"Đầu tiên, tôi rất tán thành ý kiến của Lưu tỉnh trưởng, chính là cần phải kỷ luật nghiêm minh. Đây là một Chính phủ, một điều kiện để quản lý đoàn đội, nếu như một quốc gia lớn, tôi làm một đằng anh làm một nẻo, vậy không phải sẽ khiến cho lộn xộn hết? Điều tiết vĩ mô là động thái lớn Trung ương đã thống nhất, là một Chính phủ cấp dưới, chúng ta không hề nghi ngờ cần phải vô điều kiện chấp hành chính sách này.
Về phần các hạng mục cá biệt bởi vì vậy mà trì hoãn hoặc là tạm dừng, tôi nghĩ đầu tiên cần phải tìm nguyên nhân từ trên bản thân mình, có phải là đã trái luật khởi công? có phải là đã lên xe trước rồi mới mua vé? Những điều này bản thân chúng ta cần phải suy xét cho kỹ trước. Quốc gia sở dĩ điều tiết vĩ mô, đương nhiên là bởi vì có một số ngành nghề quá nhiệt, đầu tư chồng chéo rồi hiện tượng lãng phí quá nghiêm trọng. Nếu nhìn từ góc độ của đại cục, kinh tế phải phát triển có thứ tự, không thể lộn xộn, mù quáng mà đuổi theo gió. . .
Hơn nữa, đầu tư chồng chéo quá độ, thoạt nhìn thì số liệu GDP có tăng lên, nhưng tương lai thì sao? Bởi vì kiến thiết chồng chéo nghiêm trọng, thị trường sẽ bão hòa, sản phẩm khó mà tiêu thụ, sẽ dẫn đến xí nghiệp xảy ra vấn đề lớn. Tôi nghĩ không có một Chính phủ nào lại vô duyên vô cớ tiến hành điều tiết khống chế, chủ ý tất nhiên là tốt, là vì kinh tế phát triển nhanh, vững chắc. Điểm này, tất cả mọi người chắc là không có gì nghi vấn."
Liễu Tuấn thong thả nói, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm trầm lắng, vừa nói, ánh mắt từ từ đảo qua trên mặt toàn bộ thành viên tham dự hội nghị.
Đây cũng là thói quen của người đứng đầu.
Phàm là quan viên đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn đều gật đầu mỉm cười, nhìn qua rất là tán thành đối với lời nói của Liễu bí thư. Kỳ thực trong lòng họ có phải thật sự tán thành hay không thì không thể biết được.
Chỉ là Liễu bí thư đang giải thích rõ chính sách của cha cậu ta, các quan viên tỉnh A nếu không biểu hiện tán thành, chỉ sợ có chút bất tiện. Mặc dù sắc mặt Lưu Phi Bằng nhìn qua có phần âm trầm, nhưng cũng đành phải vậy.
Lưu tỉnh trưởng anh có thể không thèm để ý đến sự cường thế của Liễu gia nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể. Cũng không phải phía sau mỗi quan viên đều có tập đoàn chính trị khổng lồ làm chỗ dựa.
"Vừa rồi Hứa thư ký trưởng đã nói mấy đề tài thảo luận, tôi cảm thấy trong đó có một số hạng mục rất đáng để thương nghị. Thí dụ như trung tâm tài chính mà TP. Ngô Tây muốn xây. Nếu như tôi không nhớ lầm, TP. Ngô Tây đang xây một trung tâm tài chính. Trung tâm đó tên là trung tâm tài chính Di Hòa, được xây dựng ngay tại bên cạnh quảng trường Di Hòa, cũng là một "thể tổng hợp phục vụ thành phố" cỡ lớn tập hợp thương nghiệp, văn phòng làm việc, phục vụ tài chính làm một thể, tổng đầu tư 800tr, tổng diện tích kiến trúc 180.000m². Công trình này dự tính trong năm nay có thể hoàn thành đưa vào sử dụng.
Tình huống của TP. Ngô Tây tôi nghĩ tất cả mọi người đều rất rõ, kinh tế tương đối phát triển, nhưng một thành phố có cần thiết phải xây dựng hai tòa cao ốc siêu cao như vậy không? Việc này rất đáng để thương nghị. Thí dụ như TP. Ngọc Lan và Tiềm Châu, tổng GDP năm ngoái đứng vị trí thứ nhất và thứ hai toàn tỉnh, tổng sản lượng kinh tế còn trên cả TP. Ngô Tây. Nhưng hai thành phố này cũng không có nhà cao tầng như vậy, một căn cũng không có. Nói độ sôi nổi của tài chính, TP.Ngô Tây không thể nói là vượt trên TP. Ngọc Lan và Tiềm Châu được? nhưng một lúc lại xây hai trung tâm tài chính, điều này có cần thiết không? Tôi cho rằng, đây là đầu tư chồng chéo điển hình, là lãng phí tài nguyên. Người chấp chính bất kể làm ra hoạt động gì đều cần phải tuân theo tiền đề có lợi đối với kinh tế, có lợi đối với phát triển mà không phải cứ theo đuổi quang vinh bề ngoài mà lãng phí thu nhập tài chính!"
Lời Liễu Tuấn vừa nói ra, tất cả mọi người thất kinh.
Ngày hôm nay Liễu nha nội quả nhiên là tới vạch lá tìm sâu!
Mặc dù y là phó bí thư Tỉnh ủy kiêm phó tỉnh trưởng, nhưng chức vụ chân thực lại là bí thư Thành ủy Ngọc Lan, như vậy ngang nhiên phê bình các ban của TP. Ngô Tây, tựa hồ là có phần quá mức. Nhưng mà tất cả mọi người có thể lý giải, nếu Lưu Phi Bằng xem như hạ cấp đều nói thẳng sự bất cập của điều tiết vĩ mô, Liễu Tuấn xem như thượng cấp, phê bình cách làm của TP. Ngô Tây không thỏa đáng cũng không tính thái quá.
Coi như là bí thư Thành ủy và thị trưởng của TP. Ngô Tây ở chỗ này, chỉ sợ cũng không có can đảm so găng với Liễu bí thư.
"Về phần hai thành phố khác cũng muốn xây dựng kiến trúc loại hình siêu cao này thì càng không cần thiết. Trong một tỉnh không nên có nhiều trung tâm tài chính như vậy? Khi so sánh với các tỉnh ở vùng duyên hải có nền kinh tế phát triển, tổng sản lượng và tốc độ phát triển của tỉnh A đều có chênh lệch khá lớn với người ta. Hiện tại chúng ta cần phải cố gắng tranh thủ dùng thành tích thực tế mà vượt qua họ mà không phải tạo ra những kiến trúc có hoa không quả, không thiết thực này."
Liễu Tuấn thản nhiên nói, ngữ khí đã không chút khách khí, trực tiếp chê bai là có hoa không quả, không thiết thực.
Sắc mặt Lưu Phi Bằng nhất thời trầm xuống.
Mọi người đều kìm lòng không đậu ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt đều nhìn chăm chú vào tài liệu trước mặt.
Đều nói Liễu nha nội không phải là thứ dễ chơi, quả nhiên danh bất hư truyền. Trước đây những phó tỉnh trưởng Chính phủ tỉnh và cán bộ khác bởi vì chưa từng làm cộng sự trực tiếp qua với Liễu Tuấn, đối với "uy danh hiển hách" của Liễu nha nội chỉ là nghe thấy, vẫn chưa có tự mình lĩnh giáo, ngày hôm nay xem như là đã lĩnh giáo rồi.
Kỳ thực những lời này của Liễu Tuấn cũng không tính đặc biệt.
Trong thể chế có một loại hiện tượng "kỳ lạ", đó chính là khi quan nhỏ của nha môn nhỏ nói, nhất là tại trường hợp trước công chúng rất là chú ý từ, giọng quan mười phần. Khi đối mặt với thượng cấp hoặc là đồng sự thì ăn nói lan man. Mà đã đến một tầng cấp nhất định thí dụ như Liễu Tuấn đây, nói cũng không mịt mờ, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.
Ngày hôm nay các phó tỉnh trưởng, trợ lý tỉnh trưởng cùng với các lãnh đạo đơn vị trực thuộc tỉnh tới tham gia hội nghị, mặc dù chưa có trực tiếp làm cộng sự với Liễu Tuấn, nhưng vấn biết rõ lý lịch của Liễu bí thư. Liễu Tuấn xưa nay nổi danh với thiếu niên mà lão luyện, hành sự vững vàng, tất cả chỉ ngẫu nhiên mới lộ rõ mà thôi.
Nhưng khi Liễu Tuấn nói thì thường hay nói thẳng ra.
Việc này rất dễ lý giải, đã đến địa vị hôm nay của Liễu Tuấn, hơn nữa phía sau y có thế lực chính trị thật lớn, y quả thực có thể nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, không cần có nhiều cố kỵ.
Nếu như nhất định phải nói cố kỵ, như vậy cần phải là người khác cố kỵ y, không phải là y cố kỵ người khác. Chí ít tại tỉnh A, người có thể làm cho Liễu bí thư cố kỵ mà chú ý ngôn ngữ tìm từ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
"Về khu vui chơi dưới nước ở TP. Đại Hồ, tôi cho rằng là thích hợp. TP. Đại Hồ vừa mới hoàn thành nâng cấp thành phố, là một trong những thành phố cấp khu tương đối trẻ tuổi tỉnh toàn ta. Công thương nghiệp truyền thống đều kém phát triển, quả thực cần phải tính lối đi khác, đi một con đường phát triển khác với các nơi, Đều nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông mà, chỗ dựa lớn nhất của TP. Đại Hồ đó là Đại Hồ. Hạng mục.Mờ ảo chi lữ này rất tốt, cực kỳ nhạy cảm bắt được phương hướng chủ lưu để phát triển kinh tế hiện nay. Theo sự phát triển kinh tế nhanh chóng mấy năm nay, khách du lịch đã càng lúc càng trở thành sản nghiệp chủ lưu, du lịch cũng từ khả hữu khả vô ở quá khứ biến thành một nhu cầu cần thiết trong cuộc sống hằng ngày của một bộ phận quốc dân, cho nên việc đưa vào này rất tốt.
Như Cty điện ảnh và truyền hình Phượng Hoàng của khu Trường Hà tại TP. Ngọc Lan vừa hình thành, kéo theo ngành du lịch toàn thành phố phát triển. Giá trị tổng sản lượng du lịch hàng năm đều đang không ngừng tăng trưởng. Cho nên, tôi cho rằng, đối với hạng mục này của TP. Đại Hồ trong tỉnh cần phải toàn lực nâng đỡ, tranh thủ sớm ngày đưa vào sử dụng. Việc này có thể kéo theo kinh tế toàn thành phố phát triển."
Sau khi phê bình TP. Ngô Tây và hai thành phố khác, Liễu Tuấn lại ra sức biểu dương hạng mục du lịch của TP. Đại Hồ.
Các thành viên tham dự hội nghị không khỏi lại liếc mắt nhìn nhau.
Ha ha, xem ra những người đứng đầu đều là đức hạnh như thế. Màn bàn luận viển vông không coi ai ra gì của Liễu bí thư sợ là đã đem hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh trở thành hội Thường ủy Thành ủy Ngọc Lan rồi còn gì?
Sắc mặt Lưu tỉnh trưởng càng thêm khó coi.
Không chỉ nói Liễu Tuấn anh chỉ là một phó tỉnh trưởng trên danh nghĩa, coi như là đệ nhất phó tỉnh trưởng chính thức cũng phải chú ý đến vấn đề đã đi quá giới hạn!
Hình như lúc này tỉnh trưởng tỉnh A là Liễu Tuấn mà không phải là Lưu Phi Bằng.
"Kế tiếp, tôi sẽ nói cái nhìn về khu Cao tân, khu Khai phá. Các đồng chí, tôi cho rằng một lúc xây 19 khu Khai phá, khu kinh tế mới trong toàn tỉnh chỉ có hai chữ có thể hình dung -- hồ đồ!"
Liễu Tuấn thản nhiên nói.
Lần này, các cán bộ tham dự hội nghị không chỉ kinh ngạc, còn có khiếp sợ!
Nghe đi, nghe đi, trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh Liễu bí thư đang nói cái gì?
Đề tài thảo luận mà Lưu tỉnh trưởng xác định, chính thức đệ trình lên thảo luận tại hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, đến miệng Liễu bí thư không ngờ thành "hồ đồ" !
"Đồng chí Liễu Tuấn, xin đồng chí chú ý dùng từ một chút!"
Lưu Phi Bằng không thể nhịn được nữa, lạnh mặt trầm giọng nói.
Mặc dù là thảo luận, có thể nói thoải mái, nhưng anh nói như thế chẳng khác nào đang bỡn cợt người ta, vậy cũng quá ương ngạnh rồi. Lại nói tiếp, Liễu Tuấn là "có tiền án", cuối năm ngoái còn không phải là đã liều đẩy tổ tuần sát Trung ương và Tưởng lão trở về!
Lời bình của Tưởng lão dành cho Liễu bí thư chính là tám chữ -- kiêu ngạo ương ngạnh, nhất không ai bằng!
Hiện tại, tác phong ương ngạnh của Liễu bí thư lại dùng lên đầu Lưu Phi Bằng.
Liễu Tuấn quét mắt qua Lưu Phi Bằng, cũng không để ý, nói tiếp: "Lẽ nào Lưu tỉnh trưởng không thừa nhận mình đang hồ đồ cho họ sao? Trong một năm, toàn tỉnh xây mới 19 khu Khai phá, thấp nhất cũng là cơ cấu cấp Chính xử, điều này có cần thiết không? Thí dụ như TP. Nguyên Nam yêu cầu xây một khu Khai phá cấp phó sở, theo tôi được biết, trước đó TP. Nguyên Nam có ba khu Khai phá cấp thành phố đều là cơ cấu cấp Chính xử, mỗi huyện đều có mười mấy khu Khai phá cấp Chính khoa, cấp Phó xử, những khu Khai phá này có mấy cái được triển khai thành công?
Có mấy cái sản sinh hiệu quả chân chính?
Chư vị đang ngồi đây hẳn là rõ ràng hơn tôi. Những khu sản sinh hiệu quả chân chính, nộp lợi thuế lên trên thị huyện chỉ có ba, tất cả cái khác đều thua lỗ, mắc nợ. Tác dụng lớn nhất của những khu Khai phá này chính là đã gia tăng việc làm cho vài nghìn cán bộ, dựa vào ngân hàng mượn tiền rồi phát lương cho họ!
Tình huống của TP. Đan Dương còn nặng hơn cả TP. Nguyên Nam. TP. Đan Dương là thành phố cấp khu trẻ tuổi nhất, trước đây cũng có tới 10 khu Khai phá các loại, bây giờ có lợi nhuận chỉ có 2, còn lại cũng là mượn tiền sống qua ngày. Hiện tại lại muốn xây khu Khai phá mới, còn là cấp phó sở, nếu như thật sự cần thiết, vì sao không chỉnh đốn khu kinh tế và khu Khai phá hiện có?
Nghĩ biện pháp để cho những khu đã tồn tại này được vận chuyển tốt hơn, sản sinh hiệu quả và lợi ích chân chính, đây mới là con đường hợp lý. Bằng không thì, chính là biến đổi đi cách thức vượt biên chế đội ngũ cán bộ, không hề có lợi cho sự kiến thiết kinh tế của địa phương. Nhất định phải nói có lợi, chính là một hai năm sau số liệu tốt hơn một chút mà thôi! Nói họ hồ đồ vẫn còn khách khí rồi, quả thực chính là không để ý thực tế, hao tài tốn của!"