Liễu Tuấn nghe Thai Duy Thanh hỏi vậy liền nâng chung trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói: "Thai bí thư, các vị đồng chí, cá nhân tôi cho rằng, phát triển kinh tế của TP Nguyên Nam có rất nhiều tệ nạn kéo dài lâu ngày, trong đó một điều chính yếu chính là tư tưởng cán bộ chưa đủ giải phóng. Bất kể là đồng chí Trương Bảo Sinh hay là đồng chí Lương Văn Phong đều là cán bộ sinh trưởng ở TP Nguyên Nam, tại phương diện xử lý mâu thuẫn đương nhiên kinh nghiệm rất phong phú. Thế nhưng quan niệm tư tưởng không đủ cởi mở, đó là một vấn đề lớn. Cho nên, muốn dẫn đạo TP Nguyên Nam đi tới, thoát khỏi vòng tròn kinh tế lạc hậu, quan niệm tư tưởng của người cầm lái này rất quan trọng. Phương diện tại điểm này đồng chí Uông Quốc Chiêu và đồng chí Mạch Hiền Bân mỗi người đều có ưu khuyết. Sở trường của đồng chí Uông Quốc Chiêu ở chỗ tư duy kín đáo, kinh nghiệm kiến thiết kinh tế phong phú. Sở trường của đồng chí Mạch Hiền Bân thì ở chỗ tính nguyên tắc, tính kỷ luật tổ chức mạnh mẽ, có thể kiên quyết chấp hành chỉ thị của Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy. Nếu như chúng ta chỉ muốn duy trì hiện trạng của TP Nguyên Nam, cầu ổn, như vậy, đồng chí Mạch Hiền Bân không thể nghi ngờ là nhân tuyển thích hợp nhất. Nhưng nếu như chúng ta muốn thấy TP Nguyên Nam nhanh chóng phát triển, trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi diện mạo nghèo khó lạc hậu, tôi cho rằng vẫn là do đồng chí Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam tương đối thích hợp hơn."
Lời Liễu Tuấn vừa nói ra, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy ngạc nhiên.
Lưu Phi Bằng càng vạn lần không nghĩ tới Liễu Tuấn sẽ tỏ thái độ ủng hộ Uông Quốc Chiêu. Theo Lưu Phi Bằng nghĩ, nếu công an cục TP Ngọc Lan đã bắt được Trì Cố, có người nói còn do Cam Khả Tuệ con trai của Hà Duyên An đích thân dẫn đội, như vậy Liễu Tuấn xác định là đã biết là do Uông Quốc Chiêu ở sau lưng xúi giục Trì Cố chọc ngoáy. Cho nên khi Trì Cố được thả ra, Lưu Phi Bằng đã thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút giật mình. Hắn không tin Liễu Tuấn là một người hiền lành, thả Trì Cố là vì muốn bày tỏ cho Uông Quốc Chiêu.
Chuyện này đã từng khiến Lưu Phi Bằng và Uông Quốc Chiêu rất hao tổn tâm trí, đoán không ra tới cùng dụng ý của Liễu Tuấn là gì, cuối cùng chỉ có thể quy kết là do cao tầng nhúng tay vào. Có thể Liễu Tuấn cho rằng, việc này cuối cùng quyền xử trí vẫn nằm ở cao tầng, giam giữ một tiểu nhân vật như Trì Cố đã không còn ý nghĩa, Liễu Tuấn còn bị mất thân phận phó bí thư Tỉnh ủy.
Tuy như vậy cũng không có nghĩa là Liễu Tuấn không căm Lưu Phi Bằng và Uông Quốc Chiêu, chỉ là thời cơ không thích hợp, tạm thời dễ dàng tha thứ mà thôi. Một khi có cơ hội Liễu Tuấn khẳng định sẽ báo mối thù này.
Bây giờ cơ hội này cũng có thể không gọi là cơ hội, chỉ là đưa lên cửa một đĩa thức ăn khai vị, Liễu Tuấn cũng không cần cố sức, chỉ cần nhẹ nhàng một câu "tôi tán thành ý kiến của bí thư Hồng Cửu" thì có thể xong việc. 3 so với 2, triệt để bóp chết kế hoạch của Lưu Phi Bằng. Dù cho Lưu Phi Bằng có kiên trì trên hội Thường ủy, Thai Duy Thanh cộng thêm Liễu Tuấn, hai phái Thường ủy cũng là chiếm ưu thế tuyệt đối, Lưu Phi Bằng một chút cơ hội thắng cũng không có.
Nào ngờ Liễu Tuấn lại ủng hộ Uông Quốc Chiêu.
Quả thực khiến người khác khó hiểu.
Thai Duy Thanh càng không hiểu ra sao, thoáng giật mình sửng sốt, dường như có phần không tin lắm hỏi lại: "Ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn là ủng hộ đồng chí Uông Quốc Chiêu đến TP Nguyên Nam công tác?"
Liễu Tuấn gật đầu: "Đúng, Thai bí thư, tôi ủng hộ đồng chí Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam!"
"Vậy, thư ký trưởng Chính phủ tỉnh an bài thế nào?"
Hướng Hàm hỏi ngay, bà cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Liễu Tuấn sẽ ở phía sau chơi đòn như vậy.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Ha ha, việc này còn phải nhờ đồng chí Hướng Hàm và các đồng chí của bộ tổ chức đi xem xét, ở đây tôi cũng không có nhân tuyển thích hợp."
Thai Duy Thanh nhất thời phiền muộn không ngớt.
Lần này thật đúng là tính sai, nguyên tưởng rằng Tiểu Liễu căm hận Lưu Phi Bằng và Uông Quốc Chiêu, nhưng thì ra mình đã đoán sai. Lẽ nào, giữa hai người họ đã đạt thành hiệp nghị gì?
Vừa nghĩ đến điểm này, Thai Duy Thanh sợ hãi, tức khắc cũng vứt chức bí thư Thành ủy Nguyên Nam đến sau đầu, bắt đầu so sánh những khả năng kết minh xuất hiện giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, chỉ một vị trí bí thư Thành ủy Nguyên Nam có đáng là gì!
Trên biểu hiện loại khả năng này cơ bản không tồn tại. Không nói đến nỗi oán hận chất chứa giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng, Uông Quốc Chiêu, cho dù song phương đang ở trạng thái "giương cung bạt kiếm" hiện nay của đại phái hệ cũng đủ để ngăn cản họ kết minh. Nhưng chính trị thường chính là kỳ quái như thế, trước đây Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ cũng chẳng phải là rất không hợp nhau, cũng không gây trở ngại Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn tại tỉnh A tạm thời kết minh, theo như nhu cầu.
Như vậy, nếu như giữa họ thực sự kết minh, mục tiêu là cái gì?
Thai Duy Thanh phải suy nghĩ một chút vấn đề này. Bằng không thì hắn sẽ đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ khi đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tới nay.
Mà Lưu Phi Bằng cũng không kinh ngạc dưới Thai Duy Thanh. Đột nhiên thu được kinh hỉ của Liễu Tuấn ủng hộ, như kinh hồng thoáng nhìn rồi vội vã bay qua, theo đó trong lòng hiện lên một nỗi băn khoăn rất lớn -- Liễu Tuấn làm như thế, mục đích ở đâu?
Liễu Tuấn tại thời gian không có khả năng ủng hộ hắn nhất lại mở miệng ủng hộ hắn, đây chính là vấn đề.
Trên quan trường chưa từng có cơm trưa miễn phí. Muốn Lưu Phi Bằng tin Liễu Tuấn chỉ là vì suy nghĩ cho chấn hưng kinh tế của TP Nguyên Nam, ủng hộ Uông Quốc Chiêu hoàn toàn là xuất từ một mảnh công tâm, đó là tuyệt đối không thể. Đều đã làm đến phó bí thư Tỉnh ủy, suy nghĩ vấn đề sao có thể ấu trĩ như vậy?
Chưa làm rõ ý nghĩ chân thực trong nội tâm Liễu Tuấn cũng sẽ khiến cho cuộc sống hàng ngày của Lưu Phi Bằng khó mà an tâm.
Hứa Hồng Cửu muốn mở miệng, hình như còn muốn bác bẻ Liễu Tuấn vài câu, cuối cùng lại nuốt lời nói đã đến miệng trở vào, sắc mặt âm trầm, không nói tiếng nào.
Việc này bởi vì có Liễu Tuấn minh bạch tỏ thái độ, trên thực tế đã không cần tranh luận. Hội bí thư vì vậy ba so với hai thông qua, trên hội Thường ủy vẫn còn có thể đa số thông qua.
Lời Hứa Hồng Cửu phản bác La Tự Lập chỉ bởi vì chuyện chưa kết luận, lúc này đã được xác định thì nói cái gì cũng không dùng được. Hứa Hồng Cửu cũng không tin chỉ bằng vào ba tấc lưỡi của mình có thể thuyết phục Liễu Tuấn thay đổi chủ ý.
Đã giải quyết lo lắng lớn nhất, vấn đề kế tiếp trên cơ bản không cần thảo luận. Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam, thư ký trưởng Chính phủ tỉnh cũng chưa hẳn chính là Ngô Thừa Quân. Không thể bởi vì hắn được đi kèm mà có quả đào lớn như vậy từ trên trời rớt xuống đập trúng đầu hắn! Trên quan trường rất ít khi có loại chuyện tốt này.
Sau đó mọi người dự định chọn thêm mấy nhân tuyển nữa, chỉ đơn giản tỏ rõ dáng vẻ một chút, Thai Duy Thanh liền tuyên bố tan họp, lập tức cũng không quay đầu lại đi ra phòng họp.
Liễu Tuấn đứng dậy, trên mặt mang theo mỉm cười, ung dung chậm rãi đi ra ngoài.
Vài ánh mắt khác hẳn đều rơi vào trên người y.
Liễu bí thư lại giống như không thấy.
***
"Này, sao anh cứ thích làm người tốt thế? Anh là Kiều Phong sao, thích cắm dao găm lên người mình gánh tội cho người khác?"
Bên trong một phòng tại khu Trường Hà, chủ nhiệm Lăng Nhã rầy la Liễu bí thư. Trong khoảng thời gian này Lăng chủ nhiệm si mê tiểu thuyết võ hiệp của Kim đại sư, xem [Thiên Long Bát Bộ] như si như say, nhất là bị Kiều Phong mê đến thần hồn điên đảo, bình thường ở trước mặt Liễu bí thư "Kiều Phong dài Kiều Phong ngắn", còn thỉnh thoảng so sánh Liễu bí thư và Kiều bang chủ, đầu tiên là tán dương Kiều bang chủ một phen, nói Kiều Phong có tình có nghĩa thế nào, là nhân gian kỳ nam tử, đường đường đại trượng phu, sau đó liền bắt đầu "quở trách" Liễu bí thư. Ngôn từ mặc dù không ngừng sửa cũ thành mới, nhưng nội dung chủ yếu bất biến, không ngoài nói Liễu bí thư chính là một người hoa tâm, khắp nơi lưu tình, thấy một người yêu một người, yêu một người thu một người, không dứt! So sánh với Kiều bang chủ người ta, quả thực chính là một bầu trời một mặt đất, chỉ là một "lạm tình thánh" .
Mỗi khi nói lời này, Lăng chủ nhiệm không ngừng cong môi lên, bộ dạng đối với "kẻ hoa tâm" khinh thường vô cùng.
Liễu bí thư cũng không thèm để ý, dù sao thì y có rất nhiều biện pháp chỉnh Lăng chủ nhiệm phục, bất kể miệng cô có lợi hại thế nào, vô địch thần công của Liễu bí thư vừa sắp xuất hiện cuối cùng Lăng chủ nhiệm chỉ có thở hổn hển cầu xin "tha mạng"!
Tuy nhiên hiện tại Lăng chủ nhiệm nhìn qua là thật rất tức giận.
Hôm nay Liễu bí thư càng lúc càng thái quá, không chỉ làm lạm tình thánh, còn bắt đầu làm người tốt, quả thực buồn cười.
Điều chỉnh cán bộ xưa nay không cò gì bảo mật, nên tin tức Liễu Tuấn ủng hộ Uông Quốc Chiêu đảm nhiệm bí thư Thành ủy Nguyên Nam liền giống như gió lan truyền khắp hai trụ sở Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy. Đa số người biểu thị tuyệt không tin, Lăng Nhã chính là một người trong đó.
Điều này thật có điểm khó tin.
Lăng Nhã cảm thấy sau khi đã theo Liễu Tuấn nhiều năm, cô đã rất lý giải tính cách và tác phong hành sự của Liễu Tuấn, hiện tại thoạt nhìn có vẽ đã hoàn toàn sai lầm. Bây giờ cô không hề biết một chút nào cách làm của Liễu Tuấn.
Mà Liễu bí thư đối với loại vấn đề này của Lăng chủ nhiệm cũng vẫn quen thuộc phương thức "trả lời" xưa nay là nằm ở trên ghế sofa dài hút thuốc, ánh mắt liếc Lăng chủ nhiệm, căn bản không có tính trả lời.
Thái độ này của Liễu Tuấn làm cho Lăng Nhã rất "bị thương". Thông thường chỉ có khi Liễu Tuấn cho rằng vấn đề này của Lăng Nhã rất "ngu xuẩn" nên xem thường trả lơi mới có vẻ mặt này.
"Này, đang nói chuyện với anh đấy. . ."
Lăng chủ nhiệm "thẹn quá thành giận", hờn dỗi chạy đến trước mặt Liễu bí thư, hung hăng giậm chân.
Liễu bí thư lại liếc mắt nhìn Lăng Nhã, nghiêng người vào trong không để ý tới cô.
Lăng Nhã dở khóc dở cười, tuy nhiên thấy dáng dấp này Lăng chủ nhiệm càng cấp tốc xoay chuyển đầu óc. Lẽ nào mình ngu thật nên chưa có cùng "bước tiến" và ánh mắt "nhìn xa trông rộng" như Liễu bí thư?
Người này mỗi khi làm ra một quyết định, có đôi khi nhìn qua là khó có thể tin, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng có một ngày "chân tướng rõ ràng", khi đó mọi người đều bội phục khả năng dự đoán của Liễu bí thư.
"À, em đoán là anh nhìn Uông Quốc Chiêu không vừa mắt, bực mình vì hắn và Lưu Phi Bằng luôn cùng với nhau, suốt ngày đưa ra chủ ý thiu thối cho Lưu Phi Bằng, có đúng không?"
Lăng Nhã suy nghĩ một chút, nói giọng chưa xác định.
Liễu Tuấn xoay người lại, cười nói: "Em nghĩ rằng anh như tụi đàn bà các em sao, thấy hai phụ nữ đang nói thầm thì với nhau liền đoán người ta khẳng định là đang nói xấu mình?"
"Anh. . .không thèm nói với anh nữa, chủ nghĩa đại nam tử hán!"
Lăng Nhã tức giận giậm chân, quay đầu đi, bĩu môi hờn dỗi.
Liễu Tuấn cười ha ha, nói: "Muốn biết nguyên nhân chân thực không?"
Lăng Nhã không khỏi đại hỉ, lập tức xoay người ngồi xổm xuống, cánh tay chống cằm, nhìn Liễu Tuấn, rất chờ mong gật đầu.
Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã, rất chăm chú nói: "Bởi vì anh nghe nói Uông chủ nhiệm không có việc gì thì cứ nhìn Lăng phó chủ nhiệm chằm chằm, anh tức giận nên đuổi ông ta ra khỏi Chính phủ tỉnh!"
Lăng Nhã nhất thời giận đến sôi máu.