Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1554: Bố cục của Liễu Tuấn

Dịch Hàn đi ra từ phòng làm việc của Liễu Tuấn thì thấy trưởng phòng tổ chức Thành ủy Phàn Chí Vĩ đang chờ ở bên ngoài. Phàn Chí Vĩ hiển nhiên tới đã một lúc, chén trà đang đặt ở trên bàn đã chỉ còn phân nửa.

Phỏng chừng Liễu Tuấn cũng hẹn với Phàn Chí Vĩ, tuy nhiên Dịch Hàn ở trong ngồi hơi lâu nên Phàn Chí Vĩ không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi.

Dịch Hàn liền đi tới nắm tay với Phàn Chí Vĩ.

Phàn Chí Vĩ cười nói: "Bạn học của bí thư có khác, mỗi lần ngồi cũng mấy giờ, chỉ hại tôi phải đợi."

Dịch Hàn hơi xấu hổ.

Cũng chỉ có Phàn Chí Vĩ mới có thể nói như vậy với Dịch Hàn, nếu là người khác nói, hoặc là Dịch Hàn không phải là người có tính cách ngay thẳng chỉ sợ sẽ khiến cho hiểu lầm rất lớn.

Đương nhiên, Phàn Chí Vĩ và Dịch Hàn nói giỡn cũng có chừng có mực, sau khi nói tiếng tạm biệt với Dịch Hàn với đi vào phòng làm việc của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng không cho Phàn Chí Vĩ nhiều đãi ngộ, chỉ mỉm cười gật đầu, nói: "Vào ngồi đi!"

Phàn Chí Vĩ sớm đã quen với sự "lãnh đạm" của Liễu Tuấn, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện với Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm lại lần nữa dâng trà lên cho Phàn Chí Vĩ, lại rót đầy trà cho Liễu Tuấn sau đó mới lui ra ngoài.

Lần này Liễu Tuấn triệu kiến có thể nói là làm theo phép.

Giữa bí thư Thành ủy và trưởng phòng tổ chức vốn nên liên hệ với nhau nhiều hơn.

Phàn Chí Vĩ trước tiên cầm lấy gói thuốc "gấu mèo vàng" trước mặt Liễu Tuấn, châm một điếu, sau đó cất bao thuốc còn hơn nửa gói vào túi mình, hoàn toàn không nhìn vẻ "tiếc nuối" trên mặt Liễu bí thư. Việc tiện tay mượn giống như vậy Phàn Chí Vĩ cũng không chỉ làm qua một hai lần. Trước đây khi còn là phó Thường vụ phòng tài chính, Liễu bí thư tới cửa bái phỏng, Phàn sở trưởng lấy ra đãi khách cũng là một bao Xì-Gà mấy đồng tiền.

Vốn mấy vị chính phó sở trưởng của phòng tài chính đều được cung cấp một số thuốc lá nhất định để tiếp đãi khách, khi Phàn Chí Vĩ nhậm chức phó Thường vụ phòng tài chính đã không chút khách khí cắt đứa khoản tiếp đãi này, khiến cho Hướng Hoài mới đảm nhiệm chức sở trưởng tài chính dở khóc dở cười, e ngại thời gian Hà Duyên An còn nhậm chức, Phàn Chí Vĩ là thân tín của Hà Duyên An, Hướng Hoài cũng chỉ giận mà không dám nói gì, dù cho Hướng Hoài dám giận dám nói, nhưng cũng không đưa ra được lý do để cải biến được. Cắt đứt tiếp đãi thuốc là cũng có thể xem như là nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, Hướng Hoài thân là sở trưởng thì nên ủng hộ, lẽ nào Hướng Hoài anh muốn chiếm tiện nghi của nhà nước à.

Trên cuộc sống Liễu bí thư cũng yêu cầu khá cao, ngoại trừ ăn cái gì được thông qua, có thịt, chỉ cần no là được, nhưng những phương diện khác phải nghiêm túc, y phục thông thường là hàng hiệu, hút thuốc cũng chỉ hút thuốc xịn, nhìn vào bao thuốc mấy đồng tiền của Phàn Chí Vĩ chỉ cười nhạt, luôn luôn cầm ra Đại Trung Hoa của mình để "khoe khoang", Phàn Chí Vĩ thành thật không khách khí, bình thường hay tịch thu những thuốc xịn của Liễu bí thư.

Hôm nay làm thuộc hạ của Liễu Tuấn vẫn là "tính xấu không đổi", mỗi lần đến phòng làm việc của Liễu Tuấn đều phải làm hoạt động mượn gió bẻ măng, nhiêu đó còn chưa tính, Phàn Chí Vĩ lấy thuốc của Liễu Tuấn còn muốn đi khoe khoang với bạn bè, mời đồng bọn cùng nhau chia xẻ "chiến quả" .

Ở trong mắt đa số các cán bộ, Phàn Chí Vĩ làm như thế thật sự là có phần khoe khoang, nhưng Phàn Chí Vĩ không chút nào hối cãi mà cứ tiếp tục làm theo ý mình. Hắn vốn là người thích độc hành như thế này, ai làm khó dễ được ta?

Liễu Tuấn cũng chỉ để mặc hắn, thậm chí mỗi khi triệu kiến Phàn Chí Vĩ còn cố ý chuẩn bị hơn phân nửa bao Xì-Gà đặt ở trên bàn. Tuy nhiên cả bao hoặc là cả điếu thì Liễu Tuấn sẽ không cho Phàn Chí Vĩ.

Đó đối với Phàn Chí Vĩ là một loại vũ nhục.

Liễu Tuấn kính trọng bản tính của Phàn Chí Vĩ, tuyệt sẽ không làm ra chuyện loại này.

Liễu Tuấn cũng từng nghĩ khuyên nhủ Phàn Chí Vĩ, tính cách đừng quá ương ngạnh. Sự thực chứng minh, sự "quái dị" như vậy của Phàn Chí Vĩ ở trong quan trường rất không hợp, dẫu Hà Duyên An coi trọng hắn, rất nhiều khi cũng là lực bất tòng tâm. Điều này đối với sự đề bạt sau này của Phàn Chí Vĩ sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định, nhưng sau khi Liễu Tuấn suy nghĩ kỹ đã bỏ đi ý nghĩ này.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại tính cách này của Phàn Chí Vĩ có khuyên cũng không có tác dụng.

Mỗi người đều có số mệnh của mỗi người, cưỡng cầu không được.

Thấy Phàn Chí Vĩ hút rất "miệt mài", Liễu Tuấn cũng thấy thèm, lại lấy nửa gói ra từ ngăn kéo, mình cũng châm một điếu.

Trong phòng làm việc khói bay lượn lờ.

Phàn Chí Vĩ hút hết một điếu lúc này mới mở ra cuốn sổ trước mặt, bắt đầu làm theo bổn phận báo cáo với Liễu Tuấn. Lần này Phàn Chí Vĩ báo cáo tình huống bốn cán bộ sắp tới nhậm chức, trong đó một người cấp Chính xử, ba người cấp Phó xử.

Liễu Tuấn lẳng lặng nghe, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Chỉ khi Phàn Chí Vĩ báo cáo đến một người cán bộ cuối cùng, Liễu Tuấn giương mày, nói: "Hám Chí Bưu đảm nhiệm phó cục trưởng cục quản lý thành phố?"

Phàn Chí Vĩ gật đầu: "Đúng vậy, kiến nghị của bí thư Tạ Viện."

Khi nói những lời này trong mắt Phàn Chí Vĩ hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hám Chí Bưu chẳng qua là một cán bộ cấp khoa nho nhỏ, trước đây đảm nhiệm đại đội trưởng đại đội chấp pháp lo liệu việc di dời, sao Liễu Tuấn cũng có ấn tượng đối với hắn?

"Hám Chí Bưu này hình như bởi vì khi làm việc đã chấp pháp bạo lực, đã bị cục quản lý thành phố cảnh cáo qua, còn từng tham gia lớp học tập chấp pháp văn minh của cục quản lý thành phố tổ chức, có chuyện như vậy không?"

Liễu Tuấn hỏi.

Lúc này Phàn Chí Vĩ không nhìn sổ tiếp, trực tiếp đáp: "Đúng là có chuyện như vậy, còn là khi đồng chí Lục Duyệt đảm nhiệm bí thư Kỷ ủy, cục quản lý từng làm hoạt động chỉnh đốn tác phong của các cán bộ toàn thành phố. Hám Chí Bưu bị điểm danh phê bình."

Liễu Tuấn hơi nhíu mày.

Một cán bộ như vậy không nói là cán bộ xấu, ít nhất thì cũng không tốt bao nhiêu. Vì sao Tạ Viện lại đi đề cử hắn đảm nhiệm phó cục trưởng cục quản lý thành phố chứ? Năm ngoái mới bởi vì chấp pháp bạo lực mà bị điểm danh phê bình, hiện tại lại đặt vào vị trí phó cục trưởng cục quản lý thành phố như vậy chẳng phải là cổ vũ hắn chấp pháp bạo lực! Cơ cấu quản lý thành phố thường là bộ môn của Chính phủ hay bị lên án nhất.

"Lý do của Tạ Viện đề cử Hám Chí Bưu là gì?"

Lúc sau Liễu Tuấn hỏi, thanh âm vẫn rất bình tĩnh.

Phàn Chí Vĩ nói: "Bí thư Tạ Viện nói, mặc dù Hám Chí Bưu trước đây đã từng phạm sai lầm, chấp pháp bạo lực, nhưng đây cũng là vì hoàn thành đúng hạn nhiệm vụ của Phủ thị chính bố trí. Thời gian Liễu bí thư còn là thị trưởng đối với cách làm việc và hiệu suất của các bộ môn Chính phủ yêu cầu rất nghiêm, lúc đó phạm vào sai lầm này cũng không chỉ có một mình Hám Chí Bưu, chúng ta hẳn là cho phép đồng chí sửa chữa sai lầm, chỉ cần sửa chữa thì sẽ vẫn là đồng chí tốt, bí thư Tạ Viện còn nói, Hám Chí Bưu đã tiếp nhận qua xử phạt, trong công tác sau này hẳn là sẽ kiên trì chấp pháp văn minh, người từng phạm sai lầm cũng không thể thấy được tất cả đều xấu, ít nhất từng có bài học kinh nghiệm, sau này sẽ tỉnh ngộ."

Giọng điệu của Phàn Chí Vĩ cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có ý mãnh liệt.

Đây cũng là một trong nguyên nhân Liễu Tuấn đặc biệt coi trọng Phàn Chí Vĩ. Phàn Chí Vĩ và Tạ Viện không hợp nhau, cái này tất cả mọi người đều biết, nhưng khi liên quan đến đến công tác hắn tuyệt sẽ không mang tâm tình cá nhân này đi vào. Mở miệng là "Bí thư Tạ Viện", mãi mãi khách quan bình tĩnh như vậy.

Việc này cực kỳ tốt, tuy nói trưởng phòng tổ chức thông thường đều là thân tín của bí thư, đây là lệ cũ trong quan trường quốc nội, cũng là hiện thực hoàn cảnh cần phải có. Thế nhưng Liễu Tuấn vẫn hy vọng, cán bộ là người cầm lái khi làm việc phải là một người cán bộ thành thục có thể kiên trì nguyên tắc, khách quan bình tĩnh.

"Ý kiến của đồng chí là gì?"

Liễu Tuấn không có ý kiền gì với "lời bình" của Tạ Viện, chỉ hỏi.

"Tôi không đồng ý!"

Phàn Chí Vĩ không chút do dự nói.

Liễu Tuấn mỉm cười, không lên tiếng.

"Tôi cho rằng Hám Chí Bưu không thích hợp đảm nhiệm phó cục trưởng cục quản lý thành phố, cho nên, ở đây tôi còn chuẩn bị một người khác. . ."

Phàn Chí Vĩ đang muốn nói tiếp thì Liễu Tuấn đã khoát tay ngăn hắn lại: "Tôi thấy lời của Tạ Viện cũng không phải không có đạo lý, chúng ta hẳn là cho phép đồng chí sửa đổi lỗi lầm, không thể một gậy tre mà đánh người chết. Nếu Tạ Viện cho rằng Hám Chí Bưu sẽ sửa đổi lỗi lầm thì chúng ta nên tôn trọng kiến nghị của bí thư Tạ Viện, cho Hám Chí Bưu một cơ hội. Nếu như sự thực chứng minh hắn không gánh vác được thì hạ chức cũng không muộn."

Phàn Chí Vĩ nhìn Liễu Tuấn, hơi chần chờ, liền gật đầu đồng ý: "Được, vậy thì để hắn thử trước xem sao."

Đoạn thời gian này, Liễu Tuấn đối với thị trưởng Lý Đào và phó bí thư Thành ủy Tạ Viện tương đối rộng rãi, phàm là kiến nghị họ đề xuất chỉ cần không phải vấn đề cần nguyên tắc, trên cơ bản Liễu Tuấn cũng chưa bác bỏ.

Phàn Chí Vĩ mặc dù không phải rất đồng ý, cũng tương đối phối hợp. Hắn có thể lý giải, Liễu Tuấn đã đứng đầu Thành ủy, nhất định phải phối hợp với các hoạt động của toàn ban, không thể chuyện nào cũng áp chế trợ thủ và người cộng tác của mình. Một ban chân chính có sức chiến đấu nhất không phải là bí thư cường thế mà là tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực.

Đây là Liễu Tuấn đang nỗ lực tạo ra một ban đoàn kết, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, trên dưới nhất trí làm việc.

Phàn Chí Vĩ rất tán thành ý nghĩ này của Liễu Tuấn.

"Tôi thấy vị trí thứ tư an bài như vậy rất tốt, lần sau tại hội nghị xử lý thường vụ bí thư, đồng chí cứ đề xuất thảo luận đi."

"Vâng!"

Phàn Chí Vĩ gật đầu rồi nhìn sang Liễu Tuấn, đây là đang đợi Liễu Tuấn đưa thêm chỉ thị. Liễu Tuấn cười khoát tay. Phàn Chí Vĩ liền cất đi hơn phân nửa bao "gấu mèo vàng" của Liễu bí thư, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Liễu Tuấn hơi tựa người vào ghế, lâm vào trầm tư.

Gần đây Tạ Viện tại vấn đề an bài cán bộ đã xuất thủ liên tiếp, mặc dù chỉ là một số vị trí cấp Phó xử đặc biệt quan trọng, nhưng chủ yếu tập trung tại bộ môn chức năng Chính phủ. Xem ra giữa Lý Đào và Tạ Viện đã tăng mạnh hợp tác, họ rất rõ ràng, Đảng chính bên khu huyện năm nay mới vừa điều chỉnh qua, không thích hợp để làm điều chỉnh quy mô lớn, tạm thời thò tay vào không được nên tập trung tinh lực tại bộ môn chức năng Phủ thị chính, tiến hành điều chỉnh, nhân số mỗi lần cũng không nhiều, biên độ khống chế được rất tốt, không đến mức khiến cho Liễu Tuấn quá độ phản cảm.

Quả cũng tốn một phen tâm tư.

Đối với tình hình này, Liễu Tuấn thấy rõ cũng không nói ra, trên cơ bản là chiếu theo tiêu chuẩn.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Liễu Tuấn không rõ tâm tư của họ.

Giữa lúc Liễu bí thư đang trầm tư, điện thoại trên mặt bàn vang lên, Liễu Tuấn vừa nghe đã biết là điện thoại bảo mật có đèn màu đỏ, nó có tiếng chuông hơi khác.

"Xin chào, tôi là Liễu Tuấn!"

"Chào ngài Liễu bí thư, tôi là Phương Trung Hạ!"

Liễu Tuấn liền ngồi thẳng lưng, trên mặt hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Phương Trung Hạ này chính là thư ký của Hà Trường Chinh.

"Liễu bí thư, thủ trưởng mời bí thư tới thủ đô một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bí thư."