Khi Liễu Tuấn chạy tới khách sạn Thu Thủy, Niên Khánh Tiên đã có chút nhịn không được, thỉnh thoảng ngửa tay xem đồng hồ.
Lăng Quân Khánh liền mỉm cười nói: "Tam ca đừng vội, xưa nay Liễu Tuấn rất giữ đúng thời gian."
Cái gọi là Tam ca chính là tên thân mật khi còn bé của họ. Niên Khánh Tiên cũng không phải là người đứng hàng thứ 3, nhưng khi còn bé một biệt hiệu gọi "Tam Nha Tử", hồi đó đám trẻ con khi nô đùa với nhau đều gọi Niên Khánh Tiên là Tam ca. Vài chục năm, theo địa vị của Niên Khánh Tiên đề thăng, rất nhiều người cũng không dám gọi như thế nữa, nhưng những người như Lăng Quân Khánh thì vẫn duy trì mối quan hệ từ thời tổng giác chi giao và thói quen khi còn bé.
Niên Khánh Tiên gật đầu, buồn bực "Hừ" một tiếng.
Lăng Quân Khánh cũng hiểu vì sao Niên Khánh Tiên không vui, chỉ mỉm cười, đột nhiên nói: "Tới rồi. . ." Rồi lập tức đứng dậy, bước nhanh đi ra phía cửa, trên mặt nở nụ cười vui mừng.
Lần này, Lăng Quân Khánh cũng không lễ nhượng Niên Khánh Tiên đi trước nữa, dù sao hắn mới là người khởi xướng bữa tiệc, thân phận chủ nhà.
"Xin chào xin chào, Liễu tỉnh trưởng!"
Lăng Quân Khánh tiến lên vài bước, cầm tay Liễu Tuấn ra sức đong đưa.
"Chào ngài Lăng bộ trưởng!"
Tại trường hợp này Liễu Tuấn sẽ không mở miệng gọi chú Lăng, y theo quy củ xưng hô quan hàm của Lăng Quân Khánh, tuy nhiên khi nói năng vẫn dùng tới kính ngữ, và đây cũng là điểm làm cho Lăng Quân Khánh đặc biệt hài lòng, Liễu Tuấn chưa bao giờ ở trước mặt hắn tỏ vẻ, vẫn rất chu đáo thái độ của vãn bối.
Đợi đến khi Lăng Quân Khánh và Liễu Tuấn chào hỏi được vài câu, Niên Khánh Tiên mới đứng lên chậm rãi đi tới, trên mặt treo nụ cười theo lễ tiết.
"Để tôi giới thiệu cho Liễu tỉnh trưởng, vị này chính là bộ trưởng Niên Khánh Tiên! Tam ca, vị này chính là Liễu tỉnh trưởng!"
Kỳ thực không cần Lăng Quân Khánh giới thiệu, mọi người đều đã biết nhau quá rõ, chỉ thường ngày không lui tới nhiều mà thôi, làm quan đồng triều, đều đã đến cấp chính bộ làm sao có thể đối diện không nhận nhau.
Lăng Quân Khánh làm vậy cũng chỉ tuân thủ lễ tiết.
"Xin chào, Niên bộ trưởng!"
Liễu Tuấn chủ động hướng về Niên Khánh Tiên vươn tay. Mặc kệ nói như thế nào, đối phương cũng lớn tuổi hơn y, lễ tiết cơ bản này không thể không chú ý.
Niên Khánh Tiên hơi có chút thận trọng nắm tay cùng Liễu Tuấn, mỉm cười nói: "Xin chào, Liễu tỉnh trưởng."
"Tam ca, Liễu tỉnh trưởng, mời."
Lăng Quân Khánh đưa tay mời khách.
Ông phó tổng của khách sạn Thu Thủy càng tiến nhanh tới ở phía trước dẫn đường. Vị phó tổng này vốn ở trong lòng thầm phỏng đoán, không biết người có thể khiến Niên bộ trưởng và Lăng bộ trưởng đích thân chờ là vị đại nhân vật nào, sau khi nhìn thấy Liễu Tuấn mới bừng tỉnh.
Là phó tổng của khách sạn Thu Thủy, hắn không thể không rõ ai là người sở hữu thẻ Vip số 1. Vị Liễu tiên sinh này không chỉ là tỉnh trưởng trẻ tuổi nhất, hơn nữa còn là công tử của thủ tướng, mà cũng phải dạng ngưu nhân thế này mới có thể khiến hai vị bộ trưởng cùng chờ mình.
Lăng Quân Khánh mời khách, người được chiêu đãi lại là Niên Khánh Tiên và Liễu Tuấn, đương nhiên là ở căn phòng "tự nhiên phong" xa hoa nhất của khách sạn Thu Thủy. Vừa đi vào, trước mắt đều là màu xanh, nước chảy róc rách, ngay cả trong không khí đều có một cổ tươi mát tự nhiên. Loại không khí tươi mát hoàn toàn mới được nghiên cứu & phát triển này có người nói vô cùng quý giá, chỉ giá tiêu phí một hạng mục này thôi cũng đã tốn hết 200 đồng.
Trong căn phòng Tự nhiên phong đặt một bàn gỗ thuần tự nhiên, mặt bàn không lớn, phong cách rất cổ xưa, cả 3 cái ghế cũng là loại gỗ điêu khắc nhìn qua cũng tràn đầy hương vị cổ, nhưng khi ngồi xuống lại có cảm giác rất mềm mại, cũng không phải cứng rắn khiến người khác khó chịu.
Trên mặt bàn chỉ có 5, 6 món ăn tinh xảo, cùng một lọ rượu Mao Đài 30 năm.
Lăng Quân Khánh uống rượu chung với Liễu Tuấn cũng không phải chỉ một hai lần nên rất rõ sở thích của Liễu Tuấn, khi chọn rượu và thức ăn đều là hợp khẩu vị của Liễu Tuấn, đương nhiên, khẩu vị mà Niên Khánh Tiên thích cũng có một hai món. Đã đến tầng cấp như họ thì ăn uống cái gì kỳ thực cũng không phải rất lưu ý, ngày hôm nay mọi người cũng không phải tới là vì ăn cơm uống rượu.
"Tiểu muội, châm rượu!"
Lăng Quân Khánh bày ra tư thái của chủ nhà, phân phó nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám màu hồng khoan thai bước tới rót đầy rượu Mao Đài tinh khiết và thơm cho ba vị khách.
"Nào, Tam ca, Liễu tỉnh trưởng, mọi người cạn một ly!"
Lăng Quân Khánh nâng ly rượu, mỉm cười mời.
Niên Khánh Tiên và Liễu Tuấn đều là mặt đầy tươi cười giơ ly rượu cạn một cái, cả 3 uống một hơi cạn sạch. Mặc dù Niên Khánh Tiên đã gần 60t, tương đương với Lăng Quân Khánh nhưng uống rượu vẫn có phần hào khí, uống vào rượu Mao Đài 30 năm mà khuôn mặt không đổi sắc.
Niên Khánh Tiên vóc người trung bình, khuôn mặt chữ điền rất có uy nghiêm. Mặc dù mọi người đều là cán bộ cấp Chính bộ, nếu như một người vốn chưa từng biết mặt vào phòng này, nhất định sẽ cho rằng Niên Khánh Tiên là "lão đại".
"Mời Liễu tỉnh trưởng nếm thử món này đi, đây là món ăn rất có tiếng của tỉnh N, rất cay đó, tôi còn không chịu nổi, ha ha. . ."
Lăng Quân Khánh vẫn nhớ kỹ "chức trách" của mình, liên tục mời mọc, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu chuyện lạ hay tin đồn, cố làm bầu không khí sống động hơn. Rượu qua ba tuần, nhìn bầu không khí dần dần thư thái hơn, Niên Khánh Tiên liền khoát tay, cô nhân viên phục vụ hơi cúi đầu rồi lui ra ngoài, cũng khép cửa lại.
Nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, bầu không khí vốn hơi sinh động trong phòng lập tức lại trở nên khẩn trương.
Niên Khánh Tiên vuốt ve ly rượu tinh xảo, trầm ngâm không nói, hình như đang suy nghĩ lựa từ như thế nào.
Liễu Tuấn hơi dựa vào ghế sofa đằng sau, trên mặt vẫn treo một nụ cười mỉm lễ tiết, cũng không hé môi.
Lăng Quân Khánh liền cầm lấy Xì-Gà trong tay kính cho mỗi người một điếu, cũng châm lửa cho họ.
"Liễu tỉnh trưởng, thật xin lỗi, cái thằng Đào Tư Thanh nó không hiểu chuyện nên đã đắc tội với cậu, xin cậu đừng trách nó."
Niên Khánh Tiên hút hai hơi thuốc, rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Niên bộ trưởng, tính tình của Đào tổng quả thực là không được tốt, có hơi nóng nảy, làm chuyện gì cũng đều hùng hổ như vậy, không chịu nhượng bộ nửa bước, cái dạng này là lúc nào cũng khiến người khác không ưa nổi đâu."
Niên Khánh Tiên gật đầu: "Liễu tỉnh trưởng nói rất đúng, cái tật xấu này của Đào Tư Thanh chúng tôi cũng đã chỉ ra cho nó. . ."
"Nhưng Đào tổng nhìn qua cũng không có nghe những lời nói vàng ngọc đó của Niên bộ trưởng. Tôi thấy tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, cũng nên tiếp thu một chút giáo huấn, đối với hắn cũng không có gì là xấu. Hơn nữa hoạt động kinh doanh của Cẩm Quan Thành quả thực là có chỗ trái luật, cơ quan công an vẫn đang điều tra."
Niên Khánh Tiên nghe xong lời này, trong lòng cũng được thả lỏng hơn.
Liễu Tuấn nói chính là "trái luật", không phải là "trái pháp luật", điều này đã nói lên, sự việc vẫn có cơ hội để thương lượng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ha ha, ngày đó Đào tổng nhất định phải ngăn cản xe của tôi, tài xế và bạn của hắn thái độ cũng thật không tốt, gọi đánh gọi giết. Hôm đó tôi có một số việc nên không thể nán lại nên mới mời hắn nhường đường, không ngờ bác Niên còn gọi điện thoại tới nhà của tôi, nói chuyện này với mẹ tôi nữa, mẹ tôi rất lo lắng a."
Trên mặt Lăng Quân Khánh liền lộ vẻ kinh ngạc, Niên Khánh Tiên thì có chút xấu hổ.
Tật xấu bao che, thích cáo trạng khắp nơi của lão thái thái nhà hắn cũng vẫn không thay đổi, rất nhiều khi không những giải quyết không được vấn đề, ngược lại còn biến thành chuyện xấu. Một cuộc điện thoại tháo xuống mũ ô sa của hai vị phó cục trưởng cục khu, lão thái thái cảm thấy uy phong lẫm lẫm, không ngờ bắt chước làm theo đi đối phó một vị đương nhiệm tỉnh trưởng. Bà còn tưởng rằng nhà thủ tướng là a Tam ở sát vách nữa chứ!
Việc này mà lan truyền ra ngoài, bất kể là quan lớn có cùng Liễu Tuấn chung một trận doanh hay không, trước tiên trong lòng họ đã thấy nản rồi.
Một số quy tắc trò chơi cơ bản mọi người phải cùng tuân thủ. Một người chỉ biết ăn chơi trác táng như Đào Tư Thanh dựa vào cái gì muốn ngang vai ngang vế cùng quan lớn cấp Chính bộ của thể chế nội? Nếu như chuyện này chỉ một cuộc điện thoại là có hiệu nghiệm thì đó chính là một cái tát dành cho toàn bộ quan lớn!
"Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, chuyện này cũng là do cậu tôi qua đời sớm, lão thái thái có hơi cưng chiều Đào Tư Thanh. Thằng này tuổi tác đã lớn từng ấy mà có đôi khi tâm tính không khác gì đứa trẻ con. . . xin Liễu tỉnh trưởng đợi tôi đến xin lỗi với lệnh đường đại nhân."
Niên Khánh Tiên cười ha ha rồi nói.
Liễu Tuấn khoát tay: "Niên bộ trưởng quá khách khí rồi, lão nhân gia có đôi khi là như vậy, tất cả mọi người có thể hiểu mà."
Chuyện này cũng chỉ nói như thế thôi chứ ai cũng không thực sự để ở trong lòng. Liễu Tuấn có ý kiến mấy với Đào Tư Thanh cũng không thể lúc nào cũng đi tính toán với lão thái thái 80t người ta mà, vị miễn không có độ lượng rồi.
"Đa tạ Liễu tỉnh trưởng hiểu được. . .tôi nghĩ Đào Tư Thanh sau khi trải qua bài học lần này khẳng định có thể tỉnh táo lại, biết được sai lầm của mình, sau này sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, kinh doanh của Cẩm Quan Thành cũng sẽ chính quy hóa."
Niên Khánh Tiên thử thăm dò nói.
Liễu Tuấn cười nói: "Niên bộ trưởng, tôi cảm thấy Cẩm Quan Thành quả thực phải chỉnh đốn một chút, đừng để tái phạm sai lầm tương tự như vậy."
Trong lòng Niên Khánh Tiên lại vui vẻ, Cẩm Quan Thành có phải được kinh doanh tiếp tục hay không, thành thật mà nói Niên Khánh Tiên cũng không thèm để ý. Nhưng Liễu Tuấn đồng ý Cẩm Quan Thành tiếp tục kinh doanh chính là bản thân đã biểu thị một loại thái độ.
Không nghĩ tới Liễu Tuấn vẫn rất dễ nói chuyện.
Tuy nhiên Niên Khánh Tiên cũng rất rõ, Liễu Tuấn khẳng định có điều kiện, lẽ nào người ta bố trí một trận như thế thật sự chỉ dùng để giáo huấn Đào Tư Thanh hay sao?
"Niên bộ trưởng, tôi cho rằng Đào tổng cần phải chuyên tâm như sinh ý vậy, không được tham đại cầu toàn. Nghe nói Đào tổng còn làm một Cty internet Tư Thanh, điều này kỳ thực cũng không cần thiết, mở quầy quá lớn sẽ không có đủ tinh lực mà chiếu cố đâu, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, không hẳn là sinh ý kinh doanh càng nhiều thì càng kiếm được nhiều tiền."
Niên Khánh Tiên gật đầu: "Liễu tỉnh trưởng nói rất có đạo lý, tôi hoàn toàn tán thành."
"Mặt khác, tôi nghe nói Đào tổng còn cùng một số đồng chí của thể chế nội, đặc biết có quan hệ mật thiết với một số đồng chí phụ trách ngân hàng, bình thường lợi dụng tài chính của ngân hàng làm vốn riêng, điều này kỳ thực rất không tốt, trái với quy định tài chính của quốc gia có liên quan, nếu thật sự xảy ra chuyện không may thì chính là đại sự."
Liễu Tuấn nói tiếp.
Niên Khánh Tiên trong lòng thầm thở dài, biết Triệu Tuệ Anh đã khó mà bảo trụ được. Cũng may người này cũng không phải tâm phúc của Niên gia hắn, bảo vệ không được thì thôi, cũng không phải là đại sự gì.
"Liễu tỉnh trưởng, bộ trưởng Giang Hữu Tín của tỉnh J và Liễu tỉnh trưởng là anh em vợ phải không? Tôi ở bên trong bộ uỷ cũng nghe nói qua danh khí của Giang bộ trưởng, có người nói như Liễu tỉnh trưởng đây, làm kiến thiết kinh tế là một tay lão luyện, nếu như chủ quản kiến thiết kinh tế của một tỉnh chắc hẳn có thể càng thêm nhân tẫn kỳ tài thôi."
Niên Khánh Tiên mỉm cười nói.
Bởi vì tỉnh Ích Đông hàng xóm phía tây của tỉnh N gần đây xuất hiện một biến động nhân sự trọng đại, Nghiêm Liễu hệ có ý định để cho Giang Hữu Tín chủ chính tỉnh Ích Đông nhưng gặp một số trở ngại, Niên Khánh Tiên nói như thế chính là cùng Liễu Tuấn nói điều kiện, chỉ cần Liễu Tuấn gật đầu, Niên gia sẽ lợi dụng lực ảnh hưởng mà trợ giúp Nghiêm Liễu hệ chứng thực cái bố cục nhân sự này.
Liễu Tuấn cũng mỉm cười gật đầu, giơ lên ly rượu: "Nào, Niên bộ trưởng, Lăng bộ trưởng, cạn một ly!"