảng, tư tưởng đế vương; Đảng nội vô phái, thiên kì bách quái*. Nếu như ánh mắt chỉ hạn chế đề bạt sử dụng cán bộ thân tín của mình, trong thời gian ngắn có thể tạo được hiệu quả tương đối tốt, khi mới nhậm chức củng cố quyền lực của mình, điều này là cần thiết. Thế nhưng, thời gian sau, nếu luôn kiên trì cách làm này sẽ không đúng, vì toàn bộ cán bộ đoàn đội sẽ từ từ mất đi sức sống, tất cả mọi người đang phỏng đoán tâm tư của mình, một khi quyết sách của mình xuất hiện sai lầm, toàn bộ thành phố sẽ bởi vì thế mà bị tổn hại, điểm này nhất định phải chú ý. Quốc hữu tránh thần, bất vong kỳ quốc; gia hữu tránh tử, bất bại kỳ gia**!"

(*)ngoài một đảng mà không có đảng nào khác là tư tưởng đế vương, trong một đảng mà không có phái nọ phái kia là chuyện có trăm nghìn điều kỳ lạ.

(**)nước có thần khuyên can mới không bị mất nước, nhà có con khuyên can mới không bị tan vỡ.

"Vâng, đa tạ tỉnh trưởng chỉ bảo!"

Lý Huệ kính cẩn đáp.